Ibrahim và Daher đang đứng nói chuyện ở hành lang với Chánh Riyadh thì
Shaya sải bước đi tới với vẻ hào hứng. “Tôi đã phát hiện ra vài điều về
cái tên ông có được từ thầy phù thủy trừ tà đó.” Anh ta nói. “Gì vậy?”
“Chúng tôi có một danh sách nhân viên làm việc cho những công ty taxi
khác nhau. Tất cả những người có tên trong danh sách đều có lý lịch phạm tội và bọn họ sống hoặc làm việc gần phố Sitteen. Có tên Sheikh Hajar
trong đó.” “Tên hung thủ của chúng ta là một sheikh (1) à?” Riyadh hỏi.
(1) Sheikh là từ chung dùng để gọi các trưởng tộc, trưởng làng, học giả, lãnh tụ Hồi giáo...“Thực ra, theo những gì tôi được biết thì hắn chưa bao giờ là sheikh.” Shaya
nói. “Nhưng có điều này - trước khi làm việc cho công ty taxi, hắn đã
từng là nhân viên cứu thương của Trăng lưỡi liềm Đỏ.” Chánh Riyadh giơ
bàn tay lên và Ibrahim hiểu ông định nói Đi bắt hắn về đây, nhưng Shaya
ngớ ngẩn nói tiếp. “Còn nữa.”Anh ta xúc động nói. “Bố của Sheikh Hajar
đã bị tù vì đâm vợ ông ta.” “Làm thế nào anh có được thông tin đó?”
“Phân khu cảnh sát bắt hắn ta đã gửi đến một hồ sơ. Có vài vấn đề về
cuộc sống gia đình thời thơ ấu của hắn được ghi trong báo cáo. Bố của
hắn là một kẻ bạo hành thật sự. Ông ta hay treo hắn lên xà nhà và dùng
roi đánh hắn. Ông ta đã chết trong tù. Hajar được người bà ở Jeddah một
mình nuôi nấng. Có vẻ, sau khi ông bố bị bỏ tù, người mẹ đã chạy trốn và tự vẫn. Một vài tuần sau đó, người ta tìm thấy xác bà ta ở Muscat - quê hương bà ta. Tôi đang kiểm chứng lại câu chuyện, nhưng cho đến thời
điểm này tôi đã tìm cách để có được xác nhận về cái chết của bà mẹ, hình phạt bỏ tù dành cho ông bố, và cái chết của ông ta trong tù.” “Thế còn
người bà của Hajar thì sao? Vẫn còn sống chứ?” Ibrahim hỏi. “Tôi đang
tìm hiểu về điều đó.” Shaya nói. Chánh Riyadh quay sang Ibrahim. “Tôi
muốn người này được đưa đến đây ngay.” Ibrahim hiểu thêm rằng: Tôi để
anh theo vụ này bởi anh tuân lệnh tôi, và nếu anh không như vậy thì tôi
sẽ tìm người khác. “Chúng ta có thông tin gì liên quan đến việc phạm tội của hắn ta không?” Ibrahim hỏi. “Cho dù thế nào thì cũng đưa hắn đến
đây ngay.” Riyadh nói. “Tôi muốn nói chuyện với hắn. Để xem hắn nói gì
về lý lịch của mình. Để biết tất cả những gì có thể biết. Hắn chưa bị
bắt mà đấy chỉ là thẩm vấn thôi, các anh hiểu chứ?” Ibrahim quyết định
không tranh cãi gì. Katya gõ cửa và Daher ra mở. Nhìn qua vai anh ta cô
có thể thấy các tập hồ sơ nằm la liệt khắp phòng. “Tôi cần nói chuyện
với Thanh tra Zahrani.” Cô nói. Daher tỏ vẻ khó chịu. “Ông ấy đang bận.” Daher quay trở vào trong, và một phút sau, Ibrahim bước ra. “Tôi xin
lỗi vì đã làm phiền.” Cô nói. “Chiều nay tôi đã đến gặp đại tá về hưu
Hussain Sa’ud. Ông ấy đã tiếp quản vụ án bàn tay bị chặt mà Tiến sĩ
Becker và tôi đã tìm được trong số hồ sơ vụ án cũ hôm qua.” “Tốt lắm.”
“Năm 1989, Đại tá Sa’ud đã phát hiện được mười ba bộ phận cơ thể - không có phần đầu – đều thuộc một cái xác phụ nữ. Chúng đã bị rải khắp Jeddah này. Đằng sau nó còn là một câu chuyện dài nữa mà không kể bây giờ
được. Vụ án đó được gọi là vụ Osiris. Đây là hồ sơ vụ án.” Cô đưa cho
ông một bản chụp hồ sơ vụ án. “Và cô cho rằng vụ này có liên quan đến vụ Thiên sứ sao?” “Có khả năng đó.” Cô nói. “Các bộ phận của cái xác đã
được rải khắp Jeddah cũng theo hình chúng ta đã phát hiện ngoài sa mạc.
Nhưng còn có một điều nữa.” “Là gì vậy?” “Ban đầu, vụ bàn tay bị chặt đó là do Thanh tra Mu'tazz phụ trách. Có vẻ tuần trước Mu'tazz đã đến gặp
Đại tá Sa’ud và lấy một bản chụp hồ sơ này. Trong đó bao gồm các báo cáo và ảnh chụp từng bộ phận của cái xác kia. Mu'tazz đã nói với Sa’ud rằng ông ta sẽ phỏng vấn những nghi phạm trước đây của vụ Osiris. Ông ta có
nói gì với ông về chuyện đó không?” Ibrahim chỉ trừng mắt nhìn cô. “Tôi
chỉ muốn ông biết điều đó.” Cô nói.