“Tôi chỉ muốn sống sót!” Khuôn mặt Trương Tuyết Yến vặn vẹo kêu rên, mùi vị máu tươi trên người ả đã hấp dẫn những con tang thi ở gần đó lại,
thế nhưng Lâm Tử Hiên đang ngồi trên đầu tường lại không có ý định sẽ bỏ qua cho ả.
“Ai lại không muốn tiếp tục sống sót!” An Thần lạnh
lùng nhìn ả, chân mày nhướng lên tạo thành một mạt lạnh nhạt, “Thời điểm các người tính kế giết chết Dịch An Thần, sao lại không nghĩ tới vấn đề này nha?”
“Tôi không có làm, căn bản là tôi không có quen biết
với Dịch An Thần!!!” Khuôn mặt vốn tinh xảo của Trương Tuyết Yến lúc này đây đã vặn vẹo đến không còn hình người, ả sâu sắc sợ hãi sự tử vong,
hai tròng mắt lộ rõ màu đỏ sẫm, “Khẳng định là cậu đã tìm lộn người rồi! Buông tha cho tôi đi! Buông tha cho tôi đi! Cầu xin cậu…”
Ở mạt
thế để duy trì sự sống, tuy rằng ả đã từng hại chết một số người, nhưng ả chắc chắn, tuyệt đối không có một người nào gọi là Dịch An Thần.
Ả không thể chết được, ả còn trẻ tuổi như vậy, ả không muốn chết!
Chỉ cần bây giờ có thể tìm được một con đường sống, nhất định ả sẽ đến
trước mặt Dịch đội trưởng hung hăng cáo trạng, cái tên Lâm Tử Hiên này
thế mà lại không tuân thủ quy củ trong đoàn đội, hãm hại tổ viên của
mình, cái tội danh này, đủ để cho nó bị đá ra ngoài, chết đi trăm nghìn
lần rồi.
Nhìn thấy sắc mặt dữ tợn, cặp mắt không cam lòng của
Trương Tuyết Yến, khóe môi An Thần cong lên tạo thành một nụ cười kì dị, con ngươi đen láy lấp lánh ánh sáng hứng thú không rõ: “Vậy cô có còn
nhớ rõ, cái siêu thị bên cạnh bệnh viện kia sao?”
Trương Tuyết Yến không kịp phản ứng, trong chớp mắt hoảng sợ đến mức mở to hai mắt: “Không có khả năng…”
Không có khả năng sẽ có người biết đến, trừ bọn họ ra, không có khả năng sẽ có người khác biết được chuyện này.
Đó là lần đầu tiên ả hại chết một người vô tội, là thời điểm ả bắt đầu tự
đánh mất nhân tính đi hại người khác sau mạt thế, đó cũng là một lời từ
biệt với quá khứ, cho nên lúc Lâm Tử Hiên vừa nhắc tới ả liền nhớ ngay
đến nó.
Trương Tuyết Yến còn nhớ loáng thoáng, đó là một thiếu
niên với thân thủ không tệ, theo chân đội ngũ của bọn là vài người quen
thuộc, nhưng bởi vì hành động vội vội vàng vàng, cũng không có giới
thiệu lẫn nhau. Thậm chí, thẳng đến cuối cùng, thời điểm mọi người quyết định hy sinh cậu ta, chính mình cũng không có chú ý tới tướng mạo của
người kia.
Thế nhưng… Tại sao Lâm Tử Hiên lại biết được?
Lần kia những người đó vội vội vàng vàng họp thành một đội cùng nhau trốn
chạy, những tên kia đều có tham gia tính kế chuyện này, chắc chắn bọn
chúng sẽ không ngu đến mức tự đi nói ra, căn bản là chung quanh cũng
không có khả năng còn có những người khác nhìn thấy, như vậy, đến tột
cùng là…
Nhìn đến nụ cười cổ quái của Lâm Tử Hiên, Trương Tuyết
Yến mới nhớ tới thiếu niên này vẫn luôn có địch ý như có như không với
mình, bất an không rõ ở trong lòng càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
“Bởi vì người kia chính là Dịch An Thần, đệ đệ của Dịch Hạo Thiên. Còn có…”
An Thần nhíu mày, làm như không thấy Trương Tuyết Yến đang lộ vẻ mặt
hoảng sợ, cười híp mắt bổ sung một câu, “Tôi đã trở về! Tôi chính là
Dịch An Thần.”
…
Dưới ánh mắt tràn đầy sợ hãi, không cam
lòng cùng với một tia mờ mịt của Trương Tuyết Yến, An Thần buông lỏng
sợi giây trên tay mặc cho ả rơi tự do, bắt đầu tiếp xúc thân mật với
nhóm tang thi huynh đang kêu gào đòi ăn.
An Thần lặng yên ngồi ở
trên đầu tường, an tĩnh nhìn Trương Tuyết Yến bị xé rách thành từng khối từng khối, bị ăn sống, máu tươi, vụn thịt vương vãi đầy đất, tưởng
tượng đến bộ dáng của mình khi ấy, phỏng chừng cũng không kém hiện tại
bao nhiêu đâu. Dưới bối cảnh mạt thế, đây là một màn tầm thường đến cỡ
nào chứ.
Những người còn sót lại đã đến Căn cứ Tây Giao rồi sao?
An Thần bình tĩnh đứng lên, phủi bụi trên người như không có chuyện gì
xảy ra, ánh mắt nhìn về phía tây vài giây, khóe môi cong lên tạo thành
một nụ cười như có như không, đặt trên khuôn mặt thuần khiết của thiếu
niên có vẻ có chút quỷ dị.
Chờ xem, đáy mắt An Thần thoáng xẹt
qua một mảnh mờ mịt, nhất định tôi sẽ đích thân đến đó, giải quyết hết
từng người từng người một, ai cũng không thể chạy thoát!
Sau khi
xử lý xong chuyện này, An Thần cũng không dám trì hoãn thêm nữa, cậu vội bước đi, lướt qua đầu tường một cách nhanh chóng, chạy về phía tầng
ngầm của quán bar.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ sẽ tiến hành nhiệm vụ,
đi vào tầng ngầm của quán bar. Theo sự yêu cầu của Dịch Hạo Nam cùng với bản thân cam chịu, hai người bọn họ được phân vào cùng một tổ, phụ
trách bộc hậu phía sau. Dịch Hạo Thiên cùng Đường Văn Triết đi tiên
phong ở phía trước.
Thời điểm bộc hậu, bỗng nhiên An Thần nói
phát hiện ra chút tình huống, muốn đi thăm dò một chút, đồng thời kêu
Dịch Hạo Nam mật thiết chú ý hướng bên kia, Dịch Hạo Nam liền đáp ứng
không chút nghi ngờ. Lập tức lòng bàn chân An Thần tạo gió, cố ý quay về đường cũ, tìm được Trương Tuyết Yến đang đứng trông xe.
Lúc mới
ban đầu Trương Tuyết Yến còn rất đề phòng An Thần, ả không tin tưởng
người này, có lẽ đây là trực giác trời cho của nữ nhân đi. Thế nhưng,
thẳng đến khi An Thần mang Dịch Hạo Thiên ra làm hậu trường, lúc nói Hạo ca muốn ả đi làm một nhiệm vụ đặc biệt, Trương Tuyết Yến vẫn là động
tâm.
Ả chứng kiến Lâm Tử Hiên đã trở về quán bar, vẫn còn có chút nửa tin nửa ngờ, bất quá căn cứ vào chuyện thà rằng tin là có, chứ đừng tin là không, Trương Tuyết Yến vẫn quyết định đi xem thử tình huống
trước đã.
An Thần len lén đi theo phía sau Trương Tuyết Yến, sau
khi đợi được đám người Tào Tư Viễn ra khỏi tầm ngắm, cậu lập tức ra tay
túm lấy Trương Tuyết Yến.
Tuy nói nữ nhân này là một dị năng giả
hệ thủy nhưng công phu cận chiến của ả thật sự là quá kém, dị năng cũng
không cao, An Thần gần như không cần phải tốn bao nhiêu sức lực đã có
thể trói chặt ả lại.
Sau đó cắt mạch, vẩy máu, dẫn tang thi, nói
nhảm. Phục vụ một loạt, lúc An Thần làm xon, mới ý thức được hình như
chính mình đã phải tiêu tốn không ít thời gian, cậu liền vội vã chạy trở lại.
Có lẽ là bởi vì khoái cảm báo thù, hoặc bởi vì sốt ruột đã
khiến cho An Thần vô ý quên mất việc tra xét hoàn cảnh chung quanh, ngay sau khi cậu rời đi không lâu, cách đó không xa có một bóng dáng quen
thuộc chậm rãi xuất hiện ở trên cây khô cạnh góc tường.
Tào Tư
Viễn mở to hai mắt, không dám tin nhìn bóng lưng đang rời xa của Lâm Tử
Hiên, cậu chỉ cảm thấy đầu óc hỗn hỗn độn độn loạn thành một đoàn, không biết đã giết đi bao nhiêu tế bão nào, cũng không rõ tình huống hiện tại là như thế nào.Hình như cậu mới nghe thấy Lâm Tử Hiên nói: Tôi là An Thần?!
Hình như cậu mới nghe thấy đoạn đối thoại: Trương Tuyết Yến hại chết Dịch An Thần?!
Thượng Đế hỡi, ngài có thể nói cho con biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì
dợ, vì sao chỉ trong chớp mắt toàn bộ thế giới đều trở nên huyền huyễn
rồi!?
Nếu như không phải phát hiện tang thi dị động, cậu cũng sẽ không len lén mò qua đây thăm dò tình huống, cũng sẽ không thấy được
tình cảnh khiến cho cậu thập phần khó hiểu này đâu.
Tào Tư Viễn
nghĩ, bằng vào trí thông minh của mình thực sự rất khó có khả năng làm
rõ hiện trạng, thế nhưng trực giác nói cho cậu biết, chuyện này tuyệt
đối không thể khuếch trương ra ngoài được.
Vì vậy, cậu lựa chọn
phương pháp phổ thông nhất, đó là quyết định sau khi sử dụng một chút tế bào não ít ỏi của mình, quay về nói chuyện riêng với A Văn.
Ừm, cứ như vậy, khoái trá (?) quyết định!?
Lúc An Thần một đường chạy thẳng về quán bar, bị Dịch Hạo Nam đã chờ đến nhịn không được xoa đầu giày vò một trận.
“Em cái thằng nhóc ham chơi này, chẳng lẽ vừa mới nhân cơ hội này trộm chạy ra ngoài chơi hay sao vậy, làm gì mà tốn thời gian lâu đến thế! Gia ta
ghét nhất là người lười biếng đó!!!”
“Em biết sai rồi, nói nhỏ chút a, đừng để dẫn nhiều tang thi lại đây.” An Thần nhỏ giọng xin tha.
“Tang thi?” Dịch Hạo Nam dùng mũi hừ một cái, hất đầu ngạo kiều, “Trong
khoảng thời gian em trốn đi lười biếng, sớm đã bị gia giải quyết hết
rồi!”
An Thần nhìn quanh trái phải một cái, quả thực đúng là như vậy, trách không được lúc tiến vào lại cảm thấy an tĩnh hơn không ít.
“Vậy chúng ta nhanh chân đi tập hợp với bọn Hạo ca thôi.”
“Được thôi.” Dịch Hạo Nam hừ một tiếng, “Lại nói tiếp, em đi thăm dò, rốt cuộc đã thăm dò ra được cái gì rồi?”
“Ể…” Đối với cái lí do mình viện cớ này, An Thần bày tỏ khinh bỉ một chút, “Kỳ thực cũng không có gì ghê gớm, chính là… Hửm?”
Bỗng nhiên sắc mặt của An Thần trở nên căng thẳng.
“Làm sao vậy?” Dịch tam thiếu cảm giác được vẻ mặt của đối phương có chút
biến hóa, lập tức cẩn thận bày ra tư thế công kích, đột nhiên trên tay
hiện lên một cầu lửa.
An Thần cùng Hạo Nam trao đổi ánh mắt, trầm giọng nói: “Có đội ngũ khác vào đây.”
“Đi đường khác?”
“Chỉ sợ là, sẽ có chỗ giao với đường chúng ta đang đi.”
Lông mày Dịch tam thiếu nhíu chặt: “Nhanh! Sợ rằng đối phương đang đi về phía đại ca.”
An Thần trừng mắt nhìn, sợ rằng đối phương là muốn hợp tác với Dịch Hạo
Thiên nên mới tới. Bất quá chỉ có một đội ngũ, cũng chính là người của
một căn cứ khác, thế thì cái căn cứ còn lại cứ như vậy mà trơ mắt nhìn
Dịch Hạo Thiên đem vật tư đi hay sao? Không có khả năng. Sợ rằng thủ
lĩnh của cái căn cứ chưa xuất hiện đang đánh chủ ý, đó là hoàng tước tại hậu đi.
Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu (Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau): câu thành ngữ này ý chỉ những người chỉ lo lợi ích
trước mắt, không để ý tới mầm tai họa ở phía sau. Là lời cảnh cáo dành
cho những người có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy lợi ích trước mắt, không
để ý đến hậu hoạn. Cũng ví dụ cho việc có người một lòng muốn ám toán
người khác, nhưng không nghĩ tới người bị ám toán sẽ lại là mình.
Thế nhưng An Thần cũng đã đoán sai, người của hai căn cứ kia đã sớm hợp tác qua một lần, muốn cùng đi lấy nhóm vật tư ngầm kia, đáng tiếc vẫn chưa
có thành công. Mà lần này tiểu đội của Dịch Hạo Thiên xuất động, đã mang đến một cơ hội mới cho bọn chúng.
Tuy nói ở A thành này có tổng
cộng hơn mười căn cứ lớn nhỏ, nhưng căn cứ tiểu khu Ngự Long Uyển của
Dịch Hạo Thiên là nơi được mọi người công nhận là căn cứ mạnh nhất,
đương nhiên, yêu cầu gia nhập cũng cao, có không ít đội ngũ tư nhân được lựa chọn cũng phụ thuộc vào bọn họ.
Lúc thủ lĩnh của hai căn cứ
biết được Dịch Hạo Thiên cố tình muốn nuốt trọn những vật tư này liền an bài phương án tác chiến, bọn chúng tổ chức thành hai nhóm đội ngũ, một
nhóm tiến vào quán bar, tiếp xúc với nhóm người Dịch Hạo Thiên, hi vọng
có được một cơ hội hợp tác.
Một nhóm khác chặn ở bên ngoài mai
phục, mặc kệ hợp tác có thành công hay không, chỉ cần tiểu đội Dịch Hạo
Thiên có thể thành công lấy vật tư ra, bọn chúng liền có thể áp dụng
kiểu đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu.
Tang thi cấp 4 cũng không phải dễ đối phó như vậy, bọn chúng tin tưởng, vào lúc tiểu đội
Dịch Hạo Thiên đối phó xong tang thi cấp 4, căn bản là sẽ không còn dư
hơi để đối phó với bọn chúng nữa!
Hai thủ lĩnh ăn nhịp với nhau, vì vậy liền xuất hiện biến cố như vầy đây.