Bốn người Nghiêm Mặc không chỉ dọn đầy thức ăn lên cái bàn dài,
mà trên những chiếc bàn vuông ở hai bên cũng chứa đầy thức ăn.
Cuối cùng, ba tôi tớ kia lui ra, Nghiêm Mặc vỗ vỗ tay, vài người tiến vào, mang theo hàn khí từ bên ngoài khoang thuyền, Nguyệt Quỳnh đều nhận thức bọn họ. Những người vừa vào sau khi gật đầu hành lễ với Nghiêm Sát đều nhất nhất ngồi ở bàn vuông. Ngoài Lí Hưu, Chu
Công Thăng, Nhâm Phữu, Hùng Kỉ Uông, Đổng Nghê, Nghiêm Thiết, còn có ác nhân mà Nguyệt Quỳnh không thích nhất – Từ đại phu.
Đối
với sự xuất hiện của hắn, bảy người họ không chút kinh ngạc,
Nghiêm Sát không để cho Nghiêm Mặc hầu hạ, mà cho hắn ngồi ở bàn
vuông. Tám người ở đây đều là tâm phúc của Nghiêm Sát, đương nhiên,
Nghiêm Sát không chỉ có tám tâm phúc này.
Đây không phải là lần đầu tiên Nguyệt Quỳnh ngồi bên cạnh Nghiêm Sát, cùng bộ hạ của y dùng cơm. Trước lúc Nghiêm Sát được phong vương, Nguyệt Quỳnh luôn theo y đi chinh chiến khắp nơi, loại tình huống này rất nhiều, sau đó, khi
cánh tay của hắn bị thương, hắn cũng không còn cùng Nghiêm Sát đồng thực đồng tẩm [ngồi chung ăn chung] nữa. Thật ra hắn cũng không câu
nệ, chỉ là cảm thấy hiện tại là cuối năm thứ sáu, đầu năm thứ bảy, Nghiêm Sát đột nhiên lại cho hắn tham dự tình cảnh này, hắn có chút sợ hãi, trăm câu hỏi không lời giải đáp [bối rối], trực giác cảm
thấy nguy hiểm, hắn không biết bữa cơm này mình có nên ăn hay không.
Lí Hưu nhìn người cúi đầu không nói vài lần, tròng mắt khẽ chuyển, mở
miệng: “Vương gia, Hoàng Thượng hạ chỉ trong vòng ba tháng phải tiêu
diệt hải tặc, tính toán ngày, kịp thời đến kinh thành thú công
chúa.” Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người ở đây đều đưa mắt
nhìn thân thể đang khẽ run rẩy của Nguyệt Quỳnh.
Nghiêm Sát
mở nắp đậy bát canh ra, cầm cái thìa đưa cho Nguyệt Quỳnh. Nguyệt
Quỳnh chầm chậm tiếp nhận, không phản ứng gì cả, tỏ vẻ không biết
Nghiêm Sát muốn hắn làm gì. Đợi nửa ngày, hắn vẫn cứ cầm thìa, cúi
thấp đầu, không hề nhúc nhích, Nghiêm Sát không mở miệng không được:
“Múc canh.” Thân thể Nguyệt Quỳnh lại khẽ run lên, chậm chạp múc
canh, tay trái cầm bát, bắt đầu uống. Lí Hưu nhịn không được, cười
thành tiếng, Nghiêm Sát nhìn hắn một cái, hắn lập tức dùng bữa, giả
vờ như không thấy gì cả. Nghiêm Sát không mở miệng thêm nữa, để
Nguyệt Quỳnh ở nơi nào tự cố tự địa [một mình] ăn canh, hoàn toàn xem
nhẹ hắn.
Chu Công Thăng cười cười, nói: “Nếu vương gia không
muốn vào kinh thú thê, chỉ cần khiến cho hải tặc làm ầm ĩ trong một thời gian. Những vật phẩm chúng ta tiến cống Hoàng Thượng sắp đến
Cây Dẻ khẩu, nếu lỡ như bị cướp, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ giận dữ.
Nơi đó không thuộc địa hạt của Vương gia, cho dù bị cướp cũng không liên quan đến Vương gia. Hoàng Thượng đã ban lệnh, không có thánh
chỉ, tứ vương không được tự tiện rời đi đất phong của mình.”
Bát canh đã nhìn thấy đáy, lổ tai Nguyệt Quỳnh khẽ giật giật, tựa hồ hắn vừa nghe được chuyện “không tốt” gì đó.
Lí Hưu tiếp lời: “Chuyện này chúng ta phải hảo hảo tính toán. Không
thể khiến cho Phạm Văn cùng Đường Hàn bị trách phạt. Thuyền cũng bị
cướp, hai người bọn họ không tất phải gánh vác tội thất trách.”
Nhâm Phữu mở miệng: “Điều này thì dễ xử lý. Ta đi cướp thuyền của
chúng ta, Kỉ Uông dẫn người ngăn Phạm Văn cùng Đường Hàn. Khiến cho
Tương Châu cùng Tư Mã chịu đòn đi.”
“Mụ nội nó, ta sớm đã muốn giáo huấn hai tên gia khỏa luôn cố bái ngoại kia một chút.” Hùng Kỉ Uông nói.
Trong lòng Nguyệt Quỳnh lạnh run, sao hắn càng nghe càng hồ đồ, càng nghe
lại càng hiểu được nhiều hơn? Không dám nghe tiếp, hắn buông bát, cầm
lấy đôi đũa, dự định sẽ chuyên tâm dùng bữa, mới vừa gấp một khối
cà, hắn đột nhiên phát hiện cái chén trước mặt Nghiêm Sát trống
không, chén rượu cũng trống không. Hắn nhìn bát canh, cuối cùng đầu óc cũng phục hồi tinh thần lại, mới nãy hình như người này đã múc
canh cho hắn uống. Vội vàng buông đũa, âm thầm thỉnh Bồ Tát phù hộ
người này không để ý đến, hắn mười phần ân cần, một tay múc canh,
rót rượu cho Nghiêm Sát. Người này nhỏ mọn, hẹp hòi, hy vọng y
không có phát hiện sự bất kính của mình, bằng không hắn sẽ bị gây sức ép một đêm.
Ngoại trừ Nghiêm Thiết cùng Nghiêm Mặc cho đến
bây giờ không có chút biểu tình, cùng với Hùng Kỉ Uông cẩu thả, những người khác đều hé miệng cười trộm. Nguyệt Quỳnh đang trong tình trạng tai điếc mắt mù, tự nhiên không nghe, không thấy gì.
Nghiêm Sát cầm lấy bát canh Nguyệt Quỳnh múc cho mình, uống một hơi cạn sạch,
sau đó liền đặt xuống trước mặt Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh lại lập
tức múc cho y một chén, trong lòng oán thầm: sao người này ăn canh lại không thể chậm rãi uống chứ? Uống canh phải uống từng ngụm từng
ngụm mới thơm ngon nhất. Múc canh cho y xong, Nguyệt Quỳnh tự mình múc một chén, bắt đầu chậm rãi uống, bỏ thêm đầu cá, đậu hủ và
khoai lang vào, uống thật ngon. Mới vừa uống được hai ngụm, một cái
chén rỗng lại xuất hiện trước mặt hắn: “Thức ăn.”
Tay trái
chầm chậm buông bát, Nguyệt Quỳnh không tinh ý, cũng là một nam sủng không biết lấy lòng Nghiêm Sát, gấp những thức ăn mình không
thích bỏ vào chén Nghiêm Sát. Đem cái chén đựng thức ăn “đẩy”
đến trước mặt Nghiêm Sát, thấy y tựa hồ không để ý gì, Nguyệt Quỳnh
liền cúi đầu chăm chú ăn, trong lòng thì đang không ngừng niệm: vừa
rồi ta không nghe thấy gì cả, chưa nghe thấy gì cả. Không nghe thấy người này muốn cướp thuyền của chính mình, không nghe thấy người
này cấu kết với hải tặc, không nghe thấy Phạm Văn và Đường Hàn
đều là người của y, không có nghe thấy, không có nghe thấy.
. . . . . .
Tiếp theo, hai vị mưu sĩ Lí Hưu, Chu Công Thăng ở lại cùng Nghiêm Sát
thương nghị vài chuyện, toàn bộ quá trình, Nguyệt Quỳnh vẫn bảo trì
tư thái cúi đầu chuyên tâm ăn uống, chính vì nguyên nhân này, bất
tri bất giác, lượng cơm Nguyệt Quỳnh ăn đã gấp đôi bình thường, chờ
đến khi nghị sự kết thúc, tiệc tối cũng đã xong, Nguyệt Quỳnh lúc này mới kinh ngạc phát hiện hắn đã ăn rất nhiều, bụng trướng thật to.
Nguyệt Quỳnh không biết Nghiêm Sát đã ăn bao nhiêu, bất quá hắn gấp thức ăn cho Nghiêm Sát ba lần, thức ăn trên bàn cũng đã ăn hết khoảng
bảy tám phần, hẳn là đã ăn không ít. Bất quá người nọ là một ngọn
núi, ăn hết tất cả thức ăn cùng canh trên bàn cũng không có gì
bất thường.
Tiệc tối chấm dứt, Nghiêm Mặc dẫn người hầu đến
dọn bàn sạch sẽ, tiếp theo mang lên trà cụ, sự tình còn chưa thương
nghị xong, hơn nữa bên ngoài giá lạnh, không bằng ở trong khoang thuyền
ấm áp uống trà, nói chuyện phiếm, đương nhiên nội dung nói chuyện phiếm vẫn là chính sự. Vừa thấy tư thế này, Nguyệt Quỳnh nhu nhu [xoa,
nắn,…]bụng, hắn muốn thượng nhà vệ sinh, làm thế nào đây? Đi, không
thích hợp, người này chưa nói cho hắn đi; nhưng nếu ở lại, hắn không
muốn ở, không muốn nghe bọn họ đàm luận bí sự, biết càng nhiều, chết
càng nhanh, sáu năm trước hắn đã hiểu được đạo lý này. Trước khi
gặp “nàng”, hắn tuyệt đối không thể chết được.
“Nguyệt Quỳnh
công tử, có gì không ổn sao?” Thấy hắn ngồi không yên, Từ đại phu mở
miệng hỏi. Nghiêm Sát đưa mắt nhìn, thấy tay trái Nguyệt Quỳnh đang
ôm bụng, lục mâu trở nên tối sầm một chút.
Nghiêm Mặc đứng dậy, một tay chỉ hướng bên ngoài khoang thuyền, nói: “Nguyệt Quỳnh công tử, mời theo ta.”
Bầu không khí yên tĩnh, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng đứng dậy, theo Nghiêm Mặc đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, Lí Hưu hơi hơi nhíu mi: “Vương gia, Nguyệt Quỳnh so với trước
khi nhập phủ càng tĩnh lặng hơn, ngồi lâu như vậy, hắn cũng không
hề ngẩng đầu nhìn chúng ta lấy một lần.”
Chu Công Thăng cũng nói: “Vương gia, người xem có muốn hay không. . . . . .”
“Không cần.”
Nghiêm Sát đã nói như vậy, những người khác cũng không nói gì nữa. Bọn họ
cũng biết nguyên nhân bên trong, cho nên lại càng không hảo khuyên bảo.
Trầm tĩnh uống hết hai chén trà, Nguyệt Quỳnh còn chưa trở về, Nghiêm Sát
đứng dậy, đi ra ngoài. Hùng Kỉ Uông thở dài thật sâu, chỉ về hướng Từ Khai Viễn: “Ngươi là một tên lang băm, đã nhiều năm như thế, vậy
mà vẫn chưa tìm được biện pháp chữa khỏi cho Nguyệt Quỳnh.”
Từ Khai Viễn chỉ lắc đầu cười khổ. Chu Công Thăng mở miệng: “Kỉ Uông,
ngươi đừng nói Khai Viễn như thế, hắn là người muốn chữa lành
cánh tay của Nguyệt Quỳnh hơn bất cứ ai khác. Nhưng cả ngươi và ta đều biết, tình huống lúc đó, gân cốt trong cánh tay phải của Nguyệt
Quỳnh đều bị thương, Khai Viễn có thể bảo hạ cánh tay của hắn,
không cần phải tiệt đi [chặt đứt], đã là ông trời thương xót.”
Hùng Kỉ Uông nện một quyền lên bàn: “Mụ nội nó, vừa nghĩ đến việc này ta liền cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.”
“Kỉ Uông!” Đổng Nghê vỗ vỗ vai hắn, “Chuyện này chính là điều kiêng kị của Vương gia, phải nhớ ngàn vạn lần không thể nhắc đến trước mặt
Vương gia. Chúng ta nhớ đến đều khó chịu không thôi, nhưng Vương gia
còn thấy khó chịu hơn chúng ta nhiều.”
Hùng Kỉ Uông gật gật đầu.
Nhâm Phữu thường ít nói, lên tiếng: “Tốt lắm, mọi người đừng ở chỗ này
đau buồn nữa, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ đòi lại cả
vốn lẫn lời. ‘Quân tử báo thù mười năm chưa muộn ’, chúng ta đã ẩn
nhẫn sáu năm, sẽ rất nhanh thôi.”
“Đúng!”
Sáu người
tiếp tục thảo luận chuyện về hải tặc lần này, chỉ chốc lát sau, Nghiêm Mặc đã trở lại, nhưng Nghiêm Sát thì không có trở về.
. . . . . .
Đứng ở mũi thuyền, cả người Nguyệt Quỳnh rúc vào trong áo bông, trên đầu
đội miên mũ (Nghiêm Mặc đem đến). Gió biển rất lạnh, mũi Nguyệt Quỳnh trở nên ửng đỏ, nhưng mặc dù như vậy, hắn cũng không muốn quay về
trong khoang thuyền. Một: trở về rất nguy hiểm; hai: hiếm khi được ở
trên biển khiến cho hắn thực tân kỳ; ba: bụng trướng thật to, đứng
cho dễ tiêu hóa.
Đứng một hồi, có một con quái vật lớn xuất
hiện ở phía sau hắn, Nguyệt Quỳnh khẽ run rẩy một chút, không phải
bởi vì sợ hãi, mà là bởi vì lạnh! Một kiện áo choàng từ phía trên
chụp xuống, áo choàng của một ngọn núi nặng đến cỡ nào, Nguyệt
Quỳnh lảo đảo đứng không vững, suýt nữa ngã xuống thuyền, may mắn là có người kéo hắn lại kịp lúc.
“Trở về.”
Bàn tay to
chụp xuống, Nguyệt Quỳnh còn đang tìm chỗ để chui đầu ra khỏi áo
choàng đã bị người kia bế vào trong khoang thuyền.