Chưa thực sự chìm vào giấc ngủ, Nguyệt Quỳnh bị chòm râu của ai đó đánh
thức. Mở mắt ra, chỉ thấy một bóng đen nằm trên người hắn, bóng đen
không có mặc xiêm y. Y phục của hắn bị giải khai.
“Tướng quân?”
khẽ hô lên theo thói quen, tay trái Nguyệt Quỳnh ấn lên vai đối phương.
Bóng đen vùi đầu vào bụng hắn, vừa hôn vừa liếm. Sự nhiệt tình của
Nguyệt Quỳnh được khơi gợi. Ruột dê trong cơ thể bị rút ra, Nguyệt Quỳnh khẽ rên rỉ vài tiếng. Ngón tay thô ráp chậm rãi tham nhập vào trong cơ
thể hắn, thân thể Nguyệt Quỳnh trở nên căng cứng, một lát sau, hắn mới
thả lỏng.
“Tướng quân. . . . . .”
“Ta là ai?” Tựa hồ người nào đó có chút mất hứng.
“Nghiêm Sát.”
Ngón tay đang ma sát được rút ra, thứ đáng sợ gì đó đâm vào hắn. Nguyệt
Quỳnh không kháng cự, cau mày chịu đựng sự xâm nhập của đối phương. Cự
vật cực nóng và cứng rắn tiến vào rất chậm, không giống với sự thô bạo
gấp gáp trước kia. Cảm giác đau đớn nằm trong phạm vi hắn có thể chịu
được, Nguyệt Quỳnh ngửa đầu rên rỉ. Lần này tốn nhiều công phu, Nghiêm
Sát mới đi vào trong cơ thể hắn. Khiến cho Nguyệt Quỳnh không thể không
hoài nghi người này là giả mạo.
Chôn trong cơ thể Nguyệt Quỳnh,
Nghiêm Sát cũng không động, y chỉ lẳng lặng nằm trên người Nguyệt Quỳnh, lấy râu đâm khắp mặt hắn, đâm lên cổ hắn, lên xương quai xanh của hắn.
Người này đã xảy ra chuyện gì? Nguyệt Quỳnh vô ý thức đưa tay trái khẽ
vuốt ve bả vai của Nghiêm Sát, tấm lưng dày rộng, ngón tay lưu luyến nơi vết sẹo một phen. Miệng bị chặn lại, Nguyệt Quỳnh choáng váng, hồ đồ,
người này thực quái.
Luật động phi thường nhẹ, so sánh với trước
kia, chỉ có thể dùng ‘rất nhẹ’ để hình dung. Cảm giác của Nguyệt Quỳnh
đến rất nhanh, rên rỉ cũng lộ ra vài phần ôn nhu cùng mị hoặc mà trước
kia chưa từng có. Nghiêm Sát thở dốc nặng nhọc, tựa hồ đang ẩn nhẫn điều gì. Thân thể Nguyệt Quỳnh đã lâu không hoan hảo nhanh chóng tiết ra,
cùng lúc đó, Nghiêm Sát thế nhưng cũng tiết.
“Nghiêm Sát?”
Không mong người này nói với hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ là theo bản năng
khẽ gọi. Trận hoan ái này có thể nói là đơn phương, tuy rằng Nghiêm Sát
đã tiết, nhưng Nguyệt Quỳnh biết y cũng không có sảng khoái. Tình cảnh
này so với Nghiêm Sát trực tiếp mưa rền gió dữ một hồi càng khiến hắn
bất an hơn. Khiến hắn nhớ đến đêm mưa ấy, đêm đó, Nghiêm Sát chính là
như vậy. Cũng từ đêm đó, quan hệ của hắn cùng Nghiêm Sát đã thay đổi.
Nghiêm Sát trở thành chủ tử của hắn, còn hắn trở thành . . . . . . .
công tử không được sủng nhất của Nghiêm Sát.
Nguyệt Quỳnh cũng
không đau lòng gì, chỉ có sự bối rối, khó hiểu. Những chuyện quá phức
tạp khiến hắn không muốn nghĩ đến, sự xuất hiện của Nghiêm Sát trong
sinh mệnh hắn không hề giống với những kẻ khác. Cho dù thân phận của
Nghiêm Sát là gì, cho dù thái độ của Nghiêm Sát với hắn như thế nào, cho dù Nghiêm Sát “tra tấn” hắn ra sao, “ngược đãi” hắn thế nào, Nghiêm
Sát, cũng sẽ không giết hắn.
Vật gì đó đã mềm xuống nhưng vẫn
đáng sợ ở trong cơ thể hắn chầm chậm lui ra ngoài, Nguyệt Quỳnh mở to
mắt, muốn nhìn kỹ người này một chút để chắc rằng y không phải là giả
mạo. Đáng tiếc, không phải là giả. Cho dù hắn không thấy rõ mặt của đối
phương, nhưng thân thể to lớn như tòa sơn này, ngoại trừ Nghiêm Sát còn
có thể là ai? Nghiêm Sát xuống giường, chỉ chốc lát, y cầm bố khăn ướt
tiến vào, giúp Nguyệt Quỳnh rửa sạch hậu huyệt cùng thân thể. Rút ruột
dê đã bẩn ra, Nghiêm Sát cũng không đánh thức Hồng Hỉ Hồng Thái, sau khi mặc tiết khố vào, y tiến vào chăn, ôm Nguyệt Quỳnh.
“Lâu Vũ thế nào?”
“Ngủ.”
“Hắn theo ngươi gần bốn năm rồi.”
“Câm miệng.”
“Hắn đối với ngươi thực … ngô!”
Được rồi được rồi, hắn ngủ ngủ, không cần lấy râu đâm hắn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nghiêm Sát biến mất. Sau khi nếm qua điểm tâm, Từ đại phu vội đến xem mạch cho hắn, kết quả khám bệnh vẫn là dạ dày hắn còn
chưa tốt, phải tiếp tục điều dưỡng. Nguyệt Quỳnh xoa xoa phần bụng đã
phát trướng, đồng tình với y thuật của Từ đại phu. Hôm nay, Nghiêm Sát
không có đến. Chạng vạng, Tây uyển lại truyền đến tiếng hô của Hành công công, triệu người thị tẩm. Nhưng sau khi hắn ngủ, Nghiêm Sát lại như u
linh xuất hiện trên giường hắn, không có “tra tấn” hắn, chỉ đơn thuần
lấy râu đâm khắp người hắn, rồi ôm hắn ngủ. Tựa hồ là đang trở về khoảng thời gian “yêu đương vụng trộm” trước kia. Không, không phải là yêu
đương vụng trộm, không có tình thì lấy gì mà vụng trộm?
Ngày hôm sau, Lê Hoa Chước mang tin tức đến.
“A? Toàn bộ các phu nhân Nam Bắc uyển đều bị tống xuất phủ?” Nguyệt Quỳnh kinh ngạc đến ngây người.
Lê Hoa Chước gật gật đầu: “Không chỉ có các phu nhân Nam Bắc uyển. Giang
Thương Nham cùng Khuyết Dung của Đông uyển cũng bị tống xuất phủ. Dường
như lần thị tẩm trước, bọn họ đã khiến Vương gia không hài lòng, nên đêm đó đã bị tống xuất phủ.”
Lần thị tẩm trước? Không phải là đêm mà Nghiêm Sát trở nên kỳ quái đó sao? A? Sao Nghiêm Sát lại không triệu
hắn thị tẩm, ngược lại chính y còn chạy đến hầu hạ hắn một lần. A, không không, không phải hầu hạ.
“Nguyệt Quỳnh? Nguyệt Quỳnh?”
Nguyệt Quỳnh lập tức hoàn hồn, tiếp tục uống thuốc bổ của hắn, lắng nghe những tin tức mà Lê Hoa Chước nghe được.
“Còn có, hôm nay có mười vị công tử nhập phủ, nghe nói tạm thời an trí ở tại Đông Tây nhị uyển, chờ sau khi các phu nhân Nam Bắc uyển ra khỏi phủ,
bọn họ liền đến Nam Bắc uyển trụ nha.”Nga. Nguyệt Quỳnh gật gật đầu. Cảm thấy buồn bả, những người này liền bị đưa ra đưa vào phủ như thế. Để người chà đạp, mặc cho số phận.
“Nguyệt Quỳnh.” Lê Hoa Chước nhìn chằm chằm Nguyệt Quỳnh, “Ngươi, còn muốn xuất phủ không?”
Không lập tức trả lời, Nguyệt Quỳnh uống mấy ngụm canh xong, mới nói: “Còn
muốn.” Lê Hoa Chước thở dài, không nói gì, bầu không khí có chút trầm
buồn. Nguyệt Quỳnh bỗng nhiên cười cười, buông bát đứng dậy. Sau đó liền xoay xoay thắt lưng.
“Hồng Hỉ Hồng Thái.”
“Công tử.”
“Ta muốn khiêu vũ, giúp ta hạ thắt lưng.”
“Công tử!” Hồng Hỉ cùng Hồng Thái kêu lên sợ hãi, sắc mặt Lê Hoa Chước cũng
thay đổi. Nguyệt Quỳnh buồn bực nhìn bọn họ: “Có chuyện gì sao?”
Hồng Thái vội vàng nói: “Công tử, Từ đại phu đã nói trước khi dạ dày của ngài hồi phục lại, tốt nhất là nên tĩnh dưỡng.”
“Không thể khiêu vũ?” Nguyệt Quỳnh nhíu mày, “Ta gần đây trở nên béo, phải vận động một chút.”
“Ngươi đâu có béo.” Lê Hoa Chước ấn hắn ngồi xuống, “Sắc mặt của ngươi vẫn
không tốt. Gần đây vẫn còn nôn. Không được, chờ đến khi thân thể ngươi
hoàn toàn hồi phục, ngươi mới được khiêu. Ta thà rằng ngươi không thể
khiêu vũ, cũng còn hơn nhìn thấy ngươi ngất xỉu.”
Nguyệt Quỳnh trấn an nói: “Hoa Chước, xin lỗi, ngày đó ta đã dọa ngươi sợ rồi.”
“Đúng vậy, biết là đã dọa ta sợ mà còn không thành thật chút nào. Canh cá của ngươi còn chưa uống hết mà, uống nhanh.”
Nguyệt Quỳnh nhăn mũi: “Ta thực sắp biến thành đại phì nhân.”
“Uống nhanh!”
Nguyệt Quỳnh nâng bát lên, thầm nghĩ: Hoa Chước nhanh chóng trở thành Nghiêm Sát rồi.
. . . . . . . . .
Nguyệt Quỳnh một mực ở trong viện, không biết các phu nhân Nam Bắc uyển khi
rời phủ khóc thê thảm thế nào. Cũng không biết ngoại trừ các nàng cùng
hai vị công tử mà Lê Hoa Chước đã nói, còn có ba vị công tử Tây uyển bị
tống xuất phủ. Đương nhiên, không bao gồm bọn công tử được sủng ái. Ngày hôm đó, từng chiếc xe ngựa ngoài vương phủ lần lượt rời đi, mất đi sự
che chở của vương phủ, sau này bọn họ chỉ có thể dựa vào chính bản thân
mình.
Nghiêm Sát mỗi đêm đều triệu người thị tẩm, nhưng y mỗi đêm đều qua đêm trong phòng Nguyệt Quỳnh. Trong suy nghĩ của một số người,
Vương gia lại trở thành Vương gia trước kia, sự tồn tại của công chúa
dường như không có chút ảnh hưởng gì. Mà Hoàng đế Cổ Niên ở nơi kinh
thành xa xôi nhận được một phong mật tín mà Nghiêm Sát phái người đưa
đến. Sau khi xem xong, hắn ta liền đem ba gã thị quân đang hầu hạ mình
giết chết. Ngày hôm sau, Cổ Niên phái Triệu công công đi đến Giang Lăng
truyền chỉ, thưởng cho Nghiêm Sát vàng bạc ngự rượu, vờ không đề cập đến công chúa.
Ở một tòa tẩm cung yên tĩnh phía tây bắc trong hoàng
cung, trong phòng đầy hương nhiên [nhang khói], Thái hậu Trương Huyên
Ngọc quỳ gối trước mặt Bồ Tát, lẩm nhẩm đọc kinh văn. Niên kỷ đã bốn
mươi hai, Thái hậu nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi, năm tháng không hề lưu lại
dấu vết trên mặt nàng. Năm đó nàng từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân,
hiện giờ vẫn xứng đáng với danh hiệu này. Tiên đế Cổ Thiết nổi tiếng
tuấn mỹ, Trương Huyên Ngọc cũng là một mỹ nhân, hai người sinh hạ nhi tử Cổ U dung mạo khuynh quốc khuynh thành cũng là chuyện không đáng ngạc
nhiên.
Có truyền thuyết rằng ai đã từng gặp qua Trương Huyên
Ngọc, là nam nhân sẽ bị nàng hút đi một nửa hồn phách; nhưng còn những
kẻ thấy qua Cổ U, nếu là nam nhân sẽ bị hắn hút đi toàn bộ hồn phách, là nữ nhân thì hận không thể để lại vài dấu vết trên mặt hắn. Nét đẹp của
Cổ U không chỉ có ở dung mạo của hắn, mà càng ở tâm linh xuất trần của
hắn. Ở chốn hoàng cung bẩn ô nạp cấu[dơ bẩn] này, hắn thế nhưng không hề bị nhiễm nửa điểm dơ bẩn, tâm hắn tựa như vũ của hắn, thuần túy, tinh
khiết. Khi Cổ U còn nhỏ, còn có chút sợ Cổ Niên, chờ hắn trưởng thành,
sau khi tình cảm Cổ Niên dành cho hắn thay đổi, hắn liền càng sợ Cổ
Niên. Không chỉ là sợ, mà là sợ đến mức khiến cho Cổ Niên nổi điên.
Nhìn chằm chằm Trương Huyên Ngọc đang bày ra vẻ mặt bình thản như không có
gì, Cổ Niên nhấm nháp chén rượu ngon. “Sao ngươi có thể khiến cho U nhi
nhẫn tâm rời bỏ ngươi?” Trương Huyên Ngọc chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt
đẹp được di truyền bảy phần cho Cổ U.
“Hoàng Thượng ngài mới bao nhiêu tuổi, sao đã bắt đầu không nhớ những chuyện đã xảy ra?” Đôi mắt
đẹp chuyển lại đây, Trương Huyên Ngọc lạnh lùng nói, “Chẳng phải kẻ
khiến cho U nhi nhẫn tâm rời bỏ ai gia chính là Hoàng Thượng bất chính
sao?”
Cổ Niên ngửa đầu uống hết chén rượu, thị nữ của Trương Thái hậu lập tức rót đầy cho hắn. Đối với sự bất kính của Thái hậu, Cố Niên
cũng không để ý, mà chỉ cầm lấy chén rượu, nói: “Là ngươi không có chiếu cố hảo cho U nhi của trẫm. Là ngươi làm cho hắn chạy lên Vọng lâu tự
thiêu, đều là ngươi.”
Trương Huyên Ngọc mặc kệ hắn, quay đầu đi:
“Hoàng Thượng, ai gia siêu độ cho U nhi, ngài cần phải đi.” Cổ Niên tự
cố tự đắc [tự biên tự diễn] uống rượu, nằm lên chiếc ghế Cổ U từng nằm,
đắp chiếc chăn Cổ U từng đắp, ở trong túy mộng tìm kiếm bóng người đang
dần trôi đi trước mắt hắn.
Cổ Niên đang uống rượu bị đám nô tài
cẩn thận khiêng đi, những giọt lệ đong đầy trong mắt Trương Huyên Ngọc
lúc này mới trào ra, cúi đầu hô to: “U nhi. . . . . . U nhi. . . . . .”
Có người đi đến quỳ gối bên chân nàng, mắt cũng ngấn lệ. Trương Huyên
Ngọc sờ lên đầu của hắn, thấp giọng khóc.