An Thần bị xách một đường thẳng đến phòng của Dịch Hạo Thiên, đối với
mấy ngày gần đây ba ngày thì đã có hai bữa đặt chân vô chỗ này rồi, An
Thần biểu thị nội tâm của cậu đã triệt để bình tĩnh, kế tiếp nếu không
có gì bất ngờ xảy ra thì tuyệt đối cậu sẽ bị ném tới trên giường.
Coi đi, lại bị ném lên nữa rồi nà!
An Thần bình tĩnh trở mình, thuận theo tự nhiên bò dậy khỏi giường, ngồi
vào giữa chiếc giường đôi kia. Yên lặng nhìn Dịch Hạo Thiên đang đứng
trước mặt, lần thứ hai bất đắc dĩ thở dài từ tận nội tâm sâu thẳm.
“Hạo ca anh…”
“Vì sao?”
“Hể.” Lập tức An Thần bị nghẹn họng, mấy ngày nay đã trải qua ‘điều giáo’
[hự, hư hỏng, che mặt], đương nhiên cậu biết những lời này của Dịch Hạo
Thiên là có ý gì.
Hoàn chỉnh một chút chính là: Tại sao em muốn tự chọn nữ nhân kia hả?
Ừm, tại sao vậy ta? Lý do chỉ có cậu mới biết, thế nhưng, lại không có cách nào nói ra khỏi miệng.
An Thần cảm thấy thập phần phiền muộn, bởi vì cậu loáng thoáng phát hiện,
mấy ngày gần đây Dịch Hạo Thiên giống hệt như chương trình mười vạn câu
hỏi vì sao, chỉ cần mình nói cái gì đó, làm chuyện gì đó, anh sẽ luôn
xách cậu về phòng trước, sau đó hỏi ‘vì sao’, nếu không thì sẽ là ‘làm
sao vậy’, cậu thực sự không biết nên nói cái gì, thậm chí Dịch Hạo Thiên còn dứt khoát nhìn chằm chằm vào cậu đến tận năm phút đồng hồ.
Nè nè nè, anh có biết là làm như vậy rất dễ khiến cho người khác suy nhược thần kinh hay không a, dẫn đến hiện tại em vừa nhìn thấy mặt của anh
liền muốn chạy trốn rồi a! Thân.
An Thần nặn ra một nụ cười tự
cho là rất dễ gần gũi kỳ thực lại rất nịnh nọt: “Ừm, tựa như em nói vậy
đó, tìm một người đến trông xe, hơn nữa cô ta cũng coi như là một thành
viên của chúng ta, mang đi ra ngoài làm chút nhiệm vụ để tượng trưng
cũng tốt a, không phải sao?” Cậu giả vờ ung dung nhún nhún vai.
Dịch Hạo Thiên không nói lời nào, mở to cặp mắt ngàn năm bất động ki, tập
trung nhìn chăm chú vào cậu, ót An Thần phủ đầy mồ hôi, nhất thời nét
cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ.
Kéo căng kéo căng, Dịch An
Thần, đừng để bản thân bị hù dọa! Cậu lặng lẽ an ủi mình, thẳng đến khi
Dịch Hạo Thiên thu hồi tầm nhìn, quay đầu đi, cậu mới khổ sở xoa xoa
khuôn mặt gần như đã đông cứng của mình.
Mỗi lần đối thoại đều
mệt như vậy, cậu đã hoàn toàn không hiểu nổi lộ tuyến tư duy của đại ca
rồi! Cứ luôn cảm thấy hiện tại tư duy của Dịch Hạo Thiên phát tán giống
hệt như một con ngựa hoang đã đứt cương, chạy nhanh như bay vậy a.
Khóe môi Dịch Hạo Thiên kéo ra một độ cong đẹp mắt không dễ phát hiện,
nghiêng mắt liếc sang mỗ tiểu xuẩn manh đang ngồi trên giường tự mình
khổ não, tâm tình hào hứng đến không thể ức chế.
Nếu như sau này
vào mỗi buổi sáng mở mắt ra đều có thể nhìn thấy Tiểu Thần thì tốt rồi!
Mỗ đại ca âm thầm nghĩ nghĩ, cho dù tạm thời còn chưa thể ăn được nhưng
có vài phúc lợi vẫn không thể thiếu đâu, nên làm như thế nào đây nha?
Nếu không thì hiện tại trùng tu phòng của Tiểu Thần một chút, buộc em ấy dọn ra ngoài đi!
Quyết định thế đi, số phận sắp tới phải ở chung với đại ca của An Thần cứ như vậy liền bị Dịch Hạo Thiên khoái trá quyết định.
Mà An Thần còn đang ngồi ở trên giường âm thầm nghĩ kế hoạch, ngẩng đầu
lên một cái liền thấy đại ca nhà mình lấy một cây kem mình thích ăn nhất từ trong tủ lạnh ra [hự, đừng hỏi tui tại sao trong phòng lại có một
cái tủ lạnh nha!], ánh mắt lập tức phát sáng, toàn bộ kế hoạch tiểu đệ
gì gì đó đều bị quẳng đến 8 thước mất rồi.
Bên này Dịch Hạo Thiên vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Thần biến thân thành uông tinh nhân
đang mở to đôi mắt lóng la lóng lánh liều mạng ngoắc đuôi với mình, một
bộ đợi người đút cho ăn.
Uông tinh nhân: một từ ngữ được lưu hành trên internet, gọi đùa mấy chú chó là người ngoài hành tinh đến từ tinh cầu gâu gâu rất xa trong vũ trụ, lợi dụng vẻ ngoài rất manh để lừa gạt
lòng tin của loài người. Sau đó nhân lúc người khác không để ý mà chiếm
giữ xương trên trái đất. Đây là cách gọi những chú chó giỏi bán manh
chọc người thích.
Nhất thời tâm tình của Dịch Hạo Thiên thẳng tắp tăng vọt.
An Thần rất cao hứng, An Thần rất vui vẻ, An Thần rất happy.
Đối với chuyện đã mạt thế còn có thể ăn được kem cây mình thích nhất và vân vân, tràn đầy cảm giác hạnh phúc nồng nặc a. Quản tại sao đại ca lại có mấy thứ này nha, dù sao hiện tại cậu có ăn là được rồi.
Đây cũng lí do chủ yếu nhất vì sao mỗi lần cậu bị Dịch Hạo Thiên xách vào
phòng sẽ không ầm ĩ không gây chuyện đó, cần gì phải quản đến chuyện sau khi vào phòng phải đối mặt với thứ gì chứ, chỉ cần cuối cùng cậu đều có thể nhận được đồ ăn vặt hoặc thức uống lạnh làm phần thưởng (?) là
được.
Che mặt, thế này có khác gì một bé thú nuôi đâu chứ! Cưng sa ngã rồi đó, thân!
——— —————— —————— đây là phân cách tuyến của phòng ăn ——— —————— ———————
Dưới ánh mắt u ám của Dịch Hạo Thiên, sau khi An Thần ăn cơm tối xong liền
trở về phòng của mình. Nhiệm vụ ngày mai quan trọng hơn, cậu sớm rửa mặt tẩy rửa một phen, sau đó an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Đến khi
trong phòng vang lên tiếng hít thở đầy quy luật, bỗng nhiên không gian
trong phòng có hơi vặn vẹo một chút, một bóng dáng màu đen lặng yên
không tiếng động xuất hiện cách giường ngủ một khoảng không xa.
Đầu tiên là bóng đen thi triển cái gì đó, chỉ thấy một bức màn màu xanh
dương chậm rãi bao bọc lấy cả người của An Thần, thiếu niên không phát
giác được, vẫn ngủ thập phần thâm trầm như trước.
Lúc này bóng
đen mới chậm rãi đi tới bên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào,
chiếu lên khuôn mặt của bóng đen kia, không ngờ đâu đó chính là đội
trưởng Dịch Hạo Thiên.
Chỉ thấy lúc này đây, ánh mắt của anh mang theo sự ôn nhu thập phần hiếm thấy, cho dù gương mặt vẫn là diện vô
biểu tình như trước nhưng cũng không ngăn trở được khí tức dịu dàng phát ra từ trên người anh.
Dịch Hạo Thiên như thế này, cứ coi như là
để người quen của anh thấy được, cho dù là đối phương tự chọc mù hai mắt cũng đều không thể nào tin được, cái người mặt lãnh tâm lãnh này vậy mà cũng sẽ có một mặt ôn nhu như thế a.
Chỉ thấy anh thuần thục cởi áo khoác ra, chậm rãi nghiêng người nằm xuống mép giường, thận trọng ôm lấy thiên hạ đang nằm giữa giường vào lòng. Thẳng đến khi cọ lên tóc
của thiếu niên, anh mới hài lòng mà ngửi ngửi, sau đó thở ra một hơi
thật sâu.
Tiểu Thần…
Ngón tay của anh nhẹ nhàng lồng vào
tóc của thiếu niên, lưu luyến cảm nhận xúc cảm cực kỳ tốt đẹp kia, sau
đó lại vuốt dọc theo gò má của cậu xuống xương quai xanh trước ngực,
dùng cảm giác của đầu ngón tay tỉ mỉ miêu tả bộ dáng xinh đẹp của phần
cơ thể kia, rất nhanh đầu ngón tay lại trượt dọc theo nụ hoa trước ngực
đi xuống vị trí thắt lưng, tỉ mỉ cảm nhận sinh mệnh hoạt bát trước mặt
này đây.
An Thần nhẹ nhàng trở mình, đưa lưng về phía Dịch Hạo
Thiên, cánh mông mượt mà không thể tránh khỏi mà rơi vào hệ rễ giữa hai
chân anh, cọ đến lão nhị nhà Dịch Hạo Thiên.
Cứ như là phản xạ,
lập tức lão nhị rất có tinh thần mà ngẩng đầu lên. Dịch An Thần – đầu sỏ gây nên tội lỗi – bị đỉnh đến, có chút khó chịu dịch dịch người, ưm,
chính là vô ý thức cọ thêm vài cái, cuối cùng không ngăn cản được sự mê
hoặc của cơn buồn ngủ, liền gối đầu ngủ tiếp.
Bên dưới ánh trăng, dung mạo của thiếu niên tinh xảo cứ như một món đồ sứ, cùng với xương
quai xanh như ẩn như hiện bên dưới tấm chăn, cặp mắt Dịch Hạo Thiên chậm rãi trầm xuống, phảng phất như bầu trời đêm mùa đông không trăng không
sao.
…
Đây không phải là lần đầu tiên Dịch Hạo Thiên bất
ngờ tập kích, có vài lần anh tới nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của An Thần.
Trong chớp mắt đó Dịch Hạo Thiên đã cho rằng Tiểu Thần
đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc đó liền sợ tới mức cả người đổ mồ
hôi lạnh, bất quá rất nhanh anh liền tỉnh táo lại, ý thức được An Thần
có một không gian, cho nên rất có thể là em ấy tiến vào bên trong không
gian đi. Nhưng anh không chắc chắn rằng có thể nào An Thần sẽ vĩnh viễn
trốn ở trong không gian luôn hay không.
Vì thế anh liền chậm rãi chờ đến sau nửa đêm, quả nhiên, xuất hiện một bé con nằm ở trên giường co lại thành một đoàn.
Dịch Hạo Thiên biết Lâm Tử Hiên có không gian, nhưng cũng không có cảm giác
gì, nhiều lắm thì coi như là một con chuột nhỏ thích trữ hàng, tiểu đả
tiểu nháo mà thôi. Nhưng nếu như người này là An Thần anh liền cảm thấy
hết sức vui mừng, điều này nói rõ ít ra thì An Thần lại có thêm một bản
lĩnh bảo mệnh, hơn nữa dường như tiểu xuẩn manh này cũng không có dự
định nói cho những người khác biết.
Như vậy cũng tốt, hiểu được
cách đề phòng người khác rồi! Dịch Hạo Thiên không khỏi tưởng tượng, nếu như có một ngày mình có thể để em ấy tự mình nói ra bí mật này, có phải như vậy đã nói lên trong tim của Tiểu Thần, mình đã trở thành người mà
em ấy tín nhiệm nhất rồi hay không?
Người yêu nằm trong ngực, khẳng định đêm nay chính là một đêm mộng đẹp.
Dịch Hạo Thiên cũng không thèm quản lão nhị nhà mình ra sao, đỉnh tới thì cứ để nó đỉnh đi, anh cứ theo thường lệ mà sờ mỗi chỗ nên sờ trên người
Tiểu Thần một lần, sau đó lại hôn vài cái lên khuôn mặt cậu, lúc này đây anh mới hạnh phúc mà nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.