Thế gian mọi người đều nói Từ Phúc một môn thần thông quảng đại, pháp
lực vô biên, đứng hàng tiên ban. Thế nhưng tự Từ Phúc biết một môn của
hắn trên dưới cũng chỉ là con người, từ Thương Trụ sư tổ sáng tạo môn
phái đến nay chân chính đắc đạo cũng chỉ có hai người.
Một môn
bọn họ sở dĩ được ngoại giới truyền đến vô cùng kì diệu không ngoài bởi
vì bọn họ hiểu được thuật dưỡng sinh trường thọ, y thuật, cùng với một
ít trò nhỏ chưa ai biết, cho nên mới có thể làm cho thế nhân có hiểu
lầm, mà loại hiểu lầm này cũng làm cho môn phái cấp tốc lớn mạnh lên.
Thuật xem sao, thuật thầy tướng đúng là có, chỉ là người chân chính đắc đạo
được tinh túy trong đó ít càng thêm ít. Theo thời gian như nước lũ trôi, dần dần môn phái trên dưới rất khó có người thật tình tu hành cùng
nghiên cứu y thuật, càng nhiều là lợi dụng những trò bịp nhỏ giả danh
lừa gạt. Saulại cũng bỏi vậy mà phát sinh tranh chấp kịch liệt, cuối
cùng dẫn đến môn phái phân liệt, chia ra làm bốn phái.
Một phái
nghiên cứu sâu về thần thuật, mong tu tiên đắc đạo; phái thứ hai nghiên
cứu y thuật, du hành thiên hạ; phái thứ ba lợi dụng sở học về xem sao
xem tướng vào đời, hành tẩu nơi triều đình thu được quyền lực; phái thứ
tư lại học những thủ đoạn chẳng ra gì xoay người giở trò, lừa đời lấy
tiếng.
Mà Từ Phúc chính là người duy nhất trong suốt mấy trăm năm gần đây học được toàn bộ những thuật trên, ngoại trừ ở nơi thâm sơn tu
hành nghiên cứu ra cũng có lúc cũng hạ sơn làm nghề y.
Thẳng đến
nhiều năm về trước, hắn trong lúc vô ý đêm xem thiên tượng phát hiện
mệnh của mình có một kiếp, mà kiếp nạn này sẽ tai họa toàn môn, vì vậy
liền vội vàng tìm đường giải quyết. Một ngày mười bảy năm về trước, hắn
đột nhiên tính được người có thể giúp mình tị kiếp hiện thân ở Tần quốc, mà Tần quốc cũng đế khí chính thịnh, đáng tiếc hắn từ đầu vẫn không có
cách nào tính ra đến tột cùng là ai mới là có thể giúp hắn tránh thoát
kiếp nạn này.
Cho đến hai ngày trước, Từ Phúc bói toán thì phát
hiện lại có một người có khí đế vương xuất hiện ở hướng đông nam, trong
lòng cảm thấy bất an. Thế gian không có khả năng đồng thời có hai người
có khí đế vương, bằng không thiên hạ tất loạn, giống như lúc các nước
nhiều như cây trong rừng trước đây vậy. Dù là thái tử trước khi đăng cơ
đế khí cũng không rõ ràng, tuy rằng đế khí vừa rồi chợt lóe mà qua,
nhưng vẫn làm trong lòng Từ Phúc dâng lên cảm giác bất an.
Điều
khiến cho Từ Phúc thật không ngờ chính là tất cả những chuyện này đều có quan hệ mật thiết với đại hoàng tử Phù Tô, cũng bởi vậy hắn mới vội
vàng nói với Doanh Chính muốn gặp đại hoàng tử, muốn biết cho rõ ràng
đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao Phù Tô lại có liên quan đến nó.
…………
Từ lúc Từ Phúc tiến cung đến nay có vô số người
muốn gặp hắn một lần nhưng đều bị cự ngoài cửa, hắn vô sự cũng không
bước ra khỏi điện tẩm đang ở một bước, lần này lại chủ động nói rõ mời
Phù Tô đến chỗ mình có thể nói là làm cho trên dưới triều đường nổi lên
sóng to gió lớn.
Phù Tô trong Tần hoàng cung cho đến bây giờ cũng không thiếu thành trọng tâm câu chuyện, hơn nữa lần sau so với lần
trước lại càng sâu, tuy nhiên chủ đề lần này lại làm mọi người há miệng
càng lớn hơn nữa. Người trong thiên hạ có thể không biết, nhưng trong
cung trên dưới không ai không hay đại hoàng tử Phù Tô ghét nhất chính là chuyện huyền thuật, quỷ thần, ngay từ đầu đã ôm địch ý rất lớn với
người thân là quốc sư như Từ Phúc, cho nên đối với lần đầu chạm mặt của
hai người này tất cả mọi người thập phần hiếu kỳ.
Hiếu kỳ quốc sư vì sao muốn gặp đại hoàng tử, hiếu kỳ bọn họ sẽ nói cái gì, hiếu kỳ bọn họ có thể hay không phát sinh xung đột, hiếu kỳ…
Nói chung trong cung trên dưới trước sau đều đối với chuyện lần này của hai người thập
phần quan tâm, ngay cả Doanh Chính cũng lần nữa cảnh cáo Từ Phúc không
được nói lung tung trước mặt nhi tử của hắn, càng thêm cảnhcáo Từ Phúc
không nên trêu chọc nhi tử hắn, bởi vì Tô nhi của hắn tính tình rất bạo, đến lúc đó động thủ thì đừng trách hắn không báo trước.
Mà lúc
này càng thêm kích động còn có cung nhân trong điện của Phù Tô, một đám
hưng phấn không gì sánh được, trong mắt bọn họ Từ Phúc chính là nửa thần tiên, đại hoàng tử của bọn họ có thể được người này quan tâm quả thực
chính là trời giúp. Chỉ cần quốc sư duy trì đại hoàng tử, cho dù có kẻ
nào muốn bất lợi với chủ tử của bọn họ thì trước đó cũng đều phải suy
nghĩ cho cẩn thận.
Sợ Phù Tô từ chối, trên dưới một điện vừa nhận được tin đã lập tức bắt đầu bận rộn, thậm chí còn chế tạo gấp gáp một
bộ y phục mới dự định để Phù Tô mặc đến đó. Bọn họ còn viết ra ngày sinh tháng đẻ của mình len lén kín đáo đưa cho vị chủ tử vốn luôn không cao
giá lại dễ tính là Phù Tô, dự định xin hắn có cơ hội thì nhờ quốc sư xem giúp một chút.
Trời còn chưa sáng đã bị kéo dậy chuẩn bị, Phù Tô híp mắt tựa trên người Hàn Phồn, mặc Dao Nương súc miệng rửa mặt mặc y
phục cho mình, cũng không phải không muốn tự mình động thủ, mà là hắn
thực sự quá mệt nhọc.
Từ sau khi xuất cung chọc phải đủ thứ cắn
người Phù Tô chưa từng được ngủ ngon một giấc, hắn không chỉ phải chiến
đấu với đám sâu kiến, mà còn phải canh phòng nghiêm ngặt Doanh Chính cha chuyên môn cắn người, thế cho nên nói là ra ngoài thả lỏng thần kinh
nhưng Phù Tô suốt mấy ngày nay càng thêm tinh thần mệt nhọc, uể oải
không phấn chấn.
Giờ Từ Phúc lại còn nhảy ra giúp vui làm cho hắn rất vô lực chống đỡ.
“Điện hạ nhớ gặp rồi thì nhất định phải giấu đi sự không thích cũng như chán
ghét đối với quốc sư, hắn là cao nhân đắc đạo tuy không tính toán những
việc nhỏ này, thế nhưng khó tránh khỏi những người khác sẽ không lấy đó
đặt điều.” Giúp Phù Tô đi giầy Dao Nương ý bảo Hàn Phồn đưa người đến
trước bàn trang điểm để cho cái người còn chưa tỉnh ngủ kia chải đầu
thay y phục: “Có nghe thấy không? Điện hạ?”
Lung tung gật đầu,
Phù Tô mệt mỏi nhìn bản thân còn chưa tỉnh ngủ trong gương đồng hỏi: “Ta sao tự nhiên lại nghĩ hắn mới là điện hạ còn ta là nô? Thường ngày vào
triều cũng không thấy các ngươi chủ động giúp ta chuẩn bị như vậy.” Nhìn lướt qua y phục treo ở cách đó không xa, Phù Tô ngáp một cái: “Lại còn
làm đồ mới, không đến mức đó đi! Có muốn hay không dâng hương tắm rửa
cộng thêm cấm thực ba ngày hẵng bái kiến quốc sư đại nhân vĩ đại, ân?”
Nghe Phù Tô nói chua như vậy Dao Nương che miệng cười: “Điện hạ của ta nha,
quốc sư người ta cũng không làm cái gì, người xem mình kìa, cứ như hắn
nợ người tiền vậy. Nếu không muốn vậy người trả lại lễ gặp mặt cho quốc
sư đi.”
Mặc y phục Phù Tô đi đến bên cạnh bàn cầm lấy điểm tâm ăn một ngụm, vừa nhai vừa nói: “Ta đây không phải là để bịt miệng người
ngoài sao, miễn cho bọn họ nói ta không có cấp bậc lễ nghĩa, làm mặt mũi mà thôi.”
Kiểm tra lại một lần thứ muốn đưa qua tặng Từ Phúc
xong, Hàn Phồn đậy nắp hộp lại hỏi: “Chủ tử thứ này là cái gì?” Từ lúc
lĩnh mệnh đi tìm Lỗ Hoa làm ra nó Hàn Phồn vẫn luôn hiếu kỳ thứ này là
cái gì, chỉ là không thể không biết xấu hổ mà hỏi. Hiện giờ nhìn đến
thực thể làm xong thấy trên mặttròn tròn có khắc một vòng chữ, bên trong còn có một cây kim nửa đen nửa đỏ liên tục lay động, chẳng biết thứ này có tác dụng gì.
“Thứ này gọi là ‘la bàn’, dùng để xem phong
thuỷ, đối với người ta mà nói nó là một phế vật, nhưng đối với phương sĩ bọn họ mà nói thì đúng là cần câu cơm.” Buông chén Phù Tô ngoắc ngoắc
ngón tay với Hàn Phồn cười nói: “Lễ không ở nặng nhẹ mà ở chỗ hữu dụng,
mị ha ha ha…khụ khụ khụ…khụ khụ…”
Bởi vì quá đắc ý dào dạt, Phù
Tô bị cơm chưa kịp nuốt xuống trong miệng làm nghẹn, ho đến nước mắt
nước mũi ào ào chảy ròng, kết quả khiến cho mọi người trong phòng loạn
thành một đống.
Lúc Doanh Chính để miễn cho nhi tử cùng Từ Phúc
một lời không hợp phát sinh xung đột, cố ý trước khi lâm triều vòng đến
xem Phù Tô căn dặn thêm hắn thì chỉ thấy người trong viện rất bận rộn.
“Đây là làm sao vậy?” Triệu Cao vội vã đứng ra la lớn.
Một tiếng này rơi xuống mọi người mới chú ý đến Doanh Chính đang đứng ở cửa:
“Hoàng thượng!” Lập tức buông việc trong tay đều quỳ xuống.
Lướt qua mọi người đang quỳ trên mặt đất dập đầu Doanh Chính bước nhanh vào
phòng ngủ, liền thấy nhi tử của hắn khóc đến một hàng nước mắt một hàng
nước mũi liên tục ho khan: “ Làm sao vậy? Làm sao vậy? Nhanh tuyên ngự
y!”
“Chờ…Chờ một chút…” Phù Tô nghe mệnh lệnh của Doanh Chính cha liền vội ngẩng đầu. Lần trước chuyện táo bón đã rất mất mặt xấu hổ rồi, hiệntại nếu như còn bởi vì một hạt cơm mà hưng sư động chúng thì Phù Tô hắn sẽ khỏi gặp người luôn: “Ai đi tìm ngự y…ta làm thịt hắn!”
Phù Tô nói hung ác độc địa nhưng không chút khí thế, bất quá nghe hắn nói
như vậy Triệu Cao vẫn vội vàng sai người lao ra ngăn lại tiểu thái giám
vừa chạy đi tìm ngự y.
— 0O0 —
Hỏi rõ nguyên do sự
tình rồi, Doanh Chính bình tĩnh đuổi hết cung nhân trong phòng ra ngoài, đóng cửa lại đi đến nhắm cái đầu mới chải cẩn thận của nhi tử cuồng
chọc: “Ăn bữa cơm cũng không thành thật, ngươi bảo ta phải nói ngươi cái gì mới được đây?
Ngươi nghĩ cái cổ họng của mình là thùng nước
chắc! Sao mà ăn một bữa cơm cũng không thành thật!” Càng chọc càng hận
đến không giải thích được, Doanh Chính lại nhắm tai Phù Tô xoắn một cái.
“Ai u! Nhận không ra người rồi, nhanh buông tay!” Hất tay Doanh Chính cha
đi Phù Tô xoa cái tai đáng thương của mình, ai oán nói: “Đã vậy còn
nhéo, ta đến tột cùng có phải thân nhi tử của ngươi hay không vậy?”
“Ngươi nếu không phải thân sinh của ta, ta có thể dễ dàng tha cho ngươi như
vậy sao?” Lại nhắm mũi Phù Tô bóp một cái Doanh Chính ống tay áo vung
lênxoay người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống: “Lại đây, ta có lời muốn
nói với ngươi.”
Xoa mấy nơi bị làm đau nhức Phù Tô phẫn hận đi
đến, nhìn một chút canh giờ ngoài cửa sổ rồi tiến lên đá Doanh Chính một cước hỏi: “Không cần vào triều?”
“Có chuyện muốn nói với ngươi.” Kéo Phù Tô ngồi xong, Doanh Chính mở miệng:
“Chuyện của hai ta còn cần đến Từ Phúc, cho nên cứng quá cũng không tốt. Hắn
thế nhưng có thể ngăn chặn miệng của cả một đám người, nhìn xem hiện tại không kẻ nào còn dâng tấu bảo nạp phi cho ngươi thì đã biết tạm thời
hắn còn có tác dụng.”
“Tiếp tục.” Phù Tô có chút đoán được Doanh Chính muốn nói với mình là chuyện gì.
“Mặc kệ hắn ngày hôm nay tìm ngươi nói cái gì, không thích nghe thì vào tai
này cho ra tai kia, đừng mở miệng ở chỗ hắn.” Doanh Chính không sợ nhi
tử động thủ chỉ sợ nhi tử động miệng.
Cái miệng của Phù Tô lúc a
dua nịnh hót thì ngọt cứ như mật dốc trong bình ra, thế nhưng bắt đầu ác độc thì cũng có thể tức chết người, một câu thô tục không mang vũ khí
cũng có thể làm cho kẻ lòng dạ tiểu nhân tức điên đến tê liệt tàn phế.
“Được rồi, chút lòng dạ đó nếu như còn không có Phù Tô ta còn là nam nhân
sao!” Phù Tô đối với hành vi lo lắng ngàn dặn vạn bảo của Doanh Chính
cũng như Dao Nương bọn họ rất là khịt mũi, rõ ràng là mình bị coi
thường.
Mắt thấy thời gian lâm triều sắp đến Doanh Chính đứng dậy hôn một cái ngoài miệng Phù Tô, phủi phủi y phục đi ra, tiếp đó sai
người chuyển cáo Phù Tô để hắn sau khi gặp Từ Phúc về thì sang cùng mình dùng ngọ thiện.
Lấy ống tay áo chùi chùi miệng, Phù Tô lại bưng
chén ngồi xổm bên cạnh bàn vù vù ăn sạch non nửa chén cháo hoa đã nguội
lạnh, vỗ vỗ mông cũng ra cửa, đi gặp Từ Phúc.
……….
Giờ lâm triều đã đến nhưng chậm chạp không thấy quân vương vào triều, tiếng xì xào bàn tán chậm rãi nổi lên trên đại điện.
Vương Oản ngã xuống Lý Tư lên thay, ngồi đầu hàng quan văn Lý Tư ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đã có tính toán.
“Thừa tướng đại nhân thấy thế nào về việc quốc sư chỉ tên muốn gặp đại hoàng
tử? Mà bệ hạ chậm chạp không đến lại có liên quan đến việc này hay
không? Có thể hay không là gặp sự cố rồi?”
Nhìn đồng liêu đang
hỏi mình bên cạnh, Lý Tư cười nhạt không nói. Muốn đứng vững trên triều
đình nhất định phải cảnh giác cao độ không thể nhìn nhầm chuyện đứng sai bên, nếu không tính mạng cả nhà đều phải bồi vào. Lẽ nào còn có người
nhìn không ra vị quốc sư đại nhân không hỏi thế sự kia từ đầu đến cuối
đều là người của bệ hạ? Đã như vậy hắn sao có thể bất lợi với đại hoàng
tử?
Đang nghĩ đến đó Lý Tư đột nhiên cảm thấy có một đạo đường
nhìn chằm chằm vào hắn, giương mắt nhìn lên chỉ thấy Vương Tiễn ngồi ở
đối diện đangmỉm cười nhìn mình, Lý Tư lập tức hoàn lễ cúi đầu, vừa muốn nói gì đó thì tiếng hô lớn ‘Bệ hạ giá lâm’ của Triệu Cao đã vang lên
ngoài điện.
……….
Đây cửa ra, tiểu đồng bước nhanh đến đằng sau Từ Phúc đang tĩnh tọa nói nhỏ vài câu, chỉ thấy hắn mở mắt hỏi: “Đến rồi?”
“Đến rồi.”
“Cẩn thận hầu hạ, ta lập tức sang.”
“Dạ.”
Chờ tiểu đồng lui ra, Từ Phúc trở lại phòng trong thay y phục rồi mới đi ra trước điện.
…
Ngồi ở cạnh bàn buồn chán lấy ngón tay dính nước trà viết chữ, nghe có tiếng bước chân Phù Tô ngẩng đầu chỉ thấy tiểu đồng lúc trước ở Thái Sơn từng gặp mặt một lần đi vào cung kính đứng ở cửa, mắt lại len lén trộm ngắm
về phía mình.
“Lại đây.” Phù Tô vẫy tay với tiểu đồng cười nói.
Vốn không muốn đến nhưng lại muốn biết Phù Tô đang làm cái gì, vì vậy tiểu
đồng nhăn nhó mâu thuẫn đi sang, ló đầu qua vừa thấy Phù Tô dùng nước
trà viết chữ lập tức giận đến đỏ mặt, hét lớn: “Ngươi…ngươi có
biết…ngươi có biết trà này có bao nhiêu quý giá hay không! Thường ngày
sư tôn còn luyến tiếc uống, mà ngươi cư nhiên.. .cư nhiên.. .dùng để
viết chữ!”
Nhìn chuyện mình vừa làm Phù Tô nở nụ cười, mẹ luôn
dạy chúng ta: ở ngoài đừng uống đồ lung tung, ai biết bên trong có bỏ
thứ gì không đàng hoàng hay không.
“Ta không uống trà.” Phù Tô cười nói.
“Ngươi…lãng phí!” Tiểu đồng đoạt lấy chén trên bàn ôm vào trong ngực.
Lớn như vậy người người đều nói hắn là mạng kẻ nghèo, đường đường hoàng tử
Đại Tần từ nhỏ ngay một hạt cơm cũng không lãng phí. Ngày hôm nay lần
đầu tiên nghe có người nói hắn như vậy lại làm Phù Tô vui vẻ vô cùng:
“Ái nhân của ta đã nói ta lãng phí rồi ngươi mới nói, nói muộn rồi!”
“Kẻ điên…Kẻ điên…” Trừng Phù Tô đang đắc ý cười to một cái, tiểu đồng ôm chén trà nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
“Điện hạ như vậy không tốt đi?” Dao Nương thấp giọng hỏi. Nàng nghĩ dù thế
nào thì tiểu đồng cùng là người bên cạnh Từ Phúc, Phù Tô làm như vậy
cũng bằng quét mặt mũi Từ Phúc rồi, hai người còn chưa gặp đã trở mặt.
“Yên tâm yên tâm! Hắn nếu như chút khí lượng ấy cũng không có còn làm người
tu đạo cái gì? Có gì khác đám thần côn hãm hại lừa gạt người đâu? Hơn
nữa ta có khi dễ tiểu đồng đó sao? Ta thế nhưng cái gì chưa từng làm a.”
“Ha ha, đại hoàng tử nói vậy hóa ra là tiểu đồng của ta không hiểu cấp bậc
lễ nghĩa chậm trễ người, mong hoàng tử thứ tội.” Giữa lúc Phù Tô đang
tận tình giáo dục Dao Nương, một đạo thanh âm nghe thật đúng là có chút
khí thoát tục truyền đến, ra vẻ cũng rất có bản sự.
Lấy tay che
khuất ánh sáng có chút chói mắt chiếu vào phòng, Phù Tô nhìn lại thấy
không rõ lắm mặt mũi người kia, chỉ có thể xác định đây là một nam tử
trung niên mặc thanh bào trên mặt không có râu.
Người này mang
theo ánh nắng phía sau từ ngoài cửa đi vào vừa nói vừa cười, rất giống
ET từ chùm sáng của UFO đi ra, rất ấn tượng.
Giờ phút này tám chữ lớn ‘nam nhân theo ánh thái dương mà đến’ xuất hiện trước mắt Phù Tô,
làm hắn nhịn không được trộm cười rộ lên.
Thế nhưng theo Từ Phúc
từng bước một đến gần, nét cười trên mặt Phù Tô lại càng lúc càng giữ
không nổi, thậm chí còn suýt nữa cứng đờ. Miệng mồm bình thường có thể
đồng thời vận chuyển hải, lục, không lúc này há hốc ra nói không được
một chữ.
“Quốc sư Từ Phúc bái kiến đại hoàng tử Phù Tô điện hạ,
điện hạ kim an.” Không đi đại lễ khấu bái nhưng Từ Phúc cũng cực có lễ
phép khom lưng khấu lễ với Phù Tô, tiếp đó lại khẽ gật đầu với Dao Nương vừa hành lễ với mình, tiếu ý không rõ: “ Điện hạ? Tại hạ thế nhưng có
gì không thích hợp?”
Mắt nhắm lại rồi mở ra, vung vẩy đầu Phù Tô
đạp chân một cái, trong tiếng kinh hô của Dao Nương phóng qua bàn nhảy
đến trước mặt Từ Phúc, túm người tử tử tế tế nhìn suốt một lượt, cẩn
thận hỏi: “Ngươi nhận thức một người tên là ‘Phục Từ’ sao?”
Mỉm cười lắc đầu, Từ Phúc lui ra sau một bước giật lại cự ly với Phù Tô cười hỏi:
“Không nhận thức. Không biết điện hạ có tiện nói cho tại hạ người kia là ai?”
Nét cười trên mặt Từ Phúc lại làm Phù Tô cảm thấy rất dối trá, tuyệt không
‘kỳ ảo’, vì vậy miễn đi tục lễ, trực tiếp mở miệng: “Hắn là ba của ta!”