Sau màn tỷ thí Trần Tiến cũng không bi quan vì rõ ràng mức độ cả hai
hiện tại khá là chênh lệch. Giữa Kim Đan tầng một và Trúc Cơ Đại viên
mãn cũng đã là giữa trời và đất rồi chứ nói chi hắn chỉ mới là một Trúc
Cơ trung kỳ.
Sau một ngày cả ba người trở lại Lâm Hoa thành. Trần Tiến vừa trở về đã
nhận được một mớ dược liệu được gửi đến từ gã thành chủ Hòa Minh để Trần Tiến có thể dựa vào đó gia tăng không ít kỹ năng luyện chế.
Dĩ nhiên món quà lớn này khiến Trần Tiến hết sức hào hứng càng lúc càng
cảm thấy mình quyết định tham gia cuộc thi này chưa hẳn là không có lợi. Thời gian thấm thoát trôi qua được nửa tháng, Trần Tiến hầu như cũng
phó mặc cho Chi Dung quản lý mà dồn toàn bộ tâm huyết vào Luyện Đan.
Thành quả của thời gian qua không hề nhỏ, không chỉ thành thục điều chế
được các loại đan dược tam cấp mà chính Trần Tiến cũng có không ít đột
phá về lĩnh ngộ.
Chính điều đó đã khiến trong lòng Trần Tiến càng biết điều cấp bách khi
luyện đan chính là dược liệu để mà thực hành. Điều đó không chỉ giúp hắn có thể gia tăng kỹ năng mà còn có nhiều kinh nghiệm hơn khi luyện đan.
Nếu chỉ dựa vào THIÊN THƯ thì Trần Tiến hoàn toàn không có cái lĩnh ngộ
của bản thân mình nhưng nếu có nhiều dược liệu để thử nghiệm như vậy thì hắn cũng không ngần ngại sáng tạo và đột phá từ những phương pháp cũ.
Cùng với việc lĩnh ngộ được luyện đan theo phong cách của chính mình thì tu vi của Trần Tiến cũng có một chút biến chuyển đáng kể. Bây giờ hắn
đã tiệm cận được Trúc Cơ tầng sáu khoảng cách để tiến đến hậu kỳ lại
được rút ngắn. Nếu không phải đạt được lợi ích từ quá trình luyện chế
đan dược thì hắn không thể dễ dàng nào tăng trưởng tu vi được.
Cuối cùng ngày lên đường tham gia Đan Sư Đại Hội cũng đến, Trần Tiến
cùng Cố Tiểu Trầm được đích thân Hòa Minh đưa đi tham dự. Vì là một
thành biên giới nên quy mô cũng không quá lớn, chỉ có một thành chủ một
thành phó và hơn mười cao thủ Kết Đan đi cùng.
Long Thành nơi tổ chức đại hội là Thành Thị Trung Tâm của Lâm Quốc, cách Lâm Hoa thành rất xa đến hàng triệu dặm đường. Đoàn người của Lâm Hoa
thành thông qua bốn truyền tống trận rồi ngồi linh khí phi hành mất ba
ngày mới có thể đến Long Thành.
Trên suốt cả đoạn đường đi, Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm luôn ở trong động
phủ của mình và không tiếp xúc với nhóm người của Hòa Minh gây ra không
ít sự bất mãn của họ. Trong lòng họ với tu vi cao hơn hẳn hai người nên
ngay từ đầu đã không có thái độ tôn trọng cũng làm Trần Tiến lười phải
tạo mối quan hệ.
Kỳ lạ thay, Hòa Minh gã ta cũng không quan tâm lắm đến thái độ lạnh nhạt của Trần Tiến khiến mọi người trong đoàn cũng không dám vô lễ hay gây
sự với Trần Tiế và Cố Tiểu Trầm. Chính điều này lại dẫn đến mối quan hệ
của Hòa Minh và Trần Tiến có chút cải thiện. Dù sao quan hệ giữa hai
người cũng là quan hệ lợi ích, nếu không tạo ra ảnh hưởng gì xấu đến
điều đó thì cả hai cũng không cần trở mặt nhau.
Lâm Hoa thành cũng là một thành thị lớn rồi nhưng khi đặt chân đến Long
Thành. Trần Tiến mới biết cái gì là mở rộng tầm mắt bởi chỉ riêng về mức độ linh khí đã dày hơn Lâm Hoa thành không biết bao nhiêu lần.
Chỉ quan sát một thời gian ngắn, số lượng tu sĩ Kim Đan qua lại đã rất
nhiều rồi ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải không có. Chưa hết,
chỉ nhìn từ trên nhìn xuống hắn đã thấy diện tích của Long Thành chắc ít nhất cũng phải gấp mười lần Lâm Hoa thành.
- Quả nhiên là thành thị trung tâm, không phải là nơi mà những nơi khác có thể so sánh được.
Trần Tiến có chút cảm thán, đây là lần đầu tiên sau hai kiếp người hắn
có cơ hội được đặt chân đến Long Thành. Không chỉ là nơi ngọa hổ tàng
long mà còn là nơi tập trung hầu hết cao thủ cũng như nguyên vật liệu
quý hiếm của cả Lâm Quốc.
Khi linh khí phi hành vừa hạ xuống, một tu sĩ từ xa lao đến trong tầm
mắt của Trần Tiến. Vừa nhìn thấy, nội tâm của Trần Tiến có chút rối loạn bất ổn theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy.
Người đang đứng ở nơi cổng thành kia chính là Vạn Hạnh, đích thực là một tiền bối Hư Thần kỳ hàng thật giá thật, Trần Tiến dù đã nghe qua tiền
bối là sư phó của thiếu chủ La Thành đại lục sao. Nếu bây giờ để lão
nhìn thấy mình và nhận ra thì không biết bản thân mình có gặp nguy hiểm
gì không.
Thấy một chút khác thưởng của Trần Tiến, Cố Tiểu Trầm liền truyền âm nói:
- Tiền bối Hư Thần kia huynh biết sao? Ở Lâm Quốc này muội cũng không ngờ có thể gặp một cao thủ như vậy.
- Tiền bối đó là một người huynh từng gặp ở Mỹ Sơn Cốc, huynh vẫn nhớ
như in cái cảm giác khi bị tiền bối nhìn dường như mọi bí mật của huynh
bị phơ bày ra.
- Nếu vậy huynh nắm lấy tay muội nào tiền bối ấy sẽ không nhận ra huynh.
Vừa dứt lời theo bản năng Trần Tiến đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Cố Tiểu Trầm nhưng vẫn không quên thắc mắc hỏi:
- Giờ chúng ta làm gì nữa?
- Huynh cứ nắm lấy tay muội rồi tự nhiên là được, muội có một bảo vật có thể khiến người đối diện bị đánh lừa thần thức.
Quả nhiên một phút sau, có một luồng thần thức cực mạnh quét ngang qua
đám người của Lâm Hoa thành. Nguồn uy áp cực mạnh khiến không ít tên
phải có chút rùng mình.
Thấy mọi người như vậy, gã Hòa Minh liền giải thích:
- Người vừa dò xét chúng ta chính là Vạn Hạnh tiền bối. Tiến bối là
người của La Thành đại lục chúng ta nên nhiệm vụ của tiền bối là dò xét
đánh giá những kẻ nào khả nghi hoặc có mưu đồ không tốt trà trộn vào La
Thành đại lục của chúng ta. Nghe nói tiền bối chuẩn bị trở thành Hư Thần hậu kỳ rồi, hôm nay tiền bối xuất hiện ở đây, ta đây tin rằng chắc chắn là vì Đan Sư Đại Hội rồi.
Trần Tiến liền kinh ngạc, nếu như vậy chắc chắn sẽ có những lão già khác sẽ xuất hiện ở Đại Hội. Nếu như vậy chỉ cần mình sơ ý một chút thì hoàn toàn có thể sẽ không toàn mạng mà rời khỏi đại hội.
Hoà Minh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Tiến lại nghĩ rằng do hắn lần đầu tiếp xúc với các vị tiền bối nên có phần sợ hãi nên trong lòng cũng không nghĩ nhiều tiếp tục nói:
- Lần này may mắn gặp được một tiền bối Hư Thần kỳ đều là cơ duyên của
mọi người không cần quá sợ hãi, biết đâu sau này chúng ta lại có thể có
kỳ ngộ nhờ được chiêm ngưỡng phong thái của tiền bối. Chưa kể tất cả mọi người đứng đây đều không ai quá hơn trăm tuổi nên con đường tu đạo còn
rất nhiều sẽ có một ngày mọi người cũng có cơ hội đạt tới Hư Thần thôi.
Mọi người trong đoàn cùng nhau gật đầu tán thánh, vì dù sao Vạn Hạnh
tiền bối cũng đã gần ba trăm tuổi. Mà đâu ai biết hơn hai trăm năm nữa
bọn họ có kỳ ngộ gì hay không biết đâu lại đạt đến Kiếp Biến hay Hoá
Thần rồi.
Đang nói chuyện bỗng Hoà Minh quay qua hỏi Trần Tiến:
- Không hay sư phụ của tiểu huynh đệ tu vi thế nào.
Trần Tiến từ xưa đến giờ vẫn chưa đề cập sư phụ của mình tu vi thế nào
nhưng có thể đào tạo một người trẻ tuổi như vậy đạt tới Trúc Cơ trung kỳ và Luyện đan Sư tam phẩm thì cũng khiến những người xung quanh có chút
phỏng đoán. Trần Tiến biết rõ ràng mình không có sư phụ nhưng nếu không
khẳng định chắc chắn thực lực của sư phụ giả này thì rất khó có được sự
tán thánh của gã Hoà Minh.
- Kỳ thực thì thực lực của sư phụ tôi như thế nào tôi không rõ nữa.
Những khẳng định không dưới Vạn Hạnh tiền bối ban nãy. Vì uy áp của Vạn
Hạnh tiền bối chỉ khiến tôi nhận ra sư phụ tôi có thể cũng đã Kiếp Biến.
Lời này vừa dứt mọi người xung quanh lại nhìn Trần Tiến với ánh mắt nghi kỵ nhất là những người có thái độ xem thường hắn khi cùng đi đến tham
dự đại hội. Không phải không có người nghi ngờ lời nói của hắn mà bởi vì nếu muốn đào tạo một nhân tài tuổi trẻ như vậy nếu không ở một Tông Môn hay Học Viện năm sao trở lên thì rất khó.
Một tu sĩ Kiếp Biến đại biểu cho điều gì, một cường giả đỉnh phong mà cả Lâm Quốc cũng không có quá năm người. Một cường giả có thể hô mưa gọi
gió tung hoành ngang dọc tại Hạ Vực này. Chẳng một ai tự nguyện đi trêu
chọc một người có năng lực như vậy.
Trái ngược với thái độ hơi nghi kỵ của mọi người, Hòa Minh gã ta cảm
thấy mình lựa chọn nâng đỡ tên Trần Tiến này lại trở nên vô cùng hợp lý. Ban đầu là vì lời thông báo từ Hoàng Triều mà gã ta bỏ qua cho cái chết của tên Mã Nguyên vốn là một cỗ máy kiếm linh thạch của gã. Rồi lại
nhận ra thực lực phải nói là anh hùng xuất thiếu niên của hắn mà lựa
chọn bảo vệ cuối cùng cũng mang lại một tin tức tốt lành.
Chỉ cần nắm chặt Trần Tiến trong tay vậy thì Lâm Hoa thành của hắn sẽ có một tu sĩ cường đại bảo vệ. Phải biết rằng cái cột trụ bảo vệ hắn ở Lâm Quốc này cũng chỉ là một tiền bối Hư Thần trung kỳ mà thôi. Giờ có một
cơ hội để tạo cầu nối với một tiền bối Kiếp Biến làm sao gã ta có thể bỏ lỡ.
Hòa Minh nhanh nhảu hỏi:
- Không biết vị tiền bối sư phụ của tiểu huynh để xưng hô thế nào?
- Ta cũng không rõ tên thật của người là gì, nhưng người thường được ta gọi bằng cái tên Hải Thượng Lãng.
Trần Tiến từng nghe qua câu chuyện lụm được đan dược để thăng cấp Trúc
Cơ của Kỷ Dương. Nếu quả thực chuyện mình bịa một cái tên sư phụ trùng
hợp như vậy thì mình cũng không ngại mà tiếp tục tái diễn dù sao thì lai lịch của vị tiền bối này chưa chắc đã nhỏ.
- Hải Thượng Lãng???
Hòa Minh ngạc nhiên liền nhanh chóng lục lọi ký ức của mình đều không
thấy cái tên này. Tuy nhiên, mười ba Hạ Vực hết sức rộng lớn gã liền
nghĩ có lẽ đó là một tiền bối từ đại lục khác chưa hẳn gã đã biết hết.
Mặc dù vậy, gã nhanh chóng ghi nhớ cái tên này vì ít ra biết qua một vị
tiền bối Kiếp Biến chỉ có lợi không có hại