Bên ngoài tiếng dân chúng nghị luận không dứt bên tai, trước giờ chuyện
nữ tử từ hôn đúng là hiếm thấy, hơn nữa Cẩm Sắt lại ở vị trí thấp kém
hơn, cho nên dân chúng thấy nàng từ hôn biết chắc chắn có nguyên cớ nào
đó, lại thêm chuyện ồn ào của Thôi gia, mọi người đều có ý nghiêng về
phía Cẩm Sắt nên cũng có nhiều chê trách với Võ An Hầu phủ.
Cẩm
Sắt nghiêng tai lắng nghe một lúc liền ung dung cười rồi nhắm hai mắt
lại dựa lưng vào vách xe ngựa nghỉ ngơi. Nhưng mà Văn Thanh lại hăng hái bừng bừng lắng nghe vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Đến khi đoàn người Diêu Lễ Hách tới Võ An Hầu phủ thì sắc trời đã không còn sớm, ánh sáng
yếu ớt của mặt trời khi về chiều làm những hàng đinh đồng ánh lên những
tia sáng vàng rực rỡ trên nền đỏ thẫm khiến cửa lớn Hầu phủ càng thêm
rạng rỡ. Cửa lớn Võ An Hầu phủ đóng chặt, bên ngoài bị một đám người vây kín, mấy gã sai vặt đang vây quanh một lão gia đang ngồi trên tấm thảm
được trải dưới đất mà uống canh, đấy chẳng phải là phụ thân của Thôi
Lương – Thôi Nhất Kỳ hay sao.
Ông ta cùng Diêu Trạch Thanh đều là người làm ăn buôn bán tâm đắc ở Giang Châu, cho nên vừa nhìn thấy liền
nhận ra ngay. Ông ta thấy đoàn người Diêu Trạch Thanh nâng một dãy hòm
gỗ lim to nhỏ khác nhau, mà các hòm đều được mở ra, bên trong nào là
châu báu đồ cổ, rồi tranh chữ gấm vóc, Thôi Nhất Kì liền biết ngay là
Diêu Trạch Thanh là đến thay Diêu tứ tiểu thư từ hôn.
Mà đoàn
người Diêu Trạch Thanh cũng đã đến Võ An Hầu phủ, Diêu Trạch Thanh liền
ra lệnh mọi người đem tất cả các rương đều mở ra, mục đích cũng là để
cho dân chúng xem rõ ràng Diêu gia bọn họ cũng không hề tham lam sính lễ năm đó của Võ An Hầu phủ.
Nay đến trước cửa Võ An Hầu, Diêu
Trạch Thanh xuống xe ngựa, liền liếc mắt Hoàng quản sự. Hoàng quản sự
hiểu ý, liền cao giọng nói với dân chúng đang vây xem.
“ Hỡi dân
chúng Phượng Kinh, ngày trước Giang Châu Diêu thị nữ Diêu tứ tiểu thư
của chúng tôi cùng thế tử Võ An Hầu từng có chỉ phúc vi hôn, khi đó Diêu tứ tiểu thư vẫn là cháu gái ruột của Thủ Phụ gia, phụ thân cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là nguyên lang tiền đồ rực rỡ, cửa hôn nhân này thật
sự là môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp. Nhưng hôm nay đã qua nhiều năm, Diêu tứ tiểu thư gia đạo sa sút, mà Võ An Hầu phủ lại như mặt trời ban
trưa, trên đời này kết thân giai coi trọng một cái môn đăng hộ đối. Nay
hiện tại cửa hôn nhân này đã không coi là môn đương hộ đối, Võ An Hầu
phủ phú quý, thế tử gia chí hướng rộng lớn, Tứ tiểu thư của chúng tôi
hiền thục đoan chính, am hiểu ý người, rộng lượng bao dung. Nàng tự ti
cho thân phận mình thấp bé, chỉ là gia đình bình thường, không muốn trèo cao quyền quý, lại càng không muốn tổn hại tình nghĩa nhiều năm của hai nhà, cản trở phú quý của Hầu phủ là trở ngại cho tiền đồ của thế tử Võ
An Hầu, cho nên liền cầu với tộc lão trong tộc giúp làm chủ từ hôn, tộc
lão thấy được tấm lòng lương thiện tinh khiết của Diêu tứ tiểu thư nên
đã đồng ý việc này. Hôm nay ta Diêu thị lão thái gia tự mình mang theo
sinh lễ năm đó Võ An Hầu phủ đưa tứ tiểu thư cùng hôn thư của thế tử Võ
An Hầu đến xin từ hôn. Đây là danh sách sính lễ là năm đó Võ An Hầu phủ
đưa tới, bên trên còn có con dấu riêng của lão Võ An Hầu, các hương thân xin hãy đến xem, kiểm tra một lần danh sách, cầu mong các hương thân hỗ trợ đối chiếu, cũng là giúp Diêu gia chúng ta làm chứng!”
Lời
nói của Hoàng quản gia rất tinh diệu,ông chỉ nói mấy câu đã đem Diêu gia để ở chỗ thấp, mặc dù mỗi câu cũng không chửi bới Võ An Hầu phủ, mà còn nâng cao phú quý, nhưng từng câu từng chữ đều lộ ra Võ An Hầu phủ ngại
bần yêu phú, không nhớ tình bạn cũ, ngược lại là Cẩm Sắt thâm minh đại
nghĩa, rất có cốt khí, không muốn làm trở ngại tiền đồ người khác.
Mà sau khi ông ta đưa ra bản danh sách để cho dân chúng làm chứng, càng
biểu hiện Diêu gia không tham tiền tài của người, không yêu phú quý.
Nhưng lại ngăn chặn về sau Võ An Hầu phủ lấy chuyện sính lễ này để chửi
bới Cẩm Sắt, nói xấu Diêu gia.
Mọi người nghe xong lời nói của Hoàng quản sự liền oanh một tiếng nổ tung, đều nghị luận ầm ĩ.
“Xem đi! Quả thật là Võ An Hầu phủ khi bần yêu phú!”
“Nhưng mà Diêu gia tứ tiểu thư này cũng là người rộng rãi, bất kể bị phu nhân
Võ An Hầu hãm hại mà còn thoải mái đem trả sính lễ như vậy, có thể thấy
được là người thanh cao tinh khiết.”
“Năm đó tổ phụ cùng phụ thân Diêu tứ tiểu thư đều là quan thanh liêm, Diêu tứ tiểu thư có khí khái
như vậy có thể thấy được là kế tục từ khí tiết của hai vị Diêu đại nhân, cũng không có gì là lạ!”
“Quả thực có con dấu riêng của lão Võ An Hầu, quả là sính lễ năm đó.”
“Yên tâm, có tất cả chúng tôi đều nhìn rõ ràng, nhất định làm chứng cho Diêu thị, làm nhân chứng cho Diêu tứ tiểu thư!”
......
Mọi người thét to, rất nhiệt tình, Hoàng quản sự thở dài nhìn mọi người sau đó mới mời hai người dân ở một bên đọc to danh sách sính lễ. Bên kia
đều có hạ nhân đem vật trong rương lấy ra cho dân chúng thẩm tra.
Mà ở bậc thang, Diêu Trạch Thanh đang nắm tay Thôi Nhất Kì hàn huyên, ông
ta thấy sắc mặt Thôi Nhất Kì khô vàng, da bọc xương, chỉ gần một tháng
không thấy mà dường như đã già đi hai mươi tuổi, nhất thời liền nhíu mi
thở dài, nói: “Người đã mất rồi, lão đệ cần phải nghĩ thoáng một chút,
phải quan tâm hơn tới thân thể mình mới tốt. Chỉ mới có mấy ngày, sao
đã......”
Ông ta nói xong lại là thở dài, từ khi đến Kinh Thành
tới nay Thôi Nhất Kì đều vội vàng bôn ba ở bên ngoài, nhưng Võ An Hầu
phủ thế lớn, án tử của Thôi Lương Phượng Kinh phủ doãn căn bản là không
chịu để ý, ông ta cho dù có làm ầm lên nữa cũng không có người thay Thôi gia ra mặt. Nghĩ đến con trai độc nhất chết thảm, Thôi Nhất Kì ngày đêm không yên, lại thêm ức hiếp của Võ An Hầu phủ đối với bọn họ, Thôi Nhất Kì làm sao có thể không gầy trơ xương được chứ.
Ông ta lúc này
tha hương gặp bạn cũ, lão lệ giàn giụa, nghẹn ngào xua tay khôn kể. Quản gia ở một bên thấy vậy lại rơi lệ tiếp lời nói:“Diêu lão thái gia không biết, án tử của thiếu gia phủ doãn không nhận mà chỉ nói thiếu gia là
người Giang Châu, án mạng phát sinh ở Giang Châu, phải từ quan viên
Giang Châu thụ lí. Lão gia không còn cách nào khác, từ ngày thứ hai đến
Kinh Thành liền nâng thi thể thiếu gia đặt ở trước cửa Hầu phủ, mà chưa
tới hai ngày đã xuất hiện một đội quan binh nói chúng tôi gây rối vô lý, ảnh hưởng yên bình ở Phượng Kinh, đem lão gia tống vào lao ngục, mấy
người lão nô ở bên ngoài lo lắng lòng như lửa đốt, dùng không ít bạc mới cứu lão gia ra được, lão gia bị bệnh hai ngày, mà hôm qua vừa có thể
xuống giường hôm nay liền mang theo mấy người nô tài tới đây tìm người.”
Ngày đó Thôi Lương vì là biết được làm chuyện ác không giống bình thường đùa giỡn phu nhân trên đường, hoặc chiếm đoạt thôn nữ bình thường, hắn cũng sợ gặp rắc rối, cho nên đem sự việc giấu diếm rất kĩ, thầm nghĩ chờ sự
việc thành công, lúc đó chiếm được vài phần kính trọng của phụ thân. Cho nên chuyện hắn cùng Võ An Hầu phủ hợp mưu hại Cẩm Sắt, cũng chỉ có gã
sai vặt theo người hắn rõ ràng, nhưng gã sai vặt sau sự việc lại không
thấy đâu.
Thôi gia lúc đó bị buộc tội giết người mà lo lắng không thôi lại bỏ qua chuyện của Thôi Lương cho nên ngày đó đến tột cùng là
chuyện gì xảy ra, thôi lão gia đến bây giờ cũng không biết rõ ràng. Chỉ
theo những người dân ở trên núi ngày đó chứng kiến sự tình từ đầu đến
cuối kể lại. Thôi Lương là một gã vô liêm sỉ, hay chơi đùa phụ nhân, cho nên thôi lão gia thật sự tin tưởng sự việc là Vạn thị yêu đương vụng
trộm không thành, ngược lại giết người diệt khẩu.
Thôi Nhất Kì
đôi với chuyện Ngô thị tham lợi bỏ túi riêng, muốn chiếm không gia sản
của Văn Thanh cũng có nghe nói, cho nên Cẩm Sắt tỷ đệ ở Diêu phủ tình
huống như thế nào, Thôi Nhất Kì rất rõ ràng. Cho nên ông ta căn bản là
không tin Cẩm Sắt có năng lực hãm hại Võ An Hầu phu nhân cùng con trai
nhà mình, cho nên đến bây giờ ông ta cũng chưa từng hoài nghi tới Cẩm
Sắt một phần, chỉ đem tất cả hận ý đều đổ lên đầu Võ An Hầu phủ.
Nay ông ta gặp Diêu gia tiến đến từ hôn, tự nhiên liền coi Diêu gia thành
chiến hữu, cùng Diêu Trạch Thanh nắm tay rơi lệ nửa ngày, tiếp theo ông
ta mới kịp phản ứng lại, dùng ống tay áo lau lau nước mắt, cầm tay Diêu
Trạch Thanh, rồi mới để quản gia lên tiếng làm dân chúng an tĩnh lại,
khi mọi người đều nhìn qua, ông ta mới để gã sai vặt đỡ xuống bậc thang, hướng dân chúng nói.
“Mấy ngày nay chắc mọi người đều đã nghe
thấy chuyện con trai ta bỏ mạng. Lão hủ cũng không dám dối gạt mọi
người, con ta ở nhà chính là tam đại đơn truyền, khó tránh khỏi nuông
chiều, cũng coi như là xưng bá ở Giang Châu, bị không ít hương thân quê
nhà coi là tai họa, đây là tại hạ không có giáo dưỡng tốt con trẻ, hắn
rơi vào kết cục này cũng là trừng phạt đúng tội, nhưng mà...... nhưng mà người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bảo ta làm sao có thể chịu
được...... Con ta làm việc bất nhân thất đức, nếu là quan phủ ra mặt
trừng trị hắn, tiểu lão nhân ta không nói hai lời, tự tay trói chặt hắn
đưa đến quan nha, nhưng hôm nay......”
Thôi Nhất Kì nói xong,
chậm rãi thở dài, lại nói tiếp: “Ngày đó Vạn quản gia là tổng quản biệt
viện Võ An Hầu phủ cùng con ta ở Tiên Hạc Lâu uống rượu mua vui, trò
chuyện với nhau thật vui, không ít người đều nhìn thấy. Sau lại vào ngày mười lăm con ta tới Linh Âm tự, trước sau cùng Võ An Hầu phu nhân vào
chùa, ngày đó con ta gặp chuyện không may, Võ An Hầu phu nhân gặp sự
tình bại lộ, liền nói xấu Diêu tứ tiểu thư, bất đắc dĩ trên người con ta lại mang theo tội chứng, đó là bức họa của Hầu phu nhân. Bức họa bị mọi người nhìn thấy, Võ An Hầu phu nhân liền thẹn quá thành giận, thế này
mới giết con ta diệt khẩu. Võ An Hầu phủ coi mạng người như cỏ rác, con
ta chết thật oan uổng, lạm dụng quyền lực, tống tiểu lão nhân vào ngục, ý đồ bình ổn việc này, xin các hương thân quan tâm để ý, làm chủ cho tiểu lão nhân ta!”
Mấy ngày nay chuyện Thôi gia đại náo Võ An Hầu phủ đã nháo ồn ào huyên náo, đây cũng là lần đầu tiên dân chúng nghe được
sự tình từ trong miệng Thôi Nhất Kì. Nghe ông ta nói đúng trọng tâm,
cũng không một mạch chỉ mắng Võ An Hầu phủ, ông ta còn thừa nhận con
trai nhà mình hành vi không hợp thì mọi người càng tin ông ta thêm vài
phần cộng thêm hai phần đồng tình với ông ta. Lại nhìn thấy ông ta tóc
xám trắng, mệt mỏi lại cực kỳ bi ai, thân mình khô héo, liền cảm thấy Võ An Hầu phủ trơ trẽn.
“Nguyên lai thật sự là Võ An Hầu phu nhân thông dâm không thành, ngược lại giá họa cho Diêu tứ tiểu thư!”
“Chuyện này thật đúng là nghe rợn cả người, không biết xấu hổ!”
“Nói vậy, cũng khó trách Diêu gia đứng ra làm chủ giúp tứ tiểu thư từ hôn,
có chủ mẫu như vậy, trên dưới Hầu môn một nhà làm gì có được người tốt
nếu mà gả tới không phải làm hỏng cả đời khuê nữ nhà người ta sao.”
“Vô liêm sỉ như vậy còn ngại bần yêu phú, vậy mà lại có công tích chói lọi, thật sự là thói đời trêu ngươi......”
“Còn thôi gia công tử kia tuy nói là có hành vi không tốt, nhưng cũng chỉ do trẻ tuổi ngông cuồng, chỉ sợ hắn cũng là bị Võ An Hầu phu nhân câu dẫn
nên mới làm chuyện sai lầm, ai biết...... Ai, cũng là người đáng
thương.”
......
Mọi người sôi nổi nghị luận tình thế đều nghiêng về một bên, chủ yếu là chỉ trích Võ An Hầu phủ.
Xe ngựa Cẩm Sắt đỗ rất xa đứng bên ngoài đám người, nàng nghe mọi người
nghị luận nhưng cũng cảm thấy không ngoài dự tính. Nói cho cùng nàng và
Thôi gia có thân phận cùng gia thế đều thấp hơn Võ An Hầu cùng Vạn thị
rất nhiều, lại là người thấp nhưng không sợ cường quyền, sự ra khác
thường tất có điều kì lạ, cho nên mọi người cũng cảm thấy từ lời nói của bọn họ thấy được chân tướng. Dĩ nhiên, dân chúng vây xem ở đây cũng
không tránh khỏi có không ít nô bọc nhà giàu, mà trên đời này nghèo
thường ghét giàu. Võ An Hầu lại đóng cửa từ chối tiếp khách, không hề lộ diện, đây chẳng phải là biểu hiện chột dạ sao, như vậy tình thế tự
nhiên sẽ nghiêng về một bên.
Hạ nhân Diêu gia đã sớm gõ cửa đưa
bái thiếp, tất nhiên Võ An Hầu cũng phải biết sự tình ồn ào bên ngoài,
vậy mới cho người mời Diêu Trạch Thanh vào phủ.
Diêu Trạch Thanh
lại trấn an Thôi Nhất Kì hai câu, xong mới vào phủ, một đường bị dẫn tới phòng khách Hầu phủ, đợi ông ta chờ đến sốt ruột mới thấy Võ An Hầu Tạ
Tăng Minh khoan thai mà đến.
Tạ Tăng Minh vào phòng khách liền
chắp tay với Diêu Trạch Thanh, nói: “Công vụ bận rộn, công vụ bận rộn,
để Diêu lão thái gia chờ lâu.”
Diêu Trạch Thanh nhìn Tạ Tăng Minh vẻ mặt đầy ý cười cũng vội vàng đứng dậy, chào qua hai người rồi cùng
ngồi xuống, Diêu Trạch Thanh cũng không vòng vo mà trực tiếp đem hôn thư dâng lên, nói: “Sự việc ở Giang Châu chắc Hầu gia cũng đã nghe nói, Hầu phu nhân không thích nữ tử Diêu gia, thế tử lại vừa ý nha hoàn Diêu gia tất cả trên dưới Diêu gia cũng đều thấy thế tử cùng nha hoàn kia......
như vậy cũng xem như ở trước mặt mọi người cho nha đầu Cẩm Sắt một cái
tát, ý tứ của phu nhân cùng thế tử chắc cũng là ý tứ của Hầu gia ngài,
Hầu phủ nếu không muốn cùng Diêu gia kết thân, Diêu gia ta cũng không có đạo lý vội vàng gả nữ nhi, lão hủ hôm nay tiến đến là trả lại hôn thư
cùng sính lễ, Hầu gia ngài là cánh tay đắc lực của triều đình, thâm minh đại nghĩa, chắc cũng sẽ không khó xử Diêu gia ta.”
Tạ Tăng Minh
nghe Diêu Trạch Thanh nói xong, trên mặt tươi cười không thay đổi, chỉ
là lãnh ý tỏa ra từ ánh mắt rất lợi hại. Hắn bưng chén trà trà lấy nắp
trà hớt vài cái, chậm rãi thổi thổi bọt trà nhẹ nhấp hai ngụm, rồi mới
nói: “Nếu Diêu gia cố ý muốn từ hôn, bản Hầu tự nhiên không có đạo lý
nào lại bắt ép cưới cho được Diêu tứ tiểu thư. Nhưng mà từ hôn thì phải
để Hầu phủ ta đưa ra, nếu ta đường đường Hầu phủ bị gia đình thương nhân bình thường từ hôn, thể diện của bản hầu cùng thể diện của Vân Tần
nương nương trong cung đều có thể bị ném đi chẳng phải sao?! Ngô thị
thanh danh bị hao tổn, Ngô nhi ở Diêu phủ gặp phải đòn hiểm, việc này
Hầu phủ còn chưa tính sổ với Diêu gia ngươi, nhưng nay Diêu gia ngươi
lại dám tìm đến tận cửa, còn tìm dân chúng đến phân xử, vậy thì bản Hầu
cũng muốn nói đôi câu, để tránh cho đân chúng bị lừa gạt mà cũng nhân
tiện giúp dân chúng hiểu rõ bản chất của Diêu gia các ngươi!”
Tạ
Tăng Minh nói xong liền đứng dậy, đi nhanh hướng tới cửa lớn, Diêu Trạch Thanh cũng hiểu Võ An Hầu sẽ không tùy ý để Diêu gia xắp đặt có thể dễ
dàng từ hôn được, nay lại thấy ông ta không chút hoang mang như vậy thì
cảm thấy hơi kinh hãi, hắn vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Cửa lớn
Hầu phủ đóng kín cuối cùng cũng được đẩy ra, dân chúng thấy Võ An Hầu đi ra, nhất thời ồn ào hô lên, có người tính tình nóng nảy lại gan lớn đã à chửi ầm lên.
Tạ Tăng Minh nhưng cũng không hoảng hốt, nâng tay lên,
trầm quát một tiếng, “Các hương thân thong thả nghe bản Hầu nói vài câu, mấy ngày nay bản hầu đóng cửa từ chối tiếp khách, để Thôi gia tùy ý ở
cửa Hầu phủ ta làm xằng làm bậy, đây cũng không phải là bản hầu chột dạ, thật ra là bản hầu thông cảm Thôi lão gia đau lòng mất con nên không
đành lòng lại khó xử ông ta. Bản hầu cho rằng thanh giả tự thanh, các
hương thân ánh mắt là sáng như tuyết,nhất định sẽ không nghe theo mấy
lời nói xấu bản Hầu phủ vô căn cứ, bản Hầu cũng không muốn để kẻ gian
đổi trắng thay đen, hoa ngôn xảo ngữ, lừa gạt mọi người...... Bản hầu
hôm nay liền ra mặt làm rõ việc này.”
Tạ Tăng Minh nói rõ xong
liền nhìn thoáng qua Thôi lão gia đang hung tợn trừng mắt giống như muốn lột da ông ta, nói: “Các hương thân cũng đều nghe được, vừa rồi Thôi
gia lão gia tự nhận không có thể giáo dưỡng tốt con trai, cũng đã nói
con trai là ác bá ở Giang Châu, là bại hoại ở quê nhà, thử hỏi có thể
dưỡng ra con nối dòng như vậy làm sao trong nhà có môn phong gì chứ? Cái gọi là gian nhất chính là thương nhân, người như vậy lời nói sao còn có khả năng tin tưởng? Bất luận thế nào, Thôi lão gia ngươi luôn mồm nhục
mạ ngô thê, có thể đưa ra được chứng cứ rõ ràng không?! Không có chứng
cứ rõ ràng lại dám bịa đặt nói xấu cáo mệnh phu nhân, chỉ dựa vào điểm
này, bản Hầu liền có thể đem ngươi đến công đường, cho vào ngục để điều
tra. Đương nhiên bản Hầu cũng không thật sự lấy quyền khinh người, nếu
không ngươi vào nhà tù cho dù có dùng bao nhiêu bạc cũng không có người
dám thả ngươi đi ra.”
Tạ Tăng Minh nói rõ xong, Thôi Nhất Kì thấy hắn đổi trắng thay đen như vậy, tức giận đến cả người phát run nửa ngày đều nói không nên lời, mà Tạ Tăng Minh thấy vẻ mặt dân chúng đã có chút buông lỏng, lúc này liền lại lớn tiếng nói: “Các hương thân, thê tử của ta hiền lành đoan trang, quản lý Hầu phủ việc bếp núc rõ ràng, đối hạ
nhân tử tế, giúp chồng dạy con, ở Phượng Kinh mỹ danh lan xa. Con ta
nhân phẩm quý trọng, lại là thanh niên tài tuấn nổi danh ở Phượng Kinh,
có phẩm tính cao thượng, cũng không tham luyến sắc đẹp, sao đến Giang
Châu xong tính tình lại đại biến như vậy được? Có câu tục ngữ nói cường
long không áp địa đầu xà, cho dù Hầu phủ ta có môn đình cao tới đâu, đến Giang Châu cũng không áp chế lại được Thôi gia cùng Diêu thị, bản hầu
thật không tin phu nhân lại......”
Tạ Tăng Minh nói rồi đôi mắt
lại đỏ lên, rơi vài giọt lệ, dĩ nhiên nói không nên lời, hắn nghiêng
người khẽ lau lệ, nói: “Bản hầu không rõ vì cái gì mà Thôi gia cùng Diêu gia lại muốn liên thủ nói xấu hầu môn, ta chỉ biết là Thôi gia cùng
Diêu gia đều là nhà giàu ở Giang Châu, việc buôn bán cũng có nhiều lui
tới...... Chỉ biết là thế tử Hầu phủ ta ở Diêu gia gặp đòn hiểm, nay còn nằm trên giường bệnh sinh tử không rõ, không thể hồi Kinh, mà Diêu tứ
tiểu thư lại ở lúc ngô nhi gặp nguy nan mà đưa ra từ hôn! Đương nhiên
nếu Hầu phủ ta quả thực ngại bần yêu phú, ngô thê sao có thể cùng thế tử không ngại xa ngàn dặm mà mang thọ lễ đến Giang Châu mừng thọ Diêu lão
thái thái?”
Hắn nói xong xua tay khôn kể, vẻ mặt rất ủy khuất bất đắc dĩ, nghiêng người liếc mắt quản gia một cái, quản gia lúc này liền
lớn tiếng nói: “Các hương thân, thiếu gia Thôi gia rõ ràng là bị chim
ưng gây thương tích, Triệu phủ doãn ở Phượng kinh đã làm khám nghiệm tử
thi kiểm nghiệm xác chết, xác thực bị ngoại thương mà chết, làm sao có
thể nói là ta Võ An Hầu phủ coi mạng người như cỏ rác chứ?! phu nhân nhà ta cùng Hầu gia tình cảm keo sơn, tình thâm nghĩa trọng, cho dù phu
nhân có thực sự làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy đại trượng phu
Hầu gia sao lại có thể nhẫn được sỉ nhục này, khắp nơi biện bạch cho phu nhân? Phu nhân nhà tha chưa bao giờ gặp qua công tử Thôi gia, nói chi
đến chuyện giết người diệt khẩu chứ?! Hầu gia luôn nể tình cũ năm đó
không đành lòng nói rõ chân tướng nhưng nay xem ra......”
Quản gia lắc đầu thở dài sau mới phân phó cho hạ nhân: “Đem tỳ nữ Diêu gia mời ra đây!”
Gã sai vặt nghe vậy lên tiếng trả lời mà đi, quản gia mới lại nói:“Các
hương thân hãy thong thả mà suy nghĩ, phu nhân cùng thế tử của chúng ta
đến Giang Châu, Diêu gia lại gấp gáp, vội vàng lên Kinh nóng lòng muốn
từ hôn là vì sao chứ? Theo hạ nhân Hầu phủ ta báo lại, lúc phu nhân cùng thế tử ở Giang Châu, Diêu tứ tiểu thư lại cực kì lạnh nhạt với phu
nhân, trái lại đi lại gần gũi với gia đình quyền quý trong kinh, lão gia xin thứ cho lão nô hôm nay nói nói một số lời bất kính. Chỉ sợ là Diêu
tứ tiểu thư mắt cao hơn đầu, đã nhìn được nơi tốt hơn Hầu phủ, muốn vào
gia đình quyền quý khác, cho nên mới nóng lòng từ hôn như vậy!”
Một lời của Quản gia nhất thời làm cho dân chúng phía dưới nghị luận ầm ầm, hiển nhiên tình thế đã có biến hóa khác.
“Võ An Hầu phủ nói như vậy, cũng không phải không có lý đâu!”
“Leo lên gia đình quyền quý khác, ta thấy sao có thể được chứ, gia thế như
Võ An Hầu phủ mà thế tử lại xuất chúng như vậy, liệu còn có gia đình nào có thể so sánh với mối hôn nhân tốt như vậy sao?”
“Điều này cũng chưa chắc, gia đình phú quý ở Kinh Thành phú hơn nữa cũng có mà, nghe
nói thời gian trước Trấn quốc công phu nhân ra kinh cũng là đi Giang
Châu đấy, nghe nói là Bình Nhạc quận chúa sinh nở ở Giang Châu......”
“Ha ha, nếu thật sự là Trấn quốc công phủ, vậy thì khẩu vị Diêu gia quả thật rất lớn đó, từ hôn cũng không có gì kì quái.”
“Không thể nào, cái này đúng là ông nói ông đúng bà nói bà đúng, mọi chuyện đúng là không thể tưởng được.”
......
Diêu Trạch Thanh thấy tình thế mới một chút đã chuyển biến quá nhanh, nhất
thời sắc mặt liền thay đổi, mà dân chúng lại đang vô cùng kích động, ông ta nhất thời cũng không biết nói như thế nào đàng mang vẻ mặt khó coi
đứng ở một bên.
Trong chốc lát đã thấy một nữ tử phía trên mặc áo màu hồng, phía dưới mặc chiếc váy dài xanh thẫm, buộc khăn màu nâu,
giống như là một nha hoàn bị gã sai vặt Võ An Hầu phủ dẫn đi ra, mọi
người lúc này mới yên tĩnh lại nhìn xem. Tỳ nữ kia thế nhưng lại không
quỳ bái Võ An Hầu, ngược lại quỳ lạy lễ với Diêu Trạch Thanh, thúy thanh nói: “Nô tỳ Diệu Hồng thỉnh an lão thái gia.”
Dân chúng nghe vậy liền biết tỳ nữ này cũng không phải là người của Võ An Hầu phủ, mà là
hạ nhân Diêu gia lại thấy ả ta từ trong Võ An Hầu phủ đi ra, nhất thời
tất cả đều biết chắc chắn chuyện sẽ có chuyển biến mới, hưng phấn dị
thường mở to hai mắt nhìn, nghiêng tai lắng nghe, giống như rất sợ mình
lỡ nghe sai mất một chữ.
Diêu Trạch Thanh căn bản là không biết
Diệu Hồng, trong lúc nhất thời cũng thấy sự việc có chút không rõ ràng,
sững sờ đứng ở đó, mà Võ An Hầu phủ đã tiên phát chế nhân (*), Tạ quản
gia không đợi Hoàng quản gia nói lời nào với Diêu Trạch Thanh đã nói với Diệu Hồng: “Cô nương có khúc mắc gì thì hãy nói với các hương thân ở
đây, các hương thân nhất định có thể giúp cô giải quyết.”
(*)Tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu
Diệu Hồng nghe vậy đứng lên, xuống bậc thang nhẹ nhàng cúi người với dân
chúng vây xem, xong mới nói:“Nô tỳ là tỳ nữ thân cận của đại tiểu thư
Diêu gia, nô tỳ đáng nhẽ không nên đi ra nói chuyện, nhưng thật sự là
thể chịu được khi nhìn đại tiểu thư cùng tứ tiểu thư cố ý làm bậy, thấy
ấm ức thay cho Võ An Hầu thế tử, cũng không thể để các hương thân bị lừa gạt để cho người ta lợi đụng được nên mới không thể không ra đây nói rõ sự thật.”
Diệu Hồng nói xong hít một hơi, rồi lại tiếp lời: “Tứ
tiểu thư cùng đại tiểu thư tình cảm thâm hậu, nên chuyện gì cũng chưa
bao giờ dối gạt đại tiểu thư, cho nên theo nô tỳ biết, Tứ tiểu thư thật
ra trước kia đã có người thương ở trong lòng nhưng mà người kia lai
không phải là thế tử Võ An Hầu. Nô tỳ cũng không dám tiết lộ người đó là ai, chỉ có thể khẳng định Tứ tiểu thư từ hôn cũng không phải là ý định
mới xuất hiện giống như trong lời nói của Diêu gia. Mà đại tiểu thư lại
ngưỡng mộ phong thái của Tạ nhị thiếu gia, cho nên mới xảy ra chuyện hồ
đồ đó. Mọi người nói đại tiểu thư tự sát để giữ gìn trinh tiết nhưng
điều này là vô căn cứ! Thử hỏi tiểu thư ái mộ Tạ nhị công tử, sao có thể tự sát tạ tội được chứ?”
Mọi người nghe Diệu Hồng nói xong tất
cả đều cảm thấy khiếp sợ, nghị luận xôn xao, nàng ta liền lại vội vàng
quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Nô tỳ dám thề với trời, những lời nô
tỳ nói câu nào cũng là sự thật, nếu có một câu là giả liền bị sét đánh
chết, không thể siêu sinh!”
Dân chúng nghe được Diệu Hồng thề độc như vậy, liền cũng nửa tin tưởng lời nói của ả ta. Lại thêm ở thời này
đều khiển trách nặng nề với nữ tử chỉ thoáng phạm phải hành vi sai lầm,
tội cũng sẽ bị nâng lên thêm mấy chục lần, hơn nữa thế nhân đa số đều
đứng ở trên lập trường của nam tử nên đều khoan dung bọn họ, đối với nữ
tử lại rất khắc nghiệt. Nữ tử muốn phản kháng cũng chỉ nư trứng chọi đá
mà thôi hoàn toàn không có tác dụng.
Thấy Diệu Hồng thề như vậy
sao lại không tin? Âm thâm vừa mới còn chỉ mắng Võ An Hầu phủ nháy mắt
liền quay trở lại chửi mắng Cẩm Sắt.
“Này Diêu gia tiểu thư sao
lại có thể vô sỉ như vậy? Đã không tuân thủ nữ tắc lại còn dám vô liêm
sỉ đến từ hôn, này cũng quá kinh thế hãi tục!”
“Nô tỳ này là tỳ
nữ bên người của Diêu đại tiểu thư, chắc là biết được tình hình thực tế, mới vừa rồi Thôi gia cùng Diêu gia cũng chỉ là tự mình nói vậy thôi, mà Võ An Hầu phủ còn có nhân chứng nữa, vậy thì Võ An Hầu phủ thật sự là
bị oan uổng rồi......”
“Ta nghĩ cũng chưa chắc, tỳ nữ này cũng là tỳ nữ của Diêu gia sao có thể đến kinh thành được? mà lại từ Võ An Hầu
phủ đi ra, chưa chắc sẽ không làm chuyện phản bội chủ đâu.”
......
Bên này mọi người nghị luận ồn ào, Diêu Trạch Thanh thì lại sứt đầu mẻ
trán, mà Võ An Hầu Tạ Tăng Minh lại tung cái tin tức khiếp sơ hơn nữa.
“Các hương thân, Diêu gia nói đại tiểu thư tự sát tạ tội, hơn nữa đã phát
tang nhiều ngày trước, bản hầu hôm nay cũng để cho các hương thân gặp
một người, các hương thân thấy người này tất nhiên có thể hiểu rõ được
tất cả sự việc!”
Ông ta nói xong liền phân phó cho quản gia ở phía sau: “Ngươi đi, tự mình đem Diêu đại tiểu thư mời ra đây!”
Diêu Trạch Thanh nghe vậy sắc mặt biến đổi lớn, trừng mắt nhìn quản gia kia, quản gia nhưng lại quả thực lên tiếng vội vàng mà đi. Diêu Trạch Thanh
thấy Tạ Tăng Minh thần thái trấn định, mắt lộ ra chê cười cùng lãnh ý
nhìn về phía ông ta, nhất thời sắc mặt liền trắng bệch, hai tay nắm ướt
đẫm mồ hôi.
Ông ta ngày đó đến trước Diêu phủ, thấy tình cảnh ở
phía trước Lạc Du viện cũng liền biết trong đó có trá, chính là không
ngờ Diêu Lễ Hách lại dám làm như vậy, ông ta thầm nghĩ mọi chuyện chắc
đã được dàn xếp ổn thỏa, cũng định đi làm rõ sự việc nhưng lại nhất thời mềm lòng, nghĩ Diêu gia phát tang Diêu Cẩm Ngọc thì việc này liền tính
kết thúc, mà Diêu Lễ Hách xong mọi chuyện chắc chắn sẽ đem Diêu Cẩm Ngọc giấu giếm ổn thỏa, cho nên ông ta cũng không cố tình vạch trần việc
này.
Nhưng hắn cũng không thể nào nghĩ tới Diêu Cẩm Ngọc lại rơi
vào tay Võ An Hầu, nay tình thế phát triển trở nên như vậy, Võ An Hầu
thật có thể nói là đánh cho Diêu gia trở tay không kịp, ai có thể nghĩ
được Diêu Cẩm Ngọc đã chết sẽ nói cái gì, mà cũng không cần nàng ta nói
gì cả, chỉ cần mọi người nhìn thấy nàng ta còn sống, chắc chắn cũng sẽ
không thể tin tưởng Diêu gia được nữa!
Mà đang ở trong xe ngựa,
sắc mặt Cẩm Sắt cũng trắng bệch, cả người cứng đờ. Văn Thanh lại cả kinh mở to hai mắt nhìn, vội vàng bắt lấy tay Cẩm Sắt, trong lòng bàn tay
đều là mồ hôi lạnh!
Vừa mới Võ An Hầu đổi trắng thay đen, nói
hươu nói vượn đã làm hắn tức giận khôn kể, sau lại thấy Diệu Hồng đi ra
hắn lại càng thêm nghiến chặt răng, mắt đỏ tươi, hận không thể đi ra
đánh ả ta một trận, nay biết được Diêu Cẩm Ngọc đang ở trong Võ An Hầu
phủ, phẫn nộ của hắn liền tản đi trong lòng liền trầm xuống, vô cùng
kinh sợ.
Mắt Cẩm Sắt nheo lại, thật sự nàng cũng không nghĩ tới
xảy ra chuyển biến kinh hãi như vậy. Ngày đó nàng cũng phát hiện Diêu
Cẩm Ngọc chưa chết, hơn nữa cũng đã kêu Tấc Thảo hai người bí mật tìm
Diêu Cẩm Ngọc, vì chắc chắn sẽ xảy ra sự tình kinh hãi nhưng không ngờ
hai người Tấc Thảo bỏ không ít sức tìm mấy ngày cũng không phát giác một chút dấu vết để lại. Nay xem ra, nàng ta đã sớm rơi vào tay Võ An Hầu,
khó trách tìm mãi không thấy người.
Thấy Văn Thanh đã muốn hoảng, Cẩm Sắt thở phào nhẹ nhõm, thế này mới vỗ vỗ tay hắn, nhẹ nhàng nói:
“Địch nhân chỉ mới ra có một chiêu, ngươi đã bị đánh tơi bời, tự loạn
đầu trận tuyến, vậy thì trận này thật sự thua hoàn toàn. Người muốn làm
đại sự, đó là cho dù núi Thái Sơn có đổ xuống đầu cũng có thể trấn định, chỉ có như vậy mới có thể tìm được sơ hở của kẻ địch, chuyển bại thành
thắng...... Chớ hoảng sợ, từ từ xem xét mới được.”
Văn Thanh nghe vậy buông tay Cẩm Sắt ra, hít sâu vài hơi sau mới nói: “Tạ tỷ tỷ dạy bảo, đệ đệ nhớ kỹ.”
Cẩm Sắt gật đầu, bên kia từ trong Võ An Hầu phủ một cô gái đã chậm rãi đi
ra, nàng ta được một vị ma ma nâng ra, Cẩm Sắt thấy đúng là Diêu Cẩm
Ngọc cùng Hạ ma ma cùng mất tích với nàng ta.
Cẩm Sắt híp mắt,
ánh mắt chiếu thẳng vào vẻ mặt tiếc hận của Võ An Hầu đang đứng ở cửa
phủ Hầu gia, thầm nghĩ, Tạ Tăng Minh quả thực không giống Tạ Thiểu Văn
còn trẻ chưa hiểu chuyện, thủ đoạn quả thực, xuất kỳ bất ý(*), một phát
liền trúng đích!
(*)Xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.