Sàn nhà của cảng vũ trụ được ánh đèn vàng cam nhuộm thành sắc vàng, thoạt nhìn vừa đúng một con đường màu vàng.
Lúc này, Olivia đang đứng giữa con đường ấy, còn Manh Manh đứng ngay bên cạnh hắn.
Cảnh tượng rất đỗi quen thuộc, tiểu chíp trắng bị Mục Căn tự tay bỏ rơi
trước cổng cô nhi viện và thanh niên cao lớn đối diện nháy mắt trùng lên nhau, Mục Căn chạy vội qua.
Thời khắc nghe câu “Mục Căn,
sinh nhật vui vẻ”, lệ trong mắt Mục Căn rốt cuộc không nén nổi mà vỡ òa, cậu ôm chặt lấy cổ Olivia, luôn miệng nói “xin lỗi”.
“Xin lỗi…” Xin lỗi đã bỏ mặc cậu một mình tại cô nhi viện.
“Xin lỗi…” Xin lỗi đã bỏ rơi cậu.
“Xin lỗi…” Xin lỗi đã quyết định như thế, nhưng tớ không nghĩ ra biện pháp tốt hơn!
Có chút hoang mang, có chút vui vẻ, Olivia nhiệt tình đáp lại cái ôm Mục Căn chủ động đưa tới.
Nhưng hắn chung quy không còn là thiếu niên có thể thoải mái biểu đạt tình
cảm của mình nữa, thoáng dùng mắt ra hiệu cho Todd, Todd lập tức hiểu ý
mà đứng dậy.
“Cám ơn ngài đã đưa ngài Mục Căn về đây, đôi bạn đời chưa cưới lâu ngày trùng phùng có lẽ còn muốn trò chuyện thêm một lát,
mời ngài sang bên này với tôi.” Todd hết sức tri kỷ mà chêm chú thích
cho cảnh tượng lúc này, rồi lễ phép nói với mấy người Urabbi vẫn đang
lục tục bước xuống phi thuyền.
“Không sao, chúng tôi là người
Urabbi đến từ nền văn minh cấp bảy, tên tôi là Hawley. Lần này ghé thăm
quý quốc, nhân tiện xúc tiến một chuyện vui như vậy, tôi cảm thấy vô
cùng vinh hạnh.” Nhờ vào máy phiên dịch, Hawley tỏ vẻ mình có thể thông
cảm.
Hắn định nghĩa lần này là “ghé thăm”, đây là một tín hiệu
đặc biệt hữu nghị, người dân đế quốc ở đây nhạy bén tiếp thu được tín
hiệu.
“Mời đi hướng này.” Vì thế, nụ cười của Todd càng thêm chân thành.
“À! Không cần khách sáo đâu, tôi là bạn tốt của ngài Mục Căn mà.” Hawley
cũng rất chi tinh ranh, thừa dịp biểu lộ quan hệ giữa mình và Mục Căn.
Để lại không gian cho cả gia đình này, Chapson đi cuối cùng, chu đáo khép cửa lại giúp họ.
“Ơ kìa? Sao thế này…” Đáng lẽ người kích động nên là Olivia, nhưng Mục Căn phản ứng lớn như thế, Olivia ngược lại phải an ủi người ta.
Cảm
thụ thân thể ấm áp của Mục Căn trong lòng mình, lần đầu tiên Olivia thật lòng cảm tạ thần linh có khả năng tồn tại của thế giới này, cảm tạ
những vị thần trao trả người này cho mình.
“Olivia.” Giọng Sigma
bỗng truyền đến từ bên cạnh, Olivia vừa ngẩng đầu, lập tức cảm thấy trên lưng có thêm một trọng lượng. Có Sigma mở màn, kế tiếp, lần lượt từng
người máy Epsilon, Pi, Eta gia nhập với họ, ngay cả người máy Beta tính
tình lạnh lùng nhất cũng sáp đến.
Sau đó…
Olivia thấy chủ gia đình Alpha im hơi lặng tiếng đứng một bên, sau đó, hắn cử động.
Đương lúc Olivia lo lắng Alpha sẽ tới đây tách mình và Mục Căn ra, thì trên đầu hắn chợt có thêm một bàn tay máy.
“Olivia, gặp lại con ta rất vui.” Người máy Alpha dịu dàng xoa đầu Olivia.
Đối với bác cả nghiêm túc hướng nội, đây chính là phương thức bày tỏ tình cảm mãnh liệt nhất của hắn.
Cuối cùng, Manh Manh cũng xòe cánh chen vô.
Cả nhà quây quần bên nhau, hưởng thụ phút giây trùng phùng hiếm hoi của họ.
Giờ khắc này, nội tâm ai nấy cũng vô cùng bình yên, bao gồm cả người máy.
Nhóm người máy nhất tề tắt màn hình, nhìn từ xa, kẻ không rõ chân tướng ắt
hẳn sẽ cho rằng họ chết máy rồi, chỉ người hiểu rõ cách thức hành động
của họ mới biết rằng: Họ đang nhắm mắt đó mà!
Nhắm mắt, tương tự như nhân loại vậy.
Lặng lẽ, an nhiên tận hưởng cảm giác yên bình mà vòng ôm khắc này mang đến.
Alpha cảm thấy lòng mình yên ả khôn xiết.
Hắn “nghĩ”, có lẽ những người máy khác cũng cảm thấy như hắn, ngay cả Beta
sở hữu hệ thống tình cảm không phát triển nhất hẳn cũng đang thanh thản
và hạnh phúc lắm.Vì sao chứ?
Alpha thỉnh thoảng sẽ tự hỏi vấn đề ấy.
Thân thể người máy vốn không có hơi ấm, họ không thể cảm nhận được bất kỳ
nhiệt độ nào từ động tác ôm hoặc vuốt ve, cũng không có xúc giác, thậm
chí cả thị giác và thính giác cũng nhờ hệ thống quét hình cho ra kết
luận.
Ngay từ đầu họ chính là người máy phổ thông, dẫu vật liệu
đặc thù, công năng cao cấp, nhưng họ vẫn chẳng khác gì người máy phổ
thông. Họ không có cảm giác, cũng không có tình cảm.
Cho nên, lần đầu nhìn thấy bé con Mục Căn trên hoang tinh, chứng kiến thằng bé ngã
sấp mặt khóc nức nở, trong lòng Alpha không hề cảm thấy thương xót.
Trong chương trình của hắn không có cái gọi là suy tính tình cảm.
Là lúc nào nhỉ?
Bắt đầu từ lúc nào?
Hắn bắt đầu cẩn thận tính toán sức lực thích hợp để ôm Tiểu Mục Căn.
Tính toán tỉ mỉ hết lần này đến lần khác.
Hắn học được cách sử dụng tay máy lạnh băng xoa đầu bé con, học được cách vỗ tay nhằm khích lệ và cổ vũ thằng bé.
Hết lần này đến lần khác, những hành vi ấy dần có ý nghĩa với hắn.
Tựa như hiện tại, thân hình máy móc lạnh lẽo của Alpha không cảm nhận được
vỏ ngoài của đồng bạn, đồng thời cũng chẳng cách nào cảm thụ hơi ấm từ
hai đứa trẻ. Song dù vậy, hắn biết chúng đang ở ngay trong lòng mình,
nhận thức này khiến hắn rất vui.
“Được rồi, thời gian chúc mừng
kết thúc. Olivia, bây giờ con phải lập tức đi gặp người Urabbi, thông
tin đây: Nền văn minh cấp bảy Urabbi, nền văn minh cấp cao đủ sức chống
lại Youasibi, cũng là nền văn minh cách đế quốc gần thứ hai, hình thái
sinh mệnh của cư dân là thể sinh mệnh và thể năng lượng cùng tồn tại,
ngành nghề thương mại phát triển…” Nhưng bác cả là bác cả, đến thời gian chúc mừng cũng khống chế nghiêm ngặt trong “não”.
Chủ gia đình
ra lệnh một tiếng, toàn bộ người máy tức khắc bật màn hình rồi tách ra,
thậm chí Manh Manh cũng không ngoại lệ. Mục Căn và Olivia vẫn đang ôm ấp nhau trong phòng thoáng cái trở nên chói mắt.
Hai tay máy vươn
ra, Mục Căn và Olivia vốn đang dính chặt lấy nhau bị Alpha chia tách
ngay tắp lự, đoạn hắn chỉ về hướng cửa với Olivia.
“Ngay bây giờ, mời đi họp.” Bác cả Alpha cất giọng lạnh lùng vô tình.
Olivia liếc nhìn Mục Căn, sờ sờ mũi, rời đi.
Được rồi, hiện người dám quang minh chính đại ra lệnh cho Olivia như vầy… Không chừng chỉ có bác Alpha.
Olivia cười hì hì chào bác cả, xong lại nhìn Mục Căn, bấy giờ mới chịu ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng tức thì, vẻ mặt hắn khôi phục bình thường, Olivia lại trở thành chàng sĩ quan cấp cao trẻ tuổi với nụ cười luôn thường trực trên
môi.
Hắn nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay còn vương hơi ấm của Mục Căn, tức tốc đeo bao tay đen vào.
Thân là sĩ quan cấp cao đầu tiên của đế quốc tự mình tiếp đón nền văn minh
cấp cao viếng thăm, Olivia làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, dẫn đối phương đi
tham quan vài tinh cầu nông nghiệp có đặc sản. Trong chuyến viếng thăm,
song phương đạt thành mục đích ban đầu của hợp tác thương mại có khả
năng xảy ra giữa hai nền hai văn minh. Trà cỏ Mục Căn, loại trà đặc sản
đế quốc này trở thành hàng hóa đầu tiên người Urabbi muốn nhập khẩu.
Dưới tình huống chưa được chính phủ trao quyền, Olivia dùng danh nghĩa
cá nhân ký kết một hợp đồng mua bán với đối phương. Để mua được số trà
quý giá, người Urabbi thanh toán bằng các loại vật phẩm có giá trị mang
theo bên người, họ thậm chí còn cung cấp thông tin chi tiết về Youasibi, lấy đó làm biểu tượng cho tình hữu nghị.
Hiệp định mậu dịch với
người Urabbi trở thành cột mốc chứng minh đế quốc tiến vào văn minh cấp
cao, chính thức được ghi vào sử sách. Với tư cách người thúc đẩy hiệp
định, tên Olivia lại theo báo chí và tin tức truyền khắp mỗi ngóc ngách
đế quốc!
Đoạn ghi lại trong lịch sử vừa vẻ vang vừa tốt đẹp, tựa
hồ tràn ngập ánh sáng và hy vọng, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết
hết thảy có thể đi đến bước này rốt cuộc gian nan biết chừng nào: Nếu
Sigma không đụng hư cơ giáp trinh sát của đối phương, đối phương vô cùng có khả năng dò xét được thực lực chân thật của đế quốc, sau đó ra tay
với đế quốc; Nếu không nhờ cơ giáp Người Diệt Thế mang đến trấn áp vũ
lực, đối phương sẽ tiếp tục lẻn vào hành động; Nếu người máy Beta không
trùng hợp đem theo trà cỏ Mục Căn, vừa khéo nó lại được đối phương nhiệt tình theo đuổi, vụ đàm phán mua bán này gần như không thể tiến hành;
Còn nữa, nếu không nhờ tập đoàn quân thứ tám của Olivia dùng vũ lực hăm
dọa và kỹ xảo đàm phán của bản thân Olivia, cuộc đàm phán vẫn chẳng cách nào tiến hành.
Với tư cách một nền văn minh mới trở thành văn minh cấp cao, đế quốc gầy gò yếu ớt như một thiếu niên khờ dại.
Nhưng chính nhờ lần xảo diệu ấy! May sao, họ lại bất ngờ hội tụ đủ điều kiện!
Hợp tác mua bán giữa nền văn minh mới và người Urabbi giống như một tín
hiệu, sau đó, các văn minh khác cũng lục tục kéo đến. Có người Urabbi
làm ví dụ, họ thay đổi ý đồ lén tiến vào hành động, rối rít lấy danh
nghĩa thăm viếng hữu nghị chính thức để đến đế quốc. Song song đó, người phụ trách hỗ trợ Olivia tiếp đãi hết đợt khách này tới đợt khách khác
chính là Mục Căn. Trong hai năm kế tiếp, Mục Căn lần lượt thay mặt đế
quốc ký hiệp định mậu dịch với chín văn minh cấp cao.
Năng lực
ngoại giao bẩm sinh của Mục Căn được phô bày đầy đủ nhất trên vũ đài
này. Giống như một sứ giả hữu nghị, cậu chinh phục những vị khách nung
nấu ý định giở trò với đế quốc bằng đủ loại phương thức, cột chặt họ vào chiến thuyền hữu nghị!
Mà hiện tại, không còn ai trong Quân đội
nghi ngờ quyết định lúc trước của Olivia nữa: Đúng là Olivia từ bỏ quyền lựa chọn đóng giữ tinh vực, nhưng trong quãng thời gian này, hắn trở
thành người duy nhất trên toàn đế quốc có thể đối thoại trực tiếp với
các văn minh cấp cao khác! Tại thời điểm đế quốc mới gia nhập hệ thống
văn minh cấp cao, không địa bàn nào quan trọng hơn điều này!
Tay
cầm quyền giao tiếp với nền văn minh cấp cao, Olivia Augustus – sĩ quan
trẻ chưa đầy năm mươi tuổi đã thực sự bước vào hàng ngũ những nhân vật
quyền lực nhất đế quốc.