Vương ma ma đem tình hình bên thư phòng kể cho Vương thị, nói nhỏ:
"Có thể thấy được những năm này nhị phu nhân được cưng chiều vô ích, mặc dù là thanh mai trúc mã quan hệ bạn dì thân thích, thế mà không hiểu được
tính tình của lão gia, lại chạy tới tự tìm phiền phức, thế không phải là tự tìm phiền não sao?"
Vương thị thở dài:
"Nàng nếu an
phận ngây ngốc, nào đến nỗi ta phải tính toán như vậy. Thủ đoạn như vậy
đối phó nàng, nàng không nháo giống như chủ ý của ta, ta liền thuận theo nàng thôi, dù sao đã như vậy rồi, nếu là xấu cũng chẳng qua thế cục đã
như vậy rồi."
Vương ma ma vội nói:
"Phu nhân sao lại nói
lời không may, chỉ bằng Vương gia chúng ta, sau này còn không biết cảnh
tượng như thế nào đây? Thứ ( tha thứ ) cho lão nô lời nói bất kính, hôm
nay hoàng hậu đã mất, nhà chúng ta có Hiền phi nương nương là một trong bốn phi, lại sinh Tứ hoàng tử, nếu như tương lai có một ngày đăng
quang, ngài là dì ruột còn có thể không được thơm lây sao?"
Vương thị ánh mắt sắc lạnh, liếc nhìn bà một cái cảnh cáo:
"Lời này phải hết sức cẩn thận, chúng ta ở trong phòng này nói một chút
thôi, bên ngoài nhớ không thể nhiều lời, mặc dù hiện nay không biết tình hình trong cung, cũng có thể đoán được mấy phần, tất nhiên tỷ tỷ cũng
không dễ dàng. Phía trên có hoàng hậu sinh ra thái tử, Thục phi sinh ra
nhị hoàng tử, còn có Đức Phi sinh Tam hoàng tử, phía dưới còn có mấy vị
hoàng tử, tính toán ra, hoàng tử đã có mười một người, Tứ hoàng tử nhà
chúng ta không trên không dưới ( đứng ở giữa ), tỷ tỷ tuy được hoàng
thượng cưng chiều, chỉ khiến bị đố kị thêm mà thôi, chúng ta càng phải
tỉnh táo, chớ để thêm chuyện phiền toái tới cho nàng."
Vương ma ma vội vâng dạ đáp lời, chợt nhớ tới một chuyện:
"Hôm kia đại huynh nhà lão nô trùng hợp qua Ký Châu, lão nô lại nghe thấy là một chuyện đại hỷ."
Vương thị chau chau mày:
"Đại huynh của vú? Chính là người hầu trong phủ của Nhị thúc sao?"
Vương ma ma gật đầu:
"Chính là hắn, mấy năm này được nhị lão thái gia cất nhắc, hiện giờ là quản
gia bên thôn trang quản lý thu chi tiền bạc, cũng có chút thể diện."
Vương thị nhẹ nhàng nói:
"Hiện giờ nhà ta nhìn qua tuy là có phong quang, về lâu dài thì họa phúc cũng khó biết được, mấy năm nay, cùng nhà nhị thúc bên kia trôi qua cũng
không an ổn"
Vương ma ma xích một tiếng nói:
"Lời này của
phu nhân nhưng lại nói sai rồi, nhị lão thái gia và lão thái gia nhà
chúng ta chính là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ, cắt đứt xương nhưng
vẫn còn gân, nếu nhà ai mà đi lên, còn không phải là chuyện vinh dự
chung, hiện tại, trong phủ nhị lão thái gia, mấy vị tiểu thư cũng đều
dưới sự quản lý của lão thái quân bên cạnh chúng ta, tuy hai phủ cách
nhau một ngõ hẻm, không phải là cùng một nhà một dạng, tại sao phu nhân
lại nói ra ngoài như vậy"
Vương thị gật đầu một cái:
"Nghe nói mấy vị tiểu thư con vợ cả nhà Nhị thúc lớn lên đều tốt, lão thái
thái và Nhị tỷ tỷ thường hay gửi thư khen đấy, trong lòng ta mới nóng
nảy cho Uyển Nhược đi học với tiên sinh, nếu không chờ trở về kinh
thành, bị so sánh không bằng các tỷ muội khác, trên mặt ta đây cũng thấy ngượng ngùng."
Vương ma ma cười nói:
" Tiểu thư nhà chúng ta, phu nhân cũng không cần lo lắng, bộ dáng thông minh lanh lợi, học
cái gì cũng nhanh, ngày đó không phải lão gia còn khen nói chữ viết của
nhị tiểu thư càng ngày càng đoan chính rồi ."
Vương thị nghe, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, tay nâng ly trà, uống một ngụm nhỏ để xuống:
"Vừa rồi vú nói có tin tức vui mừng là chuyện gì vậy? Nói lan man một hồi, chút nữa đã quên chuyện chính."
Vương ma ma mới nói:
"Đại huynh của lão nô nói, Thanh tiểu thư nhà nhị lão thái gia hiện giờ đang có chuyện vui mừng."
Vương thị sửng sốt:
"Vú nói là Thanh nha đầu, ta nhớ được vẫn còn nhỏ mà?"
Vương ma ma không khỏi che miệng cười khẽ:
"Phu nhân ở Ký Châu ngây ngốc lâu rồi, Thanh tiểu thư sang năm cũng mười lăm tuổi rồi, so với Nhị tiểu thư nhà chúng ta vừa vặn lớn hơn bảy tuổi, đã là đại cô nương"
Vương thị bấm ngón tay tính toán:
"Đúng vậy, ta đúng là sơ sót, tìm nhà chồng là nhà nào?"
Vương ma ma nói:
"Nhà chồng này thật sự khó lường, lão nô nghe nói, hình như là Thái hậu nhìn trúng Thanh tiểu thư, trong lòng rất là thích, định cưới về cho Duệ
thân vương đấy"
"Duệ thân vương? Duệ thân vương nào?"
Vương thị nhất thời mờ mịt, Vương ma ma ngồi ở dưới chân đấm bóp lên, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Vương thị nói:
"Đại Chu ta còn có mấy Duệ thân vương? Không phải là đệ đệ ruột cùng một mẫu của hoàng thượng, bây giờ đang ở phía nam luyện binh - Duệ thân vương
đấy sao, năm nay cũng hơn hai mươi tuổi rồi, hai năm qua Thái hậu lão
phật gia cách năm ba ngày liền tuyên tất cả tiểu thư các phủ vào cung
nói chuyện, bây giờ mới biết, thực ra là giúp Duệ Vương gia chọn vương
phi đây?"
Vương thị nói:
"Chuyện này đã định rồi hả ?"
Vương ma ma nói:
"Lão nô nghe đại huynh nói vậy, mặc dù chưa chắc đã chính xác, nhưng cũng có tám chín phần đúng, những ngày qua Thanh tiểu thư thường xuyên vào cung đi yết kiến Thái hậu đấy, phủ bên đó cũng lặng lẽ bận bịu, hiện giờ
đang chờ thánh chỉ ban xuống, dù sao, cũng phải chờ sang năm hành đại
lễ, hiện tại Duệ Vương gia vẫn còn ở phía nam, dự tính là tạm thời không về kinh được”
Trên mặt Vương thị vui mừng:
"Đây thật là
chuyện vui mừng lớn, vú đi chuẩn bị giấy bút, ta viết cho nương nương
phong thư nhà, cẩn thận hỏi một chút, nếu là đã định, chúng ta cũng nên
sớm chuẩn bị quà tặng, tránh cho đến lúc đó gấp gáp không kịp chuẩn bị."
Chưa kịp viết thư, đã nghe thấy thanh âm nha đầu ở bên ngoài:
"Thỉnh an lão gia."
Vương thị liền giật mình, vội vàng đứng lên, chỉnh sửa lại xiêm áo đi ra ngoài đón. Tô Triệt vào phòng, ngồi xuống liền hỏi:
" Thừa An và Uyển Nhược đâu rồi?"
Vương thị vội phân phó nha đầu ở dưới:
"Xuân Vũ, ngươi đi qua phòng Nhị tiểu thư nhìn một chút, không biết chừng hai người đang ở cùng một chỗ cũng nên, nếu ở cùng một chỗ, thì mời tới
đây, nhìn thời gian thì cũng đến giờ cơm rồi."
Ngoài phòng Xuân Vũ đáp một tiếng, đi ra ngoài.
Buổi trưa hôm nay Tô Triệt, vốn bị Chu Ánh Tuyết quấy rối chuyện tốt, trong
lòng thật sự buồn bực không thoải mái, đúng lúc này , từ kinh thành Tô
phủ đưa tới phong thư nhà, do cha hắn sai người đưa tới.
Cha hắn
khi còn làm quan làm đến chức Lễ bộ chủ bạc, bởi vì người có chút cổ hủ, nên không thăng quan tiến chức gì, xa xa không bằng nhạc phụ của hắn,
đường làm quan rộng mở.
Bây giờ Tô lão thái gia ở nhà, làm vườn
trồng các loại cây cỏ bộ dáng cũng nhàn nhã, không có việc gì sẽ không
viết thư gửi đến Ký Châu, nếu như gửi thư đến, tức là có chuyện lớn.
Tô Triệt cho Liên Hương Ngưng Ngọc lui ra ngoài, mở thư ra xem, không khỏi thầm than, hiện giờ Vương gia đúng là phong quang vô hạn, nếu như nhà
Nhị lão thái gia cùng Duệ thân vương phủ kết duyên tần tấn, dòng tộc
Vương gia chẳng phải càng thêm hiển hách sao.
Mặc dù hắn không
thích Vương thị, cũng biết phân biệt nặng nhẹ, nói cho cùng, hắn là một
Tri phủ, nếu không có vợ cả, sợ cũng khó được thuận lợi như vậy, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hắn chán ghét Vương thị, bởi vì từ trong lòng luôn
nghĩ thấp hơn bà một bậc, bà cũng không biết thức thời chịu cúi đầu cùng hắn, thường xuyên qua lại như vậy khiến càng ngày càng gay gắt hơn.
Ngày hôm đó hắn và Tuần phủ đại nhân đang cùng nhau ăn uống trong tiệc rượu, lúc đó trên đài đang hát một khúc ca vui vẻ vừa mới lưu truyền, nội
dung là một câu chuyện của tiền triều ( triều trước ) rất nổi tiếng,
trong nhà một đại quan, ái thiếp diệt thê,con trai trưởng không đứng
đắn, cuối cùng gia tộc xuống dốc.
Hát xong, Tuần phủ Lưu đại nhân rất thâm ý nói:
"Tiền triều diệt vong một điểm cũng không oan uổng, nếu làm quan đều hồ đồ
như vậy, cần phải tự biết lớn nhỏ, vợ cả có khác, nào có làm ẩu bỏ qua
nghi lễ như vậy?"
Hiện tại Tô Triệt chợt nhớ lại lời này, không
phải là nói ở trên người hắn sao, mấy năm qua tình cảm Tô Triệt đối với
vợ cả của mình rất lạnh nhạt, đối với dòng chính nữ lại coi thường,
trong đầu không khỏi có chút áy náy.
Tương lai nếu mình muốn dựa
vào thê tộc ( gia tộc nhà vợ ), đối đãi với Vương thị như vậy, thực sự
không thỏa đáng. Nghĩ thông suốt, liền nhấc chân đi vào trong sân của
Vương thị.
Vương thị nơi nào biết lần này câu chuyện cửu khúc
thập bát loan, trong lòng vẫn kinh nghi bất định, lặng lẽ cùng Vương ma
ma trao đổi ánh mắt, không để lại dấu vết đoán Tô Triệt hồi lâu.
Lúc trước bị Chu Ánh Tuyết quấy rối chuyện tốt, phải thấy không thoải mái
chứ, ngược lại vào lúc này sao lại ôn hòa mỉm cười , không giống ngày
thường vừa vào trong sân của mình, bộ dáng lúc nào cũng cau mày sốt ruột không nhịn được.
Trên mặt Vương thị hiện lên tia nghi ngờ và
kinh sợ, rơi vào trong mắt Tô Triệt, chợt thấy người vợ cả này của mình, cũng không phải như mình nghĩ luôn là bộ dáng cao cao tại thượng, hóa
ra cũng phải xem sắc mặt vui buồn của mình mà làm việc.
Loại ý
niệm này vừa vào tim, trong lòng hắn thậm chí nảy ra một tia cảm xúc
mới lạ, vả lại, mấy năm nay lập gia đình, con mắt hắn đúng là không nhìn qua Vương thị, chỉ thấy không xinh đẹp dịu dàng bằng Ánh Tuyết, hiện
giờ xem ra, lại có một bầu không khí trang nghiêm mà người khác không
có.
Uyển Nhược và Thừa An vừa tiến vào, cũng cảm giác hôm nay
giữa phụ mẫu có vấn đề, nụ cười trên mặt phụ thân, chưa bao giờ thấy ôn
hòa như vậy. Uyển Nhược và Thừa An hành lễ thỉnh an, ánh mắt Tô Triệt
nhìn lướt qua hai người, âm thầm gật đầu.
Thừa An mặc một bộ
quần áo bằng gấm màu lam, thư sinh anh tuấn mi mắt tinh, Uyển Nhược toàn thân mặc quần áo màu hồng nhạt, làn da trắng nõn mặt mày tươi sáng lộ
ra tác phong hết sức lanh lợi, hai người đều để tóc chỏm trái đào, dù
đứng ở chỗ nào, nhìn như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Hơn nữa hai
người cũng rất thông minh, Phương Tử Hồng thường xuyên khen, so sánh
xuống dưới, mặc dù Uyển Như xinh đẹp, nhưng lại không lên nổi mặt bàn
lớn. Tô Triệt cảm thấy, trước đây mình thật hồ đồ, sao lại không để mắt
đến dòng chính nữ đâu.
Nghĩ đến chỗ này, tức thì ngoắc ngoắc tay nói:
"Uyển Nhược mau đến bên cạnh phụ thân?"
Uyển Nhược nháy mắt mấy cái, nhìn sang mẫu thân nàng, đi tới, Tô Triệt cẩn thận hỏi han nàng hồi lâu nói:
"Ta thấy Uyển Nhược, càng lớn càng có mấy phần giống bộ dáng của Hiền phi nương nương, có phải hay không?"
Vương thị nhếch miệng nói:
"Thiếp cũng thấy như vậy, dù sao cũng là dì ruột, có chút tương tự, cũng không phải là chuyện ly kỳ gì."
Tô Triệt sờ sờ đầu Uyển Nhược:
" Con làm bài thơ về hoa sen, nghe Phương tiên sinh nói làm rất tốt, hôm
đó phụ thân bận chuyện, cũng không được nghe, một lát nữa con đọc cho
phụ thân nghe một chút được không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Nhược ửng đỏ, lặng lẽ liếc nhìn về phía Thừa An một cái, nhỏ giọng nói:
"Chỉ là làm chơi, cũng không bằng Thừa An tinh tế hơn nhiều."
Thừa An lại nói:
"Trong ngày thường có lẽ đệ khá hơn chút, nhưng bài thơ về hoa sen, thì thật sự là Nhị tỷ tỷ tốt hơn."
Tô Triệt rất hăng hái nói:
"A? Thừa An, con đọc cho phụ thân nghe một chút."
Thừa An đáp, liền thì thầm:
"Một mảnh ráng hồng một chút hà, hết sức lá sen năm phần hoa. Bên hồ bơi không cần đóng cửa ngủ, hàng đêm gió mát hương mãn nhà"