Ba ngày chẳng mấy chốc đã trôi qua, Mộ Hàm Chương có vẻ chẳng
hề lo lắng, hàng ngày ngồi trong lều lớn xem sổ sách, thỉnh thoảng đi quanh
quân doanh xem xét.
“Hôm nay quân sư hỏi ngươi chuyện gì?” Hữu hộ quân túm một
binh sĩ đang về ăn cơm lại hỏi, hắn thật sự rất tò mò không biết vị Quân tiên
sinh này định làm thế nào để bắt được hung thủ trong vòng ba ngày.
“Quân sư hỏi binh phục được phát lúc nào, mấy ngày mới được
ăn thịt một lần.” Người kia trả lời thành thật.
“Binh phục? Ăn thịt?” Hữu hộ quân chẳng hiểu gì, chuyện này
thì có liên quan gì đến cỏ độc? Thả cho người kia đi, bắt người khác lại hỏi.
“Quân sư hỏi bao lâu mới gửi thư về nhà một lần, nhờ ai viết
hộ.” Vị binh sĩ cao to cười chất phác, “Quân sư còn nói nếu trả lời tốt, sau
này có thể nhờ quân sư viết.” Người đó là quân sư của vương gia đó, đương nhiên
chữ sẽ đẹp hơn tú tài trong thôn nhiều, mẹ già ở quê còn có thể cầm đi khoe với
người trong thôn.
Hữu hộ quân hoang mang, gì thế này! Không cam lòng, túm thêm
vài người nữa lại hỏi, đều là mấy vấn đề chẳng liên quan gì, hơn nữa chỉ là mấy
việc vụn vặt, hoàn toàn chẳng dính dáng gì với nhau.
Tả hộ quân đi tới vỗ vỗ Hữu hộ quân còn đang ngơ ngẩn, “Ăn
cơm.”
“Ngươi nói xem, rốt cuộc quân sư định điều tra gì chứ?” Hữu
hộ quân nhăn mặt hỏi.
Tả hộ quân mặt không chút cảm xúc, xoay người đi, “Ta đi ăn
trước.”
“Này này, chờ ta!” Hữu hộ quân vội đuổi theo, phần ăn của bọn
họ được gom chung, nếu đi chậm sẽ bị tên tiểu tử đó ăn hết!
.
.
Chớp mắt đã đến kì hạn ba ngày, Triệu Mạnh từ sáng sớm đã ra
khỏi quân lao, đến lều giữa chờ người được gọi là “quân sư” kia xấu mặt, ngoài
ra Triệu tướng quân tự biết mình không cãi lại người đọc sách đã kéo cả Hữu hộ
quân và vài giáo úy đến.
Lều giữa cũng là nơi các tướng lĩnh thảo luận chiến thuật, hạ
quân lệnh, to gần bằng lều của Cảnh Thiều, chỉ là trong lều không có giường. Cảnh
Thiều ngồi trên bệ cao, nhìn một đám nam nhân như hùm như sói bên dưới, thương
cảm nhìn Triệu Mạnh một cái.
Mộ Hàm Chương ngồi trên ghế cạnh Cảnh Thiều, trong tay còn cầm
cây quạt lông ngỗng đen mà quân sư trong sách sử nào cũng có. Cái này là do Hữu
hộ quân mang đến tặng để thăm dò tin tức trước.
“Quân sư, đã hết thời hạn ba ngày, Lão Triệu ta đến nghe cao
kiến của quân sư đây.” Triệu Mạnh xách mấy tên nghi phạm cùng vào lao với hắn đến,
đứng giữa lều cao giọng nói.
“Tướng quân đúng là vội vàng.” Mộ Hàm Chương phẩy phẩy cây
quạt lông ngỗng, thản nhiên nhìn người râu ria xồm xàm dưới bệ một cái.
Ngồi trong lao ba ngày, tuy là binh sĩ trong lao sẽ mang đồ
ăn ngon đến, nhưng Triệu tướng quân ba ngày không tắm rửa thật sự có hơi nhếch
nhách, so với Mộ Hàm Chương mặc áo trắng toát như thần tiên không nhiễm bụi trần
thật sự vô cùng chênh lệch.
Bị ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn một cái, Triệu tướng quân vốn
không để ý tiểu tiết cũng thấy hơi mất tự nhiên, vuốt mặt một cái rồi nói: “Đừng
nói nhiều, chúng ta đã kí quân lệnh trạng, ngươi mau nói rốt cuộc hung thủ là
ai?”
Mộ Hàm Chương khẽ nhếch môi, chầm chậm đưa quạt lên chỉ vào
những người đang quỳ bên dưới, “Bọn họ, đều là, cũng đều không là.”
“Nói gì vậy?” Triệu Mạnh không hiểu.
Các vị tướng cũng thắc mắc, giáo úy bộ binh nhỏ giọng hỏi Hữu
hộ quân xem hôm qua đã thám thính được gì, nhận được khuôn mặt nhăn nhúm của Hữu
hộ quân, hôm qua quân sư vòng vo với hắn một lúc lâu, chẳng nói gì, còn tịch
thu cây quạt “hối lộ”.
“Nói đều không là, vì cỏ độc không phải do bọn họ đưa vào,
mà là từ trước khi người vận chuyển nhận số cỏ khố này, bên trong đã có Ô Đầu
Thảo.” Mộ Hàm Chương phẩy phẩy cây quạt lông ngỗng, thỏa mãn nhìn đám người bên
dưới biến sắc. Đối phó với vũ phu, thẳng thắn chắc chắn không hơn được bọn họ,
ngược lại ra vẻ huyền bí sẽ khiến bọn họ đánh giá cao hơn.
“Quân sư minh giám!” Người chăn ngựa lên tiếng đầu tiên, vui
mừng dập đầu với Mộ Hàm Chương, từ khi xảy ra chuyện ngựa của vương gia phát cuồng
hắn đã sớm sợ đến bệnh, quân sư nói ra một câu như thế, ít nhất đầu hắn cũng sẽ
được yên lành.
Những người còn lại cũng hoàn hồn, vội phụ họa.
“Có điều…” Mộ Hàm Chương dừng lại, “Cỏ độc bị vận chuyển suốt
đường đi, đưa vào kho, rồi được lấy ra cho ngựa ăn mà trong quá trình đó không
một người nào phát hiện ra bên trong có cỏ độc, bọn họ cũng không thoát được tội.”
Mấy người kia nghe vậy thì vừa toát mồ hôi vừa thở phào, đây
chính là tội chết được miễn tội sống khó tha, chỉ cần có thể tránh được tội chết,
ngoài ra đều không quan trọng.
“Nói vậy thì là do dân buôn bán cỏ cắt nhầm cỏ độc vào?” Hữu
hộ quân tiếp lời.
“Ô Đầu Thảo lá dài sinh trưởng trên thảo nguyên Tây Bắc, làm
sao có thể cắt được ở ngoại thành?” Triệu Mạnh nhớ lại lời Tả hộ quân nói về Ô
Đầu Thảo, hiển nhiên không tin cách giải thích của Mộ Hàm Chương.
Mộ Hàm Chương lắc đầu, “Không phải ngẫu nhiên, mà là có người
cố ý làm thế, muốn hạ độc chiến mã.”
“Hiện tại đại quân chưa nhổ trại, chiến mã trúng độc chết vẫn
có thể mua lại, căn bản không ảnh hưởng đến trận chiến, ai lại ăn no rảnh rỗi
đi làm chuyện thất đức như vậy?” Triệu Mạnh cảm thấy tên quân sư này hoàn toàn
là đoán mò.
“Chuyện này thì phải hỏi quan thư kí ghi sổ sách trong doanh
trại.” Mộ Hàm Chương cầm chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
“Quan thư kí?” Cảnh Thiều vẫn im lặng ngồi một bên nghe cũng
nhịn không được phải hỏi, tối qua hắn quấn lấy suốt buổi mà Quân Thanh không
nhưng không nói cho hắn nghe chân tướng mọi việc mà còn không cho ăn, hại hắn
thượng hỏa suốt cả đêm.
Quan thư kí, chính là quan văn phụ trách kê khai sổ sách, viết
thư lệnh, phụ trách thư từ các thứ, trong quân thứ gì cũng đơn giản rõ ràng,
trong quân doanh năm nghìn người này có tổng cộng bốn quan thư kí, ngoài khi viết
thư, xuống lệnh mới nhớ tới thì bình thường chẳng ai chú ý đến những người này.
Mộ Hàm Chương gật đầu, nói với Cảnh Thiều: “Ta đã xem xét tất
cả sổ sách trong quân, trước đây không nói, chỉ tính đến tiền lương thảo Hộ bộ
phát trong lần xuất chinh này, trong sổ sách thiếu mất ba phần, hơn nữa con số
trong sổ sách và chi tiêu thực tế cũng chênh lệch rất nhiều.”
“Cái gì!” Cảnh Thiều ngồi thẳng dậy.
Mộ Hàm Chương lấy phần sổ sách mấy hôm nay đã chép lại ra
đưa cho Cảnh Thiều xem, trong sổ sách viết tất cả binh sĩ mỗi quý ba bộ quân phục,
thực tế chỉ có hai, phần ăn tiêu chuẩn mỗi ngày, theo sổ sách, ít nhất là ngày
nào cũng có một bữa thịt, thực tế bảy ngày mới được ăn một lần, hơn nữa đa số
chỉ có cháo trắng và màn thầu.
Tướng sĩ dưới bệ nghe vậy, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, Hữu
hộ quân nhịn không được nói: “Nếu lời Quân tiên sinh nói thật, vậy các quan thư
kí làm sổ sách giả, có liên quan gì đến cỏ độc?”
Mộ Hàm Chương chầm chậm vuốt ve nan cây quạt lông ngỗng,
“Trước khi đại quân nhổ trại, Hộ bộ sẽ phái người đến kiểm tra sổ sách.”
Cái khác còn dễ nói, ba phần tiền lương thảo chênh lệch
không phải con số nhỏ. Chiến mã chết hàng loạt, sẽ phải bổ sung gấp, chỉ cần
Thành Vương báo lên triều đình, thì sẽ có ngay một số bạc lớn, đến lúc đó giở
chút thủ đoạn thâu lương hoán trụ là có thể xóa bỏ thiếu hụt. Còn độc Ô Đầu Thảo,
khi động vật sống ăn phải, sẽ lập tức tê liệt, nóng rần lên, miệng sùi bọt mép,
có phần giống bệnh mã ôn. Một khi bị phán quyết là dịch mã ôn, tất cả xác ngựa
đều sẽ bị thiêu rồi chôn sâu, sẽ không có ai điều tra được.
Khi Mộ Hàm Chương phân tích xong, tất cả tướng sĩ trong lều
đều im lặng.
“Đúng là một độc kế…” Tả hộ quân chậm rãi nói.
“Nhưng các thư kí đó cũng là người do Hộ bộ phái đến.” Hữu hộ
quân nhíu mày nói, Hộ bộ đang tự tát vào mặt mình sao? Vài ba tên quan thư kí cỏn
con chắc chắn không có gan làm ra chuyện động trời như vậy, nhất định bên trên
có quan lớn chống lưng, nhưng nhìn từ hướng nào cũng thấy là Hộ bộ đang giám thủ
tự đạo.
“Trong Hộ bộ, chưa chắc đều một lòng.” Mộ Hàm Chương thở dài
rồi nói, không biết lần này sẽ phái ai đến tra xét, ít nhất cũng không phải người
cùng đường với bọn tham ô trước đây, như vậy mới khiến bọn họ nóng nảy mà ra hạ
sách.
Cảnh Thiều chầm chậm siết chặt nắm tay, sinh hoạt trong quân
kham khổ là chuyện mọi người đều biết, khi hắn xuất chinh đánh Hung Nô cũng
không khác hiện tại bao nhiêu, cho nên căn bản không ý thức được bên trong có
gì không đúng. Cuối cùng hắn cũng biết được đời trước tại sao Hộ bộ thượng thư
lại tố cáo hắn cắt xén quân lương rồi, hoàn toàn không phải do hắn ăn bớt ngân
lượng, mà là Hộ bộ phát tiền xuống, số tiền đó lại không cánh mà bay trong khi
hắn chẳng hề biết gì!
“Giải tất cả quan thư kí lại đây!” Triệu Mạnh giận dữ, chẳng
bao lâu sau, bốn tên quan thư kí ốm yếu bị bắt đến, run rẩy quỳ xuống. Với tội
danh lớn như vậy, bốn người nọ đương nhiên không dám nhận, ỷ mình có chức quan,
trong quân cũng không thể dụng hình tra tấn mình, cho nên không ngừng ngụy biện.
Triệu Mạnh mặc kệ, tung chân đá tên gần mình nhất một cái,
“Lão tử ngày ngày ăn không ngon, thì ra đã chui hết vào túi tiền của đám tiểu tử
các ngươi!” Một đá của hắn không phải nhẹ, người bị đá lập tức ngã xuống nôn mửa.
Cảnh Thiều vứt mạnh sổ sách xuống trước mặt bọn họ, lạnh
lùng nói: “Chỉ là vài tên thư kí nhỏ, còn nghĩ mình là mệnh quan triều đình
sao! Cho dù hôm nay bản vương lăng trì các ngươi, triều đình cũng không nói ra
được cái sai của bản vương!”
Câu này không hẳn là thật, nhưng Thành Vương vốn nổi tiếng
tàn độc, Hữu hộ quân cười lạnh nơi với bọn họ, đã ở trong quân, thì tất cả đều
xử lý theo quân pháp.
Vốn đã nơm nớp lo sợ suốt mấy ngày, tình hình hôm nay sợ là
không còn đường xoay chuyển, tên bọ Triệu Mạnh đá giãy dụa bò dậy khai đầu
tiên, ba người kia cũng chỉ còn cách cùng nhận tội. Bọn chúng chỉ là binh tôm
tướng tép, chỉ biết trên mình là một Hộ bộ viên ngoại lang, bên trên nữa thì
không biết được.
“Khinh người quá đáng!” Cảnh Thiều đứng lên, định mang bốn kẻ
kia về kinh thành.
Mộ Hàm Chương vội giữ hắn lại, đưa mắt ra hiệu bảo hắn đừng
nóng vội, “Chuyện này nghiêm trọng, không thể manh động.”
Cảnh Thiều hít sâu một hơi, “Giam bốn tên này lại trước, các
ngươi lui xuống, chờ bản vương và quân sư thương lượng xong sẽ quyết định.”
Tả hộ quân đích thân giải bốn tên vào quân lao, Triệu Mạnh
còn muốn nói gì đó, nhưng bị Hữu hộ quân kéo đi.
“Quân Thanh, ngươi muốn nói gì?” Cảnh Thiều uống một ngụm
trà, chuyện hôm nay tuyệt đối hắn sẽ không để yên, cho dù làm lỡ thời gian xuất
chinh, cũng phải lôi hết những kẻ đứng sau ra.
Mộ Hàm Chương thấy hắn tức giận đến vậy, thở dài nói: “Hôm
nay ngươi dẫn bọn chúng vào cung, chỉ bứt dây động rừng, phụ hoàng vì muốn xoa
dịu ngươi dớm ngày xuất chinh, cũng sẽ kết án qua loa.”
Câu nào cũng là thực tế, nhưng chuyện hôm nay đã chạm đến giới
hạn của Cảnh Thiều, cho nên không những không khiến hắn bình tĩnh lại, ngược lại
còn khiến hắn giận dữ hơn, hất tất cả chén bình trên bàn xuống đất vỡ toang,
hai mắt giận dữ nhìn Mộ Hàm Chương, “Vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ ta phải cắn
răng nhịn nhục sao?”
Mộ Hàm Chương thấy hắn như vậy, mím môi, im lặng không nói lời
nào. Dù biết Cảnh Thiều không phải đang cáu giận với mình, nhưng đôi mắt đó vẫn
làm hắn đau buốt. Đêm động phòng, đôi mắt ấy cũng nhìn mình như vậy…