Sau khi bình ổn tâm tình, nhanh chóng Cố Tiểu Trầm cũng nhanh chóng ngồi xuống thổ nạp và phục dụng Trú Nhan Đan, thời gian Đan Dược hòa tan
trong cơ thể Cố Tiểu Trầm chưa đầy một canh giờ. Từng kinh mạch trong cơ thể được duy trì bởi một làn hơi ấm từ đan dược truyền vào, làn da cũng trở nên trơn láng hấp thu dưỡng chất từ đan dược.
Cố Tiểu Trầm sau khi thổ nạp đứng dậy, cảm nhận toàn bộ sự khác lạ trong cơ thể mình, không thể nào tự chủ được đưa hai tay sờ lên mặt mình tuy
vẫn còn một lớp dịch dung nhưng cô vẫn cảm giác được sự mềm mại mịn màng trên mặt.
Con gái không bao giờ từ chối cái đẹp, Cố Tiểu Trầm cũng vậy. Cả tinh
thần cô tràn đầy niềm sung sướng, cô từ khi biết đến sự tồn tại của Trú
Nhan Đan thì nó đã trở thành một vật mà cô ao ước có được, hôm nay không ngờ khi vừa rời Tông Môn đi lịch lãm lại có thể lập tức có được bảo vật tiên thiên này.
Cùng lúc này, Trần Tiến cũng tranh thủ đả tọa hấp thụ linh dược của Đại
Hoàn Đơn. Dược lực phát tán mạnh mẽ chỉ trong chốc lát một cỗ liệt hỏa
tiến đến đan điền của Trần Tiến, luồng nhiệt hỏa thiêu đốt khắp các kinh mạch của Trần Tiến. Điều này khiến Trần Tiến cảm thụ nhiệt lượng rõ
ràng trong có thể.
Nhưng điều này lại không kéo dài quá lâu, chỉ trong vài phút ngắn ngủi
nó biến mất vô ảnh vô tung, như hòa tan toàn bộ vào các kinh mạch của
Trần Tiến. Hắn nghi hoặc sắc mặt không dám chậm trễ, vận dụng chân
nguyên khắp toàn thân đề phòng bất trắc.
Sự đau đớn sau đó lại xuất hiện liên tục nhưng mức độ của nhiệt năng như giảm dần, còn bảy thành, năm thành rồi từ từ chỉ còn hơi ấm. Dù vậy, mồ hôi trên người Trần Tiến cũng vẫn tuôn chảy không ngừng. Không ngờ phục dụng đan dược lại đau đớn như vậy, cũng may cơ thể không hiểu sao lại
có vẻ rất thích hấp thụ loại nhiệt lực của đan dược như vậy.
Trần Tiến bỗng nhớ về hình ảnh con chim Phượng Hoàng trong Thí Luyện Tháp, thì thào tự nói:
- “Chẳng lẽ bản thân mình thật sự đã hấp nạp năng lượng của Phượng Hoàng Lửa, nên mới cảm thấy thích thú với các loại năng lượng nhiệt như vậy?”
Trần Tiến không thèm để ý nữa, điều hắn để ý chính là đột phá tu vi hiện tại, hiện tại hắn đã bắt đầu gia tăng sự hấp nạp linh khí xung quanh,
điều này khiến Cố Tiểu Trầm đang lạc vào mê trận của Trú Nhan Đan cũng
phải chú ý.
- Sao linh khí hấp nạp xung quanh huynh ấy lại khủng khiếp đến như vậy chứ?
Với Đại Việt Tu Chân quyết trong cơ thể, khả năng hấp nạp linh khí của
Trần Tiến không chỉ lớn hơn bình thường gấp nhiều lần, mà tốc độ cũng
vượt xa tu vi hiện tại. Điều này dĩ nhiên đối với Cố Tiểu Trầm hoàn toàn không thể lí giải được.
Rất nhanh, Trần Tiến phát hiện dược lực trong đan dược đã hết, mà tu vi
thì vẫn chưa tiến lên được một cấp mà chỉ gia tăng lên một ít thôi. Nếu
là người khác có lẽ lúc này sẽ chọn cách bế quan thêm một đoạn thời
gian, tinh tiến tu vi rồi tiếp tục nạp linh khí để đột phá, nhưng Trần
Tiến không giống vậy. Hắn vẫn còn vài viên đan dược,chưa kể đối với hắn
thứ quan tâm nhất hiện nay chính là tu vi.
Không hề kiên nhẫn nữa, hắn đem hết những viên còn lại bỏ hết vào miệng. Sự cắn trả của dược lực cực kì khủng bố, phải lớn hơn lần trước gấp mấy chục lần, toàn thân như bị kiến bò làm Trần Tiến vô cùng thống khổ.
Cũng may nhiệt lượng của đan dược lại kích thích và làm ấm cơ thể hắn,
khiến bản thân hắn một lúc trải qua đến hai cảm giác trái ngược nhau.
Thấy tu vi đã đạt đến bình cảnh Trúc Cơ trung kì và có dấu hiệu đột phá, Trần Tiến vui mừng tiếp tục đẩy nhanh hấp thụ linh khí, mới hơn hai
tháng trước đột phá Trúc Cơ nên chân nguyên hắn vẫn đang ở mức trống
rỗng, không ngờ sau khi phục dụng hơn sáu viên Đại Hoàn Đơn lại giúp hắn gắn kết chân nguyên lại,đạt đến bình cảnh.
Không dừng lại, vận chuyển chân nguyên khắp cơ thể, dược lực của Đại
Hoàn Đơn giúp tẩy tủy lại gân cốt, chuyển hóa thành nguyên khí giúp chân nguyên không ngừng khai thông. Bên cạnh đó, hắn không ngừng đề cao hấp
nạp linh khí khiến trên đầu hắn hình thành một luồng lốc xoáy linh khí.
Cắn răng một cái, Trần Tiến hét lớn lên:
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…
Một tiếng bùng nổ ra,làm Trần Tiến lâm vào trạng thái hôn mê. Cố Tiểu
Trầm thấy vậy vội chạy lại đỡ hắn dậy. Phát hiện Trần Tiến cuối cùng
cũng đã đột phá đạt đến Trúc Cơ trung kỳ.
- Không ngờ hắn lại liều lĩnh như vậy, tiếp tục đi với hắn chỉ vài ngày nữa chắc mình phải tự ti về bản thân mình mất.
Đúng một ngày một đêm,Trần Tiến từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, liền kinh
hỉ phát hiện ra hắn đã đột phá thành công, tiến nhập đến Trúc Cơ trung
kỳ.
Trần Tiến vừa mừng vừa sợ, lập tức ngồi dậy, kiểm tra lại toàn bộ kinh
mạch, chân nguyên trong cơ thể mình. Nhưng vừa kiểm tra xong, hắn lại bị dược lực cắn trả ngã ra đất, thì ra vì hấp tấp đột phá hắn đã nuốt một
lần quá nhiều đan dược nên toàn thân đau đớn, nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy hắn như vậy, Cố Tiểu Trầm liền giải thích:
- Huynh một lần dùng quá nhiều đan dược, lần này có thể nói may mắn đột
phá thành công, nếu không thì đã bị cắn trả toàn thân kinh mạch nổ tung
rồi. Thật là quá nguy hiểm. Bây giờ huynh nên tìm một nơi nào đó, bạo
phát kinh mạch của bản thân mình đi.
Nghe Cố Tiểu Trầm nói, Trần Tiến không dám chậm trễ liền chạy ra ngoài
phát táng nội lực. Đột phá Trúc Cơ trung kỳ thành công, Kinh Dương Vương quyết cũng tự gia tăng theo người sử dụng chính thức đạt cấp hai. Mỗi
chiêu số Hỏa cầu tầm thường lúc này phát ra có uy lực tuyệt đối có thể
uy hiếp tính mạng của tu sĩ Trúc Cơ hậu kì.
Nếu lúc này Lưu Quang gặp Trần Tiến, thì không cần lôi động tia Thiên
kiếp,thì uy lực của Hỏa cầu cũng đủ đánh bại gã rồi. Hỏa Cầu thực lực
của Hoàng Cấp trung kỳ nhưng uy lực lại được Kinh Dương Vương quyết gia
tăng gấp bốn. Quả thật trên đời này không người nào có thể tưởng tượng
nổi.
Sau khi bạo phát hoàn toàn dược lực còn sót lại trong kinh mạch,Trần
Tiến rút cuộc cũng phục hồi trạng thái bình thường, nghĩ lại bản thân
mình quả thực liều lĩnh quá mức rồi, khiến hắn cũng lập tức không thể
cao hứng nổi.
Đang đứng cảm thụ lại nguy hiểm sinh tử vừa trải qua thì Cố Tiểu Trầm đi đến bên cạnh.
- Chúc mừng huynh đột phá thành công, tiểu muội giờ mới biết câu “Thiên ngoại hữu thiên” là gì.
- Cô nương quá khen, tại hạ cũng chỉ may mắn đột phát thôi, không ngờ lại làm cô nương chê cười rồi.
- Muội nào dám, huynh không chỉ có khả năng hấp thụ tu vi cực nhanh mà
ngay cả pháp thuật thông thường khi huynh thi triển lại có sức mạnh vượt xa bình thường, nếu không phải muội chính thức nhìn thấy cũng sẽ không
tin.
Trần Tiến nghe được xong vội cả kinh, mình vốn dĩ không hề đề phòng
trước mặt cô ấy. Điều này có thể trở thành chí mạng của mình nếu một
ngày cô ấy trở mặt.
Cố Tiểu Trầm dường như hiểu rõ suy nghĩ của Trần Tiến liền mỉm cười nói:
- Muội biết ai cũng sẽ có bí mật của riêng mình nhưng muội không có hứng thú với những thứ đó. Chưa kể huynh còn tặng cho muội một viên Trú Nhan Đan loại đan dược trong truyền thuyết này, muội còn chưa kịp đền đáp.
Nghe những lời này, Trần Tiến liền tự trách mình, mình đúng là đoán già
đoán non mà, nếu cô ấy muốn ám hại mình có lẽ đã làm từ lâu rồi. Chưa kể cô gái này còn có sự kiêu ngạo của chính mình, làm sao dễ dàng ham muốn bí mật của người khác.
Trần Tiến gãi đầu nói:
- Không dám giấu gì cô nương, quả thật ta không có bí mật gì cả, nhưng đúng là công pháp tu luyện ta có hơi khác người một chút.
- Không sao, cũng chỉ là muội phỏng đoán thôi, đi cùng huynh bao lâu
phát hiện ra huynh không có vũ khí chiến đấu cũng như công pháp công
kích, ở đây muội có hai món xem như thích hợp để tặng huynh.
- Tặng ta, tại sao?
- Vì chúng ta ít nhất còn cùng nhau đi một đoạn,huynh thêm sức mạnh thì
càng thêm sự trợ giúp.Chưa kể vì viên Trú Nhan Đan của huynh nữa.
Nói xong Cố Tiểu Trầm lấy từ nhẫn trữ vật của mình ra một thanh hắc kiếm đen dài chưa đến nửa thước cùng một ngọc giản công pháp.
- Đây là Hắc Tiên Kiếm, tuy không quý giá gì nhưng cũng là Huyền Cấp hạ
phẩm pháp khí hy vọng huynh không chê bai. Còn công pháp là Lục Huyễn
Kiếm thuật, uy lực tương đối lớn nhưng không phù hợp muội tu luyện nên
đành tặng huynh.