Vừa chớp mắt đã đến tháng tám, bọn công tử vừa nhập phủ một tháng trước
cũng đã thị tẩm được vài ngày. Cảnh than khóc khi ly khai của các phu
nhân Nam Bắc uyển đã trở thành chuyện quá khứ, có tân công tử được sủng
ái, cũng có công tử cũ bị thất sủng, Lệ vương phủ vẫn là Lệ vương phủ
như trước. Chỉ sợ thứ duy nhất có thay đổi chính là cuộc sống của Nguyệt Quỳnh.
Giang Lăng tháng tám càng trở nên nóng bức hơn, Nguyệt
Quỳnh cảm thấy năm nay nóng nực hơn nhiều so với trước kia, cho dù là
đang đứng dưới bóng râm, mồ hôi trên người hắn cũng không ngừng chảy ra, hại hắn hận không thể ngâm mình trong dục dũng, mãi mãi không cần đi
ra. Càng gay go hơn là Nghiêm Sát mỗi đêm đều ôm hắn ngủ, một cái hỏa lò ở sát bên cạnh, hắn cảm thấy khô nóng vô cùng. Chẳng lẽ khả năng thích
ứng của hắn giảm xuống rồi sao? Rõ ràng là hắn không có sợ nóng bức như
thế a.
Ngâm mình trong dục dũng, Nguyệt Quỳnh nhìn chằm chằm thắt lưng của mình. Hắn béo, hắn thực sự béo, thắt lưng hắn đã phình to đến
mức thấy rõ cái bụng tròn vo. Trong đầu lập tức xuất hiện bộ dáng bản
thân mình trở thành đại phì nhân, Nguyệt Quỳnh liền giật mình. Dạ dày
vẫn còn trướng trướng, mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, hắn đều muốn nôn, y
thuật của Từ đại phu lần này trở nên vô dụng, đã qua hai tháng, dạ dày
hắn cũng không có chút cải thiện. Hơn nữa hắn càng ngày càng ngủ nhiều,
hôm nay hắn ngủ sáu canh giờ, hắn thấy như mình đang rảo bước tiến lên
trên con đường trở thành đại phì nhân. Không được! Hắn không thể ăn nữa! Nếu trở nên béo thì hắn làm sao khiêu vũ đây? Nói đến khiêu vũ. . . . . . Nguyệt Quỳnh đứng lên, dựa vào dục dũng, tay trái chạm đến mắt cá
chân trái, nâng lên theo phương vuông góc. Xong rồi, hắn cư nhiên nâng
không đến lỗ tai!
“Ngươi đang làm gì!”
Tiếng gầm giận dữ
phát lên từ phía sau, Nguyệt Quỳnh hoảng sợ, đang giữ tư thế Kim Kê Độc
Lập*, chân hắn bỗng trượt về phía sau. Một đôi tay to ôm chặt lấy hắn,
thân người dán chặt phía sau của người nọ trở nên căng cứng.
[*Kim Kê Độc Lập: tư thế đã được miêu tả ở trên: cong chân về phía sau, tay chạm mắt cá, nâng lên]
Xong rồi.
Đại bố khăn trùm xuống đầu, cả người bị ôm ra dục dũng. Nguyệt Quỳnh bị ôm
đi sợ đến mức không dám hé răng, tuy rằng hắn vạn phần hồ đồ không biết
vì sao Nghiêm Sát lại sinh đại khí như vậy. Nếu nói hắn vừa nãy suýt
chút bị ngã, cũng là do Nghiêm Sát dọa hắn giật mình, hắn mới trượt
chân. Đem người đặt lên giường, Nghiêm Sát kéo bố khăn ra, sắc mặt đầy
vẻ lo lắng, Nguyệt Quỳnh liền nuốt nước miếng.
Nghiêm Sát lấy
chăn quấn người Nguyệt Quỳnh lại. “Người đâu!” Hồng Hỉ cùng Hồng Thái
lập tức xuất hiện ở trong phòng. Nghiêm Sát cởi bỏ đai lưng, quấn quanh
cổ tay, quất về phía Hồng Hỉ cùng Hồng Thái.
“Nghiêm Sát!” Nguyệt Quỳnh bổ nhào vào người Nghiêm Sát, gắt gao ôm lấy cánh tay y. Hồng Hỉ
cùng Hồng Thái “phịch” một tiếng quỳ xuống. Nguyệt Quỳnh không hề mặc gì cả, nhưng hắn đành phải làm vậy.
“Sao ngươi lại đánh Hồng Hỉ Hồng Thái!”
“Thân là người hầu của ngươi, thế nhưng lại chăm sóc ngươi không tốt, nên đánh! Ngươi nằm xuống cho ta!”
Nguyệt Quỳnh không nghe lời y, tay trái dùng lực ôm chặt lấy cánh tay thô ráp của y.
“Không được đánh Hồng Hỉ Hồng Thái!”
“Không được?” Lục mâu u ám.
“Ta đang tắm, bọn họ không thể vào, làm sao chăm sóc ta? Hơn nữa vừa nãy
nếu không phải ngươi đột nhiên rống ta, ta cũng sẽ không suýt chút bị
ngã.” Vị nam sủng này có thể nói là quá to gan lớn mật.
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, công tử suýt chút bị ngã?
Nghiêm Sát ngăn trở thân thể trần trụi của Nguyệt Quỳnh: “Buông ra! Nằm xuống!”
“Không được đánh Hồng Hỉ Hồng Thái!”
“Đi ra ngoài!”
Hồng Hỉ Hồng Thái lo lắng nhìn công tử, đứng dậy lui ra ngoài. Hai người
vừa đi, Nguyệt Quỳnh liền buông tay ra, lấy chăn che lấy thân thể, ngồi
lại trên giường. Nếu hắn nói không sợ hãi vẻ giận dữ của Nghiêm Sát lúc
này thì chắc chắn là giả, nhưng hắn không thể để người này đánh Hồng Hỉ Hồng Thái. Nghiêm Sát tháo đai lưng ra, cởi xiêm y, buông màn thượng
giường. Nguyệt Quỳnh lui về phía sau, lui mãi đến khi không thể lui thêm được nữa.
“Ngươi không thể đánh Hồng Hỉ Hồng Thái.” Khí nhược nhưng không chút yếu ớt.
Nghiêm Sát quỳ gối trên giường, cúi đầu nhìn Nguyệt Quỳnh. “Từ Khai Viễn có
từng nói với ngươi là không được khiêu vũ hay không?”
Nguyệt
Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu: “Ta béo, có bụng luôn rồi, nếu
không khiêu liền thực sự trở thành đại phì nhân a.”“Oanh” một tiếng, Nghiêm Sát nện một quyền lên trụ giường, chiếc giường liền
rung chuyển, lung lay, Nguyệt Quỳnh sợ tới mức không dám thở mạnh.
Nghiêm Sát siết chặt nắm tay, hít sâu mấy hơi, y mới thô giọng nói:
“Không có sự chấp thuận của ta, sau này không được khiêu vũ. Nếu không
ta liền đem bán Hồng Hỉ Hồng Thái, đổi cho ngươi hai cái người hầu hiểu chuyện.”
“Không được!” Hồng Hỉ Hồng Thái là người nhà của hắn!
“Ngươi còn khiêu vũ không!”
Trong đôi mắt to nảy lên nét buồn bã, Nguyệt Quỳnh rủ mắt xuống: “Không
khiêu.” Hắn có thể không khiêu vũ, nhưng không thể mất đi Hồng Hỉ Hồng
Thái. Bóng đen cúi xuống, miệng bị chặn lại, Nguyệt Quỳnh không mở miệng để đối phương tiến vào. Râu đâm hắn một hồi, hắn mới nghe thấy Nghiêm
Sát nói: “Đến khi dạ dày của ngươi hồi phục, ta liền cho ngươi khiêu.”
A? Mắt to ngước lên, tràn đầy kinh hỉ.
“Ngủ!”
Nguyệt Quỳnh bĩu môi, nhưng sự vui sướng trong mắt không cách nào che đậy
được. Ngoan ngoãn nhắm mắt nằm xuống, hắn đã nghĩ người này vĩnh viễn
cũng không cho hắn nhảy, hại hắn suýt chút rơi lệ. Ngón tay thô ráp vuốt ve bờ môi của hắn, Nguyệt Quỳnh hé miệng, chòm râu đâm hắn lại hạ
xuống, lưỡi xâm nhập. Sao đêm nay y không có triệu người thị tẩm?
Chăm chú nhìn người bên cạnh đã ngủ say, Nghiêm Sát ngồi xếp bằng bên người
hắn. Dưới tay chính là phần bụng đã hiện rõ manh mối của Nguyệt Quỳnh.
Bốn tháng, phần bụng của người này sẽ càng ngày càng rõ ràng.
Hôm sau tỉnh lại, Nghiêm Sát không ở trên giường. Nghĩ đến trận tranh chấp
kinh tâm động phách tối hôm qua, Nguyệt Quỳnh còn có chút sợ hãi, nếu
hắn chậm một bước, Hồng Hỉ Hồng Thái đã bị đánh.
“Công tử, ngài không bị ngã phải không?” Hồng Hỉ cùng Hồng Thái cũng còn sợ hãi.
“Không có.” Nguyệt Quỳnh cười cười trấn an hai người, “Hắn đột nhiên lên tiếng từ phía sau, làm ta giật cả mình, ta mới suýt té ngã.”
“Công tử, thân thể ngài không khoẻ, không nên khiêu vũ, chờ thân thể ngài hồi
phục hoàn toàn, ta cùng Hồng Hỉ sẽ cùng ngài luyện vũ mỗi ngày.” Hồng
Thái khẩn cầu nói. Nguyệt Quỳnh lập tức nói: “Hảo, hảo, trước khi thân
thể tốt hơn, ta không khiêu là được rồi.”
“Ân.” Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nín khóc mỉm cười.
“Vương gia có lệnh ──” đột nhiên giọng nói của Nghiêm quản gia vang lên từ
ngoài viện. Hồng Hỉ vội vàng đỡ công tử đứng dậy, Hồng Thái đi ra ngoài
mở cửa. Đi vào trong viện, Nguyệt Quỳnh che ngực, trực giác của hắn cảm
thấy . . . . . .
Người đến quả nhiên là Nghiêm quản gia, Nguyệt
Quỳnh mỉm cười với hắn, Nghiêm quản gia cũng tươi cười đáp trả, nói:
“Nguyệt Quỳnh công tử, Vương gia có lệnh, mệnh ngài ba ngày sau rời
phủ.”
A? Nguyệt Quỳnh sửng sốt. Sau một lúc lâu mới phục hồi lại
tinh thần. Hắn, có thể rời khỏi phủ? Tâm “thình thịch thình thịch” đập
rất nhanh, đầu óc Nguyệt Quỳnh trở nên trống rỗng. Khi vừa nghe thấy
mệnh lệnh này, không hiểu vì sao ngực hắn đột nhiên co rút, đến khi hắn
rốt cuộc cũng phản ứng lại, hắn chỉ cười thật sâu: “Hảo, ta đã biết.
Nghiêm quản gia, chỉ có một mình ta rời phủ sao? Ta có thể mang theo
Hồng Hỉ Hồng Thái hay không?”
“Có thể.”
“Nghiêm quản gia, Hoa Chước có thể cùng theo ta rời phủ không?”
Nghiêm Bình nói: “Hoa Chước công tử vẫn chưa thể rời phủ, Vương gia mệnh ngài
cùng Bắc công tử ở Đông uyển ra khỏi phủ. Công tử ngài thu thập hành
trang xong liền nói cho Hành công công, hắn sẽ an bài xe ngựa cho ngài
rời đi.” Truyền lệnh xong, Nghiêm Bình liền rời đi.
Nguyệt Quỳnh ngơ ngác đứng ở nơi đó, Hoa Chước và hắn không thể cùng nhau rời đi, làm thế nào đây?
“Công tử. . . . . .” Hồng Hỉ cùng Hồng Thái muốn nói lại thôi khẽ hô. Trong đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh phủ một tầng hơi nước, hắn lắp bắp nói:
“Hoa Chước cùng An Bảo, làm thế nào đây?”
“Công tử, ngài muốn đi tìm Vương gia hay không?”
Nguyệt Quỳnh ngốc ngốc, sửng sốt hồi lâu, rồi mới lắc đầu, xoay người vào
phòng: “Hồng Hỉ Hồng Thái, trước hết thu thập hành lý đã.”