Sheikh Rami Hajar, người khách mà thầy trừ tà kia kể với họ, không phải
là sheikh, như Ibrahim đã nghĩ. Hắn chỉ đơn thuần là được mẹ đặt tên là
Sheikh. Ibrahim có những người anh em họ được đặt tên theo các thứ trong tuần, và ông cũng biết một cậu bạn cùng trường có anh em đều được đặt
tên là Mohammed, vậy thì tại sao lại không thể tên là Sheikh chứ? Không
hề gì đó là sự xúc phạm tới nhận thức thông thường khi một người đàn ông được đặt tên là Sheikh, thì phải là một ông già Bedouin hay một nhân
vật tôn giáo. Hoặc có lẽ anh ta đã nghiên cứu đạo Hồi một cách nghiêm
túc nên mới xứng đáng với lời xưng tụng kính cẩn như vậy.
Có vẻ
như ngài Sheikh Hajar này đã dành trọn cuộc đời mình để quấy nhiễu phụ
nữ. Hắn bị tố cáo lên ủy ban Bảo vệ Phẩm hạnh và Ngăn ngừa sự đồi bại
những sáu lần vì hành vi đụng chạm bất chính. Khi còn là một kỹ thuật
viên y tế cứu thương, hắn ta khai rằng mình mới chỉ chạm vào hai người
phụ nữ trong trường hợp khẩn thiết để cứu mạng họ, nhưng đó lại không
phải câu chuyện mà gia đình những phụ nữ này đã trình báo. Một người đàn ông trẻ tuổi người này là một sheikh thật - đã tố cáo Hajar quấy rối mẹ anh ta, bằng cách thò hai tay vào giữa hai chân bà và “đút ngón tay vào trong người bà” khi ở phía sau xe cứu thương. Không may là, trước tòa
án truyền thống, lời nói của phụ nữ chỉ có giá trị bằng một nửa lời nói
của đàn ông và do người con trai kia đã không tự mình chứng kiến hành vi này nên anh ta không đủ khả năng chứng minh tính xác tín của sự việc.
Lời buộc tội đó đã bị bác bỏ, cũng như những trường hợp khác. Nhưng một
người làm việc tại ủy ban nói trên đã tiếp tục tìm hiểu về vấn đề này và cuối cùng trình một báo cáo lên sở cảnh sát Jeddah nói rằng Hajar không tốt đến mức đó và cần phải được theo dõi. Cảnh sát quá bận bịu để có
thể bận tâm đến một kẻ sờ mó lung tung như vậy, nhưng họ cũng buộc phải
lập hồ sơ đầu tiên về Hajar.
Cuộc điện thoại tới Trăng lưỡi liềm
Đỏ cho biết hắn đã bị sa thải từ năm ngoái vì có hành vi bất chính. Họ
từ chối không tiết lộ hành vi đó là gì, chỉ nói rằng Hajar thích hợp với công việc không phải tiếp xúc với phụ nữ lạ mặt. Vì thế cấp trên của
Hajar ngay lập tức giới thiệu cho hắn việc lái xe taxi. Sự ngớ ngẩn này
có vẻ chẳng ảnh hưởng gì tới viên chức của Trăng lưỡi liềm Đỏ, người đã
nói với Ibrahim: “Ít ra chúng tôi cũng có thể nói anh ta rất giỏi lái
xe.”
Hajar sinh ra và lớn lên ở Oman, đã chuyển tới Jeddah cùng
với bà khi mười lăm tuổi. Hắn vẫn giữ quyền công dân Oman của mình nhưng vẫn có một 'iqama, một chứng nhận định cư của Ả Rập Xê-Út, nên có thể
dễ dàng tra cứu lý lịch làm việc của hắn. Hắn đã bỏ học trường y nửa
chừng để làm nhân viên kỹ thuật y tế cứu thương. Sau khi rời Trăng lưỡi
liềm Đỏ, hắn tìm được việc tại công ty taxi-trắng của thành phố, một
dịch vụ có phần cao cấp hơn loại dịch vụ taxi- vàng, nhưng chiếc xe của
hắn là một chiếc Camry Toyota cũ và không được lắp đặt công-tơ mét, nên
khó theo dõi việc di chuyển của hắn trong thành phố. Hay ít ra là theo
như công ty taxi đã khai báo. Lẽ dĩ nhiên hắn có điện thoại di động, và
giấy phép hành nghề, nhưng không một ai biết hằng ngày hắn đi đâu. Theo
như người quản lý tổng đài tại trụ sở chính của công ty cho biết, Hajar
có một lý lịch lái xe trong sạch và được xem là nhân viên mẫn cán.
Hồ sơ thứ hai của cảnh sát cho biết Hajar từng bị bắt lần đầu tại một phân khu phía Tây. Hắn bị buộc tội hành hung một viên chức và có hành vi
không thích hợp ở nơi công cộng. Có vẻ như một viên chức đã thấy hắn
đuổi theo một phụ nữ dọc con phố lớn tiếng với cô ta, chặn đường cô ta,
làm tất cả mọi cách để có thể giữ cô ta lại mà thực tế không chạm vào
người cô ta. Khi viên chức kia cố ngăn hắn lại thì Hajar đã tấn công và
làm gẫy tay anh ta. Hajar khai báo rằng người phụ nữ này, giống như một
số phụ nữ khác cố tình làm vậy, đã thuê xe của hắn và khi đến nơi thì
lại nói không có tiền trả. Thật dễ dàng đối với cô ta khi ra khỏi xe và
bỏ đi. Phải bạo gan đến mức nào hắn mới dám đuổi theo một phụ nữ, nhất
là khi những người xung quanh đều có suy nghĩ bảo thủ như gã viên chức
đó, và khả năng bị cảnh sát tôn giáo bắt là cao hơn mức bình thường.
Nhưng Hajar không sẵn lòng bỏ qua việc đó, nên hắn đuổi theo cô ta. Ngay cả khi đã bị tống giam, Hajar vẫn còn giận dữ đến mức nói rằng “những
phụ nữ đó đáng bị đối xử như vậy.” Lẽ dĩ nhiên tên của người phụ nữ kia
không được ghi trong hồ sơ , nhưng Hajar đã nói với cảnh sát rằng hắn
thường đón khách ở Jamjoon.
Nhìn bề ngoài, Hajar có vẻ giống một
kẻ gấy rối bình thường trên đường phố Jeddah, nhưng Ibrahim vẫn còn nhớ
sự lo lắng không dứt của Iman Arsheedy về hắn. Những hành vi phạm tội
không đáng kể đôi khi lại là dấu hiệu của những động thái khó lường hơn. Đó là chưa kể đến việc Hajar là một tài xế taxi hoạt động gần Jamjoon.
Nhìn ảnh hố sơ tội phạm của hắn, Ibrahim nhận ra điều mà Arsheedy đã nói về hắn. Khuôn mặt Hajar không có nét gì đặc biệt, thậm chí là bình
thường, nhưng có cái gì đó không hề thân thiện ở hắn. Đôi mắt trống
rỗng, một sự trống rỗng sâu thẳm phía sau vẻ căm hờn đặc trưng của một
bức ảnh phạm nhân. Đó là cái nhìn chăm chăm của một con thú và của một
kẻ không hề thông minh, chứ không phải của một người từng học trường y.
Báo cáo của cảnh sát cho biết hắn có mang theo người một loại thuốc:
chlorpromazine. Hajar từ chối nói bât cứ gì về thứ thuốc này, nhưng bác
sĩ của hắn đã xác nhận việc kê đơn là xác thực. Tìm kiếm nhanh trên
Internet cho thấy chlorpromazine là một loại thuốc an thần loại mạnh.
Không may là họ không có địa chỉ của Hajar. Một số vùng phụ cận của Jeddah
không có dịch vụ bưu điện, tên đường phố hay số nhà. Theo ông chủ của
hắn, Hajar sống tại một trong những khu vực đó. Chính vì vậy mà lúc này
Ibrahim và Daher đang ngồi trong một chiếc xe không mang đèn hiệu của
cảnh sát đỗ đối diện với tổng đài hãng taxi trắng đó. Tổng đài đã gọi
cho Hajar đề nghị hắn đến văn phòng để nhận phiếu chi thưởng, nhưng rõ
ràng là Hajar không cắn câu bởi họ đã chờ ở đây hai tiếng rồi. Ibrahim
hiểu rằng thật lố bịch khi bọn họ phải làm việc thấp kém này. Mà lại
đang là cuối tuần nữa, điều đó càng khiến cho việc này không thỏa đáng
chút nào. Nhưng ông đã quyết định phải làm gì đó.
Daher với tay
về phía tách cà phê thứ ba trước khi lên tiếng cằn nhằn. “Đáng lẽ chúng
ta có thể yêu cầu mấy tay trẻ hơn làm việc này.”
“Chúng ta có thể làm vậy.” Ibrahim đặt toàn bộ sự chú ý của mình vào những chiếc taxi và không lúc nào rời mắt khỏi chúng. “Nhưng tôi không muốn để mặc việc này cho may rủi.”
Sự thực là ông đang kiềm chế sự lo lắng. Phần lớn
những người mất tích đều được tìm thấy trong vòng hai mươi tư giờ đầu
tiên hoặc sẽ không bao giờ được tìm thấy nữa. Lẽ ra ông nên thôi phụ
trách vụ Thiên sứ - giao nó lại cho Mu'tazz, người có lẽ xứng đáng với
vị trí đó - và chuyên tâm tìm kiếm Sabria, ngay cả khi việc đó đòi hỏi
cả thời gian trong giờ làm việc. Ông không biết mình sẽ giải thích thế
nào với gia đình, đặc biệt là với anh trai mình, người chắc hẳn đã phát
hiện ra vụ việc này rồi. Nhưng ông vẫn nên thử mới phải.
Ibrahim
cố tự nhủ rằng sẽ chẳng tốt cho Sabria chút nào nếu ông bị tống vào tù
vì tội ngoại tình. Nếu toàn bộ đời sống hôn nhân của ông có bị đổ vỡ thì đó là bởi gia đình ông đã phát hiện ra việc ông gặp gỡ cô. Nếu ông mất
việc thì ông cũng sẽ mất khả năng có được tin tức về việc tìm kiếm cô.
Nhưng trong những khoảnh khắc yên bình thì sự thực vẫn không thể chối bỏ được: ông đã có những quyết định hèn nhát để bảo vệ chính mình, sự
nghiệp của mình, và một cuộc hôn nhân đã chết từ hai mươi năm trước.
Ông thấy mình đang chết dần vì sự thực là ngoài mối liên hệ mong manh với
một phụ nữ xa lạ ở Chamelle Plaza, ông không còn bất cứ đầu mối nào khác nữa. Ông nên làm gì đó - bất điều cứ gì. Katya hằng ngày đều gọi cho
ông để cập nhật tin tức đáng thất vọng. Ông hoàn toàn phụ thuộc vào cô,
vì vậy ông buộc phải tin tưởng cô. Trong lúc ấy thì ông lại ở đây, ngồi
trong ô-tô, nhâm nhi cà phê, và chẳng hề động não này của cảnh sát trong khi vẫn có khả năng cô đang ở ngoài kia, có lẽ đang bị giam giữ trong
tầng hầm hoặc nhà kho hay một cái lán ngoài sa mạc của kẻ nào đó đang
chết dần chết mòn nếu còn sống. Đội Điệp vụ lúc này cũng đang ở phía sau cô, và Ibrahim chỉ còn biết cầu nguyện Ubaid sẽ không tìm ra cô trước.
“Tại sao ông lại rời Đội Điệp vụ?” Daher hỏi.
Ibrahim quay sang anh ta. “Họ yêu cầu tôi ra đi.”
“Tại sao vậy?”
“Tôi đã không tuân theo các quy tắc.”
“Quy tắc nào cơ?”
Ibrahim thở dài. “Tôi cho rằng việc thuê phụ nữ là việc bình thường. Tôi đã
thúc ép để giữ họ lại trong đội ngũ. Tôi đã đấu tranh với sếp mình về
chuyện này, lúc nào cũng là vế chuyện này. Và có quá nhiều người trong
Đội không thích việc đó và họ nghĩ tôi không đúng phép tắc.”
Daher tỏ vẻ hoài nghi, như thể anh ta biết sự việc còn hơn thế nữa.
'Thật nực cười.” Ibrahim nói tiếp. “Tất cả những tranh cãi về những gì phụ nữ được và không được phép làm thật là phí thời giờ.”
Daher gật đầu. “Đúng đấy, tôi chỉ không nghĩ phụ nữ sẽ hoàn toàn thấy thoải
mái khi làm việc gần với đàn ông đến vậy. Không phải là tôi để tâm đến
việc này quá mức, chỉ là...”Ibrahim gạt tay. “Tôi không quan tâm đến cảm nhận cá nhân của bất cứ ai về phụ nữ hết, và anh cũng không nên như
vậy. Nếu có một mối bận tâm đến phẩm hạnh bắt đầu xen ngang vào cách anh làm việc, thì sẽ có chuyện. Và tin tôi đi, ngay cả trong thành phố này, luôn luôn có chuyện.”
* * *
“Nayir có rất nhiều họ hàng.” Samir nói. “Thí dụ như, các anh em họ của tôi và gia đình họ sẽ đến đây thăm hỏi trong vài tháng. Và còn cả gia đình của Imam Hadi cũng cần
phải tính đến nữa. Tôi cảm thấy không hay lắm nếu không mời họ tới dự
lễ, nếu cân nhắc đến việc Nayir là người họ yêu quý và thằng bé chưa
từng cưới xin.”
Vậy ra là thế, Katya nghĩ. Đó chính là lý do vì
sao cô đang ăn một bữa tối dài như vô tận tại nhà chú Samir cùng Nayir
và Ayman vào một buổi tối yên bình ngày thứ Sáu. Bố cô đang ở nhà chống
cự với cơn cảm lạnh.
Bọn họ đã ăn xong từ một tiếng trước và giờ
đang ngồi trên hiên nhà nhìn ra khu vườn lớn trồng chanh và cọ cảnh. Cả
ba người ngồi theo hàng ngang, còn Samir thì ngồi đối diện, như thể một
vị thẩm phán đang điều khiển một phiên tòa, dẫu chỉ là một phiên tòa
không trang trọng và mang tính nội bộ. Ông ngả người về sau, một tay cầm tách trà, một tay cầm sợi dây điếu ống.
“Tôi chắc là người thân
và bạn bè của cháu cũng sẽ vui mừng khi đến dự. Chính vì vậy tôi đã mạn
phép nói chuyện với bố cháu, ông ấy đã nói chắc chắn rất nhiều bạn bè
của ông ấy sẽ thấy vô cùng thất vọng nếu hai đứa định tổ chức đám cưới
riêng tư mà không có đến cả một bữa tiệc chiêu đãi để họ có thể chia vui việc nên duyên của các cháu.”
Katya bắt đầu nghĩ đến việc bố cô
đã vẽ ra một “cơn cảm lạnh” để tránh phải đối mặt với cuộc trò chuyện
này. Ông hiểu Katya sẽ nổi giận khi biết ông và Samir mưu đồ việc này
sau lưng cô. Nayir và Ayman ngồi cạnh cô như đã đóng băng.
“Và lẽ dĩ nhiên là cả các bạn đồng nghiệp của cháu nữa chứ.” Samir nói tiếp. “Họ sẽ muốn góp mặt trong sự kiện đáng mừng này.”
“Tất nhiên ạ.” Katya buột miệng nói, hy vọng là không có vẻ hoảng hốt trước ý tưởng đó. Đồng nghiệp của cô sẽ là những người cuối cùng được biết về
đám cưới của cô. Cô lo lắng nhìn sang Nayir, người đã hiểu toàn bộ sự
việc.
“Chúng cháu sẽ tổ chức cưới nhỏ thôi ạ.” Nayir kiên quyết
nói. “Nhưng chú nói đúng. Một bữa tiệc chiêu đãi nhỏ gọn sau đám cưới là một ý kiến hay. Vì họ hàng và bạn bè thân thiết của gia đình ta. Cháu
sẽ cân nhắc đến việc đó.”
Ngữ điệu của anh có ý chấm dứt cuộc
trao đổi ở đây, nhưng Samir, chẳng có vẻ gì bị tác động bởi thái độ lạnh lùng của cậu cháu, vẫn vui vẻ nói: “Thực ra, bố Katya và ta đã bàn bạc
kỹ rồi, và mọi việc đều đã được đồng thuận. Chúng ta sẽ thanh toán chi
phí của bữa tiệc, còn bố Katya sẽ lo phần thiệp mời và gọi điện.” Ngay
tức thì Katya hiểu rằng điều đó có nghĩa là có sẽ phải lo những việc
đấy. “Chúng ta đã lên một danh sách khách mời sơ bộ và chỉ cần các cháu
cho biết liệu có ai bị bỏ sót hay không thôi.”
“Có bao nhiêu người trong danh sách rồi ạ?” Nayir hỏi, lúc này đã có vẻ không hài lòng.
“Hai trăm hai mươi mốt người.”
“Sao cơ ạ?”
“Chúng ta không muốn bỏ sót bất cứ ai.” Samir nói. “Cháu có thể gây thù chuốc
oán cả đời chỉ vì quên không gửi thiệp cưới đấy, hãy ghi nhớ điều đó.”
Nayir tỏ ra bực tức và liếc nhìn Katya với vẻ có lỗi. Còn Ayman thì lại thích thú. “Em biết một ban nhạc rock rất hay nếu anh muốn mời họ.” Cậu nói.
“Vài người bạn của em đã lập một ban nhạc có tên là Silk Slave. Bọn họ
đang ở Jeddah này.”
Nayir lắc đầu.
“Đừng lo.” Samir nói. “Chúng ta đã sắp xếp phần âm nhạc rồi. Tất cả những gì các cháu phải làm là ngồi đó và thư giãn thôi.”
Katya trở về nhà, tắm nước lạnh, vấ cố giữ tâm trí tỉnh táo. Cô tê liệt và
kiệt sức. Cô trèo lên giường nhìn chăm chăm lên trần nhà và nhận ra cô
vừa ràng buộc mình với một đám cưới. Chứ không phải với Nayir. Điều này
lớn hơn rất nhiều. Cô vừa ràng buộc mình với hơn hai trăm con người. Và
dù có thế nào thì điều đó cũng đã được chứng thực.
Cô chìm vào
giấc mơ mình đang bơi giữa biển cả. Nhẹ nhõm. Bồng bềnh. Cô bơi giữa
thảm san hô và đàn cá sáng lòa. Cô mê mẩn vẻ đẹp của nước, những tia
sáng chiếu rọi và sự mịn màng của làn da mình. Cô hồi hộp khi được ở
trần. Ở trần và ở ngoài trời. Cô nghĩ về tất cả những gì cô ngưỡng mộ ở
chính mình: đường cong duyên dáng của vòng hông, cặp mông tròn trĩnh,
bắp thịt săn chắc và mềm mại. Có cảm giác như thể suốt đời cô mong ước
được ngắm nhìn trong trạng thái nguyên sơ, được mặc những bộ đồ bó sát
hay không mặc gì hết, tất cả những đường cong của cô không chỉ lộ rõ mà
còn được ngắm nhìn, được ngưỡng mộ. Đó là tội lỗi xấu xa nhất, niềm kiêu hãnh vô nghĩa này, nhưng cô cho phép mình hoan lạc trong từng khoảnh
khắc đó. Cô tỉnh dậy hạnh phúc và ngượng ngùng.