Nói đến chuyện xưa, thuận tiện đề cập một chút về phần đất được
phong của tứ vương. Nghiêm Sát ở tại Giang Lăng, nhưng ý nghĩa thực tế của Giang Lăng “phủ” chính là mười châu phía đông nam. Đất phong
của tứ vương được gọi là “phủ”. Bản đồ U quốc giống như chiếc
quạt lá cọ của Thiết Phiến công chúa trong《 Tây du ký 》, tứ giác nhô ra, bốn phía ao hãm. Giang Lăng phủ của Nghiêm Sát chiếm cứ phía
đông nam, Cam Lâm phủ của An vương Dương Tư Khải chiếm cứ tám châu
phía tây nam, Thái Châu phủ của Tề vương Giải Ứng Tông chiếm cứ mười
hai châu tây bắc, Võ Di phủ của Hằng vương Giang Di (đã chết) là
sáu châu ở trung gian giữa An vương cùng Tề vương ── phần đất phong
duy nhất trong tứ vương liền kề cùng hai vị vương khác.
Giang Lăng phủ ven biển, nhưng Giang Lăng thành mà Nghiêm Sát ở lại không
gần biển, này cũng là vì an toàn … Trong Giang Lăng phủ có “hồ Nữ
Oa”, “hồ Bàn Long” là hai hồ nước lớn, sáu trăm dặm về phía bắc
Giang Lăng phủ chính là sông Tiễn. Vậy nên ở Giang Lăng, một năm bốn
mùa hải sản phong phú, cho dù là mùa đông cũng có thể ăn cá tôm tươi.
“Giang Lăng phủ” của Nghiêm Sát cùng “Cam Lâm phủ” của An vương Dương Tư
Khải cách nhau không xa, nhưng lại bị phân cách bởi một tòa “núi
Ba”. Đất phong của An vương có một phần là biển, đi dọc theo
biển là có thể đến Giang Lăng phủ. Trong tứ vương, ngoại trừ Tề
vương ở phía bắc của “Tiễn giang”, ba vương khác đều ở phía nam
“Tiễn giang”, mà đất phong của Tề vương có thể nói là phần đất ở
gần kinh thành nhất, cũng là đất phong có diện tích lớn nhất, vị
vương trị vì nhiều châu quận nhất.
Tề vương Giải Ứng Tông
chính là bộ hạ cũ của hoàng đế Cổ Niên, cũng là người được hắn tín nhiệm nhất. Khi Nghiêm Sát còn tại trên núi kiêu ngạo làm vương,
chưa đầu quân Cổ Niên, hắn đã vì Cổ Niên lập nhiều chiến công hiển
hách. Nhưng đến khi Nghiêm Sát đầu quân Cổ Niên, địa vị của hắn
liền bị dao động, nếu hắn là một con sói, thì Nghiêm Sát chính là
một con hổ. Cũng bởi vì thế, người Giải Ứng Tông hận nhất chính là
Nghiêm Sát. Vì để trấn an hai vị bộ hạ đối địch, Cổ Niên đem “Giang
Lăng phủ” màu mỡ nhất phân cho Nghiêm Sát; đem nơi dân phong mạnh
mẽ nhất, có vị trí chiến lược quan trọng nhất, diện tích cũng lớn
nhất là “Thái châu phủ” phân cho Giải Ứng Tông, đồng thời làm cho hắn trở thành vị vương gia duy nhất cùng hoàng đô “Thượng Tha” ở phía
bắc Tiễn giang. Này có thể nói là Cổ Niên đã gián tiếp đem sự an
toàn của hoàng thành giao cho Giải Ứng Tông. Theo một ý nghĩa nào
đó, cũng thể hiện rõ địa vị đứng đầu trong tứ vương của Giải Ứng Tông. Trong tứ vương, kẻ có thể cùng Nghiêm Sát đối đầu chính
là Tề vương Giải Ứng Tông.
Hằng vương Giang Di từng là bộ hạ của U đế, sau đó bị Cổ Niên chiêu hàng, bởi vì là hàng thần nên đất phong của hắn ít nhất, nhưng với Giang Di mà nói thì đã đủ. An
vương Dương Tư Khải chính là vị vương cuối cùng đầu quân Cổ Niên, cũng là vị vương trẻ tuổi nhất, so với Nghiêm Sát còn nhỏ hơn ba
tuổi. Bất quá cũng vì giết người như ma, trên chiến trường luôn liều
mình như không muốn sống, cũng là kẻ biết ăn nói nhất trong bốn
vương, được Cổ Niên yêu thích, cho nên được phân tám châu “Cam Lâm”.
Giang Di đã chết, nhi tử Giang Bùi Chiêu từ nhỏ mang bệnh, chính là một
thư sinh văn nhược, trói gà không chặt. Giải Ứng Tông cùng Nghiêm
Sát đối đầu với nhau, Dương Tư Khải chính là kẻ mọi việc đều thuận lợi, không gây tội với ai, cũng không lấy lòng ai. Bất quá sau khi
thế lực của Nghiêm Sát dần dần trở nên lớn mạnh, hắn thường xuyên lui tới chỗ Nghiêm Sát nhiều hơn trước.
Tình hình tứ vương đại khái như trên, câu chuyện trở lại Lệ vương phủ ──
Tháng ba đầu năm, một ngày đẹp trời. Vào ngày này, các công tử, phu
nhân ở vương phủ, theo quy củ có thể ra phủ. Ngày thường nếu muốn ra
phủ thì phải có được sự chấp thuận của công công hay ma ma quản sự
các uyển, hơn nữa trừ phi trong nhà có người qua đời, nếu không
công công và ma ma cũng sẽ không đồng ý. Ngày mà hàng năm Nguyệt
Quỳnh mong đợi nhất chính là tháng ba đầu năm, không những được ra
phủ hít thở không khí, còn có thể thừa dịp Hành công công không ở đó
mà thưởng thức các món ăn vặt của Giang Lăng. Đêm trước, Nguyệt
Quỳnh chỉ ăn nửa chén cháo, bởi vì hôm nay hắn có thể ăn thật
nhiều.
Điều càng làm cho hắn cao hứng chính là ngày hôm qua
Nghiêm Sát đã rời khỏi phủ đi bắt hải tặc, nghe nói phải một, hai
tháng mới có thể trở về, Nguyệt Quỳnh hưng phấn đến mức cơ hồ một đêm
không ngủ, ý tứ hàm xúc trong đó chính là hắn có một, hai tháng
không cần phải chịu tra tấn, có một, hai tháng có thể tận tình ăn cay!
Sáng sớm, Nguyệt Quỳnh đã thức dậy, tinh thần vô cùng tốt. Hắn kích
động chạy vội đến trong viện của Lê Hoa Chước, gọi người còn chưa
rời giường kia thức dậy. Lê Hoa Chước đáng thương không kịp ăn điểm
tâm, đã bị Nguyệt Quỳnh kéo ra phủ.
Tuy rằng còn sớm, nhưng trên đường đã có rất nhiều người, nhất là tiểu hài tử, vội mua kẹo mạch nha, mua bánh mật, mua tạc hồ lô (một loại bánh ăn vặt làm bằng gạo và
bột mì, hình dạng giống như hồ lô), ở giữa một đám tiểu hài tử,
có một vị công tử, không chút xấu hổ theo bọn nhỏ mua thật nhiều thức ăn vặt. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đi theo sau công tử nhà mình, không
tham lam những món ăn vặt kia. Còn Lê Hoa Chước chưa tỉnh ngủ thì
bất đắc dĩ thở dài liên tục, nắm lấy tay An Bảo, không để cho cậu ta đi lạc. Sinh ra và lớn lên ở Giang Lăng, hắn chẳng có cảm giác
gì với những món ăn vặt kia, chỉ là ngẫu nhiên mua cho An Bảo mấy
món cậu ta thích ăn.
“Nguyệt Quỳnh, cứ ăn như thế, ngươi cần phải tốn không ít bạc a.”
Kẻ đang chờ ăn chả giò chiên khẽ cứng người, quay đầu lại hỏi: “Hồng Hỉ, ta dùng bao nhiêu bạc rồi?”
Hồng Hỉ đưa tay sờ sờ túi, cười nói: “Công tử mới ăn một tiễn bạc.”
Thân thể Nguyệt Quỳnh liền trở lại bình thường: “Không nhiều lắm không
nhiều lắm.” Lúc này, hắn muốn ăn chả giò chiên, liền đưa mắt nhìn, ý bảo Hồng Hỉ trả tiền, hắn dùng giấy dầu bao lấy chả giò chiên,
vui vẻ ăn: “Thần tiên, thần tiên a.” Lê Hoa Chước lại lắc đầu, thở dài.
Một đường đi ăn ở phố ăn vặt nổi tiếng ở Giang Lăng, mới vừa ăn nửa phố cũng đã đến buổi trưa, người trên đường trở nên đông đúc hơn.
Nguyệt Quỳnh cũng thấy mệt, dù sao trong hậu huyệt vẫn còn thứ kia.
Bảo Hồng Thái tìm một tửu lâu còn chỗ trống, Nguyệt Quỳnh dự định tạm thời nghỉ ngơi một chút. Lê Hoa Chước cảm động đến mức thiếu chút nữa rơi nước mắt, hắn thật sự đi không nổi nữa a.
Một nhóm
năm người ngồi trong góc, gọi trà Long Tĩnh, bốn món thức ăn chay,
một mâm tôm, một con cá, một chén rượu gạo. Trà Long Tĩnh, thức ăn chay cùng rượu gạo chính là những món Nguyệt Quỳnh thích nhất; cá là
món Lê Hoa Chước cùng An Bảo thích nhất, còn tôm thì là món mà
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái thích nhất, tóm lại tất cả mọi người đều có
thức ăn mình thích. Hôm nay bụng Nguyệt Quỳnh thực không chịu thua
kém, không hề khó chịu, tuy rằng đã ăn nãy giờ, nhưng hắn vẫn có
thể ăn nữa, khiến cho Lê Hoa Chước liên tục kinh ngạc. Ăn một hồi,
Nguyệt Quỳnh đột nhiên muốn đi vệ sinh, đưa tay chùi chùi miệng,
đứng dậy đi nhà vệ sinh.
“Công tử, ta đi cùng ngài.” Hồng Thái đứng lên, Nguyệt Quỳnh liền ấn hắn ngồi xuống.
“Cũng không phải là ở trong phủ, ngươi cứ an tâm ăn.” Hỏi tiểu nhị nhà vệ
sinh ở đâu, Nguyệt Quỳnh liền vội vội vàng vàng chạy đi.
Nhanh
chóng tìm thấy nhà vệ sinh, nhanh chóng nín thở giải quyết xong,
Nguyệt Quỳnh sửa sang xiêm y gọn gàng, chạy ra nhà vệ sinh. Đột nhiên
có người từ phía sau đưa tay kềm chặt cổ hắn, Nguyệt Quỳnh vừa
muốn kêu cứu, mũi và miệng liền bị bố khăn chụp lên, mùi hương ngọt
khẽ truyền đến, Nguyệt Quỳnh chống cự một chút, rồi rơi vào hôn
mê.
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái ở tửu lâu, đợi mãi không thấy
Nguyệt Quỳnh trở về nên lo lắng chạy đi tìm kiếm, sợ hãi phát hiện công tử bọn họ đã mất tích.. . . . . .
Nguyệt Quỳnh tỉnh lại trong những cái lay động khẽ khàng cùng tiếng nước nho nhỏ. Mở to mắt, hắn nhất thời không rõ bản thân đang ở nơi nào,
bốn phía đều đen tuyền. Sau khi hai mắt trở nên rõ ràng, hắn đột
nhiên ngồi dậy, kích động sờ sờ lên người.
“Uống!”
Hắn cư nhiên toàn thân trần trụi!
Tay chân luống cuống kéo tấm chăn, Nguyệt Quỳnh lấy chăn quấn chặt
lấy mình. Cắn đầu lưỡi, khiến cho bản thân bình tĩnh lại, tay trái
thăm dò nơi hậu huyệt, không có sưng như sau khi bị xâm phạm, ruột dê
trong cơ thể vẫn còn. Nhưng Nguyệt Quỳnh cũng chưa yên tâm, bên ngoài
truyền đến tiếng bước chân, hắn cố nhịn ý muốn thét lên, sờ soạng
thối lui về phía góc. Ánh sáng – nến theo người tới chậm rãi tiến
vào, Nguyệt Quỳnh sờ soạng nửa ngày cũng chỉ chạm được cây trâm bằng gỗ đào của mình đặt dưới gối đầu. Hai chân hắn khẽ động, tay
trái nắm chặt cây trâm, tính toán cùng người đang tới liều mạng.
Người vừa tới đi đến, ánh nến tinh tường chiếu lên khuôn mặt y, đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh trừng đến cực hạn, cây trâm trong tay trái rớt
xuống. Người tới cũng tự nhiên tinh tường thấy được sự kinh sợ của
hắn, buông ánh nến, y đi đến ngồi xuống trước mặt Nguyệt Quỳnh đã bị
dọa ngốc, thân hình giống như một ngọn núi ở trong không gian nhỏ
hẹp càng trở nên bức người.
“Ngươi nghĩ là ai?”
“Kiếp phỉ.”
Giọng nói của người vừa sợ bóng sợ gió một hồi vẫn có chút phát run.
Nhặt bảo bối mộc trâm của Nguyệt Quỳnh đặt sang một bên, người vừa
tới kéo tấm chăn quấn loạn thất bát tao [lộn xộn] trên người hắn ra, cắn lên cổ hắn.
Bị người dọa đến mức sinh khí, con thỏ
nóng nảy còn cắn người a, huống chi hắn không phải con thỏ, mà chính
là sơn dương! [dê núi =))] Đại bất kính né tránh đối phương cắn mình, Nguyệt Quỳnh tức giận trừng mắt. Đôi mắt đẹp duy nhất trong ngũ
quan chứa đầy lửa giận nồng đậm, nhưng ở trong mắt người khác lại
hoàn toàn mang một tư vị khác.
Núi nhỏ đưa tay kéo hắn
vào lòng mình, cắn lên đôi môi chưa khôi phục màu hồng nhuận của
hắn. Nguyệt Quỳnh cắn chiếc lưỡi xâm nhập vào miệng mình, muốn
đối phương cho hắn một lời giải thích. Vì sao phải dọa hắn, vì sao
không cho hắn ăn xong tiểu thực trên phố ? Kẻ bị cắn đưa bàn tay to
và thô ráp tham nhập cái cổ của nam sủng, thành công cứu ra đầu lưỡi của mình. Trừng mắt nhìn đối phương, rõ ràng người nhược thế kia
vẫn muốn một lời giải thích.
Kẻ đáng sợ ngoài dự đoán không có phát giận, mà chỉ kéo chăn ra, đem công tử thất sủng cuốn lấy
cuốn để rồi bế lên. Nhược thế công tử bị cuốn thành chả giò trừng
to mắt nhìn y, nhưng ngược lại có chút bất an, người này sẽ không
sinh khí đi.
Khom người đi ra khỏi nơi nhỏ hẹp, Nghiêm Sát đứng
thẳng dậy, hướng bên ngoài mà đi. Nguyệt Quỳnh chớp chớp đôi mắt đã trừng đến mỏi, trong lòng kinh ngạc, sao tiếng nước lại càng ngày
càng rõ ràng? Đột nhiên hô nhỏ, hắn đã quên! Không phải người này đi
bắt hải tặc sao? Sau khi hắn bị ôm đi ra, Nguyệt Quỳnh bất hạnh phát
hiện trực giác của mình lại hiển linh, hắn ở trên một chiếc thuyền!
Đi khỏi tiểu thất kia, vòng qua một cái bình phong thật lớn, đây rõ ràng là một chỗ cực kỳ công khai. Nghe thanh âm hẳn là còn trong khoang
thuyền, chậu than trong khoang thuyền không ngừng cháy bùng lên, có
một nhuyễn tháp siêu lớn có thể cho năm Nguyệt Quỳnh nằm, bên tháp có
một tấm thảm da thú thật dày, trên tháp chính là phần da đầy
đủ của lão hổ. Trước tháp có một cái bàn dài, trên bàn đặt chén
rượu cùng hoa quả. Hai bên tháp có bốn chiếc bàn vuông, thoạt nhìn
như là nơi để nghị sự. Bất quá lúc này chỉ có Nghiêm Sát cùng chả giò trong lòng y.
Đem chả giò hình người đặt lên tháp, Nghiêm Sát
đi ra ngoài. Nguyệt Quỳnh tóc tai bù xù không dám lộn xộn, không đoán ra người này muốn làm gì. Tuy rằng hắn chưa từng đoán được tâm tư người
này. Người vừa đi ra ngoài rất nhanh đã trở lại, cầm trên tay xiêm y
thường ngày cùng áo bông. Đặt lên tháp, Nghiêm Sát mở chăn ra, người
toàn thân trần trụi, không chút che giấu lộ rõ trước mắt y. Lục mâu
thâm trầm, Nguyệt Quỳnh kéo xiêm y che lấy thân thể. Hắn chỉ có tay
trái có thể động nên mặc y phục phi thường khó khăn, hai bàn tay to
bế Nguyệt Quỳnh dậy, làm cho hắn đứng trên tháp, giúp hắn mặc xiêm y.
Trời hạ ngân phiếu, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, không dám hỏi nhiều,
sợ hãi mặc xong xiêm y dưới sự “hầu hạ” của Nghiêm Sát. Không
giống với y phục vải bông bình thường của hắn, cả bộ y phục
này đều là tơ lụa thượng hạng, ngay cả áo bông, Nguyệt Quỳnh không
cẩn thận nhéo nhéo, bên trong không phải bông, chính là tơ tằm!
Người này sẽ không muốn đem hắn bán đi. Nguyệt Quỳnh rất không thoải
mái, y phục vải bông của hắn đâu?
Mặc y phục cho Nguyệt
Quỳnh xong, Nghiêm Sát lại đưa hai tay ôm lấy hắn, làm cho hắn ngồi
xuống, sau đó y liền ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Quỳnh, một tay nắm
lấy hắn.
“Nghiêm Mặc.”
Nghiêm Mặc tiến vào, mang theo
một cái mâm, trên có bát canh. Theo hắn vào còn có ba người, xem
cách ăn mặc thì có vẻ là tôi tớ, nhưng Nguyệt Quỳnh chưa bao giờ gặp
qua họ. Bọn họ cũng bưng mâm, trên mâm có thức ăn, có thịt. Bốn người
tiến tiến xuất xuất, chỉ chốc lát, trên bàn dài liền có đầy thức ăn. Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, có những món ăn mà hắn thích,
đột nhiên cảm thấy bụng thật đói.