Tô Triệt có được hai
nha đầu xinh đẹp, như thế nào nhịn được.Bề ngoài xinh đẹp yểu điệu, tính tình mềm mại, vả lại thi từ ca phú mọi thứ tinh thông, đặt ở trong
phòng hồng tụ thiêm hương, ôn hương noãn ngọc, thật là không còn gì thú
vị bằng.
Có được niềm vui mới, ông liền ít đi qua chỗ Chu Ánh
Tuyết , Chu Ánh Tuyết mới đầu còn buồn bực, tuy nói biểu ca không quan
tâm như vài năm trước, nhưng trong một tháng cũng phân nửa thời gian là
đến chỗ mình. Sao một tháng nay thì đến cả bóng dáng cũng không thấy,
trong lòng vừa nghĩ, bèn sai người đi thám thính.
Nha hoàn trở
lại nói, lão gia mấy ngày gần đây thu nhận hai nha đầu từ chỗ đại phu
nhân, để phục vụ trong thư phòng. Mỗi ngày lão gia trở về phủ liền đến
thư phòng, không chú ý gì đến hậu viện.
Chu Ánh Tuyết âm thầm cắn răng, hôm đó trong nàng nhìn thấy hai nữ tử kia , cũng biết là cái tai
họa. Hơn nữa tiện nhân Vương Băng Ngọc kia đang có âm mưu gì, nàng có
chút hoảng hốt .
Chỉ là trong lòng cảm thấy tình cảm biểu ca dành cho mình, hai nha đầu kia muốn là có thể chia? Biểu ca đã từng vì mình
mà lạnh nhạt Vương Băng Ngọc hơn mười năm, vì sao giờ có người mới lại
thật sự quên tình cũ.
Đúng là không thể tin được lời nói của nam nhân. Tô Triệt có người mới, thật sự chẳng màng đến nàng nữa. Chu Ánh
Tuyết cũng không ngu, biết có thể đứng vững chân ở Tô phủ thì phải có Tô Triệt ân sủng che chở. Nếu như không có cái này, Vương Băng Ngọc bắt bí lỗi của nàng, bán nàng đi, cũng không phải là chuyện khó khăn lắm.
Nàng muốn nhẫn nhịn, nhưng nghĩ đến ân ái trước kia cùng biểu ca liền không
khỏi dâng lên tức giận, bèn đứng lên ra khỏi viện tử của mình, đi qua
hành lang, xông đến thư phòng.
Vú nuôi Chu mama vội vàng đuổi theo nàng khuyên:
"Chủ tử định làm gì vậy? Dù có đến đó, người có thể làm thế nào? Nếu như làm lão gia chán ghét, không bằng giả bộ hồ đồ, ẩn nhẫn tìm cơ hội đi"
Chu Ánh Tuyết hơi ngừng một chút xoay người lại:
"Tìm cơ hội, cơ hội gì? Đây là do tiện nhân Vương Băng Ngọc kia bày ra, ta
thật sự không thêr đứng nhifn được nữa. Lúc này nếu ta nhịn, về sau
không thêr nói chính xác ta còn có lời nói trong phủ này nữa hay không.
Giờ ta chính là muốn hỏi biểu ca một chút , hắn có còn nhớ những lời đã
từng nói với ta. Hôm nay có nữ nhân khác liền quên không còn một mống
rồi."
Chu mama không khỏi âm thầm thở dài. Phải nói chủ tử nhà
mình, hôm nay phải chịu chút ủy khuất đã thế này. Nàng sao không nhớ,
những mâu thuẫn nàng gây ra đều xảy ra ở Ký Châu, nếu là ở kinh thành,
việc đại cô nương đẩy Nhị cô nương ngã xuống ao hoa sen sẽ không dễ dàng được bỏ qua như vậy.
Mặc dù Tô phủ không trách phạt, nhưng Vương gia gia tộc hiển hách như vậy, lại có thể để yên. Dù sao Nhị cô nương
nhưng cũng là Vương gia ngoại tôn nữ. Trước khi Đại phu nhân xuất giá ,
nghe nói cũng rất được lão thái thái yêu thương, sao lại có thể trắng
trợn hãm hại người ta như vậy.
Vương thị tuy nhìn vẻ ngoài ôn
hòa, cũng không phải là người nhu nhược. Những năm qua chủ tử nhà mình
được lên mặt như vậy, là Vương thị trong lòng không muốn tranh đoạt,
nàng nếu là muốn tranh, mười chủ tử của mình cũng không phải là đối thủ.
Làm gì cũng nên có giới hạn, ngày sau còn có thể nhìn mặt nhau. Ngay lập
tức bà vú liền khuyên can chủ tử nhà mình chớ nên vượt mặt Vương thị, dù sao nàng là vợ cả, nhưng chủ tử luôn không nghe, luôn nghĩ cách tranh
chấp với Vương thị, thậm chí, năm ngoái còn xúi giục đại cô nương đẩy
Nhị cô nương xuống ao sen, thiếu chút nữa chết đuối.
Làm quá lên, Vương thị liệu còn có thể im lặng ư? Chủ tử nhà mình còn chưa biết điểm dừng, trước đó vài ngày còn xúi giục lão gia đi nói với đại phu nhân
thúc đẩy hôn sự của đại cô nương
Chu mama bèn nói:
"Chuyện này còn chưa đến lúc đề cập đến, Tuần phủ đại nhân vợ cả là bạn tâm giao của đại phu nhân , hôn sự này thành mới là lạ"
Quả nhiên, chuyện này sau liền bị khéo léo từ chối. Bà nhìn Chu Ánh tuyết
lớn lên, tính tình nàng như thế nào, Chu mama tất nhiên rất rõ ràng.
Chu mama đoán đại phu nhân tuy rằng không dễ chọc nhưng cũng không phải
người hay xét nét ăn dấm chua, chỉ cần chủ tử có thể an phận thì cả đời
thuận lợi cũng không khó khăn, nếu thật chọc tới đại phu nhân thì khó có thể nói sẽ xảy ra chuyện gì.
Chủ tử mình bề ngoài khôn khéo,
thật ra thì không phải người có nhiều tâm kế, nam nhân có ai không có
mới nới cũ , ngươi nếu giả bộ hồ đồ không để ý, có lẽ mấy ngày nữa hắn
nhớ lại tình cảm với ngươi liền quay trở lại. Dù sao có nhiều năm tình
cảm như vậy, ngươi cứ bám riết hờn dỗi trách móc, nam nhân không phiền
chán ngươi mới là lạ.
Chu Ánh Tuyết không để ý tới bà vú khuyên
can, vào thư phòng viện liền hơi ngẩn ra, giữa trưa trong viện này lại
không có một người làm nào ở đây.
Vừa mới rẽ sang hành lang, còn
chưa tới cửa thư phòng, liền nghe thấy một hồi âm thanh đùa giỡn dâm
đãng bên trong, Chu Ánh Tuyết trong lòng uất nghẹn lên tiếng:
"Biểu ca?"
Tô Triệt đang trong nhà ôm Hương Liên, nghĩ thừa dịp nghỉ trưa vui vẻ một
chút. Trong chuyện phòng the Tô triệt cũng không có nhiều nhu cầu, nhưng hai nha đầu này cũng không tầm thường, công phu trên giường đặc biệt
thành thạo, phục vụ hắn cực kỳ thoải mái, bèn thấy Chu Ánh Tuyết cùng
hai di nương bên kia liền có chút nhàm chán , nhất thời yêu thích không
buông tay.
Tô Tiệt là người rất coi trọng mặt mũi, tuy rằng yêu
thích Hương Liên Ngưng Ngọc, nhưng cũng không muốn để cho người khác
nghĩ hắn háo sắc vô độ, vì vậy ban ngày thường vào thư phòng, liền chỉ
để lại hai nha đầu này, những người còn lại cũng khiến đi ra ngoài.
Hạ nhân đi theo ông tất nhiên biết tính ông,vì vậy chỉ cần thấy ông vào
thư phòng, liền nhân cơ hội đi ra ngoài lười nhác, cũng vì vậy, Chu Ánh
Tuyết có thể một đường suông sẻ đi tới bên ngoài thư phòng.
Tô
triệt lúc này chợt nghe tiếng Chu Ánh Tuyết , không khỏi có chút lúng
túng, sắc mặt trầm xuống. Từ trên giường, Hương Liên lặng lẽ quan sát
sắc mặt của ông, vội vàng phục vụ sửa sang lại quần áo, ai ngờ đúng lúc
này, chu Ánh Tuyết đã một chân bước đi vào.
Chu Ánh Tuyết vừa
tiến đến, thấy hai người bộ dáng như vậy, không cần suy nghĩ cũng biết
mới vừa rồi đang làm gì, trong lòng càng thêm tức giận. Tô Triệt ngồi ở
trên giường, nghiêm mặt liếc nàng một cái, lớn tiếng nói:
"Lý Phúc, Lý Phúc, . . . . . ."
Lý Phúc là tùy tùng của ông, vốn là ở bên ngoài coi chừng, lúc này lại đang ở chỗ vợ của ông lão làm vườn dây dưa.
Phụ nhân này tầm 30 tuổi, sinh hai đứa bé xong lại phong vận đặc biệt, trời sinh bề ngoài lẳng lơ, gả cho lão già làm vườn, vốn là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, lão già kia dù sao lớn tuổi, tất nhiên không
bằng thanh niên nam tử, ả liền lẳng lơ trêu ghẹo khắp nơi.
Hạ
nhân nam trong phủ có đến một nửa dây dưa cùng phụ nhân này. Dù sao hoa
thơm mỗi người hưởng một ít. Lại nói Lý Phúc này hiện tại cũng không còn nhỏ tuổi, tất nhiên cũng nghĩ đến chuyện gió trăng, cộng thêm hai ngày
này canh giữ ở ngoài thư phòng, thỉnh thoảng nghe âm thanh bên trong
phát ra , trong lòng càng thêm ngứa ngáy, lúc này nhìn thấy phụ nữ lẳng
lơ kia, đâu còn chịu được.
Đuổi theo mấy bước, tặng cho ả một cái hà bao, sau đó khiến thằng nhóc sai vặt coi chừng bên ngoài, mình thì
ôm ả vào một gian nhà kho bỏ hoang làm chuyện hoang đường. Đang mây mưa
dang dở chợt nghe thấy bên ngoài thằng nhóc hốt hoảng gọi:
"Lý gia, vừa rồi thoáng một cái, giống như là nhị phu nhân đi qua"
Lý Phúc vừa nghe cũng biết là hỏng chuyện rồi, bèn mặc vội quần rồi vọt ra ngoài. Đến hành lang thư phòng thì nghe tiếng Tô Triệt gọi, liền run
rẩy đi vào.
Tô triệt vừa liếc mắt, cũng biết này tiểu tử nhất
định lười nhác đi, nếu không cũng không để Chu Ánh Tuyết đến được bên
ngoài. Ông càng nghĩ càng giận, nghiêm mặt phân phó.
"Tự mình xuống dưới lĩnh phạt 20 hèo, lần sau tái phạm, đuổi đi ra ngoài"
Lý Phúc thở phào nhẹ nhõm, hiện tại cả nhà cũng đều trông cậy vào hắn, nếu là mất việc, cả nhà hít không khí mà sống, vội khom lưng lui ra.
Chu Ánh Tuyết sửng sốt, Tô Triệt liếc nàng một cái, dù sao làm bẽ mặt nàng cũng phông tốt, liền chậm chạp nói:
"Giữa trưa ánh mặt trời đang độc, ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi, tới chỗ của ta làm chi?"
Chu Ánh Tuyết liếc Hương Liên bên kia, hừ một tiếng nói:
"Ta không có tự tại như biểu ca, ôn hương nhuyễn ngọc trái ôm phải ấp. Ở
trong phòng buồn chán liền muốn ra ngoài đi dạo một chút, đúng lúc đến
thư phòng, liền vào , vậy mà quấy rối chuyện tốt của biểu ca, là Ánh
Tuyết sai rồi"
Trong ngày thường Chu Ánh Tuyết đối với Tô Triệt
đều là ôn nhu nhẹ nhàng, lấy lòng nịnh bợ. Hôm nay lời nói lạnh nhạt như thế, thật đúng là lần đầu gặp, Tô Triệt tất nhiên cực kỳ khó chịu.
Nếu là Vương Thị lạnh nhạt, ông cũng không có cách nào. Chu Ánh Tuyết tại sao hôm nay cũng vậy.
Chu Ánh Tuyết mới vừa nói xong cũng thấy biểu ca mím khóe môi, âm trầm nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt có ẩn hiện lửa giận .
Dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, cũng rõ ràng tính tình biểu ca chỉ thích lời mềm mỏng, nàng vừa nhấc mắt nhìn thấy nha đầu Hương Liên kia nhìn
nàng với ánh mắt khiêu khích.
Chu Ánh Tuyết không khỏi tức giận mất
khôn, không nói lời nhẹ nhàng, bà vú ở phía sau nàng hốt hoảng, mắt nhìn thấy không ổn, vội nói:
"Chủ tử hai ngày nay trên người không thoải mái, nên về nghỉ ngơi thôi"
Tô triệt nhìn nàng chằm chằm thật lâu, đối với bà vú sau lưng nàng lạnh lùng nói:
"Không khỏe trong người còn tới làm chi, trở về đi nghỉ ngơi đi!"
Bà vú âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đánh giá cô gia còn là nhớ tình cảm trước đây, vội đỡ Chu Ánh Tuyết đi ra ngoài, Chu Ánh Tuyết trong lòng vẫn hậm hực, nhưng lời nói của Tô Triệt nàng cũng không dám phản bác, đi tới
bên cửa chợt dừng lại nói:
"Biểu ca có người mới, liền quên người cũ rồi"
Tô Triệt trong lòng không khỏi có mấy phần tức giận, ông đối với chu Ánh
Tuyết đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Vì nàng ông đã xa cách Vương thị rồi, chuyện năm ngoái xảy ra ông còn hết sức che chở nàng rồi, nàng
tưởng chuyện này đã được bỏ qua sao, chờ trở về kinh, còn không biết như thế nào cùng Vương gia giải thích đây.
Trong phủ đã có một Vương thị đối đầu với ông, người khác cũng muốn quản thúc ông, thật là chuyện cười.