Gần ngàn năm trở lại đây, đế quốc là quốc gia duy nhất lấy tư thái hòa
bình dung nhập vào hệ thống văn minh cấp cao, cả nước phát triển phồn
vinh. Thương mại phát triển dẫn tới kinh tế cũng tăng trưởng mạnh mẽ.
Chính nhờ thế, đế quốc mới có thể hoàn thành công tác trùng kiến sau
chiến tranh một cách nhanh chóng.
“… Nhưng trước mắt, hàng hóa xuất khẩu chủ yếu của đế quốc vẫn là sản phẩm nông nghiệp chiếm đa số,
lượng tiêu thụ của sản phẩm thủ công bắt đầu bán cho Urabbi từ tháng
trước cũng không tồi…” Cầm báo cáo số liệu mới nhất mà Bộ Mậu dịch gửi
tới, Mục Căn xem qua thật kỹ, sau đó tổng kết lại biểu đồ trên đó, lời
ít ý nhiều.
Đối với đế quốc xưa kia luôn tự cho mình to lắm,
hôm nay chỉ có thể sống dựa vào bán nông phẩm và chế phẩm thủ công, trái lại sản phẩm khoa học kỹ thuật họ lấy làm kiêu ngạo lại rất bình thường trong hệ thống văn minh, đây là biểu hiện của một nước yếu.
Hên là chỉ yếu, chứ không “gầy yếu”.
“Tuy nhiên, cỏ Mục Căn chiếm định mức lớn nhất trong phân ngạch ngoại thương của chúng ta lại thuộc diện sản phẩm xa xỉ giá cực cao, được cái chúng
ta chỉ xuất khẩu cỏ Mục Căn đã qua chế biến, trong quãng thời gian tương đối tới đây, cỏ Mục Căn vẫn là sản phẩm độc hữu của đế quốc. Xét thấy
sự theo đuổi nhiệt tình của nền văn minh khác dành cho trà cỏ Mục Căn,
vụ mua bán này sẽ còn tiếp tục phát triển mạnh. Nhất là người Decolla sở hữu khoa học kỹ thuật quân giới vô cùng phát đạt, họ rất thích trà cỏ
Mục Căn, tháng sau chúng ta có một cuộc họp với người Decolla, mong rằng sẽ nhập được một lượng vũ khí từ tay đối phương, nên việc đề xuất có
thể mở đầu bằng trà cỏ Mục Căn.”
Nói xong, Mục Căn mới ngồi xuống.
Phòng họp lặng ngắt, các ông lớn ngồi hai bên bàn hội nghị dài, mỗi người một vẻ mặt, đại đa số đều chau mày.
Đây chính là hội nghị cao nhất hiện nay của Quốc vụ viện đế quốc.
Trong cuộc chiến, một vài người đáng lẽ nên ngồi bên bàn hội nghị này đã gặp
chuyện chẳng lành, nhưng phần lớn vẫn còn sống. Sau khi Quốc vụ viện trở lại hoạt động bình thường, ghế trống lập tức được lấp đầy, trong số
những nhân viên tham dự hội nghị hôm nay bao hàm bốn mươi hai lãnh đạo
các bộ ngành, tuổi trung bình hơn 260 tuổi.
Ấy vẫn là kết quả sau khi được Mục Căn tuổi nhỏ nhất kéo xuống đấy nhé.
Thân là thành viên trẻ tuổi nhất, kinh nghiệm non nhất trên bàn, hiện Mục
Căn đang ngồi tuốt cuối bàn, đối mắt từ xa với ngài Sise đang ngồi ngay
trung tâm chủ trì hội nghị.
Sise ung dung quan sát biểu hiện của
mọi người trên bàn hội nghị. Báo cáo đồng thời được phát đến tay mỗi
người, ngay khoảnh khắc trông thấy báo cáo, cơ hồ tất cả mọi người đều
nhíu mày, nhưng nghe Mục Căn giải thích xong, khá nhiều người lại giãn
mày.
Đối với những ông già tay cầm quyền trọng quyền hơn nửa đời
người, dù vừa trải qua cuộc chiến chống xâm lăng, nhưng khiến họ chấp
nhận mình đang bị vây trong hoàn cảnh xấu vẫn không phải chuyện dễ. Thế
mà Mục Căn lại dễ dàng tiếp nhận vị trí hiện tại, việc bước lên vũ đài
Quốc vụ viện giữa chiến loạn chẳng có gì khó chấp nhận với cậu, điều duy nhất cậu cần suy xét chính là lợi dụng thứ đang nắm trong tay để giành
thêm nhiều lợi ích cho đế quốc.
“Người Decolla… Tôi nghe nói họ
cực kỳ khó tiếp cận, đành rằng quân giới phát triển, tất cả văn minh đều buộc phải liên hệ với họ, song người văn minh khác đánh giá Decolla cực thấp.” Bộ trưởng Bộ Ngoại vụ Diklah nhíu mày thật chặt.
“Thân
hình người Decolla cực kỳ thấp bé, thể năng cũng không cao, nhưng cũng
nhờ khiếm khuyết tố chất thể năng và thân thể, khoa học kỹ thuật quân
giới của họ mới phát đạt đến thế. Dựa vào lực lượng quân sự hàng đầu
trong số các nền văn minh, Decolla được công nhận, trở thành nền văn
giàu có nhất trong hàng ngũ văn minh cấp bảy, cũng là văn minh tiếp cận
cấp tám nhất.” Giọng Mục Căn vẫn điềm tĩnh như mọi ngày, cậu phổ cập
thông tin về người Decolla lấy được từ chỗ Hawley cho những người có mặt tại đây.
“Tiện thể nhắc luôn: Do vấn đề kết cấu ẩm thực, nghe
nói người Decolla rất dễ… ừm… bị táo bón, cũng vì táo bón nên da dẻ
không tốt, giọng điệu cũng không trong trẻo cho lắm, hết sức bất lợi với công cuộc kiến thiết hình tượng quốc dân của bọn họ ~
Nghe đâu
hàng năm họ phải trả hóa đơn kếch xù cho những dịch vụ liên quan đến vấn đề ấy, nhưng sau khi uống trà cỏ Mục Căn của chúng ta, hình như trình
trạng bệnh của rất nhiều người thuyên giảm rõ rệt đó ~” Mục Căn nói, đã
vậy còn nhướng nhướng lông mày.
Đoạn lời này phối hợp với động
tác của cậu, khiến không ít ông lớn mặt khó đăm đăm đều bật cười, bầu
không khí phòng họp bỗng chốc thoải mái thấy rõ.
Sise uống một
hớp nước trà trên bàn — hôm nay, thức uống chủ yếu của họ cũng là trà cỏ Mục Căn, từ khi trà cỏ Mục Căn bán chạy cho các văn minh khác, giá trị
của nó tại đế quốc tăng cao gấp bội.
“Ừm, táo bón đúng là không dễ chịu lắm đâu ~”
“Dễ bị hôi miệng, đánh rắm cũng khó ngửi chết luôn!”
Vì thế, với đối tượng chĩa mũi dùi là phiền não của người Decolla, trong
gian phòng tối chẳng ai hay biết, các nhân vật lớn của Quốc vụ viện thảo luận những vấn đề có liên quan đến táo bón một cách rất chi bỉ ổi, còn
chia sẻ vài mẹo vặt đối phó táo bón.
(⊙ o ⊙)
Coi mòi, cho dù là quan to, thì cũng là người bình thường không thể sống thiếu ăn, uống, vệ sinh, ngủ nghỉ nha!
“Với kỹ thuật phi thuyền hiện nay của chúng ta, muốn đi Decolla vẫn hơi khó
khăn, song theo nguồn tin đáng tin cậy, người Decolla đang trên đường
đến đế quốc, chắc chừng dăm bữa nữa là chúng ta nhận được đề nghị viếng
thăm của họ rồi.” Đợi các ông lớn thảo luận đủ mấy chuyện táo với chả
bón, bầu không khí lần nữa lâm vào tĩnh lặng, Mục Căn lại cười híp mắt
cung cấp thêm một thông tin.
Tiếp đó, hướng đi của hội nghị một lần nữa phát triển theo hướng đúng đắn.
Sau khi hội nghị kết thúc, Mục Căn bị một đám bộ trưởng vây quanh, người
đứng một bên chờ đến tận lúc cuối là bộ trưởng đương nhiệm của Bộ Ngoại
vụ — nhiệm vụ đàm phán với người Decolla được giao cho ông.
“Không vấn đề gì, lát nữa ngài cứ sai thư ký tới đây, tôi sẽ sắp xếp toàn bộ
tư liệu về người Decolla mà bên tôi biết, rồi đưa cho anh ta, còn
chuyện bố trí hội trường, tôi cũng sẽ tham dự…” Đứng trước lão bộ trưởng râu tóc trắng xóa, Mục Căn tỏ ra hết sức khiêm tốn, không hề giống một
thanh niên tuổi còn trẻ mà đã bước lên vị trí cao.
Bộ trưởng Bộ
Ngoại vụ cuối cùng cũng mát lòng mát dạ rời đi, trước khi đi còn nghĩ:
Cậu thanh niên này không tệ chút nào nha ~ trong nhà còn đứa chắt trai,
chắt gái nào chưa có bồ không nhở? Giới thiệu cho tụi trẻ quen biết nhau cũng hay đấy!
Người ôm tâm tư giống ông không phải số ít, hiện Mục Căn đã 42 tuổi, tại đế quốc, tuổi này là được phép yêu đương cưới gả rồi!
Tốt nghiệp trường xịn, trong nhà không có mẹ chồng, mặt mũi đẹp trai, tính
tình kiên định lễ phép, cộng thêm tuổi còn trẻ đã làm chức cao… Tương
lai chàng trai này nhất định là tiền đồ rộng mở đáng kỳ vọng đây!
Do vậy, tại nơi Mục Căn không biết, cậu đã bị hầu hết bộ trưởng của Quốc vụ viện tăm tia.
Nhưng mấy vị dán mắt vào Mục Căn đều là nhân vật lớn thuộc hàng ông nội ông
cố, họ thể hiện tương đối hàm súc, mà bên Olivia thì đừng hòng có chuyện như vậy:
Giờ đây Olivia là thần tượng của toàn đế quốc!Tốt
nghiệp trường xịn, trong nhà không có mẹ chồng, mặt mũi mỹ miều, giống
tốt (-_-|||), tuổi còn trẻ đã quyền cao chức trọng, am hiểu nghệ thuật
(xuất bản tập thơ nha), anh hùng đế quốc… Đủ loại quầng sáng hoa lệ chụp hết lên đầu một người, hiện tại Olivia cứ ra cửa phát là tự mang thánh
quang đó ~(≧▽≦)/~
Olivia mới trưởng thành (← không sai, Cantus 40 tuổi trưởng thành) đã thành giống đực nhiều người nguyện gả nhất đế
quốc rồi! Thậm chí, trước khi hắn được bầu là giống đực mà nhiều người
nguyện gả nhất đế quốc, tại sự kiện công khai, một ca sĩ thần tượng đã
phát biểu rằng “Muốn gả cho trung tướng Olivia nha!”
Nghe đồn cũng bởi phát ngôn ấy, fan của hắn đã vì vấn đề ai có thể gả mà gây gổ với hắn ngay tại trận, dẫn tới fan rụng ào ào.
orz
Tuy nhiên, việc ca sĩ thần tượng có thể tiếp tục hoạt động nghệ thuật cũng
chứng minh đế quốc bắt đầu khôi phục cảnh tượng phồn vinh trong dĩ vãng.
Thông tin cá nhân về chàng trung tướng nóng bỏng Olivia quá ít ỏi, mọi người
đành đoán bừa cuộc sống của hắn theo đủ kiểu. Quan điểm được nhất trí
nhất hiện nay là: Phụ huynh nhà trung tướng Olivia là ông trùm ăn uống
số một số hai đế quốc, bối cảnh gia đình hội tụ đủ hai phái quân chính
của đế quốc, nhà hắn đặc biệt xa hoa diện tích lại lớn, chắc chắn có thể xem như Hogue Beith thứ hai! Nghe nói trung tướng Olivia vốn định trở
thành một tổng giám đốc cuồng dã bá đạo cool ngầu, nhưng vì theo đuổi lý tưởng, hắn chọn tham quân báo quốc, hôm nay trở thành một quân nhân đế
quốc! Cơ mà, trung tướng Olivia làm quân nhân vẫn cuồng dã bá đạo cool
ngầu hết biết luôn nha nha nha!
Trung tướng Olivia cuồng dã bá đạo cool ngầu trong lời đồn vừa thức dậy.
Thức dậy trong căn phòng nhỏ vẻn vẹn 12 mét vuông ở nhà.
Đầu tiên là ôm chăn lăn lộn theo thói quen, rồi lần tìm một thân thể ấm áp
dễ chịu khác trong chăn, nhắm mắt ôm qua, đang tính hôn một cái thì nghe thấy giọng Sigma.
“Olivia, chào buổi trưa.” Bị Olivia ôm chặt trong chăn, Sigma mở lời với hắn một cách “dạt dào từ ái”.
Đừng hỏi hắn làm sao nhìn ra cái thứ cao thâm phức tạp như “dạt dào từ ái”
trên mặt một người máy, túm lại, lúc nhận ra người mình đang ôm ấp lăn
lộn là Sigma, Olivia hiện sọc đen đầy mặt.
“Sigma, buổi sáng tốt lành.” Trước hết, hắn đáp lại Sigma theo thói quen của người máy. Nhưng —
“Nhưng Sigma nè, em đã lớn vậy rồi, anh cũng lớn vầy rồi, ngày nào cũng chui
trong chăn của anh bộ không thấy bất ổn chỗ nào hả?” Olivia nhịn không
được phải kháng nghị.
“Cơ mà, chăn này đâu phải của anh, anh lớn
vầy rồi, anh trai cũng lớn rồi, ngày nào anh cũng chui trong chăn của
anh trai, chẳng lẽ cũng bất ổn sao?” Màn hình tối của Sigma lóe lóe,
ngây ngô hỏi ngược lại.
Olivia: -_-|||
Olivia vạch chăn ra, lập tức nhảy xuống giường.
“Olivia, anh tè ra quần hở? Sigma có thể giặt quần sịp hộ anh nha.” Tinh mắt chú ý thấy gì đó, Sigma cũng tức tốc lăn khỏi ổ chăn, tiếp tục dòm Olivia
một cách “dạt dào từ ái”.
“… Không cần!” Olivia đỏ mặt đáp, đoạn
lột quần sịp, lục tìm quần sịp mới trong tủ quần áo của Mục Căn để thay, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, quay đầu thấy điệu bộ nghiêm túc gấp
chăn của Sigma, hắn vừa bất đắc dĩ vừa khó hiểu.
Cũng chả hiểu mô tê ra làm sao nữa, từ hôm trở về, nhóm người máy lấy bác cả cầm đầu đối xử với mình đặc biệt tốt, rốt cuộc không ai trách cứ mình chui ổ chăn
của Mục Căn nữa, thay vào đó là đủ kiểu quan tâm quái đản.
Chẹp… Tạm gọi là “quan tâm” đi?
Tỷ như Sigma hóa ra cũng thích chui ổ chăn của anh trai, nhưng hồi ấy nó thích giành Mục Căn với mình, nhưng hiện tại —
Mỗi buổi sáng thức giấc, Olivia luôn thấy mình bị Sigma ôm cứng ngắc, Mục
Căn mà mình vô cùng muốn cọ đến gần lại nằm mình ên ngủ say sưa với vẻ
mặt rất chi thỏa mãn.
(Quơ… Quơ…)
Tỷ như, bác Pi thường xuyên tìm phim hoạt hình cho hắn xem.
Hầy… Đành rằng hắn cũng không ghét phim hoạt hình, nhưng… tuổi này còn được
người lớn chiếu phim hoạt hình cho xem mỗi ngày rõ là kỳ cục mà!
Tỷ như, bác Beta vậy mà gắp đồ ăn cho hắn trong giờ cơm!
Cuối cùng…
Hôm nọ, bác Alpha tự dưng tự lành tặng hắn một quả bóng cao su đỏ chót.
Olivia ôm quả bóng đỏ rực, hỗn độn trong gió.
囧!!!
Ai mần ơn cho hắn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra được hông?
Tuy nhiên, khi phát hiện Mục Căn cũng đối với mình tốt hơn, Olivia quyết định ngó lơ vụ này luôn.