Tống Lăng Tâm đứng giữa thư phòng một tay chống hông, khí thế
ưỡn ngực hất mặt bị ép xuống.
Mộ Hàm Chương ngồi trước bàn đọc, hơi nhíu mày, thấy Cảnh
Thiều đi vào thì sắc mặt hơi dịu xuống, đứng lên hành lễ với hắn: “Vương gia đã
về.”
Cảnh Thiều đi đến cạnh Mộ Hàm Chương, nhìn Tống Lăng Tâm và
hai nha hoàn sau lưng nàng ta một cái, “Tống Lăng Tâm, thái độ này của ngươi với
vương phi là gì đây?”
“Vương gia~” Tống Lăng Tâm tủi thân gọi một tiếng, hít sâu
vào rồi nói: “Thiếp thân cũng là vì sự bình yên của vương phủ, vương phi…”
“Ngươi câm miệng!” Cảnh Thiều nghe thấy giọng nói the thé của
Tống Lăng Tâm lại thấy đau đầu, xoay sang nhìn người bên cạnh, dịu giọng hỏi:
“Quân Thanh, chuyện gì thế này?”
Mộ Hàm Chương hạ mắt, mím mím môi rồi nói: “Sức khỏe vú nuôi
không được tốt, ở trong trang không ai chăm sóc, ta muốn đón vú nuôi và con
trai bà ấy đến vương phủ ở tạm một thời gian trong phòng của hạ nhân, khi nào vết
thương trên chân Chu Đại khỏi rồi sẽ bảo bọn họ trở về.” Giọng nói dịu dàng êm tai,
vô cùng dễ chịu.
“Vương gia, vương phủ trước nay không cho người ngoài vào,
đây là quy tắc, một khi vương phi mở tiền lệ, sau này chẳng lẽ ai muốn đưa người
vào phủ đều được cả sao?” Tống Lăng Tâm cố nói theo lý, nàng ta nghĩ, người
trong hoàng thất, kiêng kị nhất là trong phủ có gián điệp của người khác, chỉ cần
nắm chắc điểm này, nàng ta không tin vương gia sẽ đứng về phía Mộ Hàm Chương.
Cảnh Thiều nhíu mày.
Tống Lăng Tâm thấy mình đã nói đúng điểm yếu, trong lòng hơi
đắc ý: “Thiếp thân quản lý chuyện lớn nhỏ trong phủ, thì phải có trách nhiệm với
vương phủ, phòng của hạ nhân nằm phía sau Tây Uyển, nếu có người lai lịch không
rõ ràng đi vào, xảy ra chuyện sẽ không dễ giải quyết.”
Trong Tây Uyển là các thiếp thất, cái gọi là xảy ra chuyện
kia, đương nhiên là nói những thứ không dễ nghe… Mộ Hàm Chương chầm chậm siết
chặt nắm tay, Tống Lăng Tâm nói như vậy, rõ ràng là đang hạ nhục hắn.
“Chát!” Mộ Hàm Chương còn chưa kịp nói gì, bàn tay của Cảnh
Thiều đã giáng xuống mặt Tống Lăng Tâm.
Mắt Tống thị trợn to, nhìn Cảnh Thiều không dám tin.
“Nếu ngươi đã không quản được chuyện trong phủ, ngay hôm nay
giao tất cả sổ sách cho vương phi.” Cảnh Thiều lạnh lùng nói.
“Vương gia!” Tống Lăng Tâm bụm mặt, không hiểu sao mình rõ
ràng đang thắng thế mà đột nhiên lại bị đánh, còn bị tước quyền chủ mẫu trong
nhà, không khỏi cao giọng nói: “Thiếp đang nghĩ cho vương phủ, sao ngài có thể
đối xử với thiếp như vậy! Vương phi căn bản không quản được vương phủ! Hoa sách
đã ghi rõ, thiếp thị tẩm chín ngày, vương gia đến một ngày cũng không đi! Người
như thế quản việc trung quỹ, ai sẽ nghe lời hắn!”
“Đủ rồi! Từ hôm nay cấm túc trắc phu nhân một tháng!” Cảnh
Thiều xoa xoa thái dương đau nhức, nhìn Tống Lăng Tâm được hạ nhân khuyên bảo
nhưng vẫn đang vùng vẫy gào thét, xua tay nói: “Kéo ra ngoài! Không được bản
vương cho phép, không được bước một bước ra khỏi viện.”
Thị vệ bên ngoài bước vào, hai nha hoàn khuyên Tống Lăng
Tâm, lôi kéo nàng ta ra ngoài.
Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Cảnh Thiều thở dài,
cầm chén trà Mộ Hàm Chương đang uống dở trên bàn lên uống một ngụm to.
“Sáng sớm nay nhận được tin ta hơi lo lắng, nhất thời không
kịp suy nghĩ kĩ càng.” Mộ Hàm Chương thấy hắn uống chén trà của mình, không
ngăn kịp, nên cũng không nói gì, chỉ có điều đối với chuyện đón vú nuôi vào phủ,
thật sự là hắn suy nghĩ không chu toàn.
“Ngươi là vương phi của vương phủ này, ngươi nói gì người
khác cũng không được chất vấn.” Cảnh Thiều cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, “Mấy
hôm nay ta không đến Tây Uyển, Tống Lăng Tâm bất quá là chỉ gà nói phụng.”
Mộ Hàm Chương mím môi, “Ta có thể đón vú nuôi vào thôn trang
hồi môn của ta…”
“Không cần…” Cảnh Thiều vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của hắn,
“Cứ đón vào phủ đi, nếu muốn để bọn họ dọn vào luôn cũng được, đến phủ Bắc Uy Hầu
thương lượng một chút, tính bọn họ thành thị tì của ngươi là được.” Của hồi môn
không chỉ là tài sản, còn bao gồm cả thị tì, Cảnh Thiều biết thị tì của Mộ Hàm
Chương vốn rất ít, nếu hắn tin được những người đó, giữ bọn họ lại trong phủ để
hắn dùng cũng tốt.
Mộ Hàm Chương im lặng nhìn hắn, chầm chậm rướn đến, gác cằm
lên vai Cảnh Thiều, “Muỗng Nhỏ, cảm tạ ngươi.” Sự ủng hộ của trượng phu cực kì
quan trọng đối với địa vị của chính phi, quản lý việc trong phủ, hôm nay Cảnh
Thiều hoàn toàn đứng về phía hắn, thậm chí là thiên vị rõ ràng, chuyện thế này
cực kì khó gặp, không ai hiểu rõ hơn hắn.
Mộ Hàm Chương chủ động dựa vào làm Cảnh Thiều kích động vô
cùng, cảm giác nơi tiếp xúc với hắn trên vai ngưa ngứa, nhịn không được vòng
tay ôm chặt hắn, “Ngốc, chúng ta là phu thê, tạ cái gì? Nếu ngươi thật sự muốn
cảm tạ, thì cho ta hôn một cái.” Câu nói vốn rất xúc động, nói tới cuối cùng lại
thành không đứng đắn.
Mộ Hàm Chương nghe vậy thì đẩy nhẹ hắn ra, “Vương gia vừa mới
nói không cần cảm tạ.” Nói xong thì xoay người đi lấy sổ sách, hoàn toàn mặc kệ
Cảnh Thiều đang sững sờ tại chỗ.
Buổi trưa dùng bữa trong vương phủ xong, Cảnh Thiều nhàn nhã
đi tới Binh bộ hắn đang tạm giữ chức.
Sau khi bình định Hung Nô trở về, các huynh đệ của hắn đa số
đều nhận chức trong Lục bộ, Hoành Chính Đế liền cho Cảnh Thiều đến Binh bộ, nơi
hắn thích. Công bộ của đại hoàng tử phụ trách các loại thủ tục, Lễ bộ của ca ca
hắn phụ trách các điển lễ trọng đại, tứ hoàng tử ở Hồng Lư Tự chuyên xử lý việc
phiên bang tiến cống, đều là những chức vị oai phong có trách nhiệm lớn.
Còn hắn ở Binh bộ, nói là giữ chức, thật ra chẳng có bao
nhiêu thực quyền, chỉ ngồi ở nơi cao cao đó, người trong Binh bộ không hề thích
có một hoàng tử ngồi bên trên chỉ tay năm ngón, trước nay hắn vốn chán ghét những
chuyện văn thư này, mỗi ngay vào dạo một vòng xử lý vài việc là đi.
“Vương gia!” Binh bộ thượng thư thấy vị tổ tông này đến, vội
cười đón tiếp.
“Tôn đại nhân đi làm việc của ngài đi, bản vương chỉ đến điểm
danh.” Cảnh Thiều phẩy tay nói rồi đi đến vị trí của mình tiện tay cầm lấy vài
cuộn giấy lên xem.
Tôn thượng thư cũng đã quen cảnh thế này, khách sáo vài câu
rồi lại đi làm việc của mình.
Lâu ngày không đến, trên bàn của Cảnh Thiều cũng không có
nhiều văn kiện lắm. Tin tức từ bên dưới đưa lên, việc khẩn cấp Tôn thượng thư
đã xử lý hết, chỉ những việc không quá cấp bách mới để lại cho Cảnh Thiều đến
Binh bộ không bao lâu xử lý, mấy hôm nay hắn không đến, Tôn thượng thư đã thay
hắn phê đa số văn kiện.
Cầm lấy một tập giấy trên bàn, đây là quân lương mà Binh bộ
dự tính năm nay, bên trên đã thống kê cụ thể quân lương của các nơi. Ngoài ra
còn hai bản tấu, một thỉnh giải bớt quân đội, cho là Hung Nô đã bị đánh bại,
trong thời gian gần đây không cần có quá nhiều binh lính, một bản khác báo lại
có người Man xâm nhập vào tây nam Miêu Cương, thỉnh triều đình phái binh trấn
áp.
Bản tấu thứ nhất vẫn ổn, bản thứ hai có phần cấp bách, để
trên bàn hắn, nói rõ có người muốn hắn mau quyết định.
“Vương gia, bản tấu này hôm nay mới đến, tình huống có vẻ đã
nghiêm trọng hơn đầu tháng.” Binh bộ thị lang Tống An đi đến nói.
Cảnh Thiều gật nhẹ đầu, bắt đầu đọc phần sổ sách tính toán
quân lương.
“Theo thần được biết, lũ người Man này chỉ là giặc cỏ, chỉ
vì tổng đốc Điền Tàng vô dụng, mới liên tiếp thất bại.” Tống An đến gần hơn hạ
giọng nói, “Vương gia có thể dâng tấu xin dẫn binh đi bình định, đây là cơ hội
tốt dễ dàng lập công.”
Cảnh Thiều ngẩng đầu, nhíu mày nhìn hắn. Tống An là phụ thân
của Tống Lăng Tâm, trong Binh bộ xem như là người có quan hệ gần gũi nhất với Cảnh
Thiều. Đời trước cũng như vậy, khi nhận được bản tấu thứ nhất vào tháng trước,
người này đã khuyên hắn dẫn binh đi. Khi đó tâm trạng hắn không tốt, ngày thứ
tư sau tân hôn đã dẫn binh xuất chinh, bỏ mặc Mộ Hàm Chương vừa vào phủ lại
đang mang bệnh lại một mình trong phủ. Hôm nay nhìn lại, Tống An khuyên hắn xuất
chinh, hoàn toàn không phải vì muốn hắn lập công, hơn nửa là muốn hắn bỏ mặc
vương phi, bảo vệ địa vị chủ mẫu của nữ nhi.
“Tổng đốc Điền Tàng cũng không phải vô dụng, trong thiên hạ
này làm gì có công trạng có thể dễ dàng lấy được?” Cảnh Thiều ngáp một cái,
không định nói tiếp việc này với hắn.
Lần xuất chinh đến Điền Tàng này có vẻ là một chuyện nhẹ
nhàng đơn giản, thật ra không phải, hoàn cảnh phía tây nam phức tạp, binh sĩ rất
khó thích ứng. Trước đây hắn dẫn binh đi, kết quả vừa đến đã thua lớn, khí độc,
sâu độc đều là kẻ địch chí mạng, bản thân hắn cũng suýt chút chết ở đó. Số giặc
cỏ kia, khiến hắn phải đánh tròn ba năm, không chỉ bị phụ hoàng trách mắng, còn
để lỡ thời điểm chinh chiến tam phiên tốt nhất, thật sự là phí công đúng nghĩa.
Tống An cười ngượng: “Nghe nói hôm nay Lăng Tâm làm vương
gia giận, đứa con gái này bị thần chiều hư, vương gia xin đừng chấp nhặt.”
“Hừ!” Cảnh Thiều vứt sổ sách trong tay xuống bàn, kêu phịch
một tiếng, khiến người xung quanh đều phải liếc mắt nhìn, rồi lại lập tức xoay
đi, “Chỉ là chuyện nhỏ trong phủ, Tống đại nhân hà tất phải nói ở đây.” Miệng của
Tống Lăng Tâm này đúng là nhanh, chuyện buổi trưa, đầu giờ chiều đã đến tai phụ
thân ả. Nghĩ đến đây, trong lòng lại cảm thấy chán ghét.
Tống An thấy Cảnh Thiều không vui, cười lành nói thêm vài
câu rồi ảo não đi.
Đuổi Tống An nhiều lời đi rồi, Cảnh Thiều lại cầm phần sổ
sách kia lên xem, việc khổ sai đó đời này hắn tuyệt đối sẽ không nhận nữa, có
chút thời gian lúc này còn không bằng ở nhà với hiền thê, cơ hội tốt như vậy
nên nhường cho đại hoàng huynh hoặc tứ hoàng đệ mới đúng.
Ở Binh bộ hết buổi chiều, Cảnh Thiều vẫn làm như đời trước,
rời đi sớm, để tránh có người chú ý. Đi bộ đến thành nam mua một ít điểm tâm, lại
vào ngõ nhỏ mua một bình rượu thanh mai, về đến vương phủ vừa kịp dùng bữa tối.
“Vương phi đâu?” Về đến ngọa phòng trong Đông Uyển, thức ăn
đã được bưng lên, nhưng lại không thấy Mộ Hàm Chương đâu.
“Bẩm vương gia, vương phi vẫn còn đang xử lý chuyện trong tiểu
thư phòng, Mộng Hề đã đi mời rồi.” Chỉ Hề vừa giúp Cảnh Thiều thay y phục vừa
đáp.
“Để vương gia chờ lâu, thần đến muộn.” Mộ Hàm Chương áy náy
nói.
Mộ Hàm Chương ngẩn người một lúc, mới nhận ra đây là “trừng
phạt vì khách sáo”, nhưng hiện tại trong phòng đầy người, người này lại chẳng để
ý chút nào! Khuôn mặt tuấn mỹ lập tức đỏ bừng lên, vội xua tay bảo các nha hoàn
lui xuống.
“Đang bận chuyện gì?” Cảnh Thiều đưa điểm tâm tới trước mặt
Mộ Hàm Chương để hắn nếm thử, bản thân thì rót cho mỗi người một chén rượu.
“Đột ngột tiếp nhận chuyện trong phủ, không khỏi hơi bận một
chút.” Mộ Hàm Chương gắp cánh gà kho lên ăn thử, tuy nói vậy, nhưng giọng nói cực
kì tự tin, Cảnh Thiều biết hắn có thể tự giải quyết được, nên cũng không định hỏi
nhiều.
Dùng xong bữa tối, Mộ Hàm Chương đẩy đẩy Cảnh Thiều lại đang
bò lên giường, “Đêm nay nên đến Tây Uyển rồi, lời trắc phu nhân nói hôm nay
ngươi cũng nghe thấy rồi, nếu ngươi cứ ngủ lại trong Đông Uyển, trong phủ sợ là
sẽ không an ổn.”
Cảnh Thiều uể oải nhấc người lên, kéo vị vương phi cứ dong
dài không thôi âm mưu đẩy phu quân đến chỗ người khác nhà mình lên giường, gọn
gàng đè xuống: “Hôm nay uống nhiều quá, không có sức đi.” Nói xong thì úp lên
ngực hắn bất động.
Mộ Hàm Chương đảo mắt, người có thể uống hai cân Thiêu Đao Tử,
sẽ bị một bình rượu thanh mai nhỏ nhạt như nước trắng làm say? Viện cớ thì cũng
nên tìm một lý do xuôi tai chứ!