Phong Nguyệt Lâu là tửu lâu lớn nhất Yến Kinh, nổi danh khắp đại Nam
giang Bắc, không ai không biết, món ăn của Phong Nguyệt Lâu vang danh
khắp thiên hạ, chỉ cần ăn một lần sẽ nhớ mãi không quên, nghe có vẻ
giống thuốc phiện nhưng thực chất vấn đề không nằm ở nguyên liệu nấu
nướng, mà là do đầu bếp biết cách chế biến món ăn theo nhiều cách khác
nhau, để người ăn ăn hoài mà không cảm thấy chán. Món ăn ở Phong Nguyệt
Lâu ngon thật đấy, chỉ là rất có chút đắc, so với những món ăn ở tửu lâu khác rõ ràng là đắc hơn gấp hai lần nhưng vẫn có người kéo nhau đi ăn,
thường dân mỗi tháng tựa hồ chỉ có thể đến đây ăn một lần, cho nên có
thể nói nơi này chỉ dành cho những người có địa vị mới có thể chi trả
nổi.
Phong Nguyệt Lâu rộng lớn, ngoại trừ viện chính dùng để tiếp khách thì ở phía sau hậu viện còn có một tiểu viện nhỏ, không ai biết
được quyền biết đến nơi này, ngày thường chỉ có chưởng quầy ra vào nơi
đó, những người khác đều cấm không được đến đây, mặc dù được đặt tại
kinh thành phồn hoa nhưng phong cảnh nơi đó hữu tình chẳng kém gì núi
non biển xanh cả.
Tòa viện này không quá lớn nhưng được cái yên
tĩnh, không khí nơi này hoàn toàn tách biệt với đại sảnh đông người lại
náo nhiệt, trong viện có trồng một cây liễu, nhìn gốc cây có thể xác
định được tuổi thọ của nó không ít hơn mười năm, cây liễu mọc cao, những cành liễu rũ xuống, tàn lá theo gió nhẹ bay bay, đã là mùa đông cho nên tuyết ngoài trời vẫn không ngừng rơi, một vài bông tuyết động trên cành liễu giống như một đóa hoa trắng giữa nền xanh của núi cây, phong cảnh
đơn bạc lạnh lẽo. Ngoài ra trong viện còn có một cái bàn đá, bốn cái ghế đá, xung quanh không có thêm bất cứ gì nữa, tiểu viện trang trí đơn sơ
mộc mạc thế nhưng lại khiến người khác cảm thấy thoải mái, tất nhiên đó
chỉ là đối với những người thích yên tĩnh và đam mê nghệ thuật, còn
những người thuộc loại thích náo nhiệt thì tuyệt đối không nên đến đây,
sẽ phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng vốn có của nơi này.
So với sự lạnh lẽo ở bên ngoài thì trong phòng rõ ràng là ấm áp hơn rất nhiều, bởi vì
trong phòng có đặt một chậu than sưởi, căn phòng không lớn vừa hay có
thể chứa đủ bốn người, bốn người nam tử mỗi người một màu tạo nên nét
đẹp riêng của mình, ở trong trời tuyết trắng xóa này giống như những đóa hoa đầy màu sắc, muôn phần rực rỡ. Tự cổ chí kim, không ai so sánh nam
nhân với hoa cỏ, chỉ đem so với tùng bách trúc liễu, thế nhưng đối với
một nam nhân có dung mạo khiến bao nữ nhân vừa nhìn đã đổ thì chẳng phải còn đẹp hơn hoa hay sao?!
Nếu Bạch Tử Linh có mặt tại đây thì
nhất định nàng có thể nhận ra bốn người này là ai, danh hiệu Đệ nhất mỹ
nam của Thành Thiên cũng không phải nói suông, nếu nói dung mạo yêu
nghiệt của Dạ khiến nữ nhân phải ghen tỵ thì Thương Hàn Phong chính là
tảng băng ngàn năm không tan chảy, người khác chỉ dám đứng ở xa nhìn
lại, hắn giống như một vị thần khiến mọi người không tự giác sinh lòng
ngưỡng mộ, cúi đầu xưng thần, theo như sách số có nói, những người như
vậy chính là “Trời sinh Đế vương mệnh”. Bên cạnh hắn là Lục Thiên Hành,
Thế tử của Khinh Vân Quận vương phủ, người từng được biết đến là Yến
Kinh Tứ đại công tử, không nói đến thân phận Thế tử tôn quý, chỉ nói đến tài mạo của hắn cũng đủ khiến bao nhiêu thiếu nữ mê đắm, chưa kể hắn
còn là một hoa hoa công tử, đi qua ngàn bụi hoa nhưng lại chẳng dính
thân đóa hoa nào, không phải hắn giữ mình trong sạch, mà là vì hắn chỉ
vui đùa cho có, chưa từng nghiêm túc với ai, xét về mặt đạo đức hắn
chính là tra nam, nhưng suy cho cùng hắn cũng chưa từng bắt buộc hai,
đôi bên là ta tình ngươi nguyện, không thể trách hắn.
So sánh với hai nam nhân có vẻ ngoài xuất sắc là Thương Hàn Phong và Lục Thiên
Hành, hai người còn lại có vẻ bình thường hơn nhiều, Mục Ảnh không cần
nói nhiều, hắn là hộ vệ thiếp thân của Thương Hàn Phong, tính tình trầm
lặng, bộ dạng có chút ngốc, nhưng được cái võ công cao cường, nếu là
cùng người khác tranh cãi, Mục Ảnh nhất định sẽ thua không nghi ngờ,
nhưng nếu đó là sinh tử quyết đấu, Mục Ảnh chính là đồng bạn có thể tin
tưởng. Trong phòng ngoại trừ ba người ra còn có một người, mặc dù không
được tính là quen thuộc nhưng chỉ cần là khách quen của Phong Nguyệt Lâu thì nhất định có thể nhận ra người nam nhân này, đúng vậy hắn không ai
khác chính là chưởng quầy - người phụ trách cao nhất của Phong Nguyệt
Lâu, người ngoài không biết chủ nhân đằng sau Phong Nguyệt Lâu là ai,
chỉ biết Phong Nguyệt Lâu hiện tại được chưởng quầy của họ quản lí.
“Chu Phúc, rời khỏi kinh thành ba năm, điều khiến ta lưu luyến không quên
chính là bình trà này của ngươi. Hảo trà!” Giọng điệu ngã ngớn, thái độ
vui đùa, ngoại trừ Lục Thiên Hành ra còn có ai dùng bộ dạng không đúng
đắn như vậy để nói chuyện với người khác đâu chứ?
“Lục thiếu quá
lời rồi, mỗi tháng lão nô đều gửi cho Lục thiếu một gói mà.” Chưởng quầy của Phong Nguyệt Lâu, tức Chu Phúc mở miệng, gương mặt của hắn hơi mỉm
cười, tựa hồ bị lời nói của Lục Thiên Hành đả động.
Ba năm trước
sau khi được ban đất phong, Thương Hàn Phong cũng không có lý do gì mà
tiếp tục ở lại kinh thành cho nên hắn đã di chuyển đến Nam Kính xa xôi,
vừa ở đó xây dựng thành trì lại vừa trấn giữ biên cương, một công đôi
việc. Không giống như hai vị vương gia khác là Minh vương cùng Tĩnh
vương, Minh vương cũng có đất phong của riêng mình, nằm ở phía Tây xa
xôi, nơi đó so với Nam Kính còn khó khăn hơn nhiều, không thể trồng trọt được nguyên nhân chủ yếu là do đất ở nơi đó phần lớn đều là cát, dưới
sự duy trì của Mai phi Minh vương được Thành Thiên đế triệu trở về, từ
đó về sau đều một mực ở lại Yến Kinh, tòa thành trì đó trên danh nghĩa
là của Minh vương nhưng lại không được Minh vương quản lí mà giao lại
cho thuộc cấp của mình, về phần Tĩnh vương chỉ mới được phong vương cách đây không lâu, còn chưa có đất phong, cho nên một mực ở lại trong kinh
thành.
Thương Hàn Phong rời đi, Lục Thiên Hành không biết suy
nghĩ thế nào mà lại xách tay nải trốn nhà chạy theo Thương Hàn Phong đến Nam Kính, theo như Chu Phúc thì nguyên nhân có lẽ là vì mấy năm trước
hắn đã cùng Thương Hàn Phong vào sinh ra tử nơi chiến trường, hắn luyến
tiếc đồng bạn như Thương Hàn Phong cho nên tình nguyên vứt bỏ cả bụi hoa ở Yến Kinh mà chạy đến một nơi chưa khai hoang như Nam Kính, cùng
Thương Hàn Phong xây dựng bầu trời cho riêng mình khiến Khinh Vân Quận
vương tức đến mức thổ huyết, suýt nữa từ luôn nhi tử duy nhất là hắn.
Hành động của Lục Thiên Hành ở trong mắt đám thuộc hạ của Thương Hàn
Phong thì hắn chính là người trọng tình trọng nghĩa, đáng để kết giao,
có thể tin tưởng và giao tính mạng cho đối phương, cho nên những thuộc
hạ dưới trướng của Thương Hàn Phong, điển hình là Mục Ảnh người tiếp xúc nhiều với Lục Thiên Hành nhất biết tính tình Lục Thiên Hành đôi khi
thất thường, bọn họ vẫn chấp nhận bỏ qua, nhiều lúc hắn bị Thương Hàn
Phong bắt nạt bọn họ vẫn tìm cách giúp, đó là bởi vì Lục Thiên Hành đối
với chủ tử bọn họ trọng tình trọng nghĩa, cho nên ba năm Lục Thiên Hành
không trở về Yến Kinh nhưng có đồ tốt gì Chu Phúc cũng cho người gửi đến Nam Kính, tất cả cũng là vì nể mặt Thương Hàn Phong.
Nếu Lục
Thiên Hành biết được hành động trốn nhà năm đó của mình lại được đám
người Mục Ảnh và Chu Phúc lí giải thành như vậy nhất định sẽ ôm bụng
cười lăn ra đất, đây là một hiểu lầm lớn, mặc dù hắn cùng Thương Hàn
Phong nhiều lần vào sinh ra tử nhưng đối với loại hoa hoa công tử như
Lục Thiên Hành thì bằng hữu còn chưa quan trọng đến mức khiến hắn vứt bỏ một đám cô nương xinh đẹp của Yến Kinh mà chạy theo Thương Hàn Phong
đến Nam Kính, tòa thành trì chưa được khai hoang, hoa ở nơi đó còn chẳng mọc được chứ đừng nói đến người xinh đẹp như hoa. Nguyên nhân Lục Thiên Hành thà bỏ lại cả rừng hoa chạy đến sa mạc không có một đóa hoa nào có thể sinh sống được với Thương Hàn Phong thì cũng là do Khinh Vân Quận
vương một tay thúc đẩy, năm đó Lục Thiên Hành đã đến tuổi thành gia lập
thất nên được gia đình chuẩn bị hôn sự, người mà Khinh Vân Quận vương
nhín trúng là Đào gia tiểu thư của Nội Vụ các - Đào Tuyết Giáng, Lục
Thiên Hành yêu thích cuộc sống tự do độc thân, không muốn bị trói buộc
cho nên hắn không đồng ý mối hôn sự này, bất quá mặc kệ hắn có đồng ý
hay không thì hôn sự này ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi.
Đào Tuyết Giáng là một mỹ nhân có tiếng trong kinh thành, tuy nàng không
xinh đẹp bằng Đệ nhất mỹ nhân Hạ Doanh Nhi của Tả Thừa tướng phủ nhưng
đứng ở vị trí thứ hai, thứ ba cũng không quá, tài năng tuy không được
nổi bật như Đệ nhất tài nữ Bạch Phi Nhược của Hữu Thừa tướng phủ nhưng
cầm kỳ thi họa vẫn là tinh thông, vừa xinh đẹp lại vừa có tài, là nữ
thần trong lòng của tất cả nam nhân Yến Kinh, tính tình nàng ngày thường rất tốt, nhưng có một số chuyện lại cố chấp vô cùng. Đây cũng chính là
lý do mà Lục Thiên Hành sợ hãi nàng, đúng vậy, Lục Thiên Hành ngày
thường nhìn thấy mỹ nhân nhất định sẽ tìm cách khiến đối phương ngã vào
lòng mình, nhưng đối với Đào Tuyết Giáng, vừa nhìn thấy nàng ở đầu phố
hắn đã vội quay người bỏ chạy, người ngoài không biết còn tưởng rằng hắn bị ma đuổi.
Nam nữ cổ đại hứa hôn theo lệnh phụ mẫu, lời của mai mối, Khinh Vân Quận vương đích thân đến Đào phủ dặn hỏi hòn ngọc quý
trên tay Đào đại nhân, dưới sự đồng ý của song thân, lễ vật cùng đồ cưới cũng đã đưa vào cửa, chỉ đợi ngày thành thân, ai biết được vào ngày đại hôn Lục Thiên Hành lại lên ngựa bỏ trốn đến Nam Kính cùng với Thương
Hàn Phong, còn nói hắn sẽ không bao giờ trở về, bảo Đào Tuyết Giáng
không cần đợi hắn mà hãy tìm người khác gả đi, nếu không phải biết
Thương Hàn Phong là nam nhân thì nhiều người còn nghĩ rằng Lục Thiên
Hành chính là vứt bỏ vị hôn thê cùng nữ nhân khác bỏ trốn. Hôn lễ không
có tân lang tự nhiên là không thể bái đường, quan võ bá quan trong triều đều lên tiếng chỉ trích hành động vô trách nhiệm của Thế tử Quận vương
phủ, bày tỏ sự tiếc nuối đến tiểu thư Đào phủ, chỉ mong nàng có thể nghĩ thoáng một chút, không cần vì một nam nhân vô trách nhiệm như Lục Thiên Hành mà làm tổn thương chính mình, Khinh Vân Quận vương cũng tự lấy làm xấu hổ, đang lúc muốn hủy bỏ hôn lễ thì Đào Tuyết Giáng lại lên tiếng,
lời lẽ hùng hồn khiến toàn trường câm lặng.
“Hôn nhân theo lệnh
của phụ mẫu, lời của mai mối, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm
sao có thể vì một tiếng phản đối của Thế tử mà lại hủy bỏ?”
“Tuyết Giáng, tân lang không có, làm sao có thể thành hôn?” Đào phu nhân đứng
ra khuyên nhủ nữ nhi, chuyện ngày hôm nay người mất mặt nhất không ai
khác chính là Đào gia các nàng, Đào gia chỉ có một nữ nhi duy nhất, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, hiện tại hôn lễ của nữ nhi thành ra
như vậy, Đào phu nhân dù giận cũng không thể làm gì hơn, chỉ còn cách
đưa nữ nhi trở về, tìm một nhà tốt hơn để gả đi.
“Tuyết Giáng là
do đích thân Quận vương gia thay Thế tử đến dặn hỏi, lễ vật cùng đồ cưới đã nhận, hơn nữa hỉ phục Tuyết Giáng cũng đã mặc, hôn sự này há có nói
hủy là hủy?!” Đừng nhìn Đào Tuyết Giáng ngày thường ngoan ngoãn hiểu
chuyện, thực ra bản tính nàng rất cố chấp, có một số chuyện nếu đã quyết định như vậy thì không ai có thể lay chuyển được nàng.
“Tuyết
Giáng!” Đào đại nhân biết nữ nhi tính tình cố chấp nhưng không nghĩ nàng lại cố chấp như vậy, hôn lễ đã thành ra như vậy mà còn muốn bái đường
thành thân, còn không ngại chưa đủ mất mặt hay sao?!
“Con là tiểu thư của Đào phủ, Đào phủ chúng ta tuy không phải danh gia vọng tộc gì
nhưng còn chưa mức để con phải hạ thấp bản thân mình như vậy!” Nói đến
đây Đào đại nhân không khỏi nhìn về phía Khinh Vân Quận vương, mặc dù
không có nhắc đến Lục gia nhưng hàm ý trong câu nói của bọn họ rất rõ
ràng, Đào gia bọn họ là không dám trèo cao với Lục gia!
Khinh Vân Quận vương bị nhìn đến xấu hổ, trong lòng hắn không ngừng mắng nhi tử
của bản thân, hắn xem nhi tử đã lớn nhưng lại không nên thân, suốt ngày
lưu luyến bụi hoa, cho nên mới nghĩ cách để nhi tử thành gia lập thất,
nghĩ rằng sau khi thành thân thì nhi tử sẽ chính chắn hơn một chút,
không ngờ tiểu tử này lại bỏ thê tử tương lai ngay giữa hôn lễ mà lên
ngựa bỏ chạy, vốn dĩ là chuyện vui không ngờ lại thành chuyện buồn.
Khinh Vân Quận vương biết rõ thanh danh nữ nhi so với tính mạng còn muốn quan trọng hơn, trong lịch sử đã từng có không ít người tự sát vì bảo
vệ trinh tiết của bản thân, cũng có không ít người vì bảo toàn danh
tiếng tốt đẹp mà tự tử, Đào Tuyết Giáng cũng là nữ tử, vốn dĩ là thiếu
nữ đang ôm tâm trạng hớn hở để thành hôn không ngờ tân lang lại bỏ trốn, để một mình nàng ở lại đối mặt với đám người, cho dù là chuyện gì thì
nữ nhân lúc nào cũng chịu thiệt hơn cả, Lục Thiên Hành bỏ trốn nhưng
người phải chịu tiếng xấu vị phu quân chưa cưới ruồng bỏ là Đào Tuyết
Giáng, có thể thấy được vì một hành động ích kỷ của mình, Lục Thiên Hành đã đẩy Đào Tuyết Giáng vào con đường vạn kiếp bất phục.
Kỳ thực
Khinh Vân Quận vương rất vừa ý con dâu này, Đào Tuyết Giáng xinh đẹp dịu dàng, lớn lên lại ôn nhu nho nhã, một bụng kinh thư, lên đường phòng
khách xuống được nhà bếp, lại có khí chất lãnh đạo, Khinh Vân Quận vương phủ chính là cần một nữ chủ nhân như vậy, giao nhi tử không đàng hoàng
của mình cho nàng, Khinh Vân Quận vương cũng yên tâm. Chính là không
ngờ, bản thân hắn lại làm tổn thương nàng, hắn biết nhi tử vô trách
nhiệm nhưng không nghĩ rằng hắn lại vô trách nhiệm đến mức như vậy, cư
nhiên bỏ lại vị hôn thê ở giữa hôn lễ mà bỏ chạy lấy người, chuyện này
cũng phải trách hắn, nếu từ đầu hắn không cố chấp muốn cưới Đào Tuyết
Giáng vào phủ mà bỏ qua sự phản đối của Lục Thiên Hành thì mọi chuyện đã không xảy ra cớ sự như bây giờ.
“Tuyết Giáng, là lỗi của bổn vương, bổn vương ở trước mặt mọi người tạ lỗi với Đào gia, tạ lỗi với con, nếu không phải...”
“Vương gia.” Đào Tuyết Giáng đi đến đỡ lấy Khinh Vân Quận vương, dung nhan
xinh đẹp dưới lớp khăn voan không hề tức giận, giọng nói của nàng vẫn ôn hòa như thường: “Vương gia không có lỗi, người có lỗi là Thế tử, nào có đạo lí nhi tử phạm sai lầm lại bắt phụ thân gánh đâu?”
“Là Lục
gia chúng ta có lỗi với Đào gia, là Thiên Hành có lỗi với con, đợi sau
khi ta tìm được nó trở về nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận, còn hôn lễ... vẫn là hủy bỏ đi.” Khinh Vân Quận vương thở dài, trong giọng nói tràn
đầy tiếc nuối, hiển nhiên hắn rất thích Đào Tuyết Giáng, cô nương tốt
như vậy mà lại để dành cho nhà khác, Lục gia bọn họ đúng là không có
phúc mà!
“Mọi chuyện đã thành như vậy hôn lễ cũng không thể tiếp
tục được nữa, là Lục gia chúng ta không có phúc để con làm dâu của Lục
gia, sau này ta nhất định sẽ tìm một nhà tốt con có thể nương thân. Hiển nhiên của hồi môn của con, Lục gia chúng ta cũng sẽ cho một phần, xem
như là bồi thường cho con, dù không thể làm con dâu nhưng bổn vương vẫn
xem con là nữ nhi để đối đãi.” Khinh Vân Quận vương biết lấy hiện tại có nói gì cũng vô ích, tân lang không có, hôn lễ ngày hôm nay chắc chắn
phải hủy bỏ, mặc dù danh dự của nữ nhân không thể tùy tiện lấy vàng bạc
châu báu ra đánh đổi nhưng ngoại trừ lấy quyền áp người, Khinh Vân Quận
vương cũng không còn cách nào, vì muốn để Đào Tuyết Giáng cùng Đào gia
đỡ phải mất mặt, Khinh Vân Quận vương tình nguyện lấy nửa gia sản của
Quận vương phủ ra để bồi thường.
“Vương gia, người không cần phải làm như vậy.” Đào đại nhân không phải là người không nói lí, mặc dù
chuyện này là Lục gia có lỗi, nhưng bọn họ cũng không thể vì vậy mà nhận tài sản của Lục gia Đào gia bọn họ tuy không giàu có như Đỗ gia nhưng
cũng không phải không có của hồi môn để cho nữ nhi của hồi môn mà phải
nhận từ người Lục gia.
“Không, đây là việc bổn vương nên làm, là
Lục gia chúng ta nợ Đào gia, của hồi môn của Tuyết Giáng sẽ là một nửa
gia sản của Lục gia chúng ta!”
Lời vừa nói ra không ít người cảm
thấy kinh hãi, ngay cả Đào đại nhân cũng không ngờ Khinh Vân Quận vương
lại dám bỏ cả nửa gia sản của Quận vương phủ mà đổi lấy danh dự của Đào
Tuyết Giáng, cơn tức giận của hắn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là
sự nóng nảy, tuy nói là bồi thường cho Đào Tuyết Giáng nhưng nếu nhận
lấy chẳng phải sẽ phải để nữ nhi chịu đựng ủy khuất này sao, của hồi môn này... lấy cũng được mà không lấy cũng không xong!
“Vương gia,
thực ra... Tuyết Giáng không có ý định hủy bỏ hôn ước.” Trong lúc mọi
người đang bị lời nói của Khinh Vân Quận vương dọa cho kinh ngạc thì Đào Tuyết Giáng cũng đồng thời ném một quả bom vào đám người.
“Cái
gì?!” Toàn trường lâm vào kinh hãi, mọi người cứ nghĩ gặp phải chuyện
này Đào Tuyết Giáng nhất định sẽ tức giận từ hôn, đây mới là điều nên
làm hiện tại, dù sao Khinh Vân Quận vương cũng đã nói sẽ cho một nửa gia sản của Lục gia làm của hồi môn, lúc này Đào Tuyết Giáng chỉ cần lấy
của hồi môn rồi đợi tìm người thích hợp gả đi là được, không cần ở lại
đây dây dưa chỉ tổ thêm mất mặt, nhưng không ngờ lúc này nàng lại nói là không muốn hủy hôn.
“Tuyết Giáng, con nói gì vậy?!”
“Tuyết Giáng, ý con là sao?”
“Vương gia, phụ thân, Tuyết Giáng đã chấp nhận lời cầu thân của Lục gia, tự nhiên không thể tùy tiện hủy bỏ hôn ước...”
“Bổn vương cho phép, Tuyết Giáng con không cần phải ủy khuất chính mình.”
Lời nói Khinh Vân Quận vương như đanh thép, khiến người khác tin tưởng
hắn nói được làm được.
“Vương gia, hãy nghe Tuyết Giáng nói một lời.”
“Tuyết Giáng đã mặc vào bộ hỉ phục này tự nhiên đã chuẩn bị tâm lí làm thê tử
của Thế tử, vương gia từng nói năm xưa vương phi của người cũng từng mặc bộ hỉ phục này để gả cho người, đây là hỉ phục chỉ dành cho con dâu Lục gia mới có thể mặc, nếu Tuyết Giáng đã mặc nó vào người thì Tuyết Giáng đã trở thành thê tử của Thế tử, Tuyết Giáng không hối hận.”
“Tuyết Giáng...” Khóe mắt Khinh Vân Quận vương có chút ướt, nhìn Đào Tuyết
Giáng một thân hỉ phục hoa lệ trước mắt, hắn cảm thấy bản thân như vừa
nhìn thấy thê tử quá cố, cảm giác này khiến hắn quay lại hai mươi năm
trước, khi nàng vừa mới gả cho hắn, thời gian như gió thổi, chớp mắt đã
chục năm trôi qua, cảnh còn người mất, lưu lại ở trong lòng nỗi bi
thương không ai thấu hiểu.