“Tiểu Hắc?” Cảnh Thiều hốt hoảng, bỏ chén xuống chạy đi. Tối
qua vẫn khỏe mạnh, sao mới sáng sớm đã bệnh rồi?
“Vương gia!” Mộ Hàm Chương nhìn chén cơm bỏ nửa của Cảnh Thiều,
thở dài bất đắc dĩ, đứng lên đi đến chuồng ngựa.
“Phì…” Trong chuồng, Tiểu Hắc đang khó chịu thở mạnh, cỏ khô
trong máng bị hất đầy ra đất, bị nó đạp lên, người chăn ngựa ôm bụng ngồi một
bên, hiển nhiên là vừa bị Tiểu Hắc đá.
Hoạt bát như vậy, đâu có giống bị bệnh? Cảnh Thiều bảo binh
sĩ đang định vào trấn yên Tiểu Hắc tránh ra, đá nhẹ vào cột, thả người nhảy lên
lưng ngựa, giật cương Tiểu Hắc. “Phì!” Tiểu Hắc lập tức chồm lên, hí dài, biết
là chủ nhân đến rồi, cuối cùng cũng thôi nhảy chồm, thờ phì một cái, nhưng vẫn
không ngừng giậm chân.
“Quân Thanh, khoan hãy sang đây.” Sợ Tiểu Hắc nổi giận làm hắn
bị thương, Cảnh Thiều vội ngăn Mộ Hàm Chương tới gần.
Triệu Mạnh đi từ hướng khác đến, thấy Mộ Hàm Chương đứng
cách xa ba bước, trêu tức: “Cũng đúng, da non thịt mềm như thế chẳng may bị Tiểu
Hắc đá trúng thì không ổn.”
“Triệu Mạnh! Ngươi câm miệng!” Cảnh Thiều trừng Triệu tướng
quân đang nói năng lung tung một cái, chờ Tiểu Hắc bình tĩnh lại rồi mới xuống
ngựa, quan sát chuồng ngựa bừa bãi hỗn độn, hỏi người chăn ngựa đang ngồi trên
đất: “Chuyện gì thế này?”
“Bẩm vương gia, tiểu nhân dậy trễ, không kịp đi cắt cỏ non
cho Tiểu Hắc, nên lấy một ít cỏ khô cho nó ăn, không ngờ nó chỉ ăn một miếng là
nhổ ra ngay, còn phát cáu lên.” Người chăn ngựa quỳ trên mặt đất báo cáo rõ
ràng, sợ vương gia trách tội mình.
“Con ngựa này còn dám kén chọn sao? Súc sinh đúng là không
nên nuông chiều!” Triệu tướng quân bị vương gia mắng cũng không buồn, đi đến vỗ
vỗ Tiểu Hắc, nói với Mộ Hàm Chương: “Sao quân sư vẫn không dám bước lên vậy? Muốn
lên chiến trường mà gan bé như đám nữ nhi thì sao được.”
Mộ Hàm Chương không để ý đến Triệu tướng quân nói lời khó
nghe, bước chậm đến trước chuồng ngựa, chăm chú quan sát một lúc, hơi nhíu mày,
nhặt một cọng cỏ lên nói với người chăn ngựa: “Tất cả ngựa trong chuồng đều ăn
loại cỏ này?”
Người chăn ngựa không hiểu ý quân sư đang muốn hỏi gì, ngước
mắt nhìn vương gia một cái, đáp đúng như thực tế. Hắn sợ Tiểu Hắc không thích
ăn cỏ khô, liền lấy chỗ cỏ mới đưa đến cho nó ăn. Cỏ mới chưa khô hẳn, còn hơn
nửa là cỏ xanh, ngon hơn cỏ khô.
“Quân Thanh, có vấn đề gì sao?” Cảnh Thiều lập tức nhận ra
có bất thường, quay sang hỏi Mộ Hàm Chương.
“Trong chỗ cỏ này có Ô Đầu Thảo!” Mộ Hàm Chương đưa ngọn cỏ
trong tay cho Cảnh Thiều.
Triệu Mạnh cầm một nắm cỏ lên xem, “Ô Đầu Thảo gì, đây không
phải chỉ là cỏ tranh bình thường thôi sao?”
Cảnh Thiều nhìn nhìn ngọn cỏ trong tay, lá cỏ chưa khô hẳn vẫn
còn phần xanh, bản rộng hơn cỏ tranh, sờ cũng không rít tay. Loài ngựa trời
sinh có khả năng phân biệt cỏ độc, nếu không phải rất đói thì sẽ không ăn, Tiểu
Hắc tối qua ăn nhiều, đương nhiên sẽ không đụng đến cỏ độc.
“Gọi Tả hộ quân đến đây.” Cảnh Thiều nhíu mày, với tính tình
của Quân Thanh, nếu không phải đã chắc chín phần thì sẽ không nói ra.
Vừa hay Tả Hữu hộ quân nghe nói ở chuồng ngựa có chuyện cũng
đang vội đến.
“Mạt tướng từng thấy Ô Đầu Thảo ở nước Thục, trông không giống
như thế này.” Triệu Mạnh thấy sắc mặt vương gia nặng nề, nhịn không được xen mồm,
Ô Đầu Thảo không khác gì Đoạn Trường Thảo, ai lại độc địa đến mức dùng thứ này
đối phó với một con ngựa?
“Loại ở nước Thục là cả ngọn vàng đen, loại này là lá dài đầu
đên, mọc ở thảo nguyên.” Tả hộ quân nói lạnh tanh, hắn vốn yêu ngựa, đương
nhiên sẽ đặt biệt chú ý đến lương thực của ngựa.
“Phì~” Tiểu Hắc phì một cái, dường như đang đồng ý với Tả hộ
quân.
Một canh giờ sau, người cho ngựa ăn, quản lí kho cỏ, vận
chuyển lương thảo đều bị đưa vào lều lớn.
“Vương gia, thật sự không liên quan đến tiểu nhân!” Những
người quỳ bên dưới khóc lóc thảm thiết dập đầu, hạ độc chiến mã là tội mất đầu.
“Vương gia, mạt tướng đã điều tra, số cỏ mới đưa đến kho đều
có trộn một lượng Ô Đầu Thảo nhỏ.” Tả hộ quân nói.
“Bọn các ngươi, có gì để nói?” Hữu hộ quân cười hì hì đi tới
trước mặt bọn họ, “Hạ độc chiến mã là tội đáng chém đầu, nếu không ai thừa nhận,
tất cả các ngươi đều mất đầu.”
“Vương gia tha mạng! Thật sự không liên quan đến tiểu nhân!”
Bọn họ lần lượt trần thuật lại sự việc lần này, cỏ vừa được đưa đến hôm qua,
trước nay người lạ không được đến gần nhà kho, người vận chuyển chỉ quản lí
chuyển hàng, trên đường cũng không thấy ai đánh tráo, còn người chăn ngựa thì lại
càng oan uổng hơn, hắn chỉ phụ trách lấy cỏ cho ngựa ăn, không thể trải cỏ độc
khắp cả kho cỏ.
Ai cũng có lý, nhưng tất cả mọi người đều ở đây, cỏ độc
không thể tự bay vào, “Đều không thừa nhận, thì mang ra ngoài chém hết!” Triệu
Mạnh đưa tay, chuyện thế này xảy ra, nhất định phải giết một người cảnh cáo.
Cảnh Thiều nhíu mày, hắn cũng cảm thấy không phải do người
trong quân làm. Người làm muốn hạ độc tất cả ngựa, đời trước không có chuyện
này, lần này dừng chân ở ngoài kinh lại có chuyện. Chỉ có điều, đầu đuôi mọi
chuyện đều không có vấn đề, cỏ độc từ đâu ra?
“Khoan đã!” Mộ Hàm Chương ngồi một bên nghe một lúc lâu đột
nhiên lên tiếng, ngăn các vệ binh đang kéo người đi lại, “Sự tình còn chưa điều
tra rõ ràng, những người này chưa giết được.”
“Quân sư, quân pháp như thế, ngài nói như thế, chẳng lẽ định
bao che cho ai?” Triệu Mạnh thật sự không chịu được kiểu rề rà chậm chạp của
người đọc sách, điều tra gì chứ, chuyện này kéo dài một ngày, quân doanh lại
nguy hiểm thêm một phần, trên chiến trường xảy ra chuyện gì đều phải giải quyết
nhanh gọn, giết hết tất cả thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Tên quân sư này vào đến quân doanh là có chuyện, thật sự rất
đáng nghi. Nghe thấy câu ấy, ánh mắt mọi người nhìn Mộ Hàm Chương khác hẳn đi.
“Triệu tướng quân nóng vội giết người như vậy, lẽ nào định
che giấu điều gì?” Mộ Hàm Chương lật xem bản ghi chép lương thảo của kho lương,
thản nhiên nói.
“Ngươi…” Triệu Mạnh nghẹn lời sững người.
Mộ Hàm Chương khép quyển sách trong tay lại, không định
buông tha cho hắn, tiếp tục phân tích: “Trong quân nơi nào cũng được canh phòng
nghiêm ngặt, dám ra tay với lương thảo, ắt phải có người quan chức cao giật
dây.” Đôi mắt đen láy như mực nhìn thẳng vào Triệu Mạnh, như đã nhìn thấu tất cả.
“Ngươi… ngậm máu phun người!” Triệu Mạnh giận đến mặt mày đỏ
bừng, hàm râu quai nón run run.
“Quân tiên sinh đâu có nói là ngươi làm, kích động gì chứ?”
Hữu hộ quân đến góp vui còn sợ chuyện chưa đủ lớn, chen vào một câu, Tả hộ quân
vẫn điềm tĩnh không nói câu nào.
Cảnh Thiều đưa nắm đấm lên che miệng, tuy biết là không nên,
nhưng vẫn nhịn không được phải cười trộm mấy tiếng.
“Vương gia, thần cho là nên giam giữ những người này lại trước,
chờ ra rõ mọi sự rồi mới quyết định.” Mộ Hàm Chương đứng lên, chắp tay nói với
Cảnh Thiều.
“Có bản lĩnh thì ngươi điều tra việc này đi!” Triệu Mạnh chỉ
vào Mộ Hàm Chương nói.
Mộ Hàm Chương khẽ cong môi, “Ta điều tra cũng được.”
“Phải đặt ra kì hạn!”
“Ba ngày.”
“Được! Nếu ba ngày sau còn chưa tra ra, ngươi phải chịu cùng
tội với chúng!” Triệu Mạnh bị thái độ điềm nhiên của Mộ Hàm Chương làm cho giận
đến cao giọng.
“Chỉ cần Triệu tướng quân đừng làm khó dễ là được.” Giọng điệu
của Mộ Hàm Chương vẫn như cũ, giọng nói ôn hòa bình thản, nhưng lại khiến người
khác tin tưởng hơn Triệu tướng quân đang gào thét nhiều.
“Hừ! Ta vào quân lao ngồi cùng bọn chúng!” Triệu Mạnh chỉ
còn thiếu nhảy dựng lên, tuy hắn thấy không vừa mắt, nhưng cũng không đến mức
làm chuyện tiểu nhân đó, “Vậy chúng ta phải lập quân lệnh trạng!”
Mộ Hàm Chương nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ Triệu tướng
quân này cũng không hoàn toàn là một tên vũ phu, bảo Vân Tùng mang giấy bút đến,
dùng nét chữ uyển chuyển nhưng mạnh mẽ viết một bản quân lệnh trạng, kí trước
hai chữ “Quân Thanh”. Vân Tùng bưng khay quân lệnh trạng đến trước mặt Triệu tướng
quân, Triệu tướng quân cầm bút, không độc, chỉ vài nét đã kí xong tên của mình
bằng nét chữ rồng bay phượng múa, túm mấy tên trên mặt đất lên, xoay người đi.
Mộ Hàm Chương gấp quân lệnh trạng lại, đưa cho Cảnh Thiều.
Khi mọi người đi rồi, Cảnh Thiều nhịn không được ôm vương
phi nhà mình vào lòng, “Chuyện này ngươi có nắm chắc sẽ điều tra được?” Khi nãy
Quân Thanh đối đầu với Triệu Mạnh thật sự là quá xuất chúng, Quân Thanh thể hiện
tài năng, giống như bảo đao Hàm Chương tuốt vỏ, khiến lòng người say mê.
Mộ Hàm Chương bị Cảnh Thiều ôm lên đùi, không quen nên ngọ
nguậy ngọ nguậy, “Chỉ là dự đoán, ta cũng không nắm chắc được mười phần.”
“Triệu Mạnh là một tên vũ phu, ngươi cần gì phải so đo với hắn.”
Cảnh Thiều nghe vậy nhíu mày, không khỏi lo lắng, quân lệnh trạng không thể tùy
tiện kí, nếu đến thời hạn mà không tra ra thì sẽ phiền phức.
“Thứ ta kí là “tự” của ta, không phải “tên” của ra, luật lệ
của Đại Thần, phàm là quân lệnh trạng không kí bằng tên đầy đủ thì đều không được
chấp nhận.” Mộ Hàm Chương cười nhẹ nói.
Cảnh Thiều ngẩn người một lúc, nuốt nước miếng, nghĩ thầm
sau này mình không nên tùy tiện chọc giận vương phi nhà mình thì hơn.
Mộ Hàm Chương bảo mọi người đừng để lộ chuyện này, bản thân
thì phải xem xét sổ sách trong quân doanh, tỉ mỉ kiểm tra.
Buổi tối, Cảnh Thiều luyện binh trở về tắm rửa xong, chạy đến
bàn sách, dưới ánh nến, Mộ Hàm Chương đặt một chồng sổ sách cao bên cạnh, im lặng
kiểm kể. Cảnh Thiều tiện tay lật lật vài trang, không chỉ là lương thảo, còn có
binh khi, quân phục, doanh trướng, điều động binh sĩ, đủ loại sổ sách.
“Ngươi xem mấy thứ này làm gì?” Cảnh Thiều thắc mắc, “Không
phải là điều tra chuyện lương thảo sao?”
“Ta vốn đã định xem sổ sách trong quân, vừa khéo có cơ hội
nên mang hết về xem.” Mộ Hàm Chương lật qua một tờ, nhấc bút lên viết lại vài
chữ trên tờ giấy bên cạnh.
“Chuyện này không gấp, khi nào ngươi muốn xem cũng được.” Cảnh
Thiều đứng phía sau bế ngang người ta lên, “Đã muộn rồi, ngày mai hẵn xem.”
“Ta xem hết quyển này!” Mộ Hàm Chương giãy dụa.
“Không được, bản vương mệt rồi, quân sư phải thị tẩm!” Cảnh
Thiều nói rồi thả người ta xuống chiếc giường rộng, bản thân thì vồ theo.
Mộ Hàm Chương bị đè không thở nổi, đẩy đẩy hắn, đột nhiên
nghe thấy tiếng chân binh sĩ tuần tra bên ngoài, vội đè Cảnh Thiều lại không cho
hắn nhúc nhích. Bây giờ mới nhớ ra, hiện tại trong lều đang thắp đèn, người bên
ngoài có thể thấy được hành động của người bên trong!
Cảnh Thiều bị đè lên ngực người bên dưới, cách một lớp áo
lót mỏng, cằm vừa khéo đặt lên một hạt đậu nhỏ, liền nhẹ nhàng cọ tới cọ lui.
“Ưm…” Mộ Hàm Chương trừng hắn một cái, xoay sang thổi tắt
cây nến cạnh giường.
“Quân Thanh, ngươi…” Cảnh Thiều trợn to mắt, hôm nay vương
phi nhà mình chủ động, thổi đèn, rõ ràng là đang dụ dỗ! Thế là, thần tốc cời áo
ngoài, tìm hôn lên đôi môi mềm.
Mộ Hàm Chương bị hôn bất ngờ, định đẩy tên xằng bậy kia ra,
nhưng với sức lực của hắn chỉ là dục cự hoàn nghênh trong mắt tên bên trên, thế
là phóng túng hơn, thò tay vào vạt áo hắn, vỗ về làn da mềm mại mịn màng.
“Ư…” Mộ Hàm Chương run rẩy, ngay trước khi tay của Cảnh Thiều
thò tay trong khố của mình, không nhịn nổi nữa, cong chân, đạp lên bụng dưới của
tên nào đó, đẩy hắn ra khỏi người mình.
“Quân Thanh…” Cảnh Thiều bị vứt ra, bất mãn bò lên lại.
“Đèn trong lều còn chưa tắt, bên ngoài có thể nhìn thấy.” Mộ
Hàm Chương nhíu mày, chỉ chỉ giá nến trước bàn, tám cây nến trên đó vẫn đang
cháy lách tách.
Cảnh Thiều lập tức bật dậy, thổi một hơi tắt hết nến, rồi lại
chui vào chăn ôm người ta vào lòng.
“Vương gia đã quên mấy hôm trước vừa nói gì rồi sao?” Mộ Hàm
Chương kéo chăn lên đắp, “Mấy hôm nay phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn phải
dậy sớm, cho nên ngủ sớm đi.” Giọng nói ôn hòa lý lẽ lại rõ ràng, không khác gì
lời một thần tử trung thành đang khuyên nhủ.
“Quân Thanh…” Cảnh Thiều thấy hắn nhắc đến chuyện hôm trước,
lập tức xì hơi, lắc lắc người trong lòng, nhưng mà người ta chỉ vùi mặt vào
lòng mình, nhắm mắt yên lặng như đã ngủ.
Cứ nghĩ là qua một ngày là xí xóa, không ngờ vương phi nhà
mình lại nhớ thù lâu như vậy! Cảnh Thiều đành phải siết siết người ta vào lòng…
ngủ!