Trong Tùng Hạc viện, sau khi đám người rời đi, Liêu Tam lão gia Liêu Chí Minh mới hướng Trương thị thông báo: “Con đã phái Mã quản gia đi đến
Giang Châu để mua hương liệu theo lời mẫu thân, con cũng âm thầm điều
tra chuyện của Vi Vi và Mậu Nhi. Mã quản gia làm việc đâu ra đấy nên mọi chuyện đều thỏa đáng hết rồi.Bây giờ ông ta đang đứng ở cửa sau chờ mẫu thân gọi đến hỏi chuyện”
Việc phái Mã quản gia đến Giang Châu
thực sự là chủ ý của Trương thị. Mấy năm nay, bà vì cái chết của con
trai mà trong lòng dường như có một vách ngăn với tỷ đệ Cẩm Sắt. Tuy
biết việc này không thể trách hai đứa trẻ, nhưng suy cho cùng thì đứa
con cả ruột thịt của bà cũng vì xích mích với Diêu gia nên mới xảy ra
chuyện, mà tỷ đệ Cẩm Sắt lại là huyết mạch của họ. Do đó trong lòng bà
cũng không cách nào không hoài nghi,bên cạnh đó bà còn nhìn thấy thù hận của con dâu trưởng quá nặng cho nên ba năm trở lại đây bà vẫn dằn lòng
mà đối xử thờ ơ lãnh đạm với hai đứa nhỏ.
Nhưng theo từng năm
trôi qua, khi bà cũng đã dần dần tiếp nhận việc ra đi đột ngột của con
trai trưởng mà không còn bi thương như trước thì nỗi day dứt đối với đứa con gái duy nhất lại càng ngày càng sâu. Kỳ thực Trương thị đã bàn bạc
qua với phu quân việc đón tỷ đệ Cẩm Sắt về phủ lần nữa. Nhưng suốt ba
năm không đoái hoài tới mà bây giờ lại tùy tiện đến đưa người đi thì vô
cùng không ổn. Hơn nữa, khúc mắc trong lòng con dâu trưởng vẫn chưa được gỡ. Thêm việc hai ông bà hơn ba năm nay thấy tỷ đệ Cẩm Sắt không có thư từ qua lại nên cũng thấy chạnh lòng cảm thấy hai đứa không hiểu chuyện. Hai ông bà lại càng nghĩ chắc cả hai tỷ đệ sống ở Diêu gia rất tốt. Nếu không thì sao chúng chẳng thèm gửi thư báo tin tức qua lại.
Suy
nghĩ như vậy nên việc này cứ bị kéo dài. Mãi cho đến Tết Trùng Dương,
khi Hoài Dương vương phủ mở yến tiệc, Liêu lão thái quân và Võ An Hầu
phu nhân đều nhận lời mời dẫn theo các tiểu thư trong phủ tới dự. Trương thị mới phát hiện rằng trong yến hội, phu nhân Võ An Hầu phủ dường như
có ý xem xét những tiểu thư của các phủ khác. Cùng với việc khi phu nhân Võ An Hầu nói chuyện với Giang Hoài Vương phi lại lộ ra sự bất mãn đối
với hôn sự của Tạ Thiếu Văn mà lại có ý yêu mến Minh Hà Quận chúa của
của Giang Hoài Vương phủ.
Thấy vậy, Trương thị lúc đó cũng thầm
lo lắng. Sau khi về nhà thì bà kêu ca phàn nàn với chồng mình vài tiếng
rằng quả là đáng lo. Liêu Thượng thư chỉ cười bảo vợ mình cả nghĩ. Dù
sao thì Võ An Hầu phủ cũng là gia tộc có thanh danh địa vị ở kinh thành, không đến nỗi làm ra loại chuyện tham phú phụ bần, không niệm tình xưa
như vậy. Trương thị sau khi được phu quân mình khuyên nhủ cũng xem như
an lòng. Sau đó không đến nửa năm thì bà lại nghe tin Võ An Hầu phu nhân dẫn theo thế tử đến Giang Châu chúc thọ Diêu lão thái thái.
Sau
khi Liêu Thượng thư trở về vẫn còn trêu ghẹo vợ mình vài câu, nói bà hồi trước đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Trương thị nghe vậy thì
lắc đầu cười tự giễu. Nhưng Võ An Hầu phu nhân vừa rời đi chưa đến một
ngày, Vân Tần trong cung lấy lý do rằng yêu mến Minh Hà Quận chúa nên
xin Thánh Thượng đem Quận chúa đến gần cung Vân Song bầu bạn.
Việc này lại khiến Trương thị càng bất an hơn, suy đi nghĩ lại hết bốn ngày
mà vẫn không yên lòng được. Lúc đó bà mới lặng lẽ phân phó Tam lão gia,
lệnh ông phái người thích hợp đến Giang Châu, lấy lý do là mua sắm để đi xem xét tình huống. Nên lúc này mới có chuyện quản gia đứng đợi để chờ
hỏi chuyện.
Mấy ngày nay, Võ An Hầu phủ bị Thôi gia ở Giang Châu
đến gây sự, bọn họ chỉ tay mắng Võ An Hầu phu nhân yêu đương vụng trộm
không thành, ngược lại giá họa cho con dâu tương lai. Sau khi sự việc bị vạch trần thì giết người diệt khẩu. Chuyện ầm ĩ này khiến cả thành sôi
sùng sục. Bản thân Trương thị có nghe nói đến việc này, bà biết ở Giang
Châu thật sự xảy ra chuyện. Nhưng cũng không rõ ràng chân tướng vụ việc
nên mấy ngày rồi vẫn không thể an giấc. Hôm nay nghe thấy Mã quản gia
đang đứng ở cửa sau chờ gọi hỏi chuyện thì đương nhiên nhanh miệng lệnh
cho nha hoàn đi triệu người đến.
Tam lão gia thấy Trương thị vẻ
mặt nôn nóng thì vừa tự châm thêm trà cho bà vừa khuyên nhủ: “Mẫu thân
cứ thả lỏng tâm tình, tuy rằng chưa hỏi cặn kẽ, nhưng từ chỗ quản gia
nghe nói thì Vi Vi và Mậu Nhi đều ở trên thuyền vào kinh lần này của
Diêu gia, hai đứa nhỏ có tộc nhân chăm sóc nhìn có vẻ cũng không có vấn
đề gì.”
Trương thị nghe vậy, vẻ mặt mới trở lại bình thường, gật
đầu nói: “Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt. Nếu thật sự là hai đứa trẻ
này có việc gì thì sau này ta còn mặt mũi nào đi gặp muội muội đáng
thương của con chứ.”
Trương thị nói xong thì hai mắt ửng hồng,
mặt Tam lão gia cũng lộ vẻ đau thương, ông thở dài một tiếng rồi nói: “
Bốn huynh đệ chúng con chỉ có một tiểu muội là Hoa nhi, muội ấy bạc
phước nên ra đi sớm chỉ để lại hai đứa nhỏ này. Phụ thân, mẫu thân và
những người làm thúc thúc như chúng con đương nhiên phải chiếu cố hai
đứa nhiều hơn. Nhưng mấy năm nay vì chuyện của đại ca mà để hai đứa trẻ
phải thua thiệt. Giờ đây đại ca cũng đã đi được một khoảng thời gian
rồi. Không bằng lần này hai đứa nó vào kinh, con đến nói chuyện với Diêu gia, để mẫu thân đem Vi Vi và Mậu Nhi về bên mình nuôi dưỡng đi.”
Trương thị nghe vậy chưa kịp trả lời thì tiếng của Phùng ma ma từ ngoài đã
vọng vào, thì ra là Mã quản gia đến. Trương thị vội kêu nha hoàn đi dẫn
người vào, Mã quản gia vừa mới hành lễ, Trương thị đã hỏi đến tin đồn
Vạn thị vụng trộm với người khác ở kinh thành mấy ngày qua.
Vài
hôm này Mã quản gia ở Giang Châu đã dùng mọi cách tìm hiểu sự việc nên
vô cùng rõ ràng, ông tỉ mỉ đem việc hôm thọ yến của Diêu lão thái thái,
đám hạ nhân Diêu gia đồn rằng Diêu Đại tiểu thư mơ ước hôn sự của muội
muội, trên núi Tiểu Hàn Vạn thị mưu hại Cẩm Sắt bất thành ngược lại liên lụy danh dự bản thân, tỷ đệ Cẩm Sắt trên đường hồi phủ gặp bất trắc,
người trong họ Diêu trách phạt Ngô thị, cùng với việc sau đó Ngô thị bị
phạt đưa đi biệt viện; thế tử Võ An Hầu bị đánh, từng chuyện từng chuyện nói ra hết.
Trương thị ngồi một bên nghe mà sắc mặt sớm đã càng
lúc càng khó coi, khi nghe đến Văn Thanh ở trước mặt các nguyên lão
trong tộc của Diêu gia nói rằng nếu bản thân chết đi, gia sản sẽ chia
đều cho mọi người trong tộc thì trong lòng Trương thị đã rõ ràng tất cả, nhịn không được mà giận run cả người.
Tam lão gia cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, đợi Mã quản gia nói xong, ông thấy sắc mặt
Trương thị đã trắng bệch, vành mắt đỏ lên, hiển nhiên lúc này bà đã
không còn tinh thần để hỏi kỹ càng, ông vội lệnh cho Mã quản gia lui ra. Đợi cho hạ nhân lui ra hết, Trương thị liền cầm tách trà đặt trên bàn
ném xuống đất, tách trà rơi xuống vỡ tan tành* thì bà mới cảm thấy cơn
tức chặn trong lòng vơi đi một chút, rồi rơi lệ nói: “Đều do mẫu thân hồ đồ, còn để cho hai đứa trẻ chịu nhiều khổ sở như vậy, không biết mấy
năm này hai đứa nhỏ làm sao chịu đựng nổi. Mẫu thân vẫn cứ nghĩ rằng Vi
Vi và Mậu Nhi chưa từng gửi thư báo qua đây thì đương nhiên sống rất
tốt, lại vì việc của đại ca ngươi năm đó mà chúng ta và người của Diêu
gia xích mích, chúng nó lo lắng người của Diêu gia nên không dám cùng
bên này gần gũi, nhưng không ngờ rằng người nhà Diêu gia lại đê tiện, vô liêm sĩ như thế, theo tình huống này chỉ sợ rằng thư từ của hai đứa trẻ đều bị lén giữ lại cũng không chừng…. Không được, con mau đi hỏi thăm
xem đám người Vi Vi bây giờ đang trụ ở đâu, mẫu thân phải đem bọn nhỏ
đưa trở về liền.”
*nguyên bản là tứ phân ngũ liệt
Tam lão
gia thấy Trương thị vì vô cùng lo lắng mà đứng lên, liền vội vàng đỡ bà
dậy rồi khuyên: “Mẫu thân chớ hoảng hốt, cho dù muốn đón về thì thế nào
cũng phải bàn bạc qua với phụ thân mới được, bọn nhỏ bây giờ đã vào kinh rồi, cũng không cần vội trong hôm nay. Lại nói, hai đứa trẻ đi đường
mệt nhọc, cũng nên để chúng nó nghỉ ngơi một phen, nếu mẫu thân lúc này
đi qua đó, cũng chỉ một phen đau buồn mệt nhọc. Hơn nữa, trong phủ thế
nào cũng phải chuẩn bị trước tiểu viện cho Vi Vi và Mậu Nhi, chuyện này
còn phải nói qua với đại tẩu một tiếng, nếu cứ giấu đại tẩu mà đem tỷ đệ Vi Vi đón về thì chỉ sợ trong lòng đại tẩu càng sinh ra nhiều khúc mắc. Đại tẩu chưởng quản việc bếp núc, nếu tẩu ấy không buông được khúc mắc
với hai đứa trẻ thì chỉ sợ bọn nhỏ vào phủ cũng không được bình an.”
Trương thị nghe vậy thì thở dài, hồi lâu sau mới nói: “Con nói phải, nhưng đại tẩu con cái gì cũng tốt, duy chỉ có tầm nhìn là quá hạn hẹp, chỉ sợ một đoạn thời gian cũng không hiểu được…”
Tam lão gia lại cười nói:
“Mẫu thân quá lo lắng rồi, trước kia đại tẩu chỉ coi hai đứa nhỏ là
huyết mạch của Diêu gia, nàng hận người nhà Diêu gia đã hại đại ca,
đương nhiên cũng không tha thứ cho hai tỷ đệ Vi Vi. Nhưng nếu tẩu ấy
biết được những nổi khổ mà hai đứa đã chịu ở Diêu gia, thì suy nghĩ
trong lòng sẽ có thay đổi. Lại nói, nếu đại tẩu không hiểu, Ý Nhi hiểu
thì cũng như nhau thôi, việc Vi Vi vào kinh lần này, con đã tự quyết
định cho Ý Nhi biết một chút tin tức, mẫu thân đoán xem thế nào?”
Ánh mắt Trương thị sáng ngời, Tam lão gia lại vừa cười nói: “Ý Nhi nghe nói tỷ đệ Vi Vi hôm nay đến kinh thành, cũng không hiểu sao nó biết được
Phủ doãn* Tam công tử từ sáng sớm đã dẫn theo người đi qua bến phà, khi
nãy nó cũng vừa mới chọn một vài tên sai vặt tay chân lanh lẹ hướng về
phía bến phà mà đi rồi.”
*Phủ doãn: một chức quan thời xưa chỉ vị quan đứng đầu một phủ được đặt tại kinh đô. Phẩm vị của quan Phủ doãn
thường là Tam phẩm.
Trương thị sau khi nghe xong liền thở dài,
lại nhíu mày nói: “Nói cho cùng vẫn là thân nhân cùng chung huyết mạch,
lần này Vi Vi vào kinh là vì chuyện từ hôn, chỉ sợ Võ An Hầu khó lòng
chấp nhận bị một người sa cơ thất thế làm mất mặt trước mọi người, hôn
sự này phải do Diêu gia hủy thì mới được, không thể để Võ An Hầu phủ
đoạt trước. Con nói đúng, bây giờ hai đứa nhỏ đã đến kinh thành, đón trở về cũng không phải việc nhất thời là xong, việc cấp bách bây giờ là hủy hôn. Để mẫu thân cẩn thận suy nghĩ lại việc này, nhưng chỗ hai đứa trẻ
thì ngươi hãy phái vài kẻ thân tín âm thầm chiếu cố đi, mẫu thân khó
lòng lại tin tưởng người Diêu gia.”
Tam lão gia nghe vậy liền đáp ứng, sau đó lại khuyên nhủ Trương thị vài câu rồi mới rời đi.
Lúc này Cẩm Sắt cũng đã đến một phòng ở biệt viện của Diêu Trạch Thanh tại
Phượng Kinh, biệt viện này nằm giữa một ngõ hẻm tối đen phía thành Đông, biệt viện có hai cửa ra và hai cửa vào, mặc dù không quá lớn nhưng cực
kỳ sạch sẽ. Vương ma ma và Liễu ma ma chỉ huy đám nha hoàn đem hành lý
thu dọn xong, Cẩm Sắt đã tùy ý ăn một chút rồi nằm lên trên giường. Mấy
ngày qua toàn ở trên thuyền, xuống đất ngược lại chỉ cảm thấy hoa mắt
chóng mặt. Sau khi nàng tỉnh dậy đã là một canh giờ sau, Vương ma ma vắt khăn giúp Cẩm Sắt lau mặt sau đó cười nói: “Lưu quản gia đã chờ tiểu
thư một lúc lâu, tiểu thư bây giờ có muốn gặp y không?”
Cẩm Sắt
nghe vậy lập tức đưa tách trà trong tay cho Bạch Chỉ, vội vã xuống
giường nói: “Ma ma mau giúp ta chỉnh trang lại một chút, Bạch Chỉ đi
truyền lời mời Lưu quản gia vào noãn các*.”
*noãn các: gian phòng nhỏ có đặt lò sưởi nhưng thông với phòng lớn.
Bạch Chỉ tuân mệnh rời đi, Vương ma ma giúp Cẩm Sắt mặc vào một chiếc áo nhỏ màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo dày màu xanh ngọc, trên cổ áo thêu
hình loài thú may mắn của biển*, sau đó kết tóc kiểu thập tự kế, lại cài trâm bằng vàng hình hoa thược dược đang nở rồi mới đỡ Cẩm Sắt vào noãn
các.
*ý nói Huyền Vũ. Người TQ xưa có quan niệm rằng Thanh Long,
Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ và Kỳ Lân là ngũ đại hộ thú ban phước lành
và bình an cho mọi người. Huyền Vũ tính thủy nên biển thuộc phạm vi bảo
hộ của Huyền Vũ.
Trong noãn các, có một nam nhân nhìn qua khoảng
bốn muơi tuổi, trên người mặc xiêm y tơ lụa Sơn Dương Hồ đợi đã lâu,
thấy Cẩm Sắt tiến vào liền vội vàng đứng dậy tiến lên hai bước hành lễ
nói: “Lão nô Lưu Quyền thỉnh an tiểu thư.”
Lưu Quyền là phu quân
nha hoàn hồi môn Tử Quyên của mẫu thân Liêu Hoa năm đó, y vẫn luôn giúp
mẫu thân quản lý một tiệm bán thuốc. Cẩm Sắt thấy y hành lễ liền bước
vội lên hai bước khiêm tốn đỡ dậy nói: “Mấy năm nay Lưu thúc cực khổ
rồi, ngồi xuống hẵn nói.”
Lưu Quyền nghe vậy vẻ mặt rung động,
vành mắt đỏ hoe nói: “Tiểu thư và tiểu thiếu gia đi một lần liền hơn ba
năm, bây giờ cũng xem như hồi kinh rồi.”
Hai người ngồi xuống lại hàn huyên vài câu, Lưu Quyền mới nhớ đến phải bẩm báo sự việc nên vội
nói: “Những việc tiểu thư giao phó lão nô đã dựa theo căn dặn trong thư
mà làm xong rồi, bốn hôm trước khi lão nô chạy đến Bạch gia thôn thì
quan binh đang chuẩn bị đốt thôn, lão nô phải dùng bạc khơi thông các
điểm mấu chốt mới đưa được hai xe Bạch Trục Thảo* ấy vào thôn, bây giờ
dân chúng trong thôn đa phần đã đỡ hơn rồi. Sáng hôm nay quan binh thấy
các thôn dân đều đã khá hơn liền biết bệnh đấy không phải ôn dịch nên đã bỏ lệnh cấm đối với Bạch gia thôn để các thôn dân rời thôn rồi.”
Bạch Trục Thảo (white clover):
[IMG]
Cẩm Sắt nghe vậy sắc mặt vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Việc này cũng
là do nàng phái người đưa thư phân phó Lưu Quyền làm trước khi thuyền
đến Phượng Kinh, Bạch gia thôn mà Lưu Quyền nói đến nằm bên cạnh Phượng
Kinh, vì đột nhiên xuất hiện bệnh dịch nên bị Phủ doãn phái binh lính
đến phong tỏa. Do Bạch gia thôn gần kinh thành nên quan phủ không dám
xem nhẹ dù các đại phu vẫn chưa thể xác định chứng bệnh mà thôn dân mắc
phải là ôn dịch. Nhưng quan phủ lấy nguyên tắc dù giết ba ngàn cũng
không thể để cho dịch bệnh lan rộng đến kinh thành nên đã quyết định
giết hết toàn bộ thôn dân.
Nhưng kỳ thực bệnh đó căn bản không
phải là ôn dịch, chỉ là bệnh dịch bình thường mà thôi, cho dù không có
thuốc thì khoảng mười ngày sau sẽ từ từ bình phục, nếu dùng Bạch Trục
Thảo thì càng mau dứt bệnh*. Khi đó trong thôn có lão nhân đến nói với
binh lính phong tỏa thôn về Bạch Trục Thảo này, nhưng bọn binh lính căn
bản không quan tâm đến sự sống chết của dân chúng, chỉ lo sợ phiền phức, e ngại phải gánh trách nhiệm nên chỉ biết tuân mệnh Phủ doãn mà hỏa
thiêu Bạch gia thôn.
*nguyên gốc là thuốc đến bệnh tiêu: ý nói có thuốc thì bệnh sẽ khỏi ngay.
Kiếp trước, toàn bộ Bạch Gia thôn đều chết trong đống tro tàn, sau đó việc
này truyền tới Giang Châu, từng khiến cho dân chúng nghị luận trong một
thời gian dài. Chỉ vì năm đó quan phủ hỏa thiêu Bạch Gia thôn cách lễ
Vạn Thọ ba tháng, trước sinh nhật Hoàng Hậu bảy ngày nên Cẩm Sắt nhớ rất kỹ việc này và thời gian phát sinh sự việc.
Lần này vào kinh, đây là việc đầu tiên mà nàng kêu Lưu quản gia đi làm. Thứ nhất, có thể trọng
sinh, nàng không đành lòng để những dân chúng vô tội đó phải uổng mạng,
hơn nữa đây cũng là việc mà nàng phải làm.
Tuy rằng năm đó ông
nội có thanh danh, nhưng người đi rồi thì việc cũng nhạt phai*, danh
tiếng mà ông nội để lại đã không thể bảo hộ nàng và em trai, bây giờ
nàng cần tạo danh tiếng cho bản thân gấp, cần lập nên tiếng tăm và nhân
mạch của mình.
*nguyên gốc là người đi trà lạnh.
Nhớ đến
hôm nay ở bến phà đụng phải Phủ doãn Tam công tử, khóe môi Cẩm Sắt nhếch lên nụ cười lạnh lùng, khi chớp mắt con ngươi thầm chuyển động.
Cẩm Sắt lại phân phó Lưu Quyền vài việc, tiễn bước Lưu Quyền chưa được bao
lâu, Văn Thanh liền hấp tấp xông vào, Cẩm Sắt thấy cậu vẻ mặt hớn hở,
chạy đến nỗi đầu đầy mồ hôi thì liền cười lệnh Bạch Hạc vắt khăn rồi tự
mình giúp cậu lau mặt, lúc này mới hỏi: “Mới vừa chạy đi đâu chơi thế?”
Văn Thanh cầm tay Cẩm Sắt đẩy ra, hai mắt sáng rực nói: “Tỷ tỷ, đệ nghe được một tin tức trên phố, tỷ đoán xem là chuyện gì?”
Trong lòng Cẩm Sắt có chút hiểu ra, thấy Văn Thanh thật hào hứng, liền vờ mờ
mịt lắc đầu, lúc này Văn Thanh uống vội hai hớp trà, chân mày giương lên rồi cười nói: “Dân chúng bên ngoài đều đang bàn tán việc vị Vũ Anh
Vương Bắc Yến bị đâm tại Giang Châu chúng ta cách đây không lâu. Nói là
Bắc Yên hoàng đế nghe đến ái tử mất tích, long nhan nổi giận, liền phái
Sứ thần qua đây, Lễ bộ Thượng thư và Sứ thần Bắc Yên thương nghị không
thành, dưới sự hăm dọa hùng hổ của người Bắc Yến, Hoàng thượng liền
giáng tội Tri phủ Giang Châu, chỉ có Khương đại nhân bị giải vào kinh
thẩm vấn, vốn đã định chém đầu, ai ngờ mấy hôm trước vị Vũ Anh Vương mất tích nhiều ngày kia được tìm thấy ở trấn Thanh Hà, sau khi hồi kinh thì giúp Khương đại nhân cầu tình, hôm nay Hoàng thượng đã thả Khương đại
nhân, còn đồng ý phục chức cho ngài ấy.”
Cẩm Sắt nghe vậy nhíu
mày, chỉ nói Hoàn Nhan Tông Trạch thực biết bớt việc, lúc trước hắn đáp
ứng nàng sẽ không để Diêu Lễ Hách nhậm chức Tri phủ, bây giờ Khương đại
nhân phục chức, đương nhiên Diêu Lễ Hách chẳng được gì nữa.
Thấy Văn Thanh vẫn còn vui vẻ, Cẩm Sắt bất giác cười nói: “Việc này đâu liên quan gì đến đệ, sao lại vui vẻ như vậy.”
Văn Thanh liền dùng đôi mắt trong vắt đầy ý cười đánh giá Cẩm Sắt, nói:
“Dường như tỷ thông minh quá hóa hồ đồ rồi, từ khi Vũ Anh Vương gặp nạn ở Giang Châu, Diêu Lễ Hách liền cảm thấy chức Tri phủ đã là đồ trong túi, việc Khương đại nhân bị định tội Diêu Lễ Hách cũng góp sức không ít,
nhưng giờ việc không như mong muốn, Khương đại nhân lại được phục hồi
nguyên chức, không nói Diêu Lễ Hách bận rộn không công một hồi, lại bỗng dưng đắc tội quan trên, Khương đại nhân sao có thể bỏ qua cho y? Quan
hơn một cấp đè chết người, gần đây gièm pha của Diêu gia lại nhiều lắm,
Khương đại nhân sao không nhân cơ hội này mà gây khó dễ cho Diêu Lễ Hách chứ, đệ thấy vị trí Đồng Tri của Diêu Lễ Hách cũng ngồi không yên đâu.”
Cẩm Sắt thấy Văn Thanh nói rõ ràng mạch lạc, rung đùi đắc ý nàng bất giác
yêu thương mà vuốt ve mái tóc đen bóng của cậu, Văn Thanh lại nhíu mày,
trầm giọng nói: “Lần này vị Vũ Anh Vương đó giúp tỷ đệ ta báo thù, chỉ
đáng tiếc là không cùng dân tộc. Bắc Yến lấy lý do Vũ Anh Vương mang
trọng thương, mà Đại Cẩm ta lại không thể giao ra hung thủ để bắt Hoàng
thượng đem một phần đất đai nhượng lại cho Bắc Yến*, bây giờ Vũ Anh
Vương đã được đón về Bắc Yến, bị chém một đao liền đổi về một phần lớn
thành thị, vị Vũ Anh Vương này quả là quý nhân số một từ xưa tới nay
mà.”
*nguyên văn là: “đem đất đai …… toàn bộ nhượng lại cho Bắc
Yến”. Cái chỗ (…..) là tên địa danh ý, mà nó mất đâu rồi, search thử mấy bản txt trên mạng cũng không thấy nên mình để vậy cho dễ hiểu.
Cẩm Sắt nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của Văn Thanh, ánh mắt lóe
nhanh một chút, lại chưa nói gì nhiều, chỉ bảo cậu ra ngoài chơi hơn nữa ngày nên về nghỉ ngơi sớm một chút rồi thôi. Đợi cho Văn Thanh đi
khuất, Cẩm Sắt đùa với Chúa Sơn Lâm một chút, nghĩ đến việc Hoàn Nhan
Tông Trạch giúp Khương Tri phủ cầu tình cũng lắc đầu cười, gã làm như
vậy càng khiến Diêu Lễ Hách khó chịu hơn là trực tiếp đoạt đi chức quan, chỉ sợ lúc này Diêu Lễ Hách như kiến bò trên chảo nóng, ngày đêm khó
yên rồi.
Hôm sau, Cẩm Sắt dậy thật sớm, ngồi trước bàn trang điểm tùy ý hai người Vương ma ma và Liễu ma ma giúp nàng tỉ mỉ trang điểm,
không vì lý do gì khác, nguyên nhân chính là hôm nay là ngày mà Diêu
Trạch Thanh đến Võ An Hầu phủ từ hôn.
Việc này đáng lý ra Cẩm Sắt nên lánh mặt không đi cùng mới phải, nhưng tâm tình nàng rất tốt nên
muốn ngồi nấp trong xe nhìn các sính lễ đó bị trả về thì lòng mới thoải
mái.
Nàng thay một bộ áo gấm nhiều lớp thêu cành hoa Hải Đường
nhụy đỏ vòng quanh, bên dưới là váy màu đỏ nhũ bạc viền rải rác hoa nhỏ
màu đỏ tía bên mép váy, trên đầu chải kiểu triêu vấn kế, cài một đôi
trâm Bát bảo kim ty có treo hạt ngọc*, lại đeo vào một dây chuyền ngọc
bằng vàng** rồi mới cười đứng lên. Khi ra khỏi phòng nàng liền gặp Văn
Thanh đang sải từng bước dài tiến tới, hôm nay cậu mặc một kiện nho bào
màu xanh ngọc, tinh thần sáng láng, thấy Cẩm Sắt thì hai mắt cong lên,
cười nói: “Tỷ, sính lễ đều đã đặt lên xe hết rồi, Thái Thúc công đang
muốn xuất môn, chúng ta cũng mau xuất môn thôi, đệ đã thu xếp bà vú ở
cửa hậu rồi, chúng ta lén đi ra, sẽ không bị Thái Thúc công phát hiện
đâu.”
*chỗ này là nói cặp trâm của Cẩm Sắt có treo ngọc thòng
xuống, mà sợi dây treo bằng tơ vàng. Mình càng dịch nó càng tối nghĩa
nên để vậy luôn rồi chú thích =.=
**cái này cũng như trên, cái dây nó bằng vàng ý.
Cẩm Sắt thấy Văn Thanh cười vui vẻ, liền nâng khóe môi xinh đẹp nở nụ cười, mà Vương ma ma thấy hai người cười như vậy thì lắc đầu bất đắc dĩ nói:
“Cũng chỉ có tiểu thư mới đem việc từ hôn xem như chuyện vui thôi.”
Cẩm Sắt nghe thế thì nghiêng đầu nhìn Vương ma ma, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải là một việc vui sao?”
Vành mắt Vương ma ma liền đỏ lên, thở dài nói: “Tiểu thư vui là tốt rồi.”
Cẩm Sắt cùng Văn Thanh từ cửa sau đi ra, xe ngựa đã sớm chờ sẵn, sau khi cả hai ngồi lên, xe ngựa liền lọc cọc di chuyển ra khỏi ngõ nhỏ, Văn Thanh thoáng vén lên một góc màn xe thì thấy người của Diêu gia đang khiên
từng rương lớn nhỏ đi phía trước, bọn họ theo sự chỉ huy của Diêu Trạch
Thanh đi nhanh về phía Võ An Hầu phủ.
Bình thường khi đưa sính lễ phải có pháo trúc mở đường, kèn trống theo sau. Mà đoàn người Diêu gia
cả hai thứ đều không có, các nô tài mang lễ vật chỉ có bộ mặt tức giận,
hùng hùng hổ hổ, nhưng nhìn đến các rương gỗ và dây lụa đỏ thắt trên nắp rương thì rõ ràng là lễ vật dùng để kết hôn. Thái độ khác thường như
vậy lập tức dẫn đến dân chúng trên đường nhao nhao đến hỏi thăm, mà Diêu Trạch Thanh đã sớm phân phó. Hạ nhân Diêu gia phàm là bị hỏi đến đều
lớn tiếng trả lời nói Võ An Hầu phủ mắt cao hơn đầu, Diêu gia kết không
nổi mối hôn sự này, nên đi từ hôn.
Mấy ngày nay, chuyện Thôi gia
đại náo Võ An Hầu phủ đã truyền khắp kinh thành, bây giờ dân chúng lại
nhìn thấy Diêu gia muốn từ hôn với Võ An Hầu phủ thì làm sao mà không tò mò cho được, lúc này người đi theo sau đám người Diêu gia để xem náo
nhiệt càng đến càng đông, chưa ra khỏi thành Đông mà họ đã ùn ùn kéo
đến* chen lấn xô đẩy nhau.
*nguyên gốc là hạo hạo đãng đãng: hạo hạo: mênh mông, đãng đãng: lay động. Ý nói rất nhiều người đùn đẩy (để hóng chuyện đấy).
Xe ngựa của Cẩm Sắt bị rớt lại ở đằng xa, nhưng ngồi trong xe nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng nghị luận của dân chúng bên ngoài.
“Diêu Tứ tiểu thư này đã là bé gái mồ côi sa cơ thất thế, vậy mà hôm nay muốn hủy hôn với Võ An Hầu phủ, chỉ sợ trong việc này còn có nguyên nhân
khác.”
“Ôi, mấy ngày nay Thôi gia ở Giang Châu đại náo Võ An Hầu
phủ chẳng phải nói phu nhân Võ An Hầu có nhân tình sao, ta vốn dĩ không
tin, nhưng hôm nay nhìn thấy chỉ sợ có tám chín phần mười là thật rồi.”
“Nói phải, thật không ngờ mà, các quý phu nhân giàu sang này ở trước mặt
người khác thì đoan trang nhã nhặn, sau lưng thì những chuyện như vầy
cũng có thể làm.”
“Ta thấy vị tiểu thư Diêu gia này hôm nay từ
hôn chỉ sợ còn phát sinh trắc trở, Đại tiểu thư Võ An Hầu phủ dù gì cũng là nương nương trong cung mà nghe nói còn rất được sủng ái, Võ An Hầu
lại là trọng thần của triều đình, dòng dõi như vậy há có thể cho Diêu
gia đến từ hôn, việc này…. khà khà, chưa chắc cuối cùng là ai từ hôn ai
đâu.”
“Nói đúng lắm, phải nói thế tử Võ An Hầu đó nghe đồn tuấn
tú lịch sự, học thức lại vô cùng tốt, tuổi còn nhỏ đã thi đỗ tú tài, vị
tiểu thư Diêu gia đó cũng là mắt cao hơn đầu, phu quân tốt như thế mà
lại đẩy ra ngoài, nếu ta mà có được vị hôn phu như vậy thì đừng nói mẹ
chàng có tình nhân, cho dù là mẹ chàng xuất thân từ thanh lâu thì ta
cũng sẽ không so đo.”
Bên ngoài chẳng biết vị phụ nhân* nào la
lên một câu như vậy, lập tức khiến mọi người cười ầm ầm trêu ghẹo, tiếp
sau vang lên một giọng nói oang oang của ai đó.
*nguyên tác là bà nương (婆娘): có nghĩa là người phụ nữ có chồng nên mình đổi là phụ nhân
(cũng có nghĩa tương tự) để nghe hay hơn.
“Ai nói thế tử Võ An
Hầu đó là người tốt? Bà nó, ông đây mới từ Giang Châu hành thương gấp*
trở về, một người bà con xa của đệ muội** ta đang làm công ở Diêu gia,
ông đây từ y biết được rõ ràng mọi chuyện! Gã thế tử Võ An Hầu đó bề
ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối rữa, ở Kinh thành thì rất
biết giả bộ, đến Giang Châu liền lộ ra bộ mặt, lại ở trong Diêu phủ
người ta mà dụ dỗ nha hoàn, chưa được chủ tử người ta đồng ý đã thu dùng nha hoàn đó. Chuyện này không nói, vậy mà đường huynh hắn dẫn theo lại ở Diêu gia làm xằng làm bậy, gã đường huynh của hắn say rượu rồi ô nhục
đại tiểu thư nhà người ta, trưởng tỷ của vị Diêu Tứ tiểu thư từ hôn hôm
nay đã thắt cổ tự vẫn để tạ tội với tổ tiên rồi. Tình cảm của Diêu tứ
tiểu thư này và tỷ tỷ luôn thâm hậu, trước kia phu nhân Võ An Hầu đã hãm hại nàng, bây giờ lại phát sinh chuyện như vậy, e rằng đã hận Võ An Hầu phủ, hôn sự này há có thể không từ?”
*gốc là (跑商): ý nói thương
nhân mới chạy nhanh từ đâu về. Chỗ này nói như vậy là chỉ tin Diêu Cẩm
Ngọc tự tử là mới đây, nếu thương nhân hồi kinh bình thường thì không
thể nào biết được tin này (vì tốc độ không nhanh).
**đệ muội = em dâu
Người này nói năng lớn tiếng, lại có bằng cớ, đạo lý rõ ràng nhất thời khiến
cho một đám dân chúng líu lưỡi không thôi, từng tiếng nghị luận ầm ầm nổ ra, chỉ tay mắng cả nhà Võ An Hầu.
Cẩm Sắt nghiêng tai lắng
nghe, dù sao thì nàng vẫn cảm thấy tiếng la hồi nãy rất quen tai, thấy
Văn Thanh mặt mang ý cười, hứng thú tràn trề, nàng nhất thời liền nhớ
đến, tiếng nói đó chẳng phải là của Thốn Thảo sao!