Trần Tiến lúc này vẫn đang chìm trong giấc ngủ và dĩ nhiên không biết có nhiều người bên ngoài quan tâm hắn đến vậy.
Sáng sớm hôm sau, Trần Tiến đích thân đến phủ của Lâm Hoa thành chủ để
nộp đơn tham gia Đan Sư Đại Hội. Biết được tin Trần Tiến sẽ tham gia,
lão thành chủ Hòa Minh trong lòng khá vui vẻ. Lão không trông mong thứ
hạng cao ở Đan Sư Đại Hội lần này nhưng nếu không có một đại biểu ra trò thì thật mất mặt. Bây giờ có một đại diện Luyện Đan Sư tam phẩm trẻ
tuổi thì dù có bị loại sớm cũng thu được không ít lợi ích, vì vậy tại
sao trong lòng lão không vui cho được.
Thời gian này, với sự hậu thuẫn của thành chủ tiếng tăm của Dược Phẩm
Đại Việt phải nói gia tăng không ít. So với Liên Dược Các thì quy mô
chưa bằng nhưng sinh ý cũng đạt được đến tám phần. Đối với nhiều người
sẽ cảm thấy kỳ lạ tại sao Chi Dung lại giúp đỡ đối thủ cạnh tranh của
mình nhiệt tình đến như vậy. Điều đó gây ra vô số tin đồn thất thiệt.
Tuy nhiên, Chi Dung bỏ qua mọi lời đồn vẫn ra sức giúp đỡ Dược Phẩm Đại
Việt và xem không khác gì nó là do chính tay mình lập nên. Và hôm nay,
sau bao nhiêu ngày đợi cuối cùng Trần Tiến cũng đích thân yêu cầu gã dẫn đến để xem tình trạng đứa con gái yêu quý của mình.
Chi Dung dẫn hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm đến một gian nhà tranh ở ngoại thành và cách Lâm Hoa thành gần ba trăm dặm. Khung cảnh nơi đây
rất yên tĩnh có thể nói là một thế ngoại đào viên. Xung quanh căn nhà
trồng rất nhiều cây anh đào khiến không gian như tiên cảnh. Bên dưới
được cẩn thận trồng các loài hoa cũng như dược thảo khác nhau ngay ngắn.
Không kiềm được Cố Tiểu Trầm cũng phải thốt lên những lời tán thưởng:
- Nơi này thật đẹp.
Chi Dung mỉm cười hài lòng, vì nơi đây chính là thành quả mười năm của
gã. Hắn một lòng hướng tới con gái mình, vì con gái mình bất chấp cả
tính mạng. Do đó, khi con gái của gã bị tổn thương thần thức phải nằm ở
một chỗ như người thực vật nhưng gã vẫn muốn mang đến cho con gái mình
một nơi ở tuyệt vời nhất. Thời gian trôi qua gần mười năm đã được gã
dựng nên một khung cảnh tuyệt sắc như vậy.
- Cố cô nương đã quá khen.
- Đây đều là lời thật từ trong tâm của tiểu nữ, ngài không cần quá khiêm tốn.
Đúng lúc này trong gian nhà tranh có một người mặc đồ đen bước ra trông
thấy Chi Dung cũng như hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm liền nhanh
nhảu nói:
- Lão gia, người đến sao không báo trước cho thuộc hạ.
Chi Dung phất tay ra hiệu rồi nói:
- Hôm nay ta dẫn hai người khách đến để xem bệnh cho tiểu thư nên ta cũng không muốn gây ồn ào.
Tên mặc đồ đen dùng ánh mắt dò xét một lượt trên mặt vẫn thể hiện nét
khó tin vào lời chủ nhân của mình. Chẳng lẽ hai người thoạt nhìn trẻ
tuổi này chính là người có thể chữa bệnh cho tiểu thư nhà mình.
Thấy vẻ mặt của tên nô tài, Chi Dung không buồn phiền mà còn giải thích:
- Con gái ta đã hôn mê gần mười năm trong lòng ta quá nhiều mệt mỏi rồi, dù thế nào ta cũng phải thử mới được dù cho chỉ là một chút hi vọng.
Tên nô tài trâm ngâm trong giây lát rồi gật đầu nói:
- Lão gia nói đúng thử cũng tốt, nhưng tình hướng của tiểu thư có chút khác biệt.
Chi Dung khẽ gật đầu thở dài một hơi rồi quay lại nhìn Trần Tiến:
- Trần Tiến, trước hết cậu xem qua tình hình của con gái tối, sau đó mới bàn xem có thể chữa trị được không.
Trần Tiến vốn dĩ cũng tạm thời không có việc gì gấp gáp, chưa kể hắn đã
hứa hẹn sẽ chữa trị cho con gái của Chi Dung tất nhiên hắn sẽ đồng ý.
Hắn cũng hơi hiếu kỳ vì hắn biết rõ con gái của Chi Dung đã hôn mê gần
mười năm nhưng không biết lúc này bộ dạng thế nào.
Vài phút sau, cả Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cùng theo Chi Dung vào bên
trong nhà tranh, bên trọng có kê một cái giường ngủ khá rộng. Bài trí
trong phòng tạo cảm giác ấm áp và thoáng mát, rõ ràng là một khuê phòng
của phụ nữ. Bên trên cái giường có một thiếu nữ đang ngủ say.
Nhìn sơ qua có thể thấy cô gái này tuổi chỉ mới hơn ba mươi, trên khuôn
mặt tuy không còn nét tươi trẻ và ngây thơ. Thần sắc của cô gái này
không được tốt lắm, khuôn mặt hơi trắng bệch, có phần mệt mỏi. Tuy
nhiên, hơi thở của cô gái vẫn chậm rãi nhẹ nhàng như một người bình
thường có thể thấy ít nhiều cô gái cũng được Chi Dung cẩn thận bảo trì
nội mạch.
Trần Tiến có chút bất ngờ vì rõ ràng cô gái đang nằm đây xét về mặt tổng thể không thể xem là người bệnh đã ngủ say hơn chục năm được. Trần Tiến gần đến bên cạnh cô gái liền cảm thấy có một chút gì không đúng lắm
liền đưa tay lên trán của cô gái để thử cảm nhận chân nguyên trong cơ
thể cô gái.
Chi Dung nhìn thấy hành động của Trần Tiến cũng không ngăn cản, gã đưa
Trần Tiến đến đây cũng vì mục đích chữa bệnh cho con gái mình lúc này gã biết chỉ có thể trông cậy tất cả vào Trần Tiến.
Trong phút chốc, toàn bộ chân nguyên của Trần Tiến truyền vào cơ thể của con gái Chi Dung để tìm mối liên hệ đến thần thức. Tuy nhiên, càng cố
gắng tìm kiếm càng vô vọng bởi vì thần thức của cô đã bị tổn thương quá
nghiêm trọng không thể nào nhận được bất kỳ liên hệ nào để thức tỉnh.
Quả nhiên chỉ có luyện chế thành công Huyết Hồn Đơn, phục hồi được tổn
thương của thần thức thì mới có thể truyền chân nguyên vào cơ thể để
thức tỉnh cô.
Khẽ thở dài, Trần Tiến nhìn qua Chi Dung rồi nói:
- Tình trạng quả nhiên như ông nói trước đó, hiện tại chỉ có thể luyện
chế Huyết Hồn Đơn thì mới có thể phục hồi thần thức sau đó mới có thể
tính tiếp.
Chi Dung có chút thất vọng nhưng kết quả này có lẽ hắn cũng biết trước nên không ủ rũ quá lâu mà lập tức nói:
- Vậy là tôi yên tâm rồi, không biết cậu cần bao lâu để đạt đến Tứ Phẩm Luyện Đan Sư.
- Không chắc lắm, nhưng chắc chắn trong vòng hai năm tôi hứa sẽ chữa trị khỏi cho con gái ông.
Cố Tiểu Trầm có chút lo lắng liền tiến đến bên cạnh Trần Tiến rồi nói:
- Bệnh tình của cô ấy nghiêm trọng như vậy, hy vọng huynh có thể giúp cô ấy. Nhưng thời gian hai năm có phải quá gấp gáp không?
- Dĩ nhiên không rồi, huynh tính toán rồi chắc chắn hai năm huynh sẽ đạt được Tứ Phẩm Luyện Đan Sư.
- Thật sự!! Muội tin tưởng vào huynh.
Sau khi xem bệnh cho con gái Chi Dung xong. Cố Tiểu Trầm bỗng nhiên nổi
hứng muốn ngắm hoa nên Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm hai người cùng lang
thang ở khu vực đào hoa nguyên này.
- Nơi này thật đẹp, những lá cây anh đào rơi trong gió đem lại cho người đi dưới những bóng cây cũng có chút cảm giác xao xuyến.
- Đúng vậy, cuộc đời của những cánh hoa anh đào này rất ngắn ngủi nhưng
ít ra trước khi nó rơi xuống cũng để chúng ta có thể thưởng thức được vẻ đẹp của nó. Chỉ như vậy nó đã may mắn hơn so với rất nhiều người rồi,
cả cuộc đời họ chỉ âm thầm rơi rụng mà không một ai quan tâm.
Cố Tiểu Trầm bỗng đưa bàn tay cao lên phía trước rồi nói:
- Nếu chúng ta đều không muốn một cuộc sống tịch mịch vậy tại sao chúng ta không thử trở nên rực rỡ.
Hình ảnh của Cố Tiểu Trầm lúc này như in sâu vào tâm trí của Trần Tiến.
Mỗi cử chỉ mỗi lời nói dường như vô tình nhưng lại cũng hữu ý. Hắn đành
phải im lặng mà cảm nhận giây phút này, không phải bởi vì hắn nín thinh
mà bởi vì trong lòng hắn không thể nào dùng bất kỳ lời nào để diễn tả.
Trong lòng cả hai luôn có những mục tiêu riêng cùng theo đuổi, hai con
người vô tình gặp nhau ở bên nhau. Không biết tự lúc nào trong tim hắn
có một chút gì đó vấn vương nàng nhưng hắn biết rõ lúc này khoảng cách
giữa nàng và hắn xa vời vợi. Trong lòng nàng cũng thế, những cảm xúc ban đầu dần trở thành tình cảm sâu lắng trong tim, chỉ là những hành động
nhẹ nhàng những câu nói bình thường nhưng lại khiến trong tim nàng rộn
ràng. Cũng như hắn, nàng cũng biết khoảng cách hiện giờ của cả hai cách
nhau xa như thế nào.
Giữa cơn mưa anh đào rơi điên đảo
Hai người đi trong cơn gió quay cuồng
Những ước mơ vẫn còn đang dang dở
Đá kia thì đâu dễ hóa thành vàng
Chuyện không muốn nhớ lại càng thêm nhớ
Bao nhiêu năm trái tim đang ngủ say
Bao giờ mới hết thổn thức vì ai.
Giây phút Trần Tiến thất thần đó lọt vào mắt của Cố Tiểu Trầm khiến nàng có chút ngượng ngùng liền lập tức đổi chủ đề:
- Đợt bế quan vừa qua của huynh thế nào?
- Kết quả tương đối khả quan, huynh đã đột phá lên cấp rồi. Tuy nhiên,
so với việc gia tăng hẳn một bậc như muội thì không đáng gì.
- Tất cả đều là nhờ đan dược của huynh thôi, nếu không có Ẩn Kim Đan của huynh thì muội chưa chắc đã dám Kết Đan sớm như vậy.
- Suýt thì quên mất huynh đã chỉnh sửa lại hoàn chỉnh Lục Huyễn Kiếm Thuật, huynh thật muốn trả thù lần tỉ thí trước nào.
- Được,nếu huynh muốn lấy lại thể hiện thì tới đây nào.
Dứt lời Cố Tiểu Trầm liền lùi nhanh về phía sau, trong tay lập tức triệu hồi vũ khí tư thế sẵn sàng quyết chiến.
Trần Tiến cũng không chịu kém, hắn rút từ trong túi trữ vật ra cây Hắc Tiên Kiếm chính thức tiếp chiêu của Cố Tiểu Trầm.
Cả hai duy trì trạng thái cân bằng đến hơn chục hiệp nhưng uy lực từ vũ khí của Cố Tiểu Trầm dần giúp cô chiếm được lợi thế.
Trần Tiến cảm thấy kinh hoàng trước sức mạnh của Cố Tiểu Trầm phát ra.
Nếu không phải có sức mạnh hỗ trợ khá nhiều thì hắn đã thất bại từ rất
sớm. Cuối cùng chưa đầy một ngàn chiêu lợi thế dần thuộc về Cố Tiểu
Trầm, và sau hơn năm ngàn chiêu Trần Tiến đã trở thành người thất bại.