Biểu tình vặn vẹo của thúc thúc xấu không có đạt được bất luận kẻ nào liếc mắt nhìn, chỉ có
thể yên lặng âm thầm rơi lệ, hôm nay nhất định là phương thức xuất hành
của hắn không đúng.
Nạp Lan Yên nghe nam tử áo trắng nói cảm ơn,
trong mắt hiện lên một vòng kinh ngạc, bên môi chứa đựng nụ cười không
xa cách cũng không thân cận: "Bảo Bảo rất đáng yêu."
"Ừ." Nghe
Bảo Bảo được khen, đôi mắt huyết sắc lạnh lẽo của nam tử áo trắng nhu
hòa đi rất nhiều, động tác dịu dàng ôm lấy tiểu hài nhi, "Cửa
thành Bắc có thể sẽ có đồ vật ngươi cảm thấy hứng thú."
Nạp Lan
Yên nhíu mày, nam tử áo trắng đã ôm tiểu hài nhi bước qua cánh cửa của
Luyện Đan Công Hội, thúc thúc xấu sắc mặt phức tạp theo sát ở phía sau.
"Lão đại?"
Nhị Khuyết kéo ống tay áo của Nạp Lan Yên, nhíu mày hỏi: "Có muốn đi một chuyến hay không?"
Nhị Khuyết có tất cả trí nhớ của Cung Vô Khuyết, mặc dù ngày thường gương
mặt của Cung Vô Khuyết luôn lạnh lùng không dễ tiếp cận, nhưng đối với
thế hệ trẻ của đế đô lại rõ như lòng bàn tay, hắn dám đánh cam đoan, nam tử áo trắng này tuyệt đối không phải là người Liệt Diễm.
Thực tế một đôi mắt phượng màu máu kia, đều làm cho hắn có cảm giác sởn hết cả
gai ốc, người nam nhân kia tuyệt không thể nào là lạnh nhạt lười biếng
mà hắn biểu hiện ra.
"Đi." Trong lòng Nạp Lan Yên có chút không
yên, nói với người thanh niên của Công Hội từ đấu đến cuối vẫn coi là
người trong suốt kia, "Giúp ta nói lời tạm biệt với Phong hội trưởng."
"Được." Thanh niên gật đầu đáp ứng, ánh mắt vẫn còn có chút phức tạp, mắt thấy
Nạp Lan Yên muốn quay người rời đi, vẫn là nhịn không được nói ra, "Này, Lam tiểu sư muội của chúng ta thật sự rất tốt, nếu ngươi dám đối với
nàng không tốt, ta..."
Bước chân của Nạp Lan Yên dừng lại, đầu
đầy xám xịt mà nói: "Ca môn nhi (người anh em), não bổ không phải bệnh,
nhưng là cần phải trị!"
Tam gia nhà nàng vốn là một thùng dấm chua rồi, có thể đừng một lần nữa cho Tam gia nhà nàng một tình địch não bổ sao?
"…." Lần này đến lượt thanh niên xám xịt rồi.
"PHỐC ha ha ha." Nhị Khuyết muốn nhịn cũng nhịn không được, cười đến nước
mắt đều nhanh chảy ra, đi đến bên người thanh niên trùng trùng điệp điệp vỗ xuống bờ vai của hắn, "Good job (Làm tốt lắm)! Huynh đệ, ngươi có
tiền đồ to lớn!”
Thanh niên: "...."
Người này đúng là Cung gia đại thiếu gia lạnh lùng như đồn đãi sao? Trêu chọc hắn đây này!
(lee: ý là anh Nhị Khuyết này đâu có lạnh lùng gì đâu, còn đùa giỡn
người đó ^^)
Nạp Lan Yên nắm cổ áo của Nhị Khuyết lôi người ra
khỏi Luyện Đan Công Hội, mặt không chút thay đổi nói với thanh niên:
"Đừng quá để ý, đều là ảo giác."
Thanh niên: "…."
Tuy rằng hiện tại đầu óc của hắn xoay chuyển có chút chậm chạp, nhưng xin không cần coi hắn thành kẻ ngu ngốc được không nào? Ảo giác cái gì
đấy, tại sao không nói hắn chưa tỉnh ngủ đi?
Nạp Lan Yên kéo Nhị Khuyết đi đến cửa Luyện Đan Công Hội: "Thanh tỉnh?"
Nhị Khuyết: "Thanh tỉnh."
Nạp Lan Yên gật gật đầu, nhếch môi cười nói: "Vậy thì đi về nhà đi, việc ở thành Bắc đừng quan tâm."
"Vậy không được, chuyện của lão đại ngươi sao ta có thể không quan tâm." Nhị Khuyết mắt sắc nhìn thấy cách đó không xa một bóng dáng toàn thân bốc
lên hàn khí lãnh khốc, đầu xoay chuyển nhanh, lập tức đổi giọng, "Thiếu gia ta lần sau lại quan tâm ngươi là tốt rồi."
Nạp Lan Yên lấy
ra ba cái hộp gỗ nhỏ đưa cho Nhị Khuyết: "Hôm nay ở Luyện Đan Công Hội
lúc khảo thi đẳng cấp tiện tay luyện ra, cầm lấy mà tùy tiện dùng đi,
dùng không hết liền bán đi."
Nghe thấy lão đại nói là tiện tay
luyện ra, Nhị Khuyết cũng liền tiện tay thu: "Đi, giao cho thiếu gia ta
đi." Nói xong lại nhịn không được liếc mắt nhìn về phía khác một cái,
cười xấu xa nói, "Lão đại, ngươi nói hôm nay Lãnh Thiếu Diệp có thể nổi
dấm chua hay không?"
"Còn không phải tại tiểu tử ngươi náo ư?"
Nạp Lan Yên cười mắng một câu, không dám tiếp tục trì hoãn quay người
bước nhanh về phía Tam gia nhà mình đang tới.
Bỏ lại Nhị Khuyết
đứng tại chỗ vẻ mặt tươi đẹp ưu thương mà nhìn lên trăng sáng trên đỉnh đầu, trong miệng liên tục lẩm bẩm: "Hắc Thần, Kỳ, yêu nghiệt, Cửu muội, ta thẹn với sự tín nhiệm của tổ chức......"
"Tam gia."
Nạp Lan Yên chạy chậm tiến lên nhào vào trong ngực Lãnh Thiếu Diệp, nhón
chân lên ấn xuống một nụ hôn nơi khóe miệng hắn, mặt mày cong cong nói:
"Nhất thời không thấy như cách ba thu, chàng nói hôm nay chúng ta cách
mấy cái thu?"
Hàn khí có thể đông chết người quanh thân Lãnh
Thiếu Diệp trong chốc lát tiết trời liền ấm lại, trong đôi mắt thâm thúy mênh mông chiếu ra điểm điểm tinh quang, bàn tay lớn dắt tay
nhỏ bé của nàng, môi mỏng nhẹ giương lên, giọng nói trầm thấp dịu dàng:
"Gia tới đón nàng về nhà."
Nạp Lan Yên nhìn bàn tay hai người
mười ngón chặt chẽ đan xen, hai mắt không hiểu sao lại có chút chua xót: "Trước theo giúp ta đi một chuyến đến thành Bắc."
"Được." Lãnh
Thiếu Diệp từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái áo choàng lông cáo khoác lên trên vai nàng, vuốt ve tóc của nàng, bàn tay lớn từ bên hông kéo
qua, ôm Nạp Lan Yên tung người bay lên, đạp không rời đi.
Gió lạnh thổi qua, bay phất phới.
Đã tới mùa đông thì nhiệt độ ngoài trời cực thấp, Nhị Khuyết nhìn một đôi
tuyệt thế bích nhân dạo bước trên không, mũi bị lạnh hồng lên, khuôn mặt cũng hồng hồng, hung hăng hít mũi một cái la lớn: "Lão đại, đại mỹ nam
áo trắng cũng không phản đối việc Bảo Bảo tìm ngươi làm mẫu thân!"
Bóng lưng của hai người trên không trung đồng thời dừng lại, Nhị Khuyết cười xấu xa nhướng lông mày, xoay người sung sướng vô cùng nhanh chóng rời
đi.
Hừ, trọng sắc khinh bạn cái gì đấy, quá không được rồi!
Bàn tay lớn của Lãnh Thiếu Diệp ôm vợ dần dần buộc chặc, môi mỏng chút để ý phun ra mấy chữ: "Mẫu thân, hả?"
Cái ót của Nạp Lan Yên toát ra một giọt mồ hôi lạnh, cười khan nói: "A ha ha ha, tiểu hài tử không hiểu chuyện."
"Ừ ~" Tam gia giọng mũi nhàn nhạt đáp lại, con mắt tĩnh mịch tập trung ánh sáng lại trên người Nạp Lan Yên, "Vợ."
"Hả?" Cặp môi đỏ mọng của Nạp Lan Yên hé mở thần thái ngu ngơ nhìn Tam gia
trong nội tâm giống như có cây lông vũ nhẹ gãi ngứa ngứa, ngón tay mang
theo vết chai đặt ở trên môi mềm mại của nàng, Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng nhếch môi, tiếng nói trầm thấp như nói lời nói êm tai nhất trên toàn bộ thế giới, "Vợ, chúng ta sinh đứa bé đi."
"PHỐC..."
Tiểu
Bảo nhịn không được phun cười, tuy rằng đánh gãy bầu không khí tốt đẹp
này quả thật có chút không phải, nhưng nó thật sự nhịn không được!
Tuy rằng Tiểu Bảo không hiểu tình tình yêu yêu của nhân loại, nhưng từ lúc
Tam gia và Hồ Ly lâm vào tình yêu cuồng nhiệt mỗi ngày mắt nó đều thấy
đến nhanh mù, dựa theo kịch bản mà nói, không phải Tam gia sẽ nói là ta
yêu ngươi, lại đến một câu ta tín nhiệm ngươi các loại ư?
Như thế nào lại dùng ánh mắt sủng nịnh cưng chiều, dùng tiếng nói dịu dàng sủng nịnh, nói ra khỏi miệng nhưng là chúng ta sinh đứa bé đi?
Tiểu Bảo dùng đầu ngón chân thề với Nhị Khuyết, nó thực không phải cố ý phun ra đâu!
Đáy mắt của Lãnh Thiếu Diệp dịu dàng cưng chiều lập tức biến thành nghiến
răng nghiến lợi, một quyền mạnh mẽ đập vào trên ót của Tiểu Bảo, giờ
khắc này nụ cười bên môi Tam gia có chút dữ tợn: "Hôm nay ba con Hỏa Ly
trôi qua rất vui sướng, ngày mai Tiểu Bảo nên ở cùng một chỗ với chúng
nó."
Tiểu Bảo rùng mình một cái, ủy khuất ghé vào trên cổ tay Nạp Lan Yên: "Chủ nhân, hắn đánh ta."
Nạp Lan Yên vuốt vuốt đầu của Tiểu Bảo, vừa muốn nói gì đó, ánh mắt phút
chốc định dạng tại một chỗ, trong hai cái đồng tử đen kịt lóe ra ánh
sáng sắc bén — Nạp Lan Lâm Đào!
Lãnh Thiếu Diệp cũng nhìn thấy
Nạp Lan Lâm Đào đang lén lén lút lút, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Nạp Lan
Yên, lặng yên không một tiếng động rơi xuống đằng sau một cây
đại thụ cách đó không xa, ống tay áo vung lên che lại khí tức của hai
người.
"Tam gia, chàng nói Nạp Lan Lâm Đào tới nơi này làm gì?"
Nam tử áo trắng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới thành Bắc, hôm nay ở chỗ
này thấy Nạp Lan Lâm Đào, cảm giác không yên trong lòng Nạp Lan Yên càng lúc càng lớn, hơn nữa lúc này ánh mắt của Nạp Lan Lâm Đào âm lệ trầm
tĩnh, hoàn toàn không giống như bộ dáng điên cuồng buổi chiều.
"Chỉ sợ không phải chuyện gì tốt." Ánh mắt của Lãnh Thiếu Diệp dần dần có chút ngưng trọng, "Trước hết chờ một chút xem."
Nạp Lan Yên khép sát áo choàng trên người, con mắt hồ lăng lệ ác liệt híp híp: "Có động tĩnh rồi."
Chỉ thấy cửa thành Nạp Lan Lâm Đào ở phía dưới đột nhiên tả hữu mỗi bên
vòng vo ba vòng (lee: tức là quay trái lại quay phải mỗi bên 3 vòng đó), trong miệng niệm niệm cằn nhằn cái gì đó, đúng lúc này, trăng tròn trên trời bị mây đen che khuất đi.
Trong đêm đen, đưa tay không thấy được năm ngón.
Nạp Lan Yên ngưng tụ linh lực đến trong mắt, ánh mắt chạm đến chỗ vừa rồi
Nạp Lan Lâm Đào vòng tròn, đồng tử bỗng dưng phóng đại (con ngươi mở lớn á), da đầu một hồi run lên, trong lòng thầm mắng một câu mẹ nó, kia mẹ
kiếp là vật gì?
"Đừng sợ."
Giọng nói tinh mịn trầm thấp
nhẹ nhàng truyền vào trong đầu, Nạp Lan Yên quay đầu lại nhìn về phía
Lãnh Thiếu Diệp đang lộ ra lo lắng, khẽ lắc đầu, không phải sợ hãi, chỉ
là cảm thấy có chút quá kinh hãi rồi.
Vật gì đó cao không đến bắp chân toàn thân hiện ra lông xanh.
Lãnh Thiếu Diệp nắm thật chặt tay của Nạp Lan Yên, ánh mắt ám chìm mà nhìn
phía dưới cửa thành nơi Nạp Lan Lâm Đào và quái vật xấu xí chỉ cao đến
bắp chân đứng trước mặt hắn kia, mi tâm nhíu chặt.
Nạp Lan Yên
nhìn Nạp Lan Lâm Đào quỳ trên mặt đất nói chuyện với quái vật xấu xí
toàn thân đầy lông xanh dài kia, có thể nghe được tiếng của bọn hắn, thế nhưng huyên thuyên điểu ngữ lại làm cho người nghe ngây ngốc nghe không hiểu một câu nào.
Nhưng lúc này đáy mắt của Nạp Lan Lâm Đào kia
đã không che dấu được một chút nào dã tâm và dục vọng, đã có thể đại
khái đoán được mấy thứ gì đó.
Thẳng đến khi {Quái vật lông xanh}
kia đưa cho hắn một chai gì đó, mặt mũi của Nạp Lan Lâm Đào tràn đầy
kích động tiếp nhận cái chai, ánh mắt một nửa điên cuồng một nửa tỉnh
táo có chút vặn vẹo.
Kẻ điên.
Nạp Lan Yên hít sâu một hơi, nàng từng vì một nhiệm vụ mà ngây người trong bệnh viện tâm thần ba
tháng, giờ khắc này nàng vô cùng xác định, Nạp Lan Lâm Đào đã điên rồi,
tâm lý vặn vẹo đã đến tình trạng nhất định.
Nạp Lan Lâm Đào kích
động điên cuồng không nhìn thấy tươi cười u ám trong mắt {Quái vật lông xanh}, càng không nhìn thấy ánh mắt như nhìn người chết và kẻ ngu của
{Quái lông xanh} kia.
Cuối cùng {Quái vật lông xanh} lại nhắn
nhủ một ít gì đó với Nạp Lan Lâm Đào, rồi đột nhiên hóa thành mũi nhọn
trốn vào trong lòng đất, biến mất không thấy gì nữa.
Mà Nạp Lan
Lâm Đào cầm lấy lọ thuốc nước kia, phảng phất như nhìn thấy tình cảnh
quân lâm thiên hạ (hự, kiểu như làm chủ cả thế giới ấy), liều
lĩnh cười cười, mang theo một thân khí thế duy ngã độc tôn (chỉ có duy
nhất mình, không để ý đến xung quanh) đi đến trung tâm đế đô.
"Bắt lấy hắn."
Ánh mắt của Nạp Lan Yên trầm xuống, tuy rằng không biết {Quái vật lông
xanh} kia là vật gì, cũng không biết trong bình kia là cái gì, nhưng
quyết không thể lại để cho Nạp Lan Lâm Đào rời đi bây giờ!
Thân
ảnh Lãnh Thiếu Diệp phút chốc lóe lên, Nạp Lan Lâm Đào còn chưa kịp phát giác đã bị một bàn tay chặt chém ngất luôn, cái chai trên tay cũng
thuận thế ném đi ra ngoài.
Nạp Lan Yên vươn tay tiếp được cái
chai, cùng Tam gia liếc nhau, mang theo Nạp Lan Lâm Đào lách mình mấy
cái liền biến mất ở thành Bắc.
Giữa không trung, một nam tử áo
trắng lười biếng lạnh mị chậm rãi quay người, ôm tiểu hài nhi ngủ say
trong ngực lặng yên không một tiếng động rời đi.
Chiến Vương phủ, phòng tối.
Nạp Lan Yên cẩn thận điều tra thành phần nước thuốc trong bình, thần sắc
càng ngày càng âm trầm, nhìn Nạp Lan Lâm Đào hôn mê bất tỉnh trên mặt
đất, trong mắt lóe ra một vòng rừng rậm sát ý.
Nàng còn chưa kiểm tra ra tác dụng của nước thuốc này, nhưng chỉ cần tra ra vài loại phối
liệu liền thấy tất cả đều là kịch độc dính một chút cũng sẽ chết ngay
lập tức.
Cửa phòng tối bị mở ra, Lãnh Thiếu Diệp trên tay cầm đại lục bí sử bước vào, thần sắc trên mặt không thể nói là đẹp mắt nhiều
hay ít hơn so với Nạp Lan Yên: "Hồ Ly, đến xem."
Nạp Lan Yên thả
ra nước thuốc trong tay xuống rồi đi qua, cởi ra cái bao tay tiếp nhận
bí sử kia, lúc ánh mắt chạm đến hình ảnh đen trắng phía trên, đáy mắt
hiện lên một vòng khiếp sợ: "Địa Tinh?"
Lại liên tục lật vài tờ,
Tinh Linh, Dạ Xoa, Thú Nhân nguyên một đám danh từ quen thuộc lại chưa
quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, Nạp Lan Yên đã không biết phải hình
dung tâm tình của mình như thế nào rồi.
Lúc tới đây đã biết rõ nó là một thế giới kỳ quái, có tu luyện, có Linh thú, có vô số cao thủ và
công pháp tối cao, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra còn có Địa Tinh, Thú Nhân, Dạ Xoa những thứ này đó!
"Đây quả thực chỉ có thể thấy trong các bộ phim bom tấn thần thoại." Nạp Lan Yên khoa trương giang
tay ra, một lần nữa lật đến trang Địa Tinh kia, chỉ vào phía
trên quái vật thấp bé toàn thân đầy lông dài, "Địa Tinh?"
"Đúng,
Địa Tinh." Lãnh Thiếu Diệp từng bước một đi đến vị trí Nạp Lan Lâm Đào,
"Vợ, phía trên ghi lại Địa tinh tộc tàn nhẫn ti tiện, cùng các tộc quan
hệ ác liệt, thực tế thù hận nhân loại, có một số Địa Tinh thậm chí coi
nhân loại thành đồ ăn. Tên Nạp Lan Lâm Đào này lá gan thật sự là còn lớn hơn trời — ba!"
Dùng bảy phần lực tát một cái, mặt của Nạp Lan
Lâm Đào lập tức sưng thành đầu heo, bị đau mà cứng rắn tỉnh lại từ trong hôn mê, hé mở đôi mắt sưng to, mê man nói: "Chiến Vương gia?"
Lãnh Thiếu Diệp túm tóc Nạp Lan Lâm Đào ném trên mặt đất, không nói hai lời
chính là một trận quyền đấm cước đá, toàn bộ đánh lên huyệt vị đau nhất
trên thân thể, đánh cho Nạp Lan Lâm Đào ôm đầu chảy nước mắt khóc rống:
"Dừng, dừng tay, tha mạng, tha mạng! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Trong mắt Lãnh Thiếu Diệp bắn ra hàn quang khắp bốn phía, dưới ánh mắt hoảng
sợ tuyệt vọng của Nạp Lan Lâm Đào, một quyền đánh nát đan điền của hắn!
Nạp Lan Lâm Đào cảm thụ được đan điền bị nghiền nát không còn, cảm thụ được kinh mạch rỗng tuếch, cảm thụ được tóc của mình từng sợi một biến thành hoa râm, cảm thụ được nếp nhăn trên mặt mình từng chút một hiện ra, đan điền bị phế trong chớp mắt cả người hắn liền già nua không phải 50
tuổi....
Lãnh Thiếu Diệp quăng người bên cạnh ra, Nạp Lan Yên
chạy tới bên người Nạp Lan Lâm Đào, đôi mắt hồ đen kịt khóa chặt lại con mắt đục ngầu tuyệt vọng của hắn, giọng nói thanh thanh đạm đạm, lại có
một loại đầu độc không cách nào ngăn cản: "Nạp Lan Lâm Đào, đã nghe
chưa? Ta đang gọi ngươi."
Con mắt đục ngầu của Nạp Lan Lâm Đào tựa hồ hiện lên cái gì đó, há to miệng lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Nạp Lan Yên đặt bình nước thuốc ở trước mắt hắn, thản nhiên nói: "Chai nước thuốc này là cái gì? Nói cho ta biết, bên trong này chứa cái gì?"
Nạp Lan Lâm Đào giật giật miệng, chỉ phát ra một từ: "Ta..."
Nạp Lan Yên nheo mắt lại: "Ngươi muốn dùng nó hại phụ thân của ngươi, muốn
vĩnh viễn gánh chịu tội danh giết cha cẩu thả sống trên cõi đời này, bất nhân bất nghĩa bất hiếu bất trung?"
"Ta không có!"
Tiếng
nói già nua run rẩy hô lên ba chữ, Nạp Lan Lâm Đào cuộn mình trong góc,
trong mắt đục ngầu chảy ra nước mắt: "Ta không muốn hại hắn, ta không
muốn đâu!"
"Ngươi muốn." Nạp Lan Yên nói tiếp, "Ngươi chẳng những muốn giết hắn, còn muốn sau khi phụ thân ngươi chết lại dùng chai nước
thuốc này giết chết ngươi Nhị ca, giết chết Tứ đệ của ngươi, giết chết
con gái ruột của ngươi."
"Ta không muốn, ta không muốn bọn hắn
chết! Tại sao bọn hắn đều không nhìn ta, tại sao đều chú ý không đến ta, tại sao ngay cả nữ nhi của ta ở sau lưng cũng mắng ta là kẻ bất lực,
mắng ta không xứng làm phụ thân?"
"Cho nên ngươi muốn giết bọn
chúng, nếu như đều nhìn không tới ngươi, vậy mọi người cùng
nhau đến địa ngục sinh hoạt chẳng phải vui vẻ sao?"
"Đúng! Dứt
khoát mọi người cùng nhau chết! Không, không đúng! Ta mới sẽ không chết! Nạp Lan gia là của ta, Bách Lý gia là của ta, Cung gia là của ta, toàn
bộ Liệt Diễm cũng sẽ là thiên hạ của ta! Ha ha ha…. Dùng không được bao
lâu, dùng không được bao lâu…."
Đồng tử của Nạp Lan Yên co rụt
lại, giọng điệu đầu độc như trước: "Không, ngươi sai rồi. Địa Tinh đại
nhân vừa mới liên hệ với ta, để cho ta tiếp nhận hành động của ngươi tới hoàn thành những chuyện kế tiếp."
"Không có khả năng!" Nạp Lan
Lâm Đào cười quái dị nói, "Ta đã bày ra trùng trùng điệp điệp cạm bẫy ở
Liệt Diễm, chỉ chờ Địa Tinh đại quân đến đây, đến lúc đó toàn bộ Liệt
Diễm đều phải thần phục dưới chân ta! Ta muốn cho tất cả những người xem thường ta đều xuống địa ngục! Nhất là Nạp Lan Yên, tiểu tạp chủng kia
dám bắt ta nói xin lỗi!"
Ba!
Lãnh Thiếu Diệp toàn lực tát
một cái tát ở trên miệng của Nạp Lan Lâm Đào , không hết hận lại hung
hăng đạp mấy cước, đạp nát tứ chi (hai tay + hai chân) của hắn, túm cổ
áo của hắn tàn nhẫn nói: "Nếu như không phải vì cái mồm của ngươi còn
hữu dụng, gia nhất định rút đầu lưỡi của ngươi trước tiên!"
Lãnh
Thiếu Diệp ném Nạp Lan Lâm Đào giống như một bãi bùn nhão lên trên mặt
đất, quay đầu lại hôn một chút lên hai má của Nạp Lan Yên: "Đừng nóng
giận. Giao cho thằng khốn này cho gia thẩm tra."
"Cứ như vậy đi,
tạp chủng này có chỗ nào đáng giá để ta tức giận?" Nạp Lan Yên nói, "Tam gia, người này giao cho ngươi tới thẩm tra, nhất định phải làm cho hắn
nhổ ra những bố trí kia. Ta về Nạp Lan gia một chuyến."
Đáy mắt
của Nạp Lan Yên xẹt qua một vòng kiên định cùng dứt khoát, mặc kệ Địa
Tinh tộc đã bố trí bao nhiêu cạm bẫy, nàng cũng sẽ không để cho bọn họ
thực hiện được ý đồ!
Lãnh Thiếu Diệp chăm chú ôm Nạp Lan Yên, đáy mắt thâm thúy lóe ra tinh quang chói mắt, "Hồ Ly, đến làm lớn một trận!"
"Được!" Nạp Lan Yên giơ lên một vòng tươi cười liều lĩnh chói mắt, nắm đấm của
hai người đụng nhau trên không trung, "Tự mình cẩn thận."
"Tự mình cẩn thận."
Nắm đấm tách ra, Nạp Lan Yên quay người rời đi phòng tối, không có trực
tiếp đi Nạp Lan phủ, mà là đi tới biệt viện của mình từ trong chăn kéo
ra Hỏa Ly vẫn còn đàn ngủ say: "Hỏa Ly."
Hỏa Ly mơ hồ nháy nháy con mắt: "Tiểu Yên nhi?"
"Cùng ta đi ra ngoài một chuyến." Nạp Lan Yên ôm Hỏa Ly ra khỏi phòng, nhảy
lên đến nóc nhà vận khởi linh lực đi về phía Nạp Lan phủ.
Gió lạnh phả vào mặt triệt để quét đi cơn buồn ngủ của Hỏa Ly, ngáp một cái: "Dẫn ta đi nơi nào vậy?"
Nạp Lan Yên hỏi: "Hỏa Ly, ngươi biết Địa Tinh tộc sao?"
"Địa Tinh?" Ánh mắt Hỏa Ly cực kỳ khinh thường, "Một đám bỏ đi lên không được mặt bàn, ngươi nghe ngóng chúng làm cái gì?"
"Địa Tinh đã vươn móng vuốt đến Liệt Diễm." Nạp Lan Yên lấy ra cái lọ thuốc nước kia, "Ngươi nhận thức đồ vật này sao?"
Hỏa Ly nghe được Địa Tinh đã vươn móng vuốt đến Liệt Diễm liền chấn kinh
rồi, lại hít hà cái lọ thuốc nước kia, lập tức chán ghét nghiêng đầu
sang chỗ khác: "Mẹ nó, ta rất con mẹ nó phiền bọn rác rưởi này! Tiểu Yên nhi, thứ này một chai cũng có thể diệt tất cả mọi người ở đế đô!"
"Lợi hại như vậy?" Nạp Lan Yên cảm thấy hoảng sợ, "Một bình nhỏ làm sao có thể?"
"Đây là Phong Truyện Thần độc. Tên là đám kia đồ bỏ đi chính mình đặt, phàm
là có một người trúng độc, khi hắn hô hấp độc tố sẽ thông qua gió truyền đến toàn bộ đế đô. Sau hai canh giờ, Liệt Diễm đế đô tất
nhiên sẽ biến thành một tòa Tử Thành (tòa thành chết)." Ngữ khí Hỏa Ly
nghiêm khắc, "Nhưng làm sao Địa Tinh tộc dám vi phạm lệnh cấm của sáu
tộc mang đồ vật này đến lãnh địa của nhân loại? Muốn bị diệt tộc ư? Thật sự là một đám bỏ đi khốn nạn!"