Trần Tiến đứng lên, tiến đến gần phía Cố Tiểu Trầm rồi đưa ra một đống Bồi Khí Đan rồi nói:
- Cô cầm lấy số này đi, tuy không giúp ích gì với việc gia tăng tu vi
của cô khi ở Trúc Cơ, nhưng có thể phục hồi vài phần chân nguyên khi cần thiết.
Cố Tiểu Trầm cũng không từ chối cầm lấy, vì cô biết một khi Trần Tiến đã chính thức trở thành Luyện Đan Sư nhất phẩm, thì số đan dược này cũng
không còn tính là trân quý nữa.
- Không ngờ huynh có thể luyện đan thành công, tuy đây chỉ mới là nhất
phẩm nhưng hy vọng huynh sẽ tiếp tục phấn đấu trở thành một Đan Vương.
- Đan Vương là gì?
- Huynh chưa nghe qua bao giờ sao? Cũng đúng chính tôi cũng chưa từng
gặp Đan Vương bao giờ. Đan Vương chính là những người có thể luyện chế
đan dược thất phẩm trở lên và có thể xuất hiện đan dược loại một.
- Còn có chuyện này sao, vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ luyện chế đan dược cấp bảy thì được gọi là Luyện Đan Sư Thất Phẩm.
- Huynh nói không sai, nhưng vấn đề ở chỗ Luyện Đan Sư thất phẩm quả
thực rất hiếm hoi, cả Hạ Vực cũng không quá năm người, chính vì vậy họ
được giới tu sĩ tôn kính gọi là Đan Vương.
Trần Tiến quả nhiên cảm giác sự khác biệt giữa mình và Cố Tiểu Trầm là
rất lớn, quả nhiên kiến thức về Tu Chân giới của Trần Tiến lúc này chẳng khác gì phần nổi của tảng băng, còn những phần chìm thì còn lâu hắn mới đủ tư cách biết.
Trần Tiến thầm hạ quyết tâm, một khi bản thân đã đi vào con đường tu đạo này, phải bắt buộc sống dưới áp lực xuất hiện sự truy sát bất cứ lúc
nào của Thiên Đạo thì chỉ có không ngừng phát triển mới là cách sinh tồn tốt nhất. Trần Tiến quyết định tiếp tục dành thời gian luyện đan. Dù
sao những đan dược cấp hai cũng giúp ích khá nhiều cho việc đột phát
Trúc Cơ sơ kỳ của hắn lúc này.
Cố Tiểu Trầm thấy Trần Tiến lại tiếp tục ngồi xuống luyện đan, liền nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Kiên trì là tốt, nhưng huynh cũng không cần quá cố chấp, "dục tốc bất đạt", nóng vội là đại kỵ của người tu luyện.
Trần Tiến gật đầu ra hiệu hiểu ý của Cố Tiểu Trầm, nhưng vẫn hạ quyết
tâm tiếp tục đột phá Đan đạo của mình, liền vận dụng chân nguyên tiếp
tục luyện đan, nhanh tay cho những đan dược cấp hai vào Lò Luyện Đan Sơ
Khởi. Trần Tiến có Thiên Thư nên trong quá trình luyện đan không ngừng
thôi diễn và bù đắp những thiếu sót trong suốt quá trình, nên mức độ
hiểu biết và khống chế hoả dược của hắn không ngừng được đề thăng.
Bên này nhìn cảnh Trần Tiến luyện đan trong lòng nghi hoặc không thể tưởng tượng nổi.
- "Chẳng lẽ tên này thật sự là thiên phú Luyện Đan sao, hay thực sự Luyện Đan không khó như người ta hay nói".
Không biết được sự nghi hoặc đó, Trần Tiến lúc này đang chuyên tâm vào
lò đan dược Đại Hoàn Đơn này, lọ đan dược này khá trân quý với tu sĩ
Trúc Cơ sơ kỳ, khi nó giúp tỷ lệ mở rộng kinh mạch cơ thể, gia tăng chân nguyên cơ thể đề thăng,giúp cơ hội tăng cấp trung kỳ cũng nhiều hơn hai thành. Dược liệu tương đối là quý hiếm, nếu không phải lần trước ở Cúc
Phương Lâm, Bạch Liên Hổ đang tịnh dưỡng chờ đối phó kẻ thù, thì Trần
Tiến đã không dễ dàng thu thập được những dược liệu đó.
Lò luyện đan đầu tiên đã hoàn thành, quả nhiên không ngoài tiên liệu của Trần Tiến, chỉ chưa đến hai thành thành công, nhưng vẫn khiến hắn hài
lòng so với lần trước hơn mười lò phế đan. Cố Tiểu Trầm ngây ngốc rồi,
cô chưa thấy ai tiến cấp từ tầng một lên tầng hai luyện đan nhanh như
vậy. Cô tự hỏi:
- "Có khi nào hắn đã là luyện đan sư cấp hai rồi, nhưng cố tình tỏ vẻ
mới học để lừa gạt mình không nhỉ, không...không thể nào, theo cách hắn
luyện đan khi nãy rõ ràng không phải giả."
Cô cũng không biết rằng, nếu tính theo mức độ hiểu biết về cách phối
dược liệu, khống chế đan hoả thì Trần tiến cũng phải tương đương tam cấp đan sư rồi. Nên quả thật cô cũng không nghĩ oan cho hắn.
Lại một ngày nữa trôi qua, cuối cùng Trần Tiến cũng chính thức thuần
thục việc luyện chế đan dược cấp hai, đã hơn chục lọ đan dược cấp hai
các loại, từ loại gia tăng chân nguyên, đến phục hồi chân nguyên, hay
kích thích sức mạnh bản thân đã xong. Tỷ lệ đã trên sáu thành, Trần Tiến hoàn toàn hài lòng với kết quả này, đây có lẽ cũng là lúc nên đột phá
trùng kích Trúc Cơ sơ kỳ, khi mà số đan dược đang có khá nhiều rồi.
Cố Tiểu Trầm nhìn một đống các loại bình đan dược đặt trên mặt đất, cô
khóc không ra tiếng, cảm giác trí tuệ mình hai mươi năm qua đã bị triệt
để tan biến, trên đời này có loại người nghịch thiên như vậy sao. Chỉ
khoảng hai mươi, Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ có thần thức, chân nguyên không kém hậu kỳ, đã vậy còn là Trận Pháp Sư cấp hai, mà kinh ngạc hơn là Luyện
Đan Sư cấp hai. Loại người như vậy, dù là ở Thượng Vực tìm đỏ mắt cũng
chưa chắc ra được một người.
Trần Tiến dĩ nhiên không biết sự rối loạn của Cố Tiểu Trầm, vẫn đem qua một nửa số dược liệu đưa cô.
- Đây là các đan dược giúp ích cho việc tiến giai Trúc Cơ của cô, hãy cầm lấy đi.
Lần này thì Cố Tiểu Trầm buộc phải từ chối rồi, không chỉ việc cô đã là
Trúc Cơ Đại Viên mãn mà còn nếu nhận lấy thì những dược liệu trước mặt
này cũng là một tài sản không nhỏ với Trần Tiến lúc này rồi. Cô khó mà
nhận lấy, dù sao từ ngày cùng nhau hành tẩu, cô cũng chưa hề mang lại
lợi ích gì cho hắn ngược lại có vẻ còn được trợ giúp khá nhiều.
Thấy Cố Tiểu Trầm lắc đầu, không nhận Trần Tiến cũng không ép, vì hắn
cũng rõ những đan dược này tác dụng với cô quả thực không phải lớn. Lại
móc ra một viên đan dược đưa cô.
Cố Tiểu Trầm vẫn không có ý nhận nên nói:
- Cám ơn huynh, những đan dược này quá trân quý rồi, tôi quả thực không dám nhận.
- Ý tôi cũng không phải làm khó dễ gì cô nương, nếu cô nương không nhận
tôi xin giữ lại nhưng viên đan dược này tôi xin kính tặng cô.
- Kính tặng tôi?
Cố Tiểu Trầm ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc nhìn chằm chằm vào viên đan dược,
từ trong lòng cô sinh ra chút ảo giác thèm muốn không nên lời.
Trần Tiến thấy vậy mỉm cười, chậm rãi giải đáp nghi hoặc của Cố Tiểu Trầm:
- Đúng vậy, không biết cô đã từng nghe qua Trú Nhan Đan chưa?
Vừa nghe ba từ “Trú Nhan Đan” toàn thân Cố Tiểu Trầm cũng tự nhiên run
rẩy, một loại xúc động cực mạnh tràn lên từ thức hải cô một cách không
tự chủ.
- Sao...Sao…Đây là Trú Nhan Đan, loại đan dược trong truyền thuyết sao?
Trần Tiến thấy vẻ kích động quá mức bình thường vốn có của Cố Tiểu Trầm cũng đành gật đầu nói:
- Tôi cũng không rõ công hiệu nó có như trong truyền thuyết không, nhưng nó đúng thật là Trú Nhân Đan tôi vừa luyện thành.
Lúc này Cố Tiểu Trầm đã mất vẻ bình tĩnh của mình, cũng may cô đã dịch
dung nếu không dáng vẻ xuất chúng như tiên nữ của cô mà còn phải kích
động đến run rẩy như vậy,sẽ khiến người ta giật mình đấy.
Cô không ngờ mình lại được chàng trai chưa quen đầy một tháng này tặng
một viên đan dược trân quý như vậy. Nếu cô không dịch dung cô sẽ nghĩ
rằng người này chỉ lấy lòng vì nhan sắc và thân phận mình thôi. Nhưng ở
đây rõ ràng cô đã dịch dung, cũng như chắc chắn cả cái La Thành Đại Lục
này không ai biết thân phận mình.
Cô thực sự đã cảm động rồi, ở thế giới người ăn thịt người này, không
ngờ lại có một người không cố kị gì đem kỳ trân dị bảo để tặng cho một
người bạn đường, chưa kể Trú Nhan Đan này là đan dược truyền thuyết, đủ
làm điên cuồng mọi nữ giới của Tu Chân Giới này.
Cố Tiểu Trầm cũng không giữ vẻ thân thiện vốn có nữa, mà là có pha chút rối loạn.
Thấy vẻ mặt kiên quyết từ chối của Cố Tiểu Trầm, Trần Tiến thở dài nói:
- Nếu cô nương đã không nhận, tôi chỉ đành lòng vứt viên đan dược này
vậy. Nó có tác dụng nghịch thiên, nhưng với tôi nó là nguồn gốc tai hoạ, nếu không phải tôi xem cô như bằng hữu, tôi đã không đem ra tặng cô như vậy rồi.
Nghe những lời này, sao Cố Tiểu Trầm không hiểu, đây không chỉ là bảo
vật nghịch thiên mà còn là nguồn gốc tai hoạ, không ít phụ nữ sẵn sàng
trả mọi giá để đạt được nó. Thấy vẻ dứt khoát của Trần Tiến, cô cũng sợ
rằng hắn thật sự sẽ vứt bỏ, như vậy quả thật sẽ để lại tiếc nuối của cô
mà hình thành tâm ma đành cắn chặt răng nhận lấy.
- Được rồi, lần này tôi nợ huynh một ân tình. Tôi cũng không biết dùng lời nào để cảm tạ huynh đây quả là báu vật trân quý nhất.
Nói xong Cố Tiểu Trầm cầm lấy viên đan dược, trong lòng cô kích động
không thôi, nếu không phải có Trần Tiến tại đây cô đã hét lên trong sung sướng. Từng mạch máu của cô cũng kích động hơn. Cũng phải thôi, trên
đời này sẽ không có người phụ nữ nào khống chế được tâm trạng trước Trú
Nhan Đan này.