“Chẳng phải mọi người gọi ta đến đây là muốn xem kịch sao? Hôm nay ta
diễn kịch cho mọi người xem.” Bạch Tử Linh lạnh mặt nhìn một đám người
đạo đức giả, ngoài mặt thì làm bộ muốn cứu Lê Nguyệt Thiên Phương nhưng
trong lòng lại có không ít người hả hê khi thấy hành động của nàng, nếu
hôm nay đổi lại là nàng là người bị Lê Nguyệt Thiên Phương giữ lấy thì
chỉ sợ một câu giúp đỡ bọn họ cũng chẳng muốn nói huống hồ là muốn cứu
nàng.
Nhân tính a~ chính là rẻ mạt như thế!
Lần đầu tiên Bạch Tử Linh phát hiện, bản thân nàng đối với mọi người
xung quanh lại có ác cảm lớn đến thế, trước khi xuyên qua nàng tuy làm
đặc công, trên tay nhiễm không ít máu tươi nhưng nàng cũng chẳng có cảm
giác gì, cũng không cảm thấy nhân tính của bọn họ có gì đáng để nàng phê phán, nhưng sau khi xuyên qua, nàng đối với mọi người dần hình thành ác cảm trong đầu, cảm thấy như tất cả bọn họ đều là người xấu, có lẽ là do nguyên chủ làm ảnh hưởng, dù sao nguyên chủ chính là bị người khi dễ từ nhỏ đến lớn, hình thành nên suy nghĩ này cũng không có gì là lạ.
Mọi người bị lời nói này làm cho xấu hổ, người nào da mặt mỏng như
Chương Ngư thì lấy tay che mặt, người nào mặt dày thì mặt lạnh giả vờ
không biết, rõ ràng tất cả bọn họ đều hiểu rõ câu nói này của Bạch Tử
Linh là có ý gì, bởi vì hôm nay bọn họ gọi nàng đến đây xác thực là muốn xem kịch, vốn là muốn nhìn nàng bị bắt nạt, không ngờ bản thân nàng lại đảo lộn vị trí, trở thành người bắt nạt kẻ khác.
“Biểu ca, huynh mau cứu muội a.” Lê Nguyệt Thiên Phương ăn đau, lại đuối lí trước mặt Bạch Tử Linh cho nên chỉ có thể hướng Đỗ Thanh Triệt cầu
cứu, ở nơi này người thân thiết nhất của nàng chỉ có huynh muội Đỗ gia,
Đỗ Ngọc Trân cùng nàng không hợp, cho dù nàng có hướng nàng ta cầu cứu
cũng như không, hiện tại nàng ta nhất định là đang rất vui vẻ khi thấy
nàng như vậy, mà Đỗ Thanh Triệt thì khác, hắn không chỉ là biểu ca của
nàng mà còn là một nam nhân, thân là trang nam tử hắn không thể nhìn
nàng chết mà không cứu, dù sao hắn cũng cần mặt mũi a.
“Bạch Tử Linh, ta mặc kệ giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, trước hết
ngươi buông nàng ra đã.” Đỗ Thanh Triệt trầm giọng, hắn vốn chẳng muốn
quan tâm nhiều như vậy, dù sao để Lê Nguyệt Thiên Phương chịu một lần
giáo huấn không phải là không tốt, bởi vì hắn cảm thấy Bạch Tử Linh sẽ
không làm ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng đối phương, nếu nàng có
năng lực đó thì sớm đã giải quyết chuyện này trong thầm lặng rồi, đâu
cần phải chạy đến trước mặt mọi người uy hiếp Lê Nguyệt Thiên Phương, rõ ràng đây không phải là một lựa chọn thông minh, cũng không biết nàng
đang nghĩ gì?
Nếu Bạch Tử Linh biết được suy nghĩ này của Đỗ Thanh Triệt nhất định sẽ
nói một câu: “Ngươi suy nghĩ nhiều!”, vốn dĩ Bạch Tử Linh cũng muốn sớm
thay nguyên chủ trả thù, thế nhưng từ khi xuyên qua đến nay gặp quá
nhiều chuyện, lại thêm kí ức của nguyên chủ không rõ ràng cho nên nhất
thời nàng cũng không biết Lê Nguyệt Thiên Phương tròn méo ra sao để tìm
người xử lí, hôm nay có cơ hội tiện thể giải quyết luôn một lượt chứ
không hề có ý nghĩ sâu xa như Đỗ Thanh Triệt nghĩ. Bạch Tử Linh cảm thấy cho dù là đánh lén hay là đường đường chính chính mà đánh thì cũng như
nhau cả thôi, bởi vì bọn họ cho dù là cao thủ võ lâm cũng chưa chắc là
đối thủ của nàng, ở trong đám người này chỉ có Đỗ Thanh Triệt và Lãnh Vô Quân là khiến nàng e ngại, Lãnh Vô Quân thì không đáng nói, dù sao hắn
và nàng cũng là bằng hữu, hắn lại đặc biệt đến đây tìm nàng, chắc chắn
không phải muốn cùng nàng đánh nhau, mà Đỗ Thanh Triệt, cho dù đánh nhau nàng cũng chưa chắc đã bại dưới hắn, về phần một nam nhân không được
nhắc đến là Chương Ngự, vốn dĩ nàng không nhìn lọt mắt hắn, mà hắn cũng
không có cơ hội gây bất lợi cho nàng.
“Nếu ngày hôm nay đổi lại ta là người bị nàng giữ chặt, ngươi sẽ thay ta lên tiếng sao?” Gương mặt Bạch Tử Linh thập phần lạnh nhạt, giọng nói
thoáng hiện âu tia run rẩy bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh,
nội dung và giọng điệu của nàng khác nhau một trời một vực, giống như
những lời ủy khuất này không phải là do nàng nói ra, bất quá khi nói ra
câu này đôi mắt nàng không khỏi xẹt qua tia lưu quang, nhiều hơn là nguy hiểm.
Phản đối phản đối!
Ngươi đã nói là sẽ không điều khiển tình cảm của ta!
Bạch Tử Linh lúc này đang ở trong đầu gào thét, rõ ràng tối qua hai
người đã thỏa thuận, khi nào nàng còn giữ quyền chủ đạo thì nguyên chủ
tuyệt đối không được điều khiển tâm tình của nàng, cho đến khi một trong hai người họ biến mất, vậy mà lúc này nguyên chủ lại thất hứa khiến
nàng suýt nữa luống cuống trước mặt đám người này.
Trong đầu không có tiếng đáp lại, cho dù có thì cũng chưa chắc nàng đã
nghe được, điều này khiến Bạch Tử Linh nhìn Đỗ Thanh Triệt càng thêm
không thuận mắt, nàng hiểu rõ nguyên nhân vì sao nguyên chủ lại nói ra
lời này, hết thảy cũng là vì Đỗ Thanh Triệt, tên tra nam đáng ghét này.
Bạch Tử Linh thì không có cảm giác gì nhưng nguyên chủ thì khác, Đỗ
Thanh Triệt là người nguyên chủ thích, nhìn thấy hắn bảo vệ một nữ nhân
khác, đó lại không phải là nàng, bất kỳ ai cũng cảm thấy đau lòng, cũng
vì vậy mà khi thấy hắn ra mặt vì Lê Nguyệt Thiên Phương mà cảm xúc của
nàng mới dao động mạnh như vậy, nhất thời không chút suy nghĩ đem lời
trong lòng nói ra.
Đỗ Thanh Triệt sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào, hắn nhìn vào đôi mắt nàng, chỉ thấy một tia buồn bã thoáng qua sau đó lại như mặt hồ tĩnh lặng, không chút gợn sóng, Đỗ Thanh Triệt còn
nghĩ bản thân đã nhìn lầm nhưng hắn biết hắn không có nhìn lầm. Ngay khi nàng nói ra câu đó, rõ ràng cảm xúc của nàng không giống trước kia,
người luyện võ luôn rất nhạy cảm với âm thanh, khi nàng nói câu nói đó
mặc dù giọng nói rất bình tĩnh như cũng có một sự run rẩy nhè nhẹ, tựa
hồ như vô tình bị cảm xúc khống chế, mặc dù rất nhanh liền biến mất
nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, điều này khiến đôi mắt hắn hiện lên tia
phức tạp.
Nếu ngày hôm nay đổi lại là nàng bị Lê Nguyệt Thiên Phương giữ chặt,
nàng hướng hắn cầu cứu, hắn sẽ lên tiếng giúp nàng sao? Đáp án rõ ràng
là không!
Hắn không chỉ không lên tiếng nói giúp nàng, thậm chí cũng không động thủ cứu