Nạp Lan Yên nhíu mày, nhìn cái chai dược thủy trên tay, bệnh độc? Mang theo? Truyền bá?
“Hỏa Ly.” Nạp Lan Yên dừng lại bước chân, cúi đầu nghiêm túc hỏi,“Ngươi có
thể tra ra hơi thở của Địa Tinh tộc ở Liệt Diễm hay không?”
“Có
thể, cho ta thời gian nửa ngày. Làm cho toàn bộ Đại Tinh ở đế đô đều
xuất hiện!” Hỏa Ly tức giận đến ngay cả tự xưng tiểu gia cũng không
thấy.
“Cám ơn.” Nạp Lan Yên xoa nhẹ mi tâm,“Hỏa Ly, ngươi có biết độn thuật (thuật độn thổ) của Địa Tinh tộc không?”
Nạp Lan Yên chỉ có hai cái ấn tượng với Địa Tinh tộc thấy lúc tối, một là thấp xấu, một là độn pháp.
Một chính là mặt ngoài, mà độn pháp cũng là cái bản lãnh thần không biết
quỷ không hay, nếu rất nhiều Địa Tinh trốn vào đế đô, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Xùy......” Hỏa Ly khinh thường cười nhạo nói,“Đám kia rác rưởi kia còn có độn
thuật? Chúng nó chỉ biết đào hố. Ngươi thấy chúng nó chui xuống đất biến mất? Chỉ là Chướng Nhãn pháp (thủ thuật che mắt) mà thôi, không tin
ngươi quay lại chỗ kia nhìn xem, tuyệt đối đào cái động khắp mặt đất.”
Khóe miệng Nạp Lan Yên hơi hơi run rẩy, thật sự không phải độn thuật mà là đào động đất?
Nạp Lan Yên như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng ngời: “Hỏa Ly,
ngươi có thể tìm được vị trí động đất của Địa Tinh sao?”
Hỏa Ly
giương lên đôi mắt bảo thạch màu hồng: “Thú tộc chúng ta mẫn cảm nhất
chính là hơi thở của Địa Tinh, không chỉ riêng ta, ngay cả con rắn nhỏ
này cũng có thể dễ dàng phân rõ hơi thở của Địa Tinh.”
Tiểu Bảo lập tức giơ đầu lên: “Chủ nhân, chuyện này giao cho chúng ta đi.”
Nó không có ấn tượng gì với Địa Tinh tộc, nhưng hôm nay lúc nhìn đến Địa
Tinh kia cả người cũng rất không thoải mái, cái loại cảm giác chán ghét
chống cự này càng rõ ràng.
“Đại bảo bối!” Nạp Lan Yên ôm hai con, trên đầu mỗi con ‘bẹp’ hôn một cái, xoay người trở về Chiến vương
phủ,“Trước không đi Tàng Thư Các!”
Nạp Lan Yên vừa đẩy ra cửa
phòng tối, chợt nghe đến từng tiếng kêu thê lương thảm thiết cầu xin tha thứ, đuôi lông mày nhíu nhíu, Tam gia đến
thế giới khác lúc thẩm vấn vẫn tôn trọng bạo lực trấn áp (hành hình bạo
lực á) như vậy: “Tam gia.”
Lãnh Thiếu Diệp bỏ lại Nạp Lan Lâm Đào mềm như bùn nhão trên tay, mang tới khăn tay lau lau tay, không nhanh
không chậm dặn dò hai nam tử áo đen bên cạnh: “Mặc kệ các ngươi dùng
phương pháp gì, trước hừng đông sáng phải cạy mở miệng ông ta cho ta.”
“Dạ, chủ tử.”
Hai hắc y nam tử cung kính hành lễ, đảo mắt nhìn Nạp Lan Lâm Đào trên miệng không ngừng nỉ non, rốt cuộc nhẹ nhàng thở dốc một hơi.
Trời
biết vừa rồi khi Vương phi không ở đây, hơi thở trên người Vương gia có
bao nhiêu làm cho người ta hít thở không thông, hai người đứng ở một bên giận cũng không dám thở gấp.
Nay giọng nói của Vương phi vừa vang lên, nháy mắt mùa đông thay đổi mùa xuân tươi đẹp!
Lãnh Thiếu Diệp mới vừa đi ra phòng tối đã bị Nạp Lan Yên kéo đến một cái ám phòng khác: “Nàng không phải đi Tàng Thư Các?”
“Lát nữa lại đi.” Nạp Lan Yên ôm Hỏa Ly trên vai đến không trung, trong con
ngươi xẹt qua một chút lãnh khốc,“Thiếu Diệp, Hỏa Ly và Tiểu Bảo có thể
theo hơi thở của Địa Tinh tìm được lối ra của động đất kia, chàng phái
người đi theo chúng nó một chỗ đều ghi lại. Địa Tinh không dám minh mục
trương đảm (lộ liễu) tiến vào lãnh địa của nhân loại, chúng ta cho nó
đến bắt rùa trong hũ!”
Trong lòng Lãnh Thiếu Diệp lập tức có tính toán, môi mỏng hơi nhếch lên:“Giao cho gia.”
“Ta đây liền cho chàng mượn mấy tiểu tử này.” Mắt hồ của Nạp Lan Yên nhẹ nhàng chớp chớp, “Nhớ rõ cho ăn no gà nướng.”
Hỏa Ly xoi mói nhìn thoáng qua Lãnh Thiếu Diệp, hừ nhẹ nói: “Ta liền miễn cưỡng hợp tác với nam nhân này một lần vậy.”
Tiểu Bảo giơ cái đầu nhỏ lên, làm thành một đống vùi ở trên vai Lãnh Thiếu Diệp, thè thè lưỡi rắn: “Chủ nhân yên tâm.”
“Nhớ rõ gọi Liêu ca và đại hắc ngưu.” Nạp Lan Yên khoát tay áo, “Ta đi Tàng Thư Các.”
Lần này Nạp Lan Yên đi thẳng đến lầu ba của Luyện Đan Công Hội tìm được
Phong Trường Phong còn đang đắm chìm ở trong luyện đan: “Phong lão ca.”
Phong Trường Phong quay đầu liếc mắt đánh giá Nạp Lan Yên đã đổi về trang
phục nữ nhân, nhếch miệng cười cười: “Tiểu
Yên ngươi mặc nam trang hay nữ trang đều là thanh thiếu niên họa thủy mê chết người.”
Khóe mắt Nạp Lan Yên khẽ co rút, nói thẳng: “Nói chính sự. Ta muốn đi xem Tàng Thư Các.”
“Tàng Thư Các?” Phong Trường Phong trực tiếp ném cái lệnh bài cho nàng, “Cầm đi.”
Nạp Lan Yên tiếp được lệnh bài, thần sắc nơi đáy mắt có chút phức tạp, lão nhân này không khỏi rất tín nhiệm nàng đi?
“Còn có việc gì?” Phong Trường Phong ngáp một cái, gãi gãi lộn xộn tóc,
“Không có việc gì liền chạy nhanh đi thôi, chỗ này ta còn chưa làm thông thuận lắm.”
Nạp Lan Yên loại bỏ phức tạp trong con ngươi, lộ ra một nụ cười sáng ngời với Phong Trường Phong: “Phong lão ca, cảm tạ!”
Phong Trường Phong nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy tiếng lão ca này so với
trước kia kêu đến độ dễ nghe hơn rất nhiều, nhịn không được nở nụ cười,
nha đầu kia......
Nạp Lan Yên cầm lệnh bài đi vòng qua hậu viện
Công Hội đến Tàng Thư Các, khi tầm mắt chuyển tới lão giả ngồi ở cửa hơi hơi kinh ngạc: “Y sư?”
Lão giả này không phải chính là lão y sư ngày ấy ở trước cửa Nạp Lan phủ nói Hoàng Nguyệt Dung phạm vào Thái Tuế sao?
Ngồi ở cửa nhắm mắt dưỡng thần lão đầu nhi mở to mắt: “Thái Tuế......”
Dưới chân Nạp Lan Yên lảo đảo một cái, đầu đầy hắc tuyến: “Lão y sư.”
Lão đầu nhi vui tươi hớn hở cười, run rẩy vươn tay: “Lấy lệnh bài ra cho ta xem xem.”
Nạp Lan Yên theo lời, giao lệnh bài cho lão đầu nhi, ai ngờ ngay lúc đưa
tay trong nháy mắt bị lão đầu nhi chế trụ mạch máu, cả người lập tức
cứng ngắc không thể nhúc nhích một chút.
Trên người lão đầu nhi
một tia linh lực dao động cũng không có, đã có một loại uy áp làm người
ta không thể phản kháng như vạn trượng sóng to đập vào mặt mà đến.
Cường giả! Cường giả trên Tiên Thiên!
“Ai......”
Lão đầu nhi một tiếng khẽ thở dài ra quá nhiều không làm sao được, khí thế làm người ta hít thở không thông
cũng theo đó mà biến mất, nhắm mắt lại không cần phải nhiều lời nữa:
“Ngươi vào đi thôi.”
Nạp Lan Yên nhếch môi, cố gắng áp chế huyết
dịch (máu) mãnh liệt quay cuồng trong cơ thể, thật sâu nhìn thoáng qua
lão giả, xoay người bước vào Tàng Thư Các.
“Tư vị sinh mệnh bị người khác nắm trong tay thế nào?” Giọng nói Hỗn Độn đại sư tôn thản nhiên vang lên ở trong đầu.
“Không tốt.”
Nạp Lan Yên nhắm mắt, mới vừa rồi trong nháy mắt đó chỉ cần lão đầu nhi nhẹ nhàng động ngón tay một chút, nàng liền chân chấn chính chính bơi một
chuyến đến Địa phủ có đi không có về.
Thực lực. Đây là thực lực!
“Có giác ngộ là tốt rồi.” Giọng nói của Hỗn Độn đại sư tôn lộ ra một tia ý
vị thâm trường, nhưng lúc này Nạp Lan Yên đã muốn nhìn đến Địa Tinh tộc
tư liệu không có nghe ra, rút ra một quyển sách ngồi ở ghế trên hoàn
toàn đắm chìm vào nó.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bất luận là Nạp Lan Yên hay là Lãnh Thiếu Diệp, cũng không là người ngồi chờ chết.
Nạp Lan Yên ở Tàng Thư Các ngồi xuống, chính là suốt ba ngày ba đêm, trong
lúc đó trừ ăn vài ngụm lương khô ra, đôi mắt đều không có dời khỏi cuốn
sách quá nửa giây.
Ba!
Nạp Lan Yên khép lại một quyển sách cuối cùng, đôi mắt hiện đầy tơ máu lại lóng lánh sáng ngời quang mang,
giữa mặt mày toát ra một chút tự tin và bừa bãi: “Tốt cho một Địa Tinh
tộc có bản lĩnh!”
Hỗn Độn đại sư tôn luôn luôn nói lời ác độc lần này cũng không có ngoài ý muốn: “Trước nhanh chóng lăn đi tắm rửa rồi ăn cơm!”
Đại sư tôn không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới hai từ ‘ăn cơm’ này, bụng của Nạp Lan Yên liền bắt đầu ‘ọt ọt’ kháng nghị .
“Ha ha.” Nạp Lan Yên xấu hổ sờ sờ cái mũi, chưa thỏa mãn thả lại cuốn sách
về vị trí ban đầu, đảo mắt nhìn bốn phía giá sách chất đầy sách, âm thầm quyết định lần này sau khi giải
quyết xong chuyện Địa Tinh, nhất định phải xem hết chỗ sách kia!
Ba ngày này nàng xem xong mười quyển sách về Địa Tinh tộc, bên trong ghi lại miêu tả đầy đủ rõ ràng chi tiết toàn bộ về bọn nó.
Bộ dáng Nạp Lan Yên cẩn thận mỗi bước đi lưu luyến không rời, làm cho Hỗn
Độn đại sư tôn thấy lại bắt đầu răn dạy: “Ngươi là muốn ở tại chỗ này
thối chết hết những cuốn sách đó sao?”
Cái trán của Nạp Lan Yên
nhảy ra một chữ tỉnh (井), nàng nên chúc mừng trình độ nói lời ác độc của đại sư tôn nhà mình lại cao thêm một bậc sao?
Nhưng mà hiện tại
nàng quả thật cần nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục một chút, ba ngày không ngủ không nghỉ không động đậy đấy, Tinh Thần Lực đã tiêu hao có chút
nghiêm trọng rồi.
Mới vừa đi ra khỏi cửa Tàng Thư Các, phía Đông
trùng hợp dâng lên luồng hào quang đầu tiên (ánh nắng mặt trời á m.n),
lúc chiếu rọi lên trên bóng dáng cao lớn tuấn mỹ ở ngoài cửa kia, duy mỹ làm cho nàng luyến tiếc dời ánh mắt.
“Tam gia à.”
Nạp Lan Yên nỉ non ra ba chữ, thân mình đã muốn rơi vào trong ngực quen thuộc kia, hai chữ trầm thấp vang lên bên tai: “Về nhà.”
Nạp Lan Yên chớp chớp đôi mắt chua xót, luôn cảm thấy mấy ngày nay cảm tính rất nhiều.
Gia đón nàng về nhà.
Về nhà.
Còn có cái gì có thể êm tai hơn mấy chữ này?
Ánh sáng mặt trời dâng lên, chiếu rọi bóng lưng hai người cùng rời đi, lão
đầu nhi ngồi ở ngoài cửa nhẹ nhàng nở nụ cười, nhẹ giọng nói ra một câu chỉ có hắn hiểu:
“Xem ra, cũng không phải khó giải......”
Chiến Vương phủ.
Lãnh Thiếu Diệp bày ra vẻ mặt lãnh khốc, đối với sự lấy lòng của Hồ Ly nhà
mình làm như không thấy, múc ra một muỗng cháo đưa tới bên miệng nàng:
“Ngoan, há miệng.”
“Tam gia, tiểu nhân thật sự không muốn uống cháo!”
Nạp Lan Yên ôm gối đầu ở trên giường lăn lộn, mặt sắp nhăn thành bánh bao.
“Không được.” Lãnh Thiếu Diệp rút gối đầu ra, “Người vừa mới ói qua không có tư cách kén chọn.”
Lúc Nạp Lan Yên trở lại Vương phủ, Lam Thanh nhận được tin tức trước tiên
liền bày xong một bàn mỹ thực, sau đó người nào đó tắm rửa xong đi ra
liền ăn ngấu ăn nghiến quên mất chính mình thay đổi thân thể, ba ngày chưa ăn cơm lại rượu chè ăn uống quá độ dạ dày hoàn toàn dữ dội rồi, ăn bao nhiêu liền ói ra bấy nhiêu, Lãnh Thiếu Diệp ở một bên nhìn thấy vừa vội vừa giận.
Nhưng mặc dù như thế, cũng không đại biểu nàng liền nguyện ý uống cháo trắng nha!
Trời mới biết, cho tới bây giờ Nạp Lan Yên đối với tất cả các loại cháo đều là xin miễn thứ cho kẻ bất tài này!
Nhìn thần thái dầu muối không ăn của Tam gia, Nạp Lan Yên lại ôm lấy chăn càu nhàu trở mình đến góc giường: “Không ăn!”
Ánh mắt Lãnh Thiếu Diệp trở nên u ám: “Không ăn?”
Nạp Lan Yên nhìn chằm chằm: “Không ăn!”
Cái khác có thể tùy hắn, chuyện uống cháo này, không Thương lượng!
Lãnh Thiếu Diệp không nói hai lời, bàn tay to chụp tới đặt Hồ Ly không nghe
lời ở trong ngực, uống một ngụm cháo liền cúi đầu hôn trụ nàng, dưới ánh mắt trợn tròn của Nạp Lan Yên, đầu lưỡi vòng quanh đẩy cháo trắng đi
qua.
Nạp Lan Yên ‘ực’ một ngụm nuốt xuống miệng cháo, mặt đỏ tai
hồng đẩy nam nhân nào đó đang vô cùng đắc ý ra: “Lãnh Thiếu Diệp! Không
cho phép ngươi như vậy!”
Lãnh Thiếu Diệp bưng bát cháo, môi mỏng nhếch lên một nụ cười suất đến không ai bằng: “Hồ Ly, lại đến một ngụm đi?”
“Mơ tưởng!” Nạp Lan Yên một phen đoạt bát cháo trắng trên tay hắn, nắm thìa căm giận uống, không phải là một chén cháo thôi sao, nàng đường đường
là Huyết Hồ còn có thể sợ hay sao!
Trong lòng nghĩ như vậy, khả
cửa vào nhu mùi nói lại làm cho nàng thẳng nhíu, kia biểu tình cùng Tam
gia uống thuốc Đông y khi hiểu được liều mạng .
Lãnh Thiếu Diệp ý cười tràn đầy nhìn Hồ Ly nhà mình uống cháo, vẻ mặt còn hơi mang theo
một tia vẫn chưa thỏa mãn, sờ sờ cằm, nếu vợ nhà mình buộc hắn uống
thuốc như vậy, mỗi ngày uống mười bát cũng không thành vấn đề!
Nạp Lan Yên cố gắng nuốt xong một ngụm cháo cuối cùng, ghét bỏ cầm chén đưa qua: “Uống xong.”
“Vợ thực ngoan.” Lãnh Thiếu Diệp phóng bát không tới đầu giường, lôi kéo
tay nàng thuận thế xoay người lên giường, kéo người vào trong ngực,
“Trước bồi gia ngủ một lát.”
Khóe môi Nạp Lan Yên giật giật, thân thủ nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm đang nhíu lại của hắn, hai tay vòng ở bên hông hắn, tai nghe tiếng tim đập có lực,
chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, như thế nào sẽ chỉ là một lát đây.
Hai người nghỉ ngơi không đến nửa canh giờ, đã bị âm thanh huyên náo ngoài
cửa đánh thức, Nạp Lan Yên loáng thoáng nghe được giọng nói của Nhị
Khuyết, đôi mắt nhất thời mở ra, bộ dáng thanh minh đến mức khôngcó chút nào giống như là vừa tỉnh ngủ.
“Tiểu tử Nhị Khuyết này......”
Lãnh Thiếu Diệp cắn răng cúi đầu mắng một câu, hắn thật vất vả mới dụ dỗ
người ngủ được một chút, như thế nào tiểu tử Nhị Khuyết này vẫn là một
chút nhãn lực kính cũng đều không có?
“Tam gia, ta đi nhìn xem. Không chừng tiểu tử kia nghiên cứu được ra dược thủy.”
Nạp Lan Yên ôm cổ Lãnh Thiếu Diệp nói, “Chàng ngủ thêm một lát đi, không đủ một canh giờ không cho dậy.”
Trời đất bao la, cũng chưa làm cho Tam gia nhà mình ngủ nhiều.
Lãnh Thiếu Diệp nuốt lại lời cự tuyệt đã đến bên miệng, chỉ có thể bất đắc
dĩ cười cười, giọng nói có chút khêu gợi khàn khàn: “Được.”
“Ngoan.” Nạp Lan Yên cúi người hôn một cái ở trên miệng hắn, phủ thêm áo khoác xoay người đi ra phòng ngủ.
Lãnh Thiếu Diệp tựa vào trên đầu giường, nhìn bóng dáng thẳng tắp tin cậy
kia của vợ nhà mình, đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu vợ
thật sự là công khí mười phần......
Nạp Lan Yên đẩy cửa ra liền
nhìn thấy thanh niên bị Thương ngăn lại đang lẩm bẩm cái gì đó, khuôn
mặt Thương không chút thay chắn ở trước mặt hắn, chính là không cho
thanh niên đi tới nửa bước.
“Nhị Khuyết.”
“Thân nhân!” Nhị Khuyết quay đầu liền hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn nàng, chỉ vào Thương bi phẫn lên án nói, “Hắn khi dễ ta!”
Ánh mắt Thương nhìn Nhị Khuyết càng lạnh hơn, Nạp Lan Yên vất vả ba ngày
này hắn đều để ở trong mắt, hắn ngăn người
không cho quấy rầy nàng nghỉ ngơi, ai ngờ chủ tử vẫn bị đánh thức.
Nhị Khuyết sờ sờ cái mũi, không hề đùa giỡn bảo: “Thiếu gia ta thật sự có việc gấp mà.”
Nạp Lan Yên lắc đầu cười cười với Thương, ý bảo chính mình không ngại, sau
đó vẫy tay với Nhị Khuyết chỉ chỉ phương hướng sườn điện: “Theo ta vào
đi.”
Nhị Khuyết lôi kéo cánh tay Nạp Lan Yên nhanh chân chạy về
phía thiên điện, vừa đóng của lại mặt mũi đã tràn đầy hưng phấn mà cầm
lấy bình dược thủy kia nhảy đến trước mặt nàng: “Lão đại, bệnh độc
(virut) này con mẹ nó quá ngưu bức! Một lọ này mà đổ xuống ta có thể tự
thể nghiệm cảm giác toan sảng (chua xót + thoải mái) khi bị zombie (tang thi) vây quanh rồi!”
Cái ót của Nạp Lan Yên toát ra ba đường hắc tuyến, nâng tay chính là một cái bạo lật: “Toan sảng cái cọng lông!
Nghiên cứu không ra chút kết quả nào?”
Nhị Khuyết ôm ót hai mắt
đẫm lệ lưng tròng mếu máo nói: “Thiếu gia ta có chút ý nghĩ, nhưng hiện
tại không có nghiên cứu tư liệu sống cùng chuột bạch......”
Trong mắt Nhị Khuyết tràn đầy hưng phấn, hắn là có tiếng cuồng nghiên cứu,
nay nhìn thấy bệnh độc chỉ có trong khoa học viễn tưởng xuất hiện ở thế
giới khác, trong đầu ý tưởng cùng linh cảm
nháy mắt liền cùng mở ra giống như hồng thủy (nước lũ), muốn ngăn cũng
ngăn không được!
“Cần cái gì ta….” Nạp Lan Yên còn chưa nói xong, đã bị giọng nói của đại sư tôn trong đầu dọa giật mình, “Đại sư tôn
người…. Người nói cái gì?”