Bạch Dạ Mộng Ảo
“Người đã tới cớ gì
chưa chịu lộ diện.” Tại đại điện Tây thiên rộng lớn, một mình Phật tổ
đang đứng, người hướng về phía đài sen nay đã biến mất không tung tích.
Ông ta mở miệng, không nhìn ra biểu cảm.
Vừa dứt lời, một tiếng
cười nhẹ nhàng vang lên, Dạ Đế thình lình xuất hiện phía sau lưng Phật
tổ, một hồi sau hắn nhếch khóe miệng khinh thường nói: “Qủa là người
thông tuệ.”
Phật tổ không hề ngạc nhiên vì người đến là Dạ Đế, từ lúc hắn đặt chân tới Tây thiên ông ta đã mơ hồ đoán được sẽ xảy ra
chuyện gì. Không thể nào tránh khỏi, chỉ không ngờ rằng hắn sẽ mạnh tay
như thế. “Thần quân cố tình tìm đến là có chuyện gì chỉ bảo?” Phật tổ
lên tiếng, thân người vẫn chưa quay lại.
Dạ Đế lạnh lùng nói: “Đều là người thông minh, chớ nói lời dông dài. Người kia đang ở đâu?”
Lúc này Phật tổ chậm rãi xoay người, mắt nhìn thẳng vào người khí thế ngông cuồng phía đối diện, cũng chưa trả lời ngay, ông ta ném một vật vào
không trung. Bầu trời lập tức hiện ra một căn phòng, trong căn phòng đó
có một người nam nhân diện bộ y phục màu trắng tay chân bị xiềng xích
kim quang của Phật tổ quấn lấy, đôi mắt người đó nhắm chặt, tư thái rất
thanh thản, không biết là còn sống hay đã chết.
Dạ Đế nhìn thấy
người kia sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, đôi mắt chớp một cái liền hóa thành màu đỏ, lúc này hắn như tu la đòi mạng cực kì đáng sợ, tưởng rằng Dạ Đế sẽ xông tới quyết chiến với Phật tổ một phen, nào ngờ hắn chỉ
đứng tại đó không có hành động gì khác lạ. Dạ Đế cười lạnh trong lòng,
hắn đưa mắt nhìn lên người nam nhân bị giam kia, chính là chân thân khác của đọa thần, hắn có thể nhìn ra chân thân này không hề vương một chút
tà khí hay người hắn ta bây giờ chứa hoàn toàn là tiên khí tương đồng
với Phật tổ. ¬¬ Qủa nhiên là huynh đệ ruột thịt.
Ngay cả Phật tổ
cũng hốt hoảng với thái độ của Dạ Đế hiện tại, theo ông ta biết Dạ Đế là người luôn giải quyết bằng sức mạnh nay hắn lại không động tay động
chân hẳn là có mưu mô tính toán, trong lòng thầm run rẩy một chút, sau
liền lấy lại vẻ mặt tự nhiên. “Thần quân thấy đó người kia hiện giờ
không còn là thần ma nữa, hắn sắp tu thành chánh quả… vậy chuyện cũ có
thể bỏ qua thần quân hãy cho qua.” Nói xong, ông ta thu tay lại, hình
bóng đọa thần trên không trung cũng theo đó biến mất.
“Cho qua?
Phật tổ nói đùa rồi!” Dạ Đế vẫn không ngừng phát ra nộ khí bao bọc cả
đại điện Tây thiên, chỉ cần hắn nhấc một ngón tay cũng đủ khiến nơi này
tan thành tro bụi. Bất quá đó không phải là thứ Dạ Đế muốn.
Phật
tổ không phải không muốn ngăn mà là không thể ngăn cản, chuyện năm xưa
ông ta lén cứu mạng đọa thần, khiến hai vị thần quân Cửu Thiên và Tam
Thánh vũ hóa, tam giới thiệt mạng không ít. Tội này làm sao có thể gánh
hết cho được, ngày ấy Dạ Đế im lặng không có nghĩa là hắn sẽ cất giữ bí
mật này đến cùng, như hiện tại hắn dùng nó để uy hiếp bản thân cũng chỉ
là chuyện sớm muộn. Thần quân căm ghét hòa thượng bao nhiêu ông ta đều
có thể hiểu được, liệu một người có thể yêu thích người gián tiếp hại
chết sư phụ hắn. Đều là tại hai người kia ép ông ta cho nên Dạ Đế mới
hiểu nhầm...
“Dạ Đế thần quân, ta biết ngài có oán thù sâu sắc
với ta, nhưng hòa thượng Tây thiên là vô tội, chúng sanh là vô tội. Chỉ
hy vọng thần quân có thể suy nghĩ chu toàn.”
Dạ Đế cười lạnh,
siết chặt lòng bàn tay, một cây cột tại đại điện ngã xuống trước mặt
Phật tổ, sắc mặt ông ta vẫn không thay đổi. Hắn lớn tiếng tức giận nói:
“Người như ngươi cũng nói tới sinh linh tam giới, chuyện năm xưa đọa
thần đệ đệ ruột của ngươi hại chết bao nhiêu sinh mệnh, khiến hai vị sư
phụ của ta vũ hóa Cửu Trọng Thiên sụp đổ, bao nhiêu sinh linh phải mất
mạng, Phật tổ ngươi hẳn là biết rõ nhất. Nay lại nói lời này với ta, có
phải là chuyện nực cười nhất thiên hạ hay không?”
Phật tổ im lặng, không phũ nhận cũng không thừa nhận.
Ngưng một lúc hắn nói tiếp: “…Để mặc đọa thần làm loạn không can dự, sau lại
vì cứu mạng hắn mà âm thầm giở trò với Cửu Thiên, Tam Thánh… thử hỏi
trên tam giới này còn người nào mang tội nặng hơn Phật tổ ông? Giết bọn
hòa thượng nơi này chỉ làm bẩn tay bản thần quân…”
Nghe xong lời
đó, người kia hơi nhíu đôi lông mày lại, vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói
với người đối diện: “Phá đã phá xong mắng cũng mắng đã, hãy nói cái thần quân đang muốn là gì? Ta biết ngươi không đến vì đọa thần.” Phật tổ
nhìn thẳng vào Dạ Đế, suy tính của đối phương từ trước giờ ông ta không
bao giờ đoán được. Là trách Cửu Thiên và Tam Thánh đã dạy ra một đệ tử
quá mức giỏi giang hay nên trách trời sanh hắn có tư chất vốn đã nổi bật hơn so với người khác.
Dạ Đế nhếch nửa khóe miệng lên cao, một
giây sau hắn cười to, lát sau thu lại vẻ mặt khiến sinh linh run sợ cùng với nộ khí dày đặc, hắn trưng ra biểu hiện lười nhác, đưa tay che miệng ngáp dài một tiếng.
“Thật không thú vị... Đọa thần dĩ nhiên ta không hứng thú. Phiền ngài cho bản thần quân mượn Xích Thanh quang vài ngày.”
"Không thể được." Phật tổ quả quyết nói.
"Không đến lượt ông nói không với bản thần quân." Dạ Đế ngáp dài một lần nữa, không xem lời người kia ra gì.
"... ..."
Phật tổ trầm ngâm suy nghĩ một lát, Dạ Đế nói đúng bản thân mình không thể
nói không, trước là uy hiếp chuyện cũ sau lại đe dọa phá hủy Tây thiên.
Phật tổ thật muốn tức đến hộc máu, nói cho cùng là hắn không thể tìm
được Xích Thanh quang nên quang minh chánh đại đến mượn chứ người như Dạ Đế không bao giờ đi mượn đồ, nói tiếp đời này có người nào đi mượn đồ
lại tàn bạo như Dạ Đế thần quân hay không! Kiếp nạn cả đời của ông ta là không thể sống vui vẻ với người của Cửu Trọng Thiên. Phật tổ giận dữ,
không nghĩ ngợi lâu liền đồng ý muốn lấy Xích Thanh quang thì ông ta
đưa, xảy ra chuyện gì hắn tự gánh lấy, tốt nhất là xảy ra chuyện Tây
thiên sẽ đong cửa làm ngơ.
Dạ Đế không mảy may quan tâm đến suy
tính của Phật tổ hiện giờ. Hắn cười lạnh nói cho cùng điểm yếu của Phật
tổ trong tay hắn, khi nào rãnh rỗi hắn sẽ lại sờ đến lão ta dám giết
người diệt khẩu sao?
Nuốt một ngụm khí lạnh, Phật tổ thông suốt
nghiến răng lấy Xích Thanh quang từ trong lòng bàn tay ra, nhưng trước
khi giao vật vào tay Dạ Đế Phật tổ đặt một phong ấn phong bế nguồn tinh
lực của vật này, Dạ Đế chỉ nhíu mày một cái rồi nhận lấy. Ông ta vô cùng nghiêm túc dặn dò: “Dạ Đế nguồn sức mạnh Xích Thanh quang mang lại ta
cũng không thể biết hết, phiền Thần quân vạn phần giữ gìn cẩn thận, lần
trước rơi vào tay tiểu đệ mới khiến hắn rơi vào thần ma, đảo lộn thiên
địa. Ta tin tưởng Thần quân đại nhân tự có suy tính riêng.”
Dạ Đế gật gật đầu định xoay người rời đi, Phật tổ lập tức gọi hắn: “Dạ Đế, suy tính của ngươi…”
Người kia trả lời: “Ông sẽ ra tay ngăn cản ta sao?”
"Không!" Phật tổ thở dài, biến ra một chiếc hộp nhỏ ném đến tay Dạ Đế, khuôn mặt hắn cực kì kinh ngạc.
“Trước khi vũ hóa hai người họ nhờ ta giao chiếc hộp này cho Thần quân nói
ngài sẽ tự biết cách sử dụng nó. Thiên kiếp cuối cùng gần đến mong rằng
Thần quân sẽ dễ dàng vượt qua.”
Dạ Đế không nói, nhìn chăm chăm
vào chiếc hộp, đây là di vật cuối cùng sư phụ để lại cho hắn. Ngày ấy
hắn vẫn luôn nghi ngờ, sư phụ của hắn cực kì cường đại cho dù Phật tổ có ngầm giúp đỡ đọa thần cũng không thể khiến hai người ấy kiệt sức vũ hóa nhanh như vậy, nay cầm tới vật này hắn mới hiểu được lí do thật sự. Cốt thượng tiên… thì ra họ đã đoán được kiếp nạn cuối cùng của hắn phải cần dùng đến cốt thượng tiên, hai vị sư phụ không chết vì vũ hóa mà vì tự
rút cốt của mình. “Những vật ta mượn ở đây, ngày sau sẽ hoàn trả.” Nói
xong, Dạ Đế nhanh chóng biến mất.
Phật tổ thở dài, a di đà phật
một tiếng, Dạ Đế đi rồi đỡ thiệt hại tài sản. Nhớ lại lời xưa của Tam
Thánh: “Haha Phật tổ ngài lại sợ hãi tiểu đồ đệ đáng yêu của bổn thần
quân sao. Ngài yên tâm chỉ cần giao vật này cho hắn, tên tiểu tử đó sẽ
không làm khó dễ ngài nữa. Lại nói, ngài thực sự sợ một tên xú tiểu tử
miệng còn hôi sữa sao? Qủa là đồ đệ của Cửu Trọng Thiên, mới tí tuổi đầu đã khiến Phật tổ e ngại, người làm sư phụ này thật nở mày nở mặt hahaha Cửu Thiên huynh nhìn xem mặt Phật tổ lo lắng sắp bật khóc nức nở rồi
kìa…” Nghĩ về Tam Thánh và Dạ Đế, người nào đó ‘Hừ’ một tiếng rõ to,
miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đúng là sư nào đệ đó, đều là người ngông
cuồng tự đại.”