“Bạch Vân Hoài thông gian bán nước?!” Bạch Tử Linh đối với tin tức Lạc
Hàm mang về phải nói là vô cùng kinh ngạc, mặc dù có chút ngoài mong đợi nhưng rõ ràng tin tức này có giá trị không kém thứ nàng muốn, thảo nào
lúc nãy Bạch Vân Hoài trở về xong lại rầm rộ cho nhiều người đi tìm Lạc
Hàm như vậy, thậm chí còn huy động một số thủ hạ đắc lực dưới trướng của hắn đi tìm, Bạch Tử Linh còn nghĩ rằng Lạc Hàm đã trộm đi thứ gì quý
giá của hắn không ngờ là vì hắn đã phát hiện việc Lạc Hàm nhìn thấy được thông tin không nên thấy cho nên mới cho người truy sát nàng.
Bạch Tử Linh xuyên qua đến nơi này cũng đã được một thời gian tất nhiên
cũng không chỉ ở trong Linh Viên ăn rồi ngủ, nàng cũng có tìm hiểu về
thế lực của Bạch Vân Hoài, cũng biết được bên cạnh hắn có hai thủ hạ đắc lực, một người gọi Bạch Lãm xuất thân từ nhà võ, gia đình hắn vì nghèo
khó nên đã bán hắn cho người khác, một cao thủ võ lâm đã mua hắn trở về
dạy dỗ, sau khi người kia mất Bạch Lãm đã đi tòng quân, hắn từng lên
chiến trường chém giết không ít quân địch, lập không ít chiến công, sau
đó cũng không biết vì nguyên nhân vì mà lại quyết định bỏ xuống quân
phục, đi theo Bạch Vân Hoài, còn đối với Bạch Vân Hoài một lòng trung
thành. So với Bạch Lãm có một câu chuyện xưa vô cùng phức tạp thì người
còn lại bên cạnh Bạch Vân Hoài lại có tiểu sử đơn giản hơn nhiều, Bạch
Ngọc từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Bạch Vân Hoài, gia cảnh của Bạch Vân
Hoài không tệ, hắn cũng là thiếu gia tôn quý của Bạch gia, Bạch Ngọc khi đó là thư đồng của hắn, hai người cùng nhau lớn lên, huynh đệ tình
thâm, nghe nói Bạch Ngọc từng nhiều lần vì Bạch Vân Hoài vào sinh ra tử, mà Bạch Vân Hoài đối đãi với hắn cũng rất tốt, chưa từng bạc đãi hắn,
tuy hắn thân là thuộc hạ nhưng người trong phủ đối với hắn đều vô cùng
kính trọng, xem hắn như huynh đệ của Bạch Vân Hoài chứ không phải thuộc
hạ của Bạch Vân Hoài, về thân thủ của hắn có thể nói không hề thua kém
Bạch Lãm, chính là sức mạnh cụ thể thế nào Bạch Tử Linh không rõ ràng
lắm.
Bạch Ngọc người này nàng chưa từng gặp qua, trong kí ức cũng không có
nhận thức người này, nghe nói hắn hành tung vô định, trong phủ này ngoại trừ Bạch Vân Hoài ra thì không ai biết được hắn đi đâu về đâu, bất quá
hắn nhất định là ở trong Bạch phủ, chỉ là không có người nào nhận thấy
sự hiện diện của hắn mà thôi. Bạch Tử Linh cũng không có phát hiện sự
tồn tại của hắn, chỉ là nhiều lúc nàng cảm nhận được có một đôi mắt đang dõi theo nàng, ngay từ ngày đầu tiên xuyên qua nàng đã nhận thấy, cho
nên có nhiều lúc nàng không dám hành động lỗ mãng, sợ đưa đến phiền phức không đáng có, từ khi xuyên qua đến giờ nàng đã có hơn ba lần cảm nhận
được ánh mắt đó, lần đầu tiên là khi đến nàng vừa mới xuyên đến, lần thứ hai chính là lúc mọi người bị kinh động vì tiếng hét, và lần thứ ba có
lẽ là lúc Bạch Vân Hoài đến đây tìm nàng, nói về việc hắn không phải phụ thân thân sinh của nàng. Sau đó ánh mắt dõi theo nàng càng ngày càng ít lại, lần gần đây nhất chính là tối qua, sau khi Thương Hàn Phong rời đi không bao lâu, nàng vẫn còn đứng trong viện chưa vào phòng, khi đó
không gian yên tĩnh, trong viện chỉ có một mình nàng cho nên nàng có thể cảm nhận rõ ràng tầm mắt của người đó đang dừng trên người nàng, Bạch
Tử Linh quay người, đôi mắt hờ hững nhìn vào trong bóng đêm vô tận, ba
giây sau nàng mới dời đi, vị trí đó... hắn đang ở trên nóc thư phòng của Bạch Vân Hoài, có lẽ hắn cũng đã biết được nàng nhận ra sự tồn tại của
hắn. Bạch Ngọc quá thần bí, đến giờ phút này Bạch Tử Linh vẫn chưa biết
được bộ dạng của hắn thế nào, riêng Bạch Lãm, trong trí nhớ của nàng đã
từng xuất hiện hình dáng của hắn, người này thân cao mét tám, toàn thân
cơ bắp cuồn cuộn, hắn mạnh mẽ như hổ, cao lớn như voi, cả người đầy hơi
thở khát máu, chỉ có những người bước ra từ chiến trường đẫm máu mới có
khí chất như vậy, đổi lại là người bình thường nhìn thấy hắn cũng thấy
sợ hãi, huống hồ khi đó nguyên chủ chỉ mới hơn mười tuổi, chỉ nhìn thấy
hắn ở đằng xa đã sợ hãi đến mức bệnh liệt giường, ba ngày ba đêm mới có
thể bước xuống giường.
Hai vị Bạch gia thủ hộ tướng này, ngoại trừ Bạch Vân Hoài ra thì không
hề nghe mệnh lệnh của bất cứ ai, nhiệm vụ của bọn họ chính là phục tùng
mệnh lệnh của Bạch Vân Hoài, đối với người của viện khác bọn họ không
quan tâm quá nhiều, đó là lý do những chuyện xảy ra trong phủ từ Phỉ Vân Các của Tứ phu nhân có ma đến Minh Nguyệt Các của Đại phu nhân có hắc y nhân ra vào bọn họ đều không quản, cho đến khi thư phòng của Bạch Vân
Hoài mất trộm bọn họ mới xuất hiện.
Bởi vì biết Hữu Thừa tướng phủ ngọa hổ tàng lòng, ngoài mặt có Bạch Lãm
như ôn thần trấn giữ, bên trong lại có đại thần như Bạch Ngọc tọa trấn
cho nên khi giao việc này cho Lạc Hàm, Bạch Tử Linh đã suy tính rất lâu, nàng biết thân thủ của Lạc Hàm không tồi nhưng võ công cũng không phải
thuộc hàng thượng đẳng, rõ ràng không phải đối thủ của Bạch Lãm, tuy
nhiên Lạc Hàm lại có một thân khinh công mà không phải ai cũng có, hơn
nữa về phương diện độc thuật nàng cũng rất có thành tựu, đánh không lại
thì có thể chạy, đã không thể chạy thì có thể hạ độc đối phương.
“Thông gian bán nước thì không chắc, bất quá trong thư phòng tìn được
bức thư của Vũ Nguyệt là thật.” Lạc Hàm nhận lệnh Bạch Tử Linh lẻn vào
thư phòng của Bạch Vân Hoài tìm kiếm đạo Thánh chỉ năm xưa mà Thành
Thiên đế ban để tìm xem người mà hứa hôn với Bạch Tử Linh là ai, bởi vì
Lạc Dư bên kia không tra được, thế nhưng lại không tìm thấy, bất quá
trong lúc tìm kiếm nàng đã vô tình phát hiện ra một cơ quan. Lạc Hàm từ
nhỏ đã học pháp trận, đối với cơ quan cũng có nghiên cứu, cho nên nàng
rất nhanh liền tìm cách mở ra cơ quan đó, trong cơ quan là một kệ sách,
bên trong chứa đầy những loại sách cũ, có vẻ như rất quan trọng, nếu
không quan trọng thì Bạch Vân Hoài cũng không cất chúng trong cơ quan
làm gì. Nàng tùy tiện cầm một quyển sách lên, tiêu đề quyển sách có vẻ
tầm thường, thế nhưng Lạc Hàm cũng không có vì vậy mà bỏ qua nó, nàng
biết đây chỉ là thủ thuật che mắt, tiêu đề tầm thường không có nghĩa là
nội dung không quan trọng, quả nhiên nội dung bên trong là ghi lại việc
Bạch Vân Hoài đã trộm mất của công, cùng với việc hối lộ của các mệnh
quan triều đình cho hắn, trong lúc lật sách không chú ý đến nên đã có
một phong thư rơi ra, Lạc Hàm nhặt lên và mở ra đọc, phát hiện đó là tin từ Vũ Nguyệt gửi đến.
“Liên lạc với người Vũ Nguyệt chính là thông gian bán nước.” Lạc Hàm bên cạnh đột nhiên chen miệng vào, lúc nãy nhìn Bạch Tử Linh cùng Lạc Hàm
thần thần bí bí, nàng còn tưởng là có chuyện gì, hóa ra là Bạch Tử Linh
muốn Lạc Hàm đột nhập vào thư phòng của Bạch Vân Hoài để trộm thứ gì đó, hiện tại trong phủ bởi vì chuyện này mà ầm ĩ không thôi, nếu không phải ngày hôm nay Bạch Tử Linh bị cấm túc ra ngoài thì có lẽ nàng cũng thuộc diện tình nghi, đến lúc đó Linh Viên chắc chắn sẽ bị lục soát.
“Lạc Hàm, có chắc phong thư đó là của Vũ Nguyệt gửi đến không?” Lỡ như
có người giả mạo Vũ Nguyệt gửi thư cho Bạch Vân Hoài thì đây lại là một
hồi âm mưu khác nữa.
“Chắc chắn, trên đó có ấn ký của Vũ Nguyệt.” Ấn ký của hoàng thất Vũ
Nguyệt là một loài hoa, một loài hoa đặc biệt mà không hề giống bất kì
loại hoa nào, cho nên nàng tuyệt đối không nhìn nhầm.
“Như vậy... nội dung trong thư nói về cái gì?”
“Vũ Nguyệt muốn Tứ quốc đại tái năm nay bọn họ là nước chiến thắng, muốn Bạch Vân Hoài cùng hắn hợp tác.”
Quan hệ giữa Thành Thiên và Vũ Nguyệt không gây gắt như Thành Thiên và
Phượng Tề, bất quá cũng không hề ôn hòa như ngoài mặt, thiên hạ nhiều
quốc gia như vậy lấy Tứ quốc cầm đầu, hiển nhiên mỗi vị quân chủ đều có
tham vọng thống nhất giang sơn, cho dù là ngàn năm trôi qua ý định này
cũng chưa bao giờ thay đổi, chỉ là điều khiến người khác không ngờ đến
chính là Vũ Nguyệt vậy mà lại liên lạc với Bạch Vân Hoài. Vũ Nguyệt là
quốc gia lớn thứ hai sau Thành Thiên, tuy nói đất đai Vũ Nguyệt khô cằn, quanh năm bao phủ bởi cát, không được màu mỡ như Thành Thiên cùng
Phượng Tề nhưng thiên nhiên rất công bằng, được thứ này sẽ mất thứ kia,
cho nên ở Vũ Nguyệt cũng có một số thứ mà những nơi khác không có, người bên ngoài đồn đại người dân Vũ Nguyệt sống rất khổ sở nhưng chỉ có
những ai đã từng vượt hoang mạc phía Tây mới có thể sâu sắc cảm nhận
được sự phát triển ở nơi này. Trong Tứ quốc Vũ Nguyệt là nước luôn có âm mưu muốn mở rộng lãnh thổ, nhưng binh lực của Vũ Nguyệt không quá dồi
dào, quân đội Vũ Nguyệt không hiếu chiến như Thành Thiên, không dũng
mãnh như Yến Vân, huống hồ Vũ Nguyệt so với các quốc gia khác Vũ Nguyệt
dễ phòng hơn công, phía Tây đại lục là một mảnh hoang mạc rộng lớn, các
đế quốc muốn xâm lược Vũ Nguyệt phải vượt qua hoang mạc, mà Vũ Nguyệt
cũng vậy, mười năm trở lại đây Vũ Nguyệt chỉ phát động chiến tranh duy
nhất một lần, chính là khi đội quân Chiến thần của Thương Hàn Phong đã
đánh vào một nước nhỏ phụ thuộc Vũ Nguyệt cho nên Vũ Nguyệt mới xuất
binh cứu trợ nhưng vẫn thất bại trở về.
Mấy năm nay Tứ quốc ngoài mặt sóng yên biển lặng nhưng bên trong lại là
sóng ngầm mãnh liệt, ngay cả Vũ Nguyệt cũng đã chủ động liên lạc với
Bạch Vân Hoài chứng tỏ Tứ quốc đại năm nay nhất định là không đơn giản,
nếu Vũ Nguyệt đã xâm nhập vào nội bộ Thành Thiên thì Phượng Tề và Yến
Vân bên kia tuyệt đối sẽ không ngồi yên đứng nhìn, đặc biệt là Phượng
Tề, mặc dù ở Thành Thiên còn có một vị công chúa của Phượng Tề mang đến
hòa thân nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ gay gắt giữa
hai quốc gia.
Bạch Tử Linh không rõ ẩn tình bên trong của mỗi quốc gia nhưng thế cục
hiện tại của thiên hạ nàng cũng xem như rõ ràng, thiên hạ lấy Tứ quốc
làm đầu, Thành Thiên thân là quốc gia đứng đầu Tứ quốc, hiển nhiên so
với các quốc gia khác mạnh hơn nhiều, chỉ là một quốc gia cho dù có mạnh đến đây, một khi chịu sự công kích của ba quốc gia còn lại trong một
lần cũng sẽ không thể lật ngược tình thế ngay lập tức được.
Vì sao nàng lại nói như vậy?
Mục đích thật sự của Vũ Nguyệt khi liên lạc với Bạch Vân Hoài chỉ sợ
không đơn giản chỉ vì Tứ quốc đại tái, cho dù là có thì Tứ quốc đại tái
cũng phải có một ý nghĩa quan trọng nào đó, trong trí nhớ của nguyên chủ Bạch Tử Linh nhanh chóng tìm được thông tin về Tứ quốc đại tái, cũng
biết Tứ quốc đại tái bốn năm trước Vũ Nguyệt là quốc gia xếp cuối cùng,
không chỉ bốn năm trước mà còn bốn năm trước trước nữa Vũ Nguyệt cũng là quốc gia đứng cuối cùng. Vũ Nguyệt không phải là một nước yếu, một quốc gia với diện tích không hề thua kém Thành Thiên, với nhân số đông đảo
có thể so sánh với nhân số Phượng Tề cùng Vũ Nguyệt cộng lại, tuy binh
lực của bọn họ không dồi dào, thiên nhiên lại khắc nghiệt nhưng vũ khí
mà người dân Vũ Nguyệt làm ra sắt bén hơn nhiều so với các quốc gia còn
lại, kiếm của Vũ Nguyệt chặt kiếm của các nước khác như chặt củi, đồng
thời Vũ Nguyệt lại là quốc gia dùng độc đứng đầu thiên hạ, nếu không
phải vì Vũ Nguyệt cách các nước còn lại cả hoang mạc rộng lớn thì bọn họ sớm đã dẫn binh xâm lược rồi.
Nếu nói Vũ Nguyệt không có năng lực thắng trong Tứ quốc đại tái thì điều này có thể dễ hiểu hơn một chút, bởi vì không có năng lực chiến thắng
nên năm nay bọn họ mới cần đến sự giúp đỡ của Bạch Vân Hoài để chiến
thắng, nhưng mà nếu bọn họ muốn thắng kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ cần hạ độc nhưng người tham gia vào Tứ quốc đại tái, đến lúc đó người của
tam quốc còn lại không thể đến thì Vũ Nguyệt chẳng phải sẽ là người
chiến thắng sao? Cho dù trong luật lệ cấm sử dụng những hành vi bỉ ổi
kiểu này nhưng chỉ