Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 92: Diệt Trúc Cơ!


trướctiếp

Phía trước thì có lão giả Trúc Cơ của Phương Dạ Tông, phía sau lại có nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông đằng đằng sát khí đuổi theo. Toàn bộ Triệu quốc ngày hôm nay, trong ba tu sĩ Trúc Cơ của tam đại tông môn thì đã xuất hiện hai người.

Trong lòng Mạnh Hạo biết chuyện hôm nay đã thành tử cục rất khó phá giải. Trừ phi là lại dẫn những người này vào động phủ nơi Kháo Sơn lão tổ bế quan. Nhưng muốn mở cửa động phủ thì cần phải có sự phối hợp từ bên trong của lão.

Mà giữa hắn cùng với Kháo Sơn lão tổ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đoán chừng với tính cách của lão, thì xuất thủ hay không lại là chuyện khác. Huống chi việc này lúc trước đã làm một lần rồi, giờ lại làm một lần nữa, e rằng người mắc lừa cũng không nhiều. Nhưng vẫn đáng để thử một lần.

“Chưởng giáo cùng với trưởng lão của tam đại tông môn cũng không phải là đã chết!” Ngay khi lão giả Trúc Cơ của Phương Dạ Tông tới gần, trong khoảnh khắc khi lão nâng tay phải lên thì Mạnh Hạo bỗng nhiên mở lời.

Hắn vừa nói ra lập tức khiến ánh mắt của lão giả kia chớp động. Ngay cả nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông ở phía sau Mạnh Hạo đang tiến đến, sắc mặt cũng cứng đờ.

“Bọn hắn bị nhốt trong động phủ của Kháo Sơn lão tổ. Động phủ ở chỗ kia.” Mạnh Hạo vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía ngọn Đông Phong của Kháo Sơn Tông.

Hai mắt nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông chớp động nhìn về ngọn Đông Phong mà Mạnh Hạo vừa chỉ. Những tu sĩ của Phương Dạ Tông thần sắc cũng đều biến hóa, đồng loạt nhìn theo.

Chỉ có duy nhất lão giả Trúc Cơ của Phương Dạ Tông, khi nghe thấy thế liền mỉm cười, chỉ là nụ cười kia có chút âm u, mơ hồ còn mang theo cả vẻ mỉa mai.

“Lão phu ngược lại rất muốn biết, ngươi làm thế nào biết được, chưởng giáo cùng với trưởng lão của tam đại tông môn đã chết.” Lão vừa nói ra khiến trong lòng Mạnh Hạo có chút hoảng hốt, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

“Bất quá, cho dù ngươi có nói thế nào, chỉ cần bắt ngươi tra hỏi là biết tất cả.” Trong khi nói, lão giả Trúc Cơ của Phương Dạ Tông bỗng nhiên nâng tay phải hóa thành một trảo chụp về phía Mạnh Hạo. Một trảo này cực kỳ ác liệt. Dưới một trảo này, tu vi Trúc Cơ của lão ầm ầm bộc phát. Trước mặt lão thình lình xuất hiện một bàn tay cực lớn, mang theo bén nhọn, gào thét vồ một cái về Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo không chút chậm trễ xoay người né tránh. Nhưng vào lúc này, nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông ở phía sau hắn cười lạnh, gã hất tay áo lên. Ngay lập tức có cuồng phong gào thét, lao thẳng đến Mạnh Hạo.

Hai tu sĩ Trúc Cơ đồng thời ra tay. Mạnh Hạo cắn răng, tay phải vỗ túi trữ vật. Một mảnh lôi quang lập tức xuất hiện, hóa thành một mặt lôi kỳ.

Cây cờ này đúng là cái mà Mạnh Hạo cướp được ở chỗ Kháo Sơn lão tổ, nó có thể chống cự lại công kích của tu sĩ Trúc Cơ. Lôi kỳ này trực tiếp khuếch tán thành một đám sương mù, trong sương mù có lôi quang lóe lên, bao phủ bốn phía Mạnh Hạo.

Trong tiếng nổ vang, Mạnh Hạo ở bên trong sương mù phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bỗng nhiên thụt lùi. Hai mắt lão giả Trúc Cơ kia lóe lên lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi lại nhìn vào sương mù bốn phía Mạnh Hạo.

Nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông cũng khẽ “di” một tiếng.

Sương mù tản ra khoảng năm, sáu trượng. Mà Mạnh Hạo ở trong đó sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn máu, lục phủ ngũ tạng đau nhức kịch liệt, có máu tươi sắp trào ra nhưng đã bị Mạnh Hạo mạnh mẽ ngăn lại. Lá cờ này hắn cần phải luyện hóa mới có thể hoàn toàn thi triển. Lúc hắn lấy được nó cũng đã thử luyện hóa, nhưng thời gian quá ngắn nên không cách nào đem nó hoàn toàn mở ra. Giờ phút này mới thi triển có một nửa mà đã khiến bản thân vận chuyển bất ổn rồi.

“Bảo vật này không tệ, nhưng ngươi cũng không cách nào sử dụng nó hoàn toàn. Lão phu nhìn xem ngươi lại có thể thừa nhận mấy lần thuật pháp của lão phu!” Lão giả Trúc Cơ của Phương Dạ Tông hờ hững nói. Lão vừa cất bước vừa nâng tay phải lên, lập tức một cái phất trần đầy lông màu xanh xuất hiện. Lão quét xuống một cái, lập tức những cái lông xanh kia lóe lên hào quang, hóa thành vô số sợi tóc màu xanh lao thẳng đến sương mù ở xung quanh Mạnh Hạo.

Những tiếng nổ vang lên, lão giả này đã đến sát bên cạnh mảnh sương mù. Mỗi lần phất trần trong tay lão đảo qua thì đám sương mù đều nổ vang co rút lại.

Nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông cười lạnh, đồng thời tay phải gã bấm niệm pháp quyết chỉ về phía trước. Lập tức toàn bộ tay phải của gã đã trở thành băng rồi vỡ tan trong tích tắc. Nhưng những mảnh băng này lại nhanh chóng ngưng tụ tại ngón tay của gã, hóa thành một bàn tay bằng băng, gào thét lao về phía Mạnh Hạo.

Va chạm xảy ra trong nháy mắt, tiếng sấm truyền ra khắp bát phương. Tóc xanh, hàn băng, khiến sương mù bốn phía Mạnh Hạo lập tức co rút lại. Mạnh Hạo ở bên trong liên tục phun ra máu tươi, thân thể đau nhức như muốn vỡ vụn ra vậy. Trong đầu hắn lại càng vang lên những tiếng “ông ông” không ngừng, khiến cho sắc mặt của hắn tái nhợt. Một cỗ nguy cơ sinh tử bao trùm cả thể xác và tinh thần Mạnh Hạo. Hắn cảm nhận được rất rõ ràng, tia liên hệ giữa mình và cái lôi kỳ kia bất cứ lúc nào cũng có thể bị chặt đứt.

Mà một khi mất đi liên hệ với lôi kỳ thì cho dù Mạnh Hạo có tu vi ngưng khí đại viên mãn đi nữa, nhưng hắn vẫn chỉ là ngưng khí. Đối mặt với Trúc Cơ có quá nhiều chênh lệch.

Tại nguy cơ sinh tử, hai mắt Mạnh Hạo mang theo tơ máu, tay phải vỗ túi trữ vật. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một ngọn đèn có khí tức cực kỳ cổ xưa!

Đèn này vẫn còn đang cháy, mà bấc đèn là một cái Nguyên Anh đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Chính là... Thiên Cơ Thượng Nhân.

Dùng Nguyên Anh làm dầu, dùng sinh mệnh làm lửa, hừng hực thiêu đốt. Đây là cách duy nhất mà Mạnh Hạo có thể nghĩ ra để phá giải cục diện ngày hôm nay. Sắc mặt của hắn trong ánh lửa lộ ra vẻ dữ tợn. Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đã lộ ra sát khí.

Hắn thở sâu, trong cơ thể truyền ra từng thanh âm bang bang. Tu vi ngưng khí đại viên mãn trong tức khắc toàn bộ vận chuyển, linh lực trong kinh mạch cấp tốc chuyển động, trong chớp mắt đem tất cả tu vi hóa thành một đám khí tu vi thuộc về Mạnh Hạo.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về bên ngoài màn sương mù.

Có sương mù này che lấp khiến ngọn đèn trong tay Mạnh Hạo cũng không bị người bên ngoài nhìn thấy. Mà ngọn đèn này cũng rất quỷ dị, lại không truyền ra ngoài một chút khí tức nào.

Một tiếng nổ manh vang lên. Khi sương mù bốn phía Mạnh Hạo một lần nữa thu hẹp lại chỉ còn một trượng thì mớ tóc xanh của lão giả Trúc Cơ kia cũng lan rộng ra.

“Mở ra cho ta!” Lão giả gầm nhẹ một tiếng, đồng thời tay trái nâng lên chỉ mạnh về phía sương mù. Lập tức sương mù bốn phía nổ vang rồi ầm ầm sụp đổ, lại hóa thành lôi kỳ bay sang một bên.

“Lão phu nói hôm nay ngươi chết, thì nhất định hôm nay ngươi phải chết!” lão giả kia ngạo nghễ nói. Cây phất trần quét qua, muốn rơi xuống chỗ Mạnh Hạo.

Nhưng trong khoảnh khắc này, sương mù mất đi khiến lão nhìn thấy rõ Mạnh Hạo. Trong tay hắn cầm một cái đèn dầu. Khi nhìn thấy ngọn đèn này, lão giả kia lập tức biến sắc.

“Đây là...”

Trong mắt Mạnh Hạo sát khí mãnh liệt, hắn không để cho đối phương có chút cơ hội nào. Hắn mở to miệng, đem ngụm khí đã cố nhịn thật lâu trong cơ thể trực tiếp phun ra.

Ngụm khí này phun ra toàn bộ rơi vào hỏa diễm trên ngọn đèn khiến ngọn lửa này trực tiếp lan rộng, trong giây lát đã tràn rộng ra ngoài. Lão giả kia kinh hãi đang muốn lùi lại, nhưng tốc độ của ngọn lửa này nhanh hơn, đã lập tức đến gần thân hình lão giả này.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết trong nháy mắt truyền ra. Toàn thân lão giả kia lập tức tràn đầy hỏa diễm, phất trần trong tay lão trực tiếp hóa thành tro bụi, quần áo của lão, da thịt của lão, ở trong tiếng kêu cực kỳ thê lương, lập tức... Đã hóa thành tro bụi.

Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, vì thế những người xung quanh đều không kịp có nửa điểm phản ứng. Bên tai bọn họ vẫn còn văng vẳng tiếng kêu thê lương của lão giả kia. Lão giả này đã hoàn toàn trở thành tro bụi, nửa điểm cũng không còn, ngay cả túi trữ vật cũng đã bị thiêu đốt sạch sẽ.

Sắc mặt Mạnh Hạo trắng bệch, hai tay run run cầm ngọn đèn dầu. Một hơi tu vi kia là toàn bộ nhưng gì hắn có, mà hắn lại càng kinh hãi vì sự khủng bố của ngọn đèn dầu này.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh... Chỗ lão giả Trúc Cơ kia tử vong, lúc này vẫn còn có ngọn lửa yêu dị kia thiêu đốt, khiến cho không trung nơi đó bắt đầu vặn vẹo.

Thanh âm thảm thiết của lão giả kia dần dần trở thành dư âm. Thời gian dần trôi, những tiếng hít thở truyền ra. Tám, chín tu sĩ của Phương Dạ Tông ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, thần sắc lộ ra vẻ không thể nào tin.

"Trần trưởng lão hắn..."

“Đây là... loại lửa gì?”

“Không có khả năng... Trần trưởng lão là tu sĩ Trúc Cơ. Hắn sao có thể chết trong tay Mạnh Hạo...”

Bọn hăn không dám tin tưởng, đường đường là cường giả Trúc Cơ, rõ ràng lại bị một mồi lừa thiêu chết. Mà người phóng ra ngọn lửa này, rõ ràng lại chỉ là một tu sĩ ngưng khí kỳ. Trong suy nghĩ của bọn hắn, điều này căn bản là không thể xảy ra. Tu sĩ Trúc Cơ tuyệt đối không có khả năng bị tu sĩ ngưng khí kỳ giết chết.

Coi như là Trúc Cơ yếu hơn nữa cũng tuyệt đối không có khả năng chết trong tay ngưng khí kỳ.

Nhưng hôm nay, tất cả cảnh tượng trước mắt đã làm đảo lộn suy nghĩ của bọn hắn, khiến đầu óc mấy người này lập tức nổ vang. Lúc nhìn về phía Mạnh Hạo đã lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nhưng bọn hắn lại không biết, giờ phút này hoảng sợ nhất lại là nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông kia. Sắc mặt của gã trắng bệch, trong lòng gã run rẩy. Gã trợn to mắt nhìn chỗ lão giả Trúc Cơ kia bỏ mình, lòng đã tràn ngập sợ hãi đến phát lạnh.

Gã sợ hãi. Gã cũng là tu sĩ Trúc Cơ, ở trong Triệu quốc có địa vị cao cả, gần như không phải sợ hãi điều gì. Nhưng hôm nay, gã sợ. Thậm chí không thể dùng sợ để hình dung, mà là cực kỳ sợ hãi!

Nểu không phải từ đầu đến cuối gã đều đứng xa hơn, thì lúc này, chết không phải chỉ có lão giả kia, mà còn có cả gã.

Giờ phút này, sắc mặt gã trắng bệch, trong lòng run rẩy. Gã đưa mắt nhìn ngọn đèn trong tay Mạnh Hạo lòng càng sợ hãi mãnh liệt. Những gã đệ tử ngưng khí kia không biết ngọn lửa kia là cái gì nhưng gã là Trúc Cơ nên vẫn có thể nhìn ra.

“Lửa Nguyên Anh, đây là Nguyên Anh của một người sau khi thiêu đốt sinh mệnh mà hình thành. Ngọn lửa này chẳng những đốt cháy Trúc Cơ, mà kể cả tu sĩ Kết Đan gặp phải cũng phải chết!” Giờ phút này hô hấp của nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông càng dồn dập. Khi gã phát hiện ra Mạnh Hạo đang nhìn mình thì lập tức thấy da đầu tê dại. Thân hình không tự chủ lùi lại phía sau vài bước, không dám đứng gần. Lúc này gã đã sớm không để ý mình là tu sĩ Trúc Cơ mà quan tâm đến mặt mũi nữa rồi.

Mạnh Hạo cầm ngọn đèn trong tay, đứng trên phi kiếm, tay trái hắn nâng lên đem lôi kỳ thu hồi vào trong túi trữ vật. Hắn vừa vận chuyển tu vi, vừa lạnh lùng nhìn nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông đang biến sắc.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời bên ngoài Kháo Sơn Tông vang lên một tiếng nổ. Có ba đạo cầu vồng rộng hơn mười trượng mang theo khí thế kinh thiên, khiến bầu trời xuất hiện gợn sóng, gào thét bay đến.

Bên trong ba đạo cầu vồng là ba lão giả nhìn giống như mới leo ra từ trong phần mộ. Ba lão giả này mặt mũi nhăn nheo, trên cơ thể còn có tử khí rất đậm đặc. Nhưng bên trong tử khí lượn lờ kia, lại phát ra khí tức tu vi vô cùng hùng hậu. Khí tức này rất mạnh, cho dù chưa đến Nguyên Anh, nhưng cũng đã là Kết Đan đại viên mãn.

Mạnh Hạo ở bên trong bắt đầu lo lắng, hắn cầm chặt ngọn đèn dầu. Lúc này tu vi của hắn đã hao tổn tám chín phần mười, gần như đã dùng toàn bộ vào ngọn hỏa diễm lúc trước. Chỗ dựa duy nhất của hắn bây giờ, chính là ngọn đèn dầu này.

Tốc độ của mấy lão giả kia rất nhanh, chỉ một lát nữa là sẽ tới gần. Sắc mặt của nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông lập tức lộ ra vẻ mửng rỡ. Nhưng đột nhiên, vào lúc này toàn bộ bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một cỗ khí tức vượt qua cả ba lão giả Giả Anh kia trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ nước Triệu, bao trùm toàn bộ mặt đất nơi này.

Một cái chuông vô cùng to lớn xuất hiên trên bầu trời bao la của Kháo Sơn Tông. Một âm thanh mang theo uy áp truyền ra khắp bát phương.

“Kháo Sơn lão tổ, ngươi lăn ra đây cho lão phu!”

Thanh âm như sấm mang theo khí thế ngập trời cuồn cuộn nổ vang. Màn sáng phi tuyết bốn phía trực tiếp tan vỡ, mà tám, chín đệ tử ngưng khí của Phương Dạ Tông đều lập tức phun ra máu tươi, thân hình đồng loạt nổ tung, hoàn toàn không thể chịu đựng được mà chết.

Thân hình Mạnh Hạo run lên một cái, khóe miệng tràn ra máu tươi. Khi hắn ngẩng đầu lên thì hai mắt co rút cả lại.

Nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông cũng biến sắc. Còn có ba người lão tổ của tam tông ở trên không trung lúc này thần sắc cũng đều hoảng sợ, không dám tiếp tục phi hành mà đồng loạt ôm quyền hướng về lão giả áo xanh đứng trên chiếc chuông ở giữa bầu trời mà vái.

Một lão nhân áo xanh đứng ở trên chuông lớn, gió thổi làm quần áo lão tung bay. Sau lưng lão phong vân biến sắc, đôi mắt lão đang nhắm hờ, con mắt bên trái đang tỏa ra kim quang giống như nắng gắt, con mắt phải thì âm u, đồng tử như trăng rằm. Bên trên mi tâm của lão có một vết nứt, giống như là một con mắt khác. Nhưng con mắt này người ngoài không nhìn rõ mà chỉ có thể nhìn thấy một mảnh huyết quang nồng đậm đến cực điểm.

Thiên Cơ thượng nhân.


trướctiếp