Bạch Dạ Mộng Ảo
Sau khi rời Tây Thiên, Dạ Đế không quay trở lại Cửu Trọng Thiên mà đi thẳng đến Địa phủ. Bàn tay trái không ngừng run rẩy, tuy nhiên sắc mặt hắn
vẫn không thay đổi, khóe môi chỉ nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười châm
chọc.
Ánh hào quang của thần quân từ đằng xa đã chiếu rọi khắp
Địa phủ âm u, những hồn ma dạ quỷ sợ hãi nhanh chóng bước qua cầu Nại
hà. Đầu trâu mặt ngựa thấy vậy liền cúi đầu quỳ rụp xuống đất, không dám ngẩng mặt lên: “Tiểu nhân bái kiến Dạ Đế thần quân.”
Mặt Dạ Đế
lạnh nhạt, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ để ý đến những lễ nghi vô
ích này, bất quá vẫn ngoại trừ một số trường hợp. Giọng nói trầm thấp,
đầy uy mãnh lên tiếng: “Đưa bổn tọa đến chỗ Diêm Vương.”
Đầu
trâu, mặt ngựa lập tức đứng dậy tuân lệnh, Địa phủ được xem là nơi náo
nhiệt nhất tam giới từ lúc vị Diêm vương tại vị kế nhiệm, thế nhưng hiện tại trên đường đi vào chỉ có duy nhất ba bóng người. Dạ Đế chấp hai tay đằng sau lưng, không hề ngạc nhiên vì Địa phủ lại vắng vẻ như vậy. Đi
ngang qua đám hoa bỉ ngạn đỏ rực hai bên lối đi, ánh mắt hắn có hơi dừng lại một chút, trong thâm tâm suy nghĩ sâu xa.
Đầu trâu, mặt ngựa cũng muốn bỏ chạy ngay từ đầu, đáng tiếc bọn họ vì quá sợ hãi mà không
chạy kịp, danh tiếng của Dạ Đế thần quân trời đất không ai không biết,
trước đây bọn họ từng nghe Hắc Bạch Vô Thường lén lút nói chuyện về các
vị thần quân ở Cửu Trọng Thiên, khi nói về Dạ Đế thần quân hai con quỷ
đó đặc biệt sợ hãi kể, vị thần quân này cực kì cường đại, rất thích chêu trọc người khác, nghe đồn ngay cả Phật tổ, Ngọc hoàng Vương mẫu cũng bị thần quân đùa giỡn đến tức nghẹn họng. Chưa kể ngay cả Huyền Kì đế quân và Tát Không Quân bồ tát là tri âm tri kỉ bên cạnh hắn, hắn cũng không
nễ tình, một ngón tay nâng lên liền bắt trói được cả hai vị đó. Thử hỏi
hai tiểu quỷ bé hơn hạt bụi như bọn họ chẳng may không hợp nhãn tuệ của
Thần quân có nghìn cái mạng cũng không sống nổi. Lại nói Thần quân à sao ngài không trực tiếp đến gặp Diêm Vương còn bắt hai tiểu quỷ như tụi nó dẫn đường chứ. Đầu trâu mặt ngựa thầm khóc trong lòng.
Thấy hai
tiểu quỷ dẫn đường run rẩy đi đứng cũng không vững, Dạ Đế có phần mất
hứng lệnh bảo đầu trâu mặt ngựa quay lại tiếp tục công việc gác cổng Địa phủ, tự mình hắn sẽ đi vào. Hai tiểu quỷ vui mừng không chào hỏi ngay
lập tức biến mất, bóng người còn lại thở dài lẩm bẩm: “Chạy cũng thật
nhanh.”
Hiện tại vị Diêm vương mới nhận chức cách đây không lâu
rất nhàn nhã ngồi trong điện, hai chân gác lên bàn, tay phải cầm một đùi gà tay trái lại cầm cây bút mực duyệt quyển sổ sinh mệnh. Miệng nhai
nhồm nhoàng vô cùng thoải mái. Cũng đúng, chốn Địa phủ dơ bẩn âm khí
nặng nề chẳng ai muốn đặt chân tới, nào cần uy nghiêm lễ nghi này nọ nên việc gì hắn phải ra dáng đứng đắn.
‘Rầm’ một tiếng, cửa điện đổ
nát rơi xuống, tiếng sụp đổ vang dội. Diêm vương giật mình liền ngã nhào xuống đất thân mình đau ê ẩm một trận, đùi gà và bút mực trong tay cũng rớt theo. Diêm vương hai mắt tiếc nuối nhìn đùi gà dính bụi bẩn yên vị
trên mặt đất, không thể ăn được nữa… hắn tức giận quát lớn: “Tên chó má
nào dám đến phá nhà lão tử, lão tử sẽ giết chết ngươi!”
Diêm
vương đứng dậy, hai tay đập lên bàn phát uy, ánh mắt vừa rơi trên khuôn
mặt người đối diện hắn như con chó nhỏ nhảy qua bàn muốn nhào đến ôm
chân Dạ Đế, nước mắt chảy ồ ạt.
Nghe lời kia, Dạ Đế nghĩ tính đập nát nơi này, chưa kịp nổi nóng mắt đã thấy Diêm Vương lao đến Dạ Đế
liền dơ chân đạp hắn nằm yên trên đất, cũng không định rời chân khỏi
người Diêm Vương.
Diêm Vương rất oan ức, nước mắt chảy không ngừng: “Ô ô ô sư phụ, con thật nhớ người quá ô ô ô.”
Dạ Đế thần quân lần đầu biết cảm giác thất bại là như thế nào, hắn thật
không có lời nào để nói. Vận cứt chó thế nào lại nhận tên này làm đệ tử, đưa tay day day trán.
Người nằm dưới đất giãy giụa mãnh liệt, Dạ Đế tăng thêm lực dưới chân. Giọng nói bực dọc: “Tiểu tử chết tiệt muốn
chết như thế nào? Xương cốt vỡ vụn hay hồn bay phách tán?”
Diêm Vương không màn tới lời đe dọa của Dạ Đế, càng khóc to tiếng hơn.
Bên ngoài nghe tiếng Diêm Vương khóc lóc thảm thiết, bọn hồn ma đồng lòng
cầu nguyện cho Diêm Vương sớm được siêu thoát để tránh thân xác phải
chịu đau đớn.
“Ô ô sư phụ, con thật vì người mà thương tâm chết mất, người nhìn đi con vì người mà mắc bệnh tương tư rồi đây, sư phụ ô ô!”
Dạ Đế: “… …” Hắn đang nghĩ cho tên tiểu tử này chết thế nào thì nhanh nhất.
Người dưới đất ngừng giãy giụa cũng thôi khóc, Dạ Đế kinh ngạc cúi đầu nhìn
hắn, ngay lập tức lùi lại mấy thước đưa tay ôm ngực tạo kết giới ngăn
không cho Diêm Vương tiến đến gần. Thật là cảnh tượng ghê tởm nhất mà
thần quân hắn trông thấy, Diêm Vương đôi mắt rưng rưng nhìn hắn chớp
liên tục, hai má tên đó ửng hồng, trong miệng cắn cắn ngón tay… giống
như một thiếu nữ e thẹn hoài xuân… mà rất không may vị trong mộng của
thiếu nữ chính là hắn. Ngăn cảm giác buồn nôn trong ngực. Ai nói Dạ Đế
hắn không sợ ai hắn thề rằng đời này người hắn sợ nhất chính là tên đệ
tử không biết xấu hổ của mình, việc mất mặt nào tên đó cũng có thể làm
được, nhìn biểu tình trước mắt của tiểu thối tử đủ làm hắn mất ngủ mấy
ngày.
“Sư phụ… người nhớ đồ nhi nên đến đây sao?” Diêm vương được tự do liền bò tới gần Dạ Đế, đáng tiếc hắn chỉ có thể ôm được kết giới
của vị kia.
Dạ Đế vẫn chưa gạt được hình ảnh ghê tởm kia ra khỏi
đầu, tinh thần của hắn đang trong thời điểm bị khủng hoảng nghiêm trọng, bản thân cũng nghe được tiếng đập của thái dương chính mình. Nói về tài của Diêm vương chỉ có duy nhất bốn chữ ‘không biết xấu hổ’, Dạ Đế rất
không tình nguyện nhận tên thối tử này làm đệ tử cũng là do một giây sai lầm mà cả đời phải hối hận. Bất quá có thể dùng đối phó với một số kẻ
không an phận, trong lòng Dạ Đế nghĩ tới những điểm tốt của Diêm Vương
để tự an ủi bản thân.
Người bên ngoài, ịn khuôn mặt vào kết giới
cười hề hề như không có bất kì chuyện gì, lúc này Diêm vương đã hiện
nguyên hình là một tiểu tử miệng còn hôi sữa chừng mười mười mười một
tuổi. Miệng không ngừng gọi: “Sư phụ a sư phụ, sư phụ a sư phụ anh tuấn, sư phụ rộng lượng, sư phụ cường đại, sư phụ xinh đẹp…”
Không còn âm thanh nào phát ra nữa, Dạ Đế ngoáy lỗ tai, hắn không nghe không thấy gì hết. Diêm vương bị bó chặt như giò heo tiếp tục yên vị trên mặt đất, miệng ngậm cái đùi gà thật to là cái hắn làm rớt ban nãy. Theo kinh
nghiệm làm sư phụ của Dạ Đế trời đất này có thể đe dọa bất cứ ai trừ một người là đệ tử của hắn, tiểu tử này không sợ tan xương nát thịt hay hồn bay phách tán, cũng không hiểu hắn chui từ đâu ra thần quân hắn đã tận
lực dùng mọi cách để giết mà tiểu thối tử vẫn nhăng răng cười được, đành đem tên đó bên người để tránh sét tránh đao kiếm cũng lợi. “Tiểu tử
thối, bổn tọa không có thời gian chơi đùa với nhà ngươi.”
“Sư
phụ, người cần gì sao?” Diêm vương hiện tại ngồi trên mặt đất, dây xích
tiên được hắn xếp gọn gàng bên cạnh, thổi phù phù cho bụi đất bay khỏi
đùi gà rồi tiếp tục gặm lấy ăn ngấu nghiến.
Dạ Đế ngồi trên ghế
của Diêm Vương vẫn ngồi hằng ngày, đêm sổ sinh tử lập qua lập lại một
hồi không hứng thú cầm ném sang chỗ khác. “Ngươi có thể tạo ra sinh mệnh hay không?”
Diêm Vương chớp mắt nhìn lên, gãi đầu một cái trả lời: “Chưa làm bao giờ.”
“Được, hiện tại hãy thử.” Dạ Đế gật đầu, ngoắc ngón tay lệnh cho Diêm Vương
đến gần, người kia vui vẻ nhảy chân sáo đi tới, đùi gà được hắn ăn sạch
sẽ, xương đã sớm quăng đến nơi nào đó.
Dạ Đế cầm lấy cổ áo của Diêm Vương rồi biến mất.
Bên trong yên tĩnh bên ngoài càng không dám gây tiếng động huyên náo. Một
lúc sau Hắc Bạch Vô Thường bắt hồn lúc này đã trở về, nghe kể Thần quân
đến, hai con quỷ trắng đen liền mở sòng bạc cá cược xem Diêm Vương hiện
tại sống hay chết, còn lành lặn hay mất đi tay chân. Thế là Địa phủ thêm một phen náo nhiệt. Mạnh Bà cược một nồi canh cho việc Diêm Vương hồn
bay phách tán, đầu trâu mặt ngựa cược hết tài sản cho Diêm Vương mất tay cụt chân... Hắc Bạch Vô Thường cười nham hiểm chuẩn bị hốt trọn sòng.