“Ngươi... ngươi là Bạch Tử Linh?!” Lê Nguyệt Thiên Phương là người phản
ứng lại nhanh nhất, nàng đứng bật dậy chỉ tay về phía Bạch Tử Linh,
gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khiếp sợ.
Nếu nói ngoại trừ Đỗ Thanh Triệt ai là người tiếp xúc với Bạch Tử Linh
nhiều nhất thì phải kể đến Lê Nguyệt Thiên Phương, ba nữ tranh nam, chỉ
có Bạch Phi Nhược là người thắng, bất quá hai người kia cũng không có vì vậy mà bỏ cuộc, Bạch Tử Linh âm thầm đuổi theo, Lê Nguyệt Thiên Phương
lại mặt dày đeo bám, thế nhưng vào mắt người khác chính là Bạch Tử Linh
không biết xấu hổ theo đuổi ý trung nhân của muội muội, về phần Lê
Nguyệt Thiên Phương không có ai đề cập đến. Lê Nguyệt Thiên Phương thích Đỗ Thanh Triệt, nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nàng ta cùng
Bạch Tử Linh cũng xem như đồng bệnh tương liên, không thấu hiểu cho nhau thì thôi vậy mà hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho Bạch Tử Linh,
nếu nói trong phủ người khi dễ Bạch Tử Linh nhiều nhất là đám nha hoàn,
dẫn đầu là Thu Nguyệt thì ở bên ngoài người khi dễ Bạch Tử Linh nhiều
nhất không ai khác chính là Lê Nguyệt Thiên Phương.
Chỉ cần Lê Nguyệt Thiên Phương nhận được tin Bạch Tử Linh đi gặp Đỗ
Thanh Triệt, nàng ta dù đang ngủ cũng sẽ xách giày chạy đến, dạy dỗ Bạch Tử Linh một trận mới hả dạ ra về, nhẹ thì khiến Bạch Tử Linh bị người
cười nhạo, nặng thì chính là lần đó xúi giục Bạch Tử Linh nhảy hồ tự tử. Mà Lê Nguyệt Thiên Phương đối xử với người khác như vậy cũng không cảm
thấy hành vi của bản thân có gì sai trái, loại bỏ tình địch của bản thân vốn là chuyện nữ nhân nên làm, mặc dù Bạch Tử Linh chẳng xứng đáng để
nàng ta gọi là tình địch, nhưng có thể nói khi dễ Bạch Tử Linh là thú
vui hàng ngày của nàng ta.
Bạch Tử Linh ngày thường ở trong phủ thì chỉ trốn trong Linh Viên không
dám ra ngoài, sợ bị bắt nạt, cho đến khi đi gặp Đỗ Thanh Triệt nàng mới
cùng người khác tiếp xúc, Lê Nguyệt Thiên Phương là người thứ hai sau Đỗ Thanh Triệt tiếp xúc gần với Bạch Tử Linh, hiển nhiên nàng ta hiểu rõ
Bạch Tử Linh là người thế nào. Ngày thường Bạch Tử Linh nhìn thấy nàng
đều đi đường vòng, ngoại trừ nơi đó có Đỗ Thanh Triệt nàng ta mới miễn
cưỡng ở lại bị nàng khi dễ, một lần hai lần, Lê Nguyệt Thiên Phương khi
dễ nàng đã thành thói quen. Trong ấn tượng của Lê Nguyệt Thiên Phương,
Bạch Tử Linh lúc nào cũng dùng ánh mắt tự ti sợ hãi để nhìn mọi người,
cho dù là Đỗ Thanh Triệt, khi nhìn hắn ngoại trừ tia say mê lưu luyến
cũng là thành kính sợ hãi, nàng thích hắn nhưng đồng thời cũng sợ hắn,
nàng tự ti vì bản thân không không xứng với hắn, nhưng cũng muốn nói ra
tiếng lòng của bản thân.
Đỗ Thanh Triệt đối xử với mọi người đều lạnh nhạt, đối với Bạch Tử Linh
lại không chút do dự mà làm tổn thương nàng, có lẽ đối với hắn chỉ có
Bạch Phi Nhược mới xứng đáng nhận được sự dịu dàng từ hắn, Lê Nguyệt
Thiên Phương biết được điều này cảm thấy rất buồn cười, buồn cười cho sự ngu ngốc của Bạch Tử Linh.
Hai người các nàng đều yêu thích Đỗ Thanh Triệt, Bạch Tử Linh mơ mơ hồ
hồ không nhận thấy điều này nhưng Lê Nguyệt Thiên Phương thì lại nhìn
thấy, nàng thấy sự say mê lưu luyến của đối phương, cũng nhìn rõ tình
cảm của mình, bởi vì hiểu rõ cho nên nàng đối với Bạch Tử Linh càng thêm ra sức chán ghét, nguyên nhân là vì Bạch Tử Linh không biết tự soi
gương xem bản thân thế nào mà lại dám có ý đồ với nam nhân của nàng, một phần cũng vì nàng ta mang họ Bạch, Bạch Tử Linh, Bạch Phi Nhược, nợ của muội muội thì tỷ tỷ cứ gánh thay vậy. Bạch Tử Linh nhu nhược yếu đuối,
đối với mọi người đều sợ sệt, nàng đánh nàng mắng cũng không phản kháng, chỉ là hiện tại một Bạch Tử Linh trong trí nhớ đã biến mất, thay vào đó là... một con người hoàn toàn khác đứng trước mặt nàng.
Bạch Tử Linh liếc mắt nhìn hồng y nữ tử, đôi mắt xẹt qua hàn quang, có chút không xác định hỏi: “Lê Nguyệt Thiên Phương?”
Lúc nãy khi nàng bước vào, nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất để đánh giá
đám người này, ngoại trừ Chương Ngư cùng Tử Trúc Quỳnh không có ấn tượng gì đặc biệt thì những người còn lại nàng đều nhận thức, hầu hết đám
người này trừ Đỗ Ngọc Trân ra thì đều góp phần khi dễ nguyên chủ, trong
đám nam nhân thì phải kể đến Chương Ngự, mà trong đám nữ nhân thì không
thể bỏ qua Lê Nguyệt Thiên Phương. Nguyên nhân Chương Ngự và Lê Nguyệt
Thiên Phương gây khó dễ cho nàng, Bạch Tử Linh cũng hiểu, có lẽ là xuất
phát từ Bạch Phi Nhược và Đỗ Thanh Triệt, Chương Ngự mặc dù cũng thường
khi dễ nàng thế nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, biết rõ có một số
chuyện nên làm và không nên làm, ngoại trừ lần đó ở Thiên Hương Lâu đổ
chung trà nóng lên tay nàng và kêu gọi mọi người làm theo thì cũng không có hành động lỗ mãng gì với nàng, vừa nãy nhìn đến Chương Ngư mới nhớ
ra chuyện này, bởi vì lần đó Chương Ngư cũng có mặt. Chương Ngự thân là
nam nhân, sẽ không tính toán với nữ nhân, bất quá đã làm tổn thương đến
Bạch Phi Nhược thì hắn sẽ không nương tay, chính là ngoại trừ nổi đau
xác thịt lần đó có vẻ như Chương Ngư chỉ có dùng lời nói để công kích
nàng mà thôi, mà Lê Nguyệt Thiên Phương thì không có nhận thức nhiều như vậy, nàng ta chán ghét nàng thì sẽ tìm mọi cách hủy hoại nàng, cũng
giống như việc xảy ra với nguyên chủ, nàng ta hại nguyên chủ chết mà lúc này vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy, chẳng lẽ nàng ta hoàn
toàn không nhận thức được sai lầm của bản thân sao?
Có phải bởi vì nàng có mặt tại đây, xác định rằng Bạch Tử Linh không chết cho nên nàng