Ngày hai mươi mốt tháng ba năm Hoành Chính thứ mười ba,
Thành Vương quay lại triều đình.
Cảnh Thiều đứng giữa đại điện nguy nga lộng lẫy, nhìn từng
khuôn mặt có quen có lạ trước mắt, cảm thấy như đã mấy đời người. Năm ấy hắn quỳ
giữa chính điện, nghe tất cả mọi người tố cáo mình.
Hộ bộ thượng thư tố hắn đầu cơ trục lợi diêm dẫn, Công bộ
thượng thư tố hắn dựng phủ xây thành, cả ngự sử cũng tham gia nói hắn giết tù
binh, hà hiếp dân chúng. Nhưng đa số là tố hắn khi quân phạm thượng, có ý đồ
mưu phản. Nhìn qua một lượt những khuôn mặt trên điện, Mậu quốc công là cha vợ
tương lai của tứ hoàng tử, Vĩnh Xương Bá là thân huynh đệ của kế hậu, hai vị
thượng thư Hộ bộ và Công bộ là người của hoàng thượng, ngoài ra chỉ hùa theo.
Phía thân thích của kế hậu đương nhiên phải phủ đầu, còn hai
vị thượng thư, Cảnh Thiều khẽ liếc mắt về phía Hộ bộ thị lang phía sau Hộ bộ
thượng thư, ngày ấy ngoài huynh trưởng, chỉ có một tiểu thị lang này chịu nói một
câu công bằng cho hắn. Hắn vốn thuộc phái thanh lưu, tính cách cũng không cứng
nhắc, là tân khoa trạng nguyên năm năm trước, tiền đồ sáng lạn một bước lên mây
trở thành thị lang, nhưng cho đến khi Cảnh Thiều gặp chuyện cũng vẫn chưa lên
chức thêm lần nào, có lẽ có thể kéo người này về phía mình, thay đổi vị trí thượng
thư.
Cảnh Thiều đang suy ngẫm, huynh trưởng đứng bên cạnh đột
nhiên dùng khuỷu tay đụng đụng hắn, vội ngẩng đầu, phát hiện phụ hoàng và các đại
thần đang nhìn mình, ngự sử Phạm Kiệt đang đứng giữa đại điện.
“Lời đồn về tứ hoàng tử.” Cảnh Sâm nghiến răng, nói không mấp
máy môi, nhỏ giọng nhắc hắn.
Cảnh Thiều bừng tỉnh, bước lên một bước nói, “Nhi thần cho
là, lời của ngu dân, bất quá là chuyện phiếm trong lúc trà dư tửu hậu, không cần
phải lo lắng.” Trả lời rất quy củ, mắt Hoành Chính đế chuyển hướng sang Cảnh
Sâm.
Cảnh Sâm bước ra nói, “Người xưa nói ‘Chỉ cú lai sào, không
huyệt lai phong. Kỳ sở thác giả nhiên, tắc phong khí thù yên.’, nếu trong dân
gian đã có lời đồn như thế, hẳn là phải có nguyên nhân, vẫn nên sớm làm rõ,
tránh làm ô danh tứ hoàng đệ.”
Hai huynh đệ đáp khác nhau, hiển nhiên là không biết trước
chuyện, dù có biết cũng chưa thương lượng trước, Hoành Chính đế vừa lòng gật đầu:
“Cảnh Du, con tự nói xem là thế nào?”
Tứ hoàng tử Cảnh Du bước ra, quỳ dưới bậc thang nói: “Nhi thần
sợ hãi, chỉ vì năm ngoái Đông Doanh tiến cống một ít cá biển tươi, thái thành
miếng mỏng ăn sống mới nếm đủ vị tươi ngon, nhi thần cảm thấy vừa miệng cho nên
ăn hơi nhiều một chút, không ngờ lại bị hạ nhân trong phủ nói lung tung, cho
nên mới khiến cả thành xôn xao. Nhi thần có tội.”
Tứ hoàng tử chỉ vừa vào triều không lâu, phụ trách việc tiến
cống của phiên bang, đương nhiên biết không ít thứ li kì từ ngoại quốc.
“Hoàng thất là tấm gương của thiên hạ, nhất cử nhất động của
ngươi đều sẽ bị bách tính chú ý, sao có thể chấp nhất với thứ dung tục như thế?”
Hoành Chính Đế có hới tức giận, người trong hoàng thất kiêng kị nhất là quá chấp
nhất với thứ gì đó.
“Tứ hoàng đệ thật có lộc ăn, những thứ li kì như thế nhi thần
chưa từng được nhìn thấy.” Đại hoàng tử Cảnh Vinh như cười như không nói một
câu, khiến chân mày Hoành Chính Đế lại càng cau chặt hơn, những thứ phiên bang
tiến cống, ngoại trừ hoàng đế, không ai có quyền tự ý hưởng thụ. Ý nghĩa trong
câu này của đại hoàng tử tương đối thâm sâu.
“Phụ hoàng tha tội, cá ấy nhi thần cũng chỉ ăn một ít ở chỗ
mẫu hậu, thật sự chưa từng tham lam!” Cảnh Du trừng đại hoàng tử sợ chuyện chưa
đủ lớn một cái, vội dập đầu giải thích.
“Hừ!” Hoành Chính Đế hừ lạnh một tiếng, trong kinh có loại
tin đồn này, trong mắt hắn hoàn toàn là kết quả do tứ hoàng tử huênh hoang mà
ra, còn về việc cống phẩm, thật sự nên điều tra một chút.
Cuối cùng, Hoành Chính Đế hạ chỉ, tứ hoàng tử bị cấm túc một
tháng diện bích tư quá. Tuy hình phạt không nghiêm trọng, nhưng ấn tượng không
tốt đã hình thành trong lòng Hoành Chính Đế, vậy là đủ rồi.
Cảnh Thiều cho tung tin đồn này, vốn chỉ là để che đậy tin đồn
về mình, nhân tiện trả thù tứ hoàng tử và kế hậu một chút, không ngờ là có được
hiệu quả thế này, thật đúng là tin mừng ngoài dự tính. Len lén liếc nhìn huynh
trưởng mặt lạnh bên cạnh một cái, đột nhiên nghĩ, có lẽ lúc ấy khi bọn họ quyết
định chọn “chủ đề” này, ca ca đã tính toán trước rồi.
“Vương gia, về thẳng vương phủ sao?” Xa phu vén màn xe lên hỏi.
Cảnh Thiều nhớ lại, sáng nay dậy sớm, chỉ ăn một chén cháo
nhỏ với một cái bánh mỏng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đến Hồi Vị Lâu ăn điểm tâm.”
“Vương gia, buổi sáng Hồi Vị Lâu không mở cửa.” Vân Tùng nhắc.
“Không sao, cứ đi là được.” Cảnh Thiều hạ màn xe xuống, dựa
người vào gối mềm nhắm mắt dưỡng thần. Gối này là do Mộ Hàm Chương cố ý dặn dò
hạ nhân đặt lên, nghĩ Cảnh Thiều dậy sớm sẽ mệt, như vậy thì có thể nằm trong
xe ngủ một chút.
Hồi Vị Lâu thật sự không bán điểm tâm, nhưng mà, từ sáng sớm
lão bản ở đây đã mở cửa dọn dẹp cửa hàng và chuẩn bị điểm tâm cho tướng công
nhà mình thượng triều về dùng.
Hộ bộ thị lang họ Tiêu, tên Viễn, tự là Hằng Chi. Tính ra, hắn
cùng chi với nhà phụ mẫu của nhị hoàng tử phi, Định Nam Hầu Tiêu gia, nhưng mà
là họ hàng xa hơn năm đời, Tiêu Viễn sống trong sạch, chưa từng muốn đến thăm hỏi
những thân thích này.
Hồi Vị Lâu chỉ mở một cửa, một tiểu nhị đứng quét sân một
mình phía trước, Cảnh Thiều chắp tay sau lưng đi vào.
“Hằng Chi, về rồi sao.” Cao đại lão bản mặc áo vải xanh ngọc
đi từ bếp ra, tay bưng một lồng bánh bao nhỏ còn đang bốc khói, thấy Cảnh Thiều
thì hơi ngạc nhiên, rồi lập tức cười nói: “Khách quan, thật ngại quá, Hồi Vị
Lâu vẫn chưa mở cửa.”
“Phu nhân.” Cảnh Thiều cười chào hỏi, “Ta là đồng liêu của
Tiêu Viễn, đến tìm hắn thương lượng chút chuyện.”
Thị lang phu nhân nhíu mày, mời Cảnh Thiều ngôi xuống, đưa lồng
bánh bao trong tay ra cho hắn ăn, rồi lại múc thêm một chén cháo nấu thơm mềm
ra.
“Phu nhân nấu ăn thật ngon, ta cũng đón một vị nam thê,
nhưng không khéo tay như phu nhân.” Cảnh Thiều ăn một cái bánh bao, lớp vỏ mỏng
như giấy vào miệng lập tức tan mềm, nhân thịt tươi ngon vẫn còn nước bên trong,
cắn một cái, lập tức thơm lừng cả vòm miệng.
“Ta không biết nhiều chữ, chỉ biết nấu ăn, tôn phu nhân là
người có trí tuệ, sao có thể mang so với những người thô tục như ta.” Lão bản
cười nói.
Cảnh Thiều ngẩn người, người này biết thân phận của mình, bật
cười: “Phu nhân đúng là thông tuệ hơn người, không biết xưng hô thế nào?” Nam
thê không như nữ thê, rốt cuộc thì cũng là nam tử, người khác có thể trực tiếp
hỏi tên họ cũng không xem là mạo phạm.
“Vương gia quá khách sáo rồi, thảo dân họ Chu, tên chỉ có một
chữ Cẩn.” Tính cách thoải mái của Chu Cẩn rất hợp ý Cảnh Thiều, liền tiếp tục
trò chuyện với hắn.
Thế là, đến khi Tiêu Viễn ngồi kiệu về đến thì nhìn thấy vị
vương gia không thường qua lại gì với mình đang ăn bánh bao của mình, ăn cháo của
tửu lâu nhà mình, hăng say trò chuyện với thê tử mình, cảm giác gân trên trán
giật phựt phựt, “Vi thần bái kiến Thành Vương điện hạ!”
“Ha ha, Tiêu đại nhân về rồi. Ta tiện đường đi qua, nên đến
đây ăn nhờ bữa cơm. Bánh bao này thật sự rất ngon, Tiêu đại nhân thật có phúc.”
Cảnh Thiều nói rồi bỏ luôn cái bánh bao cuối cùng vào miệng, ngồm ngằm nói:
“Chu đại ca, còn không?”
“Còn.” Chu Cẩn cười cười, xoay người vào bếp lấy bánh bao.
“Vương gia có chuyện gì sao?” Khuôn mặt trắng nõn của tiểu
thị lang hiện tại còn đen hơn đáy nồi. Rốt cuộc thì người này có hiểu lễ nghĩa
không, trước mặt tướng công là hắn còn dám gọi phu nhân người ta là “Chu đại
ca”! Trước đây bọn họ dường như đâu có quen biết?
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là nghe nói tình cảm của Tiêu
đại nhân và tôn phu nhân rất tốt.” Cảnh Thiều dừng một lát, liếc mắt nhìn
quanh, đi đến nói nhỏ vào tai Tiêu Viễn: “Bản vương muốn đến thỉnh giáo đại
nhân một chút, làm sao mới có thể khiến nam thê không còn sợ viên phòng.”
Tiêu Viễn ngẩn người, nhìn nhìn khuôn mặt chân thành của Cảnh
Thiều, khóe môi vốn bị kéo quặp xuống chầm chậm cong lên, “Thì ra là vậy, vậy
thì vương gia đã tìm đúng người rồi…” Thế là, thị lang đại nhân ngày thường trầm
tĩnh ít lời, đột nhiên biến thành thuyết thư đại nhân, thao thao bất tuyệt giảng
cho Cảnh Thiều nghe “làm sao để chinh phục nam thê”.
Khi Chu Cẩn cầm lồng bánh bao thứ hai ra thì thấy hai người
đã chụm đầu lại rì rầm, thỉnh thoảng lại cười trộm một cái, lắc đầu bất đắc dĩ,
yêu thương nhìn khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng của Tiêu Viễn một lát rồi lại
vào bếp chỉ huy các đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho hôm nay.
Có lúc, quan hệ giữa hai nam nhân được xác lập chỉ xong phút
chốc, chẳng hạn như Tiêu Viễn và Cảnh Thiều, đến khi ăn xong điểm tâm ra về, đoạn
đối thoại giữa hai người đã biến thành:
“Hằng Chi, sau này ngươi bảo Chu đại ca nếu có thời gian rảnh
thì mang Quân Thanh nhà ta ra ngoài đi dạo, ta sợ hắn ở mãi trong phủ sẽ buồn
chán.”
“Vương gia yên tâm, cứ giao cho ta, những phương pháp ta nói
ngài đã nhớ chưa?”
“Rồi, nếu thành công, ta mời ngươi uống rượu.”
Cảnh Thiều vừa lòng thỏa dạ mà đi, Tiêu Viễn hí hửng vào bếp
thăm phu nhân nhà mình.
“Nói chuyện gì với Thành Vương? Mặt đỏ bừng rồi.” Chu Cẩn nắm
cằm tướng công nhà mình ngắm ngắm.
“Hừ!” Tiêu Viễn đẩy tay hắn ra, giận dữ nói: “Ta còn phải hỏi
ngươi, trước khi ta về ngươi nói gì với hắn? Tại sao trước khi đi hắn còn gọi
ngươi là Chu đại ca?”
“Cho ta hôn một cái thì sẽ nói cho ngươi nghe.” Chu Cẩn ôm hắn
giả vờ sắp hôn.
Tiêu Viễn vội đẩy vị phu nhân cao hơn mình một cái đầu ra, hầm
hừ nói: “Ngươi không nói thật, phạt ngươi ngày mai mặc y phục hồng phấn!” Nói
xong thì vẩy tay áo đi ra ngoài.
“Ta không có y phục hồng phấn.” Chu Cẩn bất đắc dĩ, lần nào
làm xong, người này cũng bắt mình mặc đủ loại y phục màu sắc rực rỡ, hại người
trong cả kinh thành đều biết lão bản Hồi Vị Lâu tính tình kì dị.
“Ta xong việc sẽ đi mua cho ngươi!” Tiêu Viễn phẩy tay, đến
Hộ bộ với tâm trạng vô cùng tốt.
“Hôm qua ta đâu có làm gì…” Chu Cẩn lầm bầm, rồi lập tức cười
xấu xa, nếu đã phải mặc màu hồng phấn, vậy đêm nay phải đòi cho đủ.
Cảnh Thiều về vương phủ, vừa nghĩ đến đủ loại phương pháp
Tiêu Viễn dạy cho vừa đi vào Đông Uyển, vừa đến cửa tiểu thư phòng đã nghe thấy
giọng nói the thé của trắc phu nhân Tống thị, “Quy tắc trong vương phủ như vậy,
cho dù là vương phi cũng không thể phá lệ, nếu không sau này vương phủ sẽ náo
loạn.”
“Bất quá là dọn một gian phòng của hạ nhân ở tạm, ăn dùng của
bọn họ cứ trừ vào phần của ta là được.” Giọng nói của Mộ Hàm Chương vẫn ôn hòa
như cũ, nhưng có thể nhận ra đã có ý giận.
“Vương phi nói thật nhẹ nhàng, thứ cho thiếp thân nói thẳng,
vương phi vào phủ ngày tám tháng ba, tháng này căn bản không có bổng lộc, bảo
thiếp thân phải trừ vào đâu?” Giọng nói không chịu thua kém của Tống Lăng Tâm
có vẻ bén nhọn, khiến cả Cảnh Thiều vốn đang có tâm trạng khá tốt lập tức nổi
giận.