Trên bàn lư hương yên khí lượn lờ, vị đạo tươi mát thanh nhã lừng danh có tác dụng làm an lòng người.
Nước trà trong chén ấm mà không nóng, tinh tế phẩm qua rồi còn lưu lại hương thơm, nhuận hầu ngọt ngào.
Hai người chia nhau ngồi hai bên bàn cứ như vậy nhìn nhau, chỉ bất quá thần thái không giống. Một người mặt mang mỉm cười thản nhiên tự tại, một
người đầy mặt suy nghĩ sâu xa lòng lại nghi ngờ.
Nói giống thì kỳ thực cũng không giống, nói không giống lại có điểm giống, nóichung…đại
khái…miễn cưỡng…có sáu phần giống nhau. Phù Tô cũng không tin Từ Phúc
trước mắt mình đây cùng với lão ba không có tình cảm gì nhiều đời trước
là một người, bởi vì…vậy quá cẩu huyết.
Huống hồ đời trước tình
cảm của Phù Tô với ba hắn rất là thường thường, thường đến nỗi không có
hỗ động luôn luôn khách khách khí khí, từ nhỏ đến lớn đừng nói động một
ngón tay, ngay cả một lời nói nặng cũng chưa từng nói qua với hắn. Nếu
như không phải hôm nay nhìn thấy Từ Phúc, Phù Tô cũng đã quên lão ba đời trước của hắn bộ dạng như thế nào.
Tỉ mỉ nhìn Từ Phúc thêm vài
lần, Phù Tô vung vung đầu quyết định không quấn quýt vấn đề này nữa, chỉ xem tất cả mọi sự phát sinh trước mắt như một sự trùng hợp mà thôi.
“Dao Nương.” Nhớ ra thứ mình mang đến, Phù Tô đắc ý dào dạt tự tay nhận lấy
cái hộp Dao Nương đưa lên: “Thời gian gấp rút không kịp chuẩn bị, chỉ có thể sai người chế chút vật nhỏ. Thứ này cũng không quý giá gì mong quốc sư thứ lỗi.” Đặt lên trước mặt Từ Phúc.
“Hừ, đường đường hoàng
tử Đại Tần cư nhiên đem thứ nghèo kiết hủ lậu ra, cũng không ngại mất
mặt.” Tiểu đồng ba lần bốn lượt xấu mặt trong tay Phù Tô đứng đằng sau
Từ Phúc nói.
“Im miệng!” Từ Phúc đột nhiên quát, làm cho tiểu đồng đang muốn chọc tức Phù Tô sợ đến run lên, lập tức đỏ mắt: “Sư tôn…”
“Lui ra.” Ngữ khí bình thản nhưng làm kẻ khác nhịn không được cả kinh, khí
thế này hình như không nên là một người người tu đạo nên có.
Trong lòng tuy có không cam lòng nhưng tiểu đồng cũng không dám nói gì nữa, cắn môi tàn bạo trừng Phù Tô rồi lui ra ngoài.
Trong lòng có cảm giác Từ Phúc nhất định là có lời muốn nói với mình, Phù Tô
liền phất tay để Dao Nương ra ngoài điện chờ, rồi mới mở miệng nói:
“Phù Tô vẫn luôn cho rằng tặng đồ phải biểu thị được tâm ý, đồ tặng không ở
giá tiền thế nào, mà đối với người thu lễ có chỗ trọng dụng hay không
mới là then chốt.” Dứt lời Phù Tô tự tay mở nắp gỗ, lấy thứ bên trong ra đặt trước mặt Từ Phúc.
Một thứ do ba tầng đồng xanh mỏng thượng
trung hạ cấu thành, trên ba tầng phân biệt khắc chữ viết hiện ra trước
mắt Từ Phúc. Mười hai canh giờ, mười thiên can, mười hai địa chi, hai
mươi bốn phương vị quái vị đủ thứ… Cây kim nửa đen nửa đỏ trôi nổi ở
giữa hơi hoi lay động.
“Đây là…” Vì kinh hỉ mà trừng lớn hai mắt, Từ Phúc kích động nhìn thứ trước mặt mình. Mặc dù chưa bao giờ gặp qua
vật tinh xảo như vậy, Từ Phúc cũng biết tác dụng của thứ này là gì, vật
này đối với một môn bọn họ mà nói thế nhưng là chí bảo vô giá, còn hơn
vàng bạc châu báu.
“Vật này là la bàn, từ ti nam (la bàn cổ) cải tiến thành, Phù Tô nghĩ quốc sư nhất định sẽ thích.”
La bàn, một thứ đời trước Phù Tô đã chơi đến nát ra, dùng cho bói toán xem phong thuỷ. Hắn cảm thấy Từ Phúc nhất định sẽ yêu thích vật như vậy,
cho nên vẽ ra kết cấu đồ rồi giao cho Lỗ Hoa chế tác.
Bởi vì Phù
Tô cùng Lỗ Hoa về mặt khoa học kỹ thuật đạt được thành quả rất lớn làm
cho Doanh Chính bắt đầu coi trọng bọn họ, vì vậy hạ chỉ triệu tập người
giỏi tay nghề đủ các ngành tiến cung giao cho bọn họ quản lý.
Bởi vậy cái nơi đương sơ chỉ có hai người tiểu đả tiểu nháo làm một ít đồ
chơi thoáng cái biến thành ngành trọng yếu của triều đình, hơn nữa lại
còn là ngành duy nhất được bảo hộ bí mật.
Tất cả mọi thứ bọn họ
nghiên cứu chế tạo ra nếu như không được triều đình cho phép thì không
được tiết lộ ra ngoài, bằng không họa cập người nhà. Mà bọn họ cũng là
nhóm người đầu tiên được triều đình cung cấp nuôi dưỡng trọn đời, mặc dù không có quan giai nhưng phúc lợi đãi ngộ cực cao, đó cũng là giá trị
của nhân tài.
Có người có tiền, Phù Tô không còn lo toan chỉ mải
làm ra dăm thứ vô ích để tiêu khiển, còn Lỗ Hoa thì có thể chìm đắm
trong vô hạn sáng tạo cùng nghiên cứu chế tạo.
Phù Tô dứt khoát
gọi ngành của bọn họ là ‘công bộ’, trong đó có bộ phận chuyên nghiên cứu công nghiệp quân sự, có bộ phận phụ trách dụng cụ nông nghiệp, cũng có
bộ phận tận sức khai phá chút vật tiện lợi cho sinh hoạt hằng ngày.
Bởi vì người tài ba nhiều, cho nên kết cấu đồ của Phù Tô vừa đến, ‘công bộ’ trên dưới lại bắt đầu bận việc. Mọi người ai có chức phận nấy phân công minh xác, ngắn ngủi bốn ngày đã làm xong, cuối cùng hợp lại đặt chung
một chỗ.
‘Đầu kỳ sở hảo’ (hợp ý) là danh ngôn tổng kết nguyên tắc tặng lễ cũng như vuốt mông ngựa chí lý nhất, không thể không nói Phù Tô hiểu rất rõ chỗ tinh túy của lời này.
La bàn dạng thức đặc biệt
thế gian không có cái thứ hai làm Từ Phúc trong lòng đại hỉ, cũng làm
cho hắn đối với Phù Tô càng thêm tôn kính, thậm chí cũng như Lỗ Hoa năm
đó bắt đầu sinh cảm giác gặp lại hận muộn: “Điện hạlà nghĩ như thế nào
mà làm ra được thứ này?” Vuốt ve thứ nọ, Từ Phúc yêu thích không buông
tay.
“Trong lúc vô ý linh cảm đột phát, bất quá quốc sư phải cảm
tạ cũng không phải Phù Tô, mà là các xảo tượng của công bộ. Phù Tô chỉ
đưa ra ý tưởng, bọn họ mới là người thực hiện, không có bọn họ tất cả
đều là không tưởng, sẽ không thực hiện được.”
Không kiêu không
ngạo không tham công, người lại dễ nói chuyện cũng như thẳng thắn hệt
như lời đồn, thậm chí còn tốt hơn. Ân tượng của Từ Phúc đối với Phù Tô
quả thực đã tốt đến không thế tốt hơn, trực tiếp xem người ta như thầy
tốt bạn hiền.
Hắn có thông minh có lợi hại, nhưng nói đến một
bụng tâm nhãn thì so ra vẫn kém Phù Tô. Ngay lúc Từ Phúc đối với Phù Tô
lòng mang tương tích cùng vô cùng cảm kích, hắn làm sao biết được Phù Tô từ lâu đã tính toán chu đáo hết thảy.
…
Phù Tô người này
có một đặc điểm, đó chính là cái gì cũng không tinh nhưng cái gì cũng
biết một chút, hơn nữa phạm vi tri thức thập phần rộng, chỉ cần không
thảo luận vào tinh túy thì hắn tuyệt đối có thể làm ra một loại biểu
hiện giả dối rằng mình bác học kiến thức rộng rãi.
Lợi dụng biểu
hiện giả dối đó cùng với hiểu biết nhiều hơn hai ngàn năm, Phù Tô lừa
dối Từ Phúc hết lần này đến lần khác. Ngày hôm nay trong vòng một canh
giờ lời Từ Phúc nói so với hắn đã nói trong suốt một năm qua cònnhiều
hơn, những năm gần đây hắn đã thật lâu không cùng người vừa nói vừa cười vui sướng như vậy, thế cho nên quên bẵng chính sự.
Mà dung lượng não của Phù Tô thì luôn luôn có vấn đề, lại dễ đối với người lọt vào
mắt mình sinh ra hảo cảm, cho nên trò chuyện đến trò chuyện đi Phù Tô
cũng ném luôn chính sự hôm nay đến tận sông băng Nam cực, cũng đã quên
địch ý không hiểu vì sao của hắn trước kia đối với Từ Phúc.
Cho
đến lúc Dao Nương tiến vào nhắc nhở Phù Tô giờ ngọ thiện đã sắp đến hắn
mới giật mình nhận ra thời gian qua thật nhanh, cũng nhớ ra mình còn
chưa hỏi Từ Phúc vì sao lại gọi hắn đến: “Quốc sư hôm nay gọi Phù Tô đến đây chẳng hay là vì chuyện gì?”
Nghe Phù Tô nhắc đến việc này Từ Phúc lập tức trở nên nghiêm túc, trên mặt một tia cười yếu ớt cũng tiêu thất không còn, tất cả biến hóa đó nhất thời làm Phù Tô nghĩ việc này
hẳn là rất nghiêm trọng, vì vậy cũng đề cao tinh thần.
“Mấy ngày
trước Từ Phúc đêm xem thiên tượng, nào biết lại thấy ngoại trừ trên bầu
trời Hàm Dương này còn có một đế tinh chợt hiện, tuy chỉ là chợt lóe mà
qua tìm lại không được, nhưng đúng là đế tinh không sai. Mà Từ Phúc bói
toán tìm tòi ngoài ý muốn lại phát hiện đế tinh đó chính là vì đại hoàng tử mà sinh, có liên quan đến đại hoàng tử…”
“Ngươi nói đế tinh đó có liên quan đến ta?”
“Cụ thể ra sao Từ Phúc cũng không biết, bởi vì bệ hạ long vận đại thịnh,
Đại Tần quốc vận hưng vượng cho nên đế tinh mới sinh ra đó còn chưa tụ
tập long khí, lúc này còn chưa rõ ràng.”
Sẽ không thật cẩu huyết cộng thêm lão thổ như vậy chứ?
Nếu như vì mình mà xuất hiện thì Phù Tô chỉ có thể nghĩ đến một nguyên
nhân. Không lường được những năm gần đây mình để tránh cho chuyện như
vậy phát sinh mà cái gì cũng không làm, vậy mà gần đến cuối cùng vẫn
thành người vẽ rắn thêm chân: “Người này sẽ gây nguy hiểm cho Đại Tần?”
“Điều này còn chưa biết, nhưng thiên hạ đồng thời xuất hiện hai đế tinh tuyệt đối không phải chuyện có lợi.”
“Có thể có biện pháp giải quyết?” Phù Tô vội vàng truy vấn, việc này nếu là chính hắn gây ra thì nhất định phải nhận trách nhiệm tận lực bù đắp.
Nghi hoặc Phù Tô vì sao nhanh như vậy là có thể tiếp thu lời mình cứ như đã
biết là ai, nhưng Từ Phúc cũng không hỏi mà gật đầu phảng phất đang xác
minh suy nghĩ trong lòng Phù Tô.
“Quốc sư, Phù Tô hôm nay còn chuyện khác, trước xin cáo lui.” Phù Tô đứng lên khấu lễ với Từ Phúc.
“Sao có thế nói vậy, sự tình nặng nhẹ Từ Phúc còn biết phân biệt minh bạch.” Từ Phúc vội vàng đáp lễ: “Ngày sau điện hạ có bất luận chuyện gì cũng
đều có thể tùy thời đến tìm Từ Phúc, nhất định kiệt lực giúp đỡ.”
“Vậy Phù Tô trước cảm tạ quốc sư, cáo từ.” Bước nhanh ra khỏi đại điện Phù Tô sắc mặt rất khó nhìn.
Dao Nương chờ ở ngoài điện bị cánh cửa đột nhiên mở ra làm hoảng sợ, sau
khi nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Phù Tô nàng quay đầu lại liếc mắt
vào đại điện một cái rồi lập tức đuổi theo: “Điện hạ…”
“Trở về hẵng nói.” Ra khỏi cửa điện Phù Tô trực tiếp lên xe ngựa: “Hồi cung” Tiếp đó không nói thêm câu nào nữa.
Bộ dạng khác thường của Phù Tô làm Dao Nương lòng sinh bất an, cảm thấy
như sắp có chuyện, phải biết rằng điện hạ của bọn họ rất ít lo lắng
chuyện gì đến như vậy.
— 0O0 —
Trên bàn đầy mỹ thực nhưng lại chưa động lấy một chút, cơm canh nóng hổi từ lâu đã trở nên lạnh lẽo.
Ngồi ở sau bàn Doanh Chính trầm mặt không rên một tiếng làm cho cung nhân
trong điện ngay cả một hơi thở mạnh cũng không dám thở ra. Người người
đều biết Tần Vương bệ hạ lúc này tâm tình rất là khó chịu, bởi vì đại
hoàng tử không đúng hẹn về cùng hắn ăn ngọ phạn.
Tuy rằng lý do này rất làm kẻ khác dở khóc dở cười, nhưng đúng là sự thực.
Xoa ấn cái bụng thầm thì rung động Mông Nghị mắt thèm nhìn chằm chằm mỹ
thực từng đĩa từng đĩa trên bàn, trong lòng lại mắng Phù Tô thêm vài
lần.
“Đói bụng?” Nghe âm hưởng của bụng Mông Nghị, Doanh Chính ngẩng đầu nhìn sang.
Đỏ mặt, Mông Nghị không hé răng chỉ gật đầu, từ sáng sớm vào triều đến bây giờ hắn có thể nói là chưa thấm một giọt nước. Với hắn mà nói hiện
không có gì làm người sôi máu bằng thức ăn trước mặt nhưng lại không
động được.
“Các ngươi đều đi dùng bữa đi.” Đứng dậy khỏi chỗ ngồi Doanh Chính đang muốn ra ngoài đi nghị chính điện thì thấy người nào đó không mặc hài, miện phục áo khoác chẳng biết đã ném đến nơi nào bộ dạng xun xoe điên cuồng chạy về phía mình, ngay cả tóc vốn được chải chỉnh
tề cũng có chút tản ra, vẻ mặt lo lắng.
Nhìn thấy nhi tử cái bộ
dạng này làm tâm tình u ám của Doanh Chính lập tức trở nên sáng sủa, bộ
dạng hiện tại của Phù Tô có thể chứng minh hắn cũng không phải cố tình
quên đến ăn, mà là có việc làm lỡ. Hơn nữa Phù Tô gấp gáp chạy tới rất
là thỏa mãn lòng hư vinh của Doanh Chính, nghĩ mình trong lòng hắn địa
vị rất cao rất trọng yếu.
Phủi phủi vạt áo, vẫy vẫy ống tay,
Doanh Chính đi lên đón: “Ngươi đi…” Lời trang mô tác dạng muốn giáo huấn mới ra khỏi miệng đã bị Phù Tô cắt ngang.
“Cha, ta có chuyện
muốn nói với ngươi!” Một tay kéo tay Doanh Chính, cũng không quản có
phải trước mặt công chúng hay không, có hợp lễ giáo hay không, nói chung Phù Tô lôi kéo Doanh Chính chạy về hướng thư phòng một bên tẩm cung:
“Nhanh, chuyện gấp!”
Trên thân y phục rườm rà, trên đầu lại đội
miện quan, Doanh Chính bị Phù Tô kéo có chút chật vật: “Rốt cuộc là
chuyện gì mà làm ngươi gấp thành như vậy?” Vừa đóng cửa thư phòng Doanh
Chính liền hạ miện quan trên đầu xuống.
Ôm lấy bình nước trên bàn uống một ngụm lớn: “Đại sự liên quan đến tính mạng.” Chùi chùi miệng
Phù Tô kéo Doanh Chính sang một bên nghiêm túc hỏi: “Cha ngươi nói giao
Úy Liễu cho ta chỉ huy có phải là thực sự hay không?”
“Đúng vậy,
để làm chi?” Kéo cái bình Phù Tô vừa uống sang nhìn chằm chằm một chút,
tìm chuẩn vị trí nhi tử đã dùng Doanh Chính cũng ghé miệng vào đúng chỗ
đó uống nước.
Không phát hiện Doanh Chính mờ ám Phù Tô chỉ vội
vàng nghĩ làm sao cứu vãn lỗi của mình, tránh cho lần thứ hai lộng xảo
thành chuyên, đỡ cho đến lúc đó ngay cả cơ hội mất bò mới lo làm chuồng
cũng không có: “Có một số việc muốn cho hắn đi làm, cũng chỉ có hắn làm
ta mới yên tâm.”
Nghe Phù Tô nói chỉ yên tâm khi Úy Liễu làm,
Doanh Chính lòng dạ hẹp hòi trong lòng có chút bốc nước chua, quyết định tìm cơ hội điều Úy Liễu đi thay mặt quân vương tuần du, miễn cho ở đây
chướng mắt: “Chuyện gì mà nhất định phải Úy Liễu hắn đi làm?”
“Chuyện xấu thôi, chuyện tốt đâu đến phiên hắn.”
Bởi vì lời Phù Tô nói mà tâm hoa nộ phóng, Doanh Chính vui rạo rực kéo nhi
tử sang, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: “Tô nhi ngươi phải nhớ
kỹ có việc trước phải nói với ta, ta là cha ngươi, ngươi tìm Úy Liễu
trước tiên phải cho ta biết nguyên nhân.”
“Ân oán tư nhân!”
Nếu Phù Tô đã nói như vậy Doanh Chính nghĩ hẳn cũng không phải là cái gì
đại sự nên cũng không hỏi nữa, biết được Phù Tô cũng còn chưa dùng bữa
liền sai người một lần nữa chuẩn bị đồ ăn.
Chủ tử chưa dùng thiện cung nhân nào dám động, cứ đồ ăn trên bàn nguội đi là ngự thiện phòng
lại một lần nữa làm mới, một mực giữ ấm trong nồi. Vừa nghe tuyên thiện, Triệu Cao vội sai người đưa thức ăn mới vào thư phòng.
“Các
ngươi đều đi dùng bữa đi, không cần ở chỗ này hầu hạ.” Phù Tô có việc
muốn nói với Doanh Chính cha bởi vậy vẫy lui hết cung nhân.
Tự
tay gắp một đùi gà bỏ vào trong chén cha hắn: “Cha, ta muốn xuất cung du lịch. Ngươi xem ta từ nhỏ đến lớn trợn mắt nhắm mắt cũng chỉ là một
mảnh trời trên hoàng cung, so với ếch ngồi đáy giếng nhìn trời không có
gì khác nhau. Nói trắng ra là một lão nhà quê, còn không có hiểu biết
bằng các thương nhân hành tẩu bên ngoài. Thống trị thiên hạ cũng không
phải mở miệng nói suông tự cho là đúng, bách tính muốn gì cần gì, thích
được sống thế nào chúng ta làm đương gia chủ cũng không biết thì còn có
tác dụng gì?”
Há miệng ăn luôn miếng cá Doanh Chính cha đưa đến
bên mép, phun xương ra rồi Phù Tô tiếp tục nói: “Ai giàu ba họ, một
triều đại càng truyền về sau lại càng có vấn đề, còn không phải bởi vì
một đời so với một đời ăn ngon ngủ tốt, ai nấy đều chỉ vì vị trí kia
tranh đến đầu rơi máu chảy sao, kỳ thực tranh được bất quá cũng chỉ một
cái lót ngồi với bộ đồ mà thôi. Nhi tử ngươi đây không muốn cả đời tầm
thường sống trong mấy góc tường hoàng cung, còn theo một đoàn chỉ bởi vì bộ y phục mà lục đục với nhau, không có hứng. Thừa lúc có thời gian, có tiền, có tinh lực đi quanh nhìn một cái. Ta không muốn đến lúc đó bị
người nói hoàng tử Đại Tần không chỉ chưa từng phóng mắt nhìn khắp sơn
sơn thủy thủy Đại Tần mà ngay cả thành Hàm Dương thậm chí hoàng thành
cũng chưa từng bước ra một bước, hiểu biết còn không bằng bình dân.”
Một phen nói đường hoàng lại không mất dốc từ đáy lòng, nói chung Phù Tô
chính là dự định xuất cung. Chuyện Lưu Bang không nhanh chóng giải quyết hắn quả thực ăn ngủ bất an, hơn nữa lúc này đây Phù Tô nghĩ phải chính
hắn động thủ mới được.
Buông đũa trong tay Doanh Chính xoay xoay
chén rượu: “Không phải là muốn xuất cung đi chơi sao, mất công ngươi còn nghĩ ra nhiều lời như vậy, làm cho nếu như ta không để ngươi đi thì
chẳng khác gì hôn quân không sai biệt lắm, sốt hết cả ruột.”
Chỉ
chỉ xương trước mặt Doanh Chính ý bảo nhi tử lóc thịt cho mình: “Ngươi
nói đúng, ngồi ở vị trí này không thể chỉ dựa vào tấu giản kẻ dưới trình lên, cứ thế mãi thì chẳng khác nào mắt, tai đều bị vây ở trong vương
thành này, hành trình đi Lũng Tây lần trước cũng đã hiển lộ ra tệ đoan.”
“Vậy là ngươi đồng ý cho ta xuất môn?” Phù Tô kích động hỏi.
“Không phải ‘ngươi’ xuất môn, mà là ‘chúng ta’ xuất môn. Thiên hạ này giờ còn
chưa phải của ngươi, muốn lo lắng, muốn suy nghĩ cũng nên trước để ta
làm, ưu quốc ưu dân chuyện này còn chưa đến phiên ngươi.” Dùng tay cầm
thêm một cái đùi gà, Doanh Chính nhét vào trong miệng Phù Tô: “Ta nhưng
thật ra muốn xem một chút ngươi xuất cung đến tột cùng là muốn làm cái
gì.”
Miệng bị đùi gà kéo căng, Phù Tô phồng mặt trừng Doanh Chính cha. Tuy rằng không ngờ đến cha hắn cũng muốn đi theo, nhưng có thể
xuất cung Phù Tô cũng đã rất thoả mãn, không có gì không cam lòng.
Ăn mấy miếng thức ăn Doanh Chính đột nhiên nhớ đến chuyện sáng nay thương
thảo trên triều, vì vậy quay đầu nói với Phù Tô đang gặm đùi gà:
“Sángnay thừa tướng Lý Tư dâng tấu nói muốn từ các nơi chọn lựa một nhóm quan viên về các huyện quanh Hàm Dương làm việc. Đến lúc cần thì lại
căn cứ vào chiến tích mà điều thăng, ngươi nghĩ thế nào?”
“Không
sai, rất tốt.” Phù Tô nghĩ đề nghị của Lý Tư cũng không khác dự trữ cán
bộ thời hiện đại lắm: “ Bất quá chọn người nào đến Hàm Dương, làm sao để tránh cho có kẻ đục nước béo cò mất đi ý định ban đầu thì còn phải tiếp tục thương thảo một chút.”
“Đây là đương nhiên. Đúng rồi, ta nhớ ngươi đã nói nghĩa huynh tên Hạng Vũ của ngươi thái độ làm người cương
trực công chính, hiện nay triều đình cũng không thiếu chức vị thích hợp
hắn.”
Lắc đầu, Phù Tô không cảm thấy Hạng Vũ thích hợp đến Hàm
Dương làm quan. Người này lòng dạ không biết tính toán cong cong vẹo
vẹo, tính tình lại thẳng, đụng chuyện thì mặt mũi của người nào cũng
không cho, không thể không có tổn hại: “Hắn? Ngươi bảo hắn lĩnh binh
đánh nhau tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng chuyện quan trường hắn
không làm được, Hạng Vũ người này quá thẳng, thà chết không khuất phục.”
“Thứ ta cần chính là hắn thẳng, hắn thà chết không khuất phục.” Doanh Chính cười to.
Người có thực học không dễ tìm, người có năng lực lại chính trực lại càng
không dễ tìm, đặc biệt là loại người chỉ có dùng chân tình thực lòng mói có thể ‘thu mua’: “Ta dự tính để hắn giám thị quan lại trong thiên hạ.
Phàm là quan viên trái pháp luật kỷ cương hắn đều có thể tiền trảm hậu
tấu, Tô nhi nghĩ nghĩa huynh của ngươi có thể đảm nhiệm?”
Đôi mặt với quyền lợi lớn như vậy không phải ai cũng có thể giữ mình, nhưng nếu người này là Hạng Vũ thì Phù Tô tin nhất định là ngoại lệ. Không vì
danh không vì lợi, xem tiền tài như cặn bã chỉ chính là Hạng Vũ: “Ta
thấy được!” Gật đầu nói.
……
Tiểu đồng ghé vào bên cạnh bàn hiếu kỳ nhìn thứ trong tay Từ Phúc muốn sờ lại không dám sờ, nghĩ rất
là hiếm có: “Sư tôn đây là cái gì?” Chỉ vào thứ đó hỏi.
“Bảo bối chí thượng.” Từ Phúc nói từ đáy lòng.
“Nói như vậy đại hoàng tử thật đúng là không tầm thường sao?” Nhớ đến cái
bản mặt đáng ghét của Phù Tô tiểu đồng lại giận đến không đứng yên được.
“Đại hoàng tử đương nhiên không đơn giản, ta sống những năm qua chưa bao giờ gặp người như vậy, làm cho người ta đoán không ra, chỉ tiếc…”
“Chỉ tiếc cái gì?” Tiểu đồng kéo ống tay áo Từ Phúc hỏi.
Từ Phúc mắt lộ vẻ tiếc hận, cất cẩn thận la bàn đứng dậy quay về phòng.
Hắn cả đời này nhận người vô số nhưng lần đầu gặp phải một người hắn tính
không ra tướng mệnh ngày sau. Mà người này thân có tướng đế vương, có
tài đế vương, kết quả lại không có mệnh đế vương, thực sự là đáng tiếc,
đáng tiếc…