Mạnh Hạo nhìn thấy Thiên Cơ thượng nhân thì thân
hình lập tức cứng đờ. Lúc này hắn vẫn còn đang cầm ngọn đèn dùng phân
thân Nguyên Anh của Thiên Cơ thượng nhân làm mồi lửa.
Tiếng quát của Thiên Cơ thượng nhân truyền ra khiến cả khu vực ầm ầm
chấn động, thậm chí ở trong phạm vi mấy vạn dặm, đất rung núi chuyển,
phong vân biến sắc, bầu trời giống như bị một mảnh mây đen bao phủ.
Mạnh Hạo chấn động tâm thần, khóe miệng tràn ra máu tươi. Thân hình loạng choạng lùi lại mấy bước, phun ra một ngụm máu.
Giờ phút này tất cả mọi người bên ngoài Kháo Sơn Tông, kể cả ba lão
tổ Giả Anh, hay là nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông, đều như ve sầu mùa đông không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Cả đám hoảng sợ nhìn lên
không trung, trong thần sắc lộ ra sợ hãi mãnh liệt.
Nhưng mặc cho mặt đất rung chuyển như thế nào, chỗ Kháo Sơn lão tổ bế quan vẫn hoàn toàn yên tĩnh, giống như Kháo Sơn lão tổ ở chỗ đó không
nghe thấy.
Thiên Cơ thượng nhân đứng ở giữa không trung hai mắt lóe lên, giống
như có nhật nguyệt cùng tỏa sáng, u ám cùng với quang minh giao thoa với nhau. Khi tay phải lão nâng lên, thì tại cái khe chỗ mi tâm của lão
phát tán ra một mảnh huyết quang yêu dị. Huyết quang này màu đỏ tươi,
giống như máu trong thân thể. Trong chớp mắt, tay phải lão hướng xuống
mặt đất mà ấn mạnh một cái.
Dưới một cái nhấn này, ánh sáng âm u, ánh sáng quang minh hòa cùng
màu máu đỏ tươi trong chớp mắt hình thành một bàn tay thật lớn. Bàn tay
này giống như xuất hiện từ trong hư vô đột nhiên xuất hiện, lao thẳng
xuống mặt đất.
Nói thì chậm nhưng thực tế chỉ xảy ra trong tích tắc. Trong tiếng nổ
vang, bàn tay này đã rơi xuống Đông Phong của Kháo Sơn Tông. Nó rơi
xuống khiến Đông Phong trực tiếp sụp đổ, vỡ vụn từng lớp, vô số đá vụn
trở thành tro bụi. Khi bàn tay kia hoàn toàn rơi xuống thì ngọn Đông
Phong cũng hoàn toàn... biến mất!
Mặt đất chấn động, cuồng phong cuốn lên khắp bát phương. Bàn tay kia
sau khi phá hủy Đông Phong cũng không biến mất, mà tiếp tục lao thẳng
xuống lòng đất, giống như Thiên Cơ thượng nhân đã sớm biết chỗ Kháo Sơn
lão tổ bế quan.
Một tiếng nổ vang khiến gần nửa Triệu quốc đều nghe thấy. Tiếng nổ
kinh thiên vòng qua vòng lại khiến mặt đất chấn động mãnh liệt. Dường
như đại thủ kia đã xuyên qua mặt đất, oanh mở chỗ Kháo Sơn lão tổ bế
quan, đem nơi đó phá hủy!
Khi bàn tay này tan biến, hiện ra trước mắt mọi người là một cái hố
sâu, ở trong đó còn sót lại không ít cấm chế không trọn vẹn. Chỗ đó...
là chỗ Kháo Sơn lão tổ đang bế quan. Giờ đây dù là tấm bia đá hay là tế
đàn đều đã sớm sụp đổ. Còn có khe hở tạo thành khuôn mặt Kháo Sơn lão tổ cũng đã nát bấy, thậm chí còn lộ ra gian mật thất mà Thiên Cơ thượng
nhân lúc trước dùng để bế quan!
Nhưng... vẫn không thấy chút bóng dáng của Kháo Sơn lão tổ!
“Kháo Sơn lão tổ, ngươi lăn ra đây cho lão phu!” Thiên Cơ thượng nhân không thấy bóng dáng Kháo Sơn lão tổ trong động phủ, lập tức ngửa mặt
lên trời rống to.
Âm thanh của lão rung chuyển trời xanh, truyền khắp bát phương, khiến toàn bộ Triệu quốc trong khoảnh khắc này đều vang vọng âm thanh của
Thiên Cơ thượng nhân.
“Ngươi lăn ra đây cho lão phu!”
“Lăn ra đây cho lão phu!”
“Lăn ra đây...”
“Lăn ra đây...” Vô số vọng âm hướng về bốn phía ầm ầm truyền ra, cho
đến khi nhưng âm thanh này cuối cùng hòa vào với nhau, hóa thành âm
thanh giống như thiên uy vô thượng.
Thân hình Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn qua mặt đất phía trước. Vốn là Đông Phong, giờ phút này đã thành một cái hố lớn, nhưng cũng không nhìn thấy Kháo Sơn lão tổ. Mạnh Hạo nhớ rõ ràng, mấy canh giờ trước, Kháo
Sơn lão tổ vẫn còn ở chỗ này.
“Kháo Sơn lão tổ đâu...” Sắc mặt Mạnh Hạo trắng bệch, thân thể của
hắn lúc này không thể cử động được một chút nào. Giống như toàn bộ phiến thiên địa này đều bị uy áp của Thiên Cơ thượng nhân bao phủ, khiến tất
cả tu vi và sinh mệnh của hắn đều không có nửa điểm giãy dụa.
Trong uy áp này còn ẩn chứa một cỗ thiên địa pháp tắc khó có thể hình dung. Tựa như Thiên Cơ thượng nhân đứng ở nơi đó chính là ý chí của cả
vùng trời này!
“Đây không phải Nguyên Anh, đây là Trảm Linh!!”
“Chắc chắn là Trảm Linh, bằng không cũng không có khả năng tồn tại ý
chí!” Ba lão tổ Giả Anh của tam đại tông môn, lúc này lại một lần nữa
hoảng sợ.
“Kháo Sơn lão tổ, nếu ngươi không đi ra, lão phu sẽ giết đệ tử nội
môn duy nhất của tông môn ngươi, cũng sẽ hủy toàn bộ sơn mạch xung
quanh, sau đó dù có phải luyện hóa cả Triệu quốc, cũng phải luyện cho
ngươi đi ra!” Ở trên bầu trời, Thiên Cơ thượng nhân đã sớm triển khai
thần thức quét ngang bát phương, bao trùm toàn bộ Triệu quốc. Nhưng cho
dù lão có tìm kiếm như thế nào, cũng không tìm ra nửa điểm dấu vết của
Kháo Sơn lão tổ.
Nhưng rõ ràng trên đường đến đây lão đã thôi diễn tính toán, đã tính ra được Kháo Sơn lão tổ ở ngay trong khu vực này.
Trong lúc nói, ánh mắt Thiên Cơ thượng nhân lộ ra vẻ lạnh lùng. Hôm
nay bản tôn của lão đích thân tới đây chính là muốn đánh với Kháo Sơn
lão tổ một trận. Thừa dịp Kháo Sơn lão tổ hôm nay đang suy yếu mà đem
lão giết chết. Nhưng Kháo Sơn lão tổ lại giấu đầu không ra, khiến Thiên
Cơ thượng nhân bùng phát sát khí càng mãnh liệt. Lão có rất nhiều biện
pháp có thể đem Kháo Sơn lão tổ bức ra, ví dụ như giết đệ tử nội môn,
hủy sơn mạch. Nếu như thế mà đối phương vẫn không ra thì lão cũng không
tiếc đem cả Triệu quốc mà luyện hóa.
Về phần ngọn đèn trong tay Mạnh Hạo, Thiên Cơ thượng nhân đã sớm nhìn thấy. Lúc này lão cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía mặt đất, tay phải lại
nâng lên hướng về đại địa ấn xuống một cái nữa.
Vào lúc này, hai mắt lão lóe lên tia sáng, khe hở chỗ mi tâm mở ra,
phát ra ánh sáng đỏ sậm như biển máu. Khi tay phải của lão rơi xuống,
lập tức trong bán kính mấy vạn dặm sơn mạch bên ngoài Kháo Sơn Tông lung lay kịch liệt, trên bầu trời lập tức xuất hiện một bàn tay khó mà phân
biệt được to hay nhỏ!
Bàn tay này nhìn qua thì không lớn, nhưng khi nó rơi xuống thì càng
lúc càng to, giống như có thể bao trùm cả dãy núi mấy vạn dặm này. Bàn
tay này rơi xuống khiến mặt đất rung chuyển. Sắc mặt ba lão tổ Giả Anh
lộ ra vẻ kinh hoàng, vội vã triển khai tốc độ nhanh nhất liều mạng bỏ
chạy.
Còn có nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông kia. Sắc mặt của gã trắng
bệch, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Gã không tiếc tu vi giảm xuống, cắn đầu lưỡi, hóa thành cầu vồng muốn chạy trốn ra khỏi nơi đây.
Nhưng Mạnh Hạo, hắn có tu vi yếu nhất, căn bản là không thể động đậy. Ngọn đèn trong tay hắn tự động bay lên về phía bàn tay kia. Cái Nguyên
Anh nkhoanh chân ngồi tĩnh tọa ở bên trong, trong khoảnh khắc này, lại
mở mắt ra, lộ ra ánh sáng âm u giống hệt Thiên Cơ thượng nhân.
Mạnh Hạo chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay trên bầu trời càng lúc càng
lớn, cho đến khi nó bao trùm toàn bộ cả bầu trời. Thậm chí lúc hắn ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy rõ cả vân tay chằng chịt như ẩn chứa thế
giới.
Bầu trời thoáng cái trở thành màu đen. Chính xác hơn, là mấy vạn dặm
bầu trời nơi đây đã trở thành màu đen, hoàn toàn bị bàn tay kia bao phủ. Lúc nó rơi xuống, mặt đất vỡ nứt, những dãy núi nhô lên đều sụp đổ. Bàn tay kia rơi xuống khiến Mạnh Hạo có cảm giác giống như là tận thế.
Vẻ mặt của hắn đắng chát, yên lặng đứng ở nơi đó. Lúc này, Mạnh Hạo
lại không hề lo lắng và sợ hãi, mà trong lòng chỉ buông xuống một tiếng
thở dài.
“Kết thúc rồi sao, nhưng ta... không cam lòng!” Ánh mắt Mạnh Hạo lộ
ra một vòng chấp nhất, cái cố chấp này giống như ngọn lửa, bùng cháy
trong đôi mắt của Mạnh Hạo.
“Tu chân giới, mạnh được yếu thua. Tu vi quyết định tất cả, chỉ có
chính mình càng cường đại mới có thể tồn tại. Chỉ có chính mình càng lớn mạnh, mới có thể không bị người khác giẫm nát dưới chân, mới có thể
đứng trên bầu trời!” Mạnh Hạo bỗng nở nụ cười, nụ cười kia mang theo
minh ngộ sâu sắc, mang theo khát vọng trở nên mạnh mẽ, mang theo sự tỉnh táo của hắn tại thời khắc sinh tử này.
“Thánh hiền nói, thế gian chỉ có học vấn là số một. Nhưng trong Tu
chân giới, chỉ có cường giả mới là bất bại!” Mạnh Hạo vẫn mở to mắt, hắn phải nhìn bàn tay kia rơi xuống, nhìn bàn tay kia rơi lên người mình,
đem mình chôn cùng với đại địa. Hắn sẽ không nhắm mắt, hắn muốn chứng
kiến tất cả, đem khắc sâu trong linh hồn mình. Nếu có kiếp sau, hắn cũng muốn ở trong luân hồi không bao giờ quên cảnh tượng này. Nếu có kiếp
sau, hắn cũng muốn ở trong kiếp sau... Nhớ kỹ... chỉ có cường giả là bất bại!
Bàn tay càng lúc càng lớn, ầm ầm rơi xuống. Núi non bốn phía Mạnh Hạo đã sụp đổ nát bấy, thiên địa đã hoàn toàn mơ hồ, che khuất tầm mắt của
Mạnh Hạo, khiến thế giới này trở thành một màu đen. Giống như thiên địa
đang mượn nhờ khói bụi, đem đôi mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo như con sâu
cái kiến, đứng ở nơi đó không có chút giãy dụa.
“Nếu có kiếp sau, ta sẽ không để cho bàn tay này có thể che được mắt ta!”
Trời đất nổ vang, bàn tay khổng lồ kia ầm ầm lao đến. Thân hình Mạnh
Hạo run rẩy, thất khiếu chảy máu, xương cốt toàn thân vang lên kèn kẹt,
chỉ chốc lát nữa thôi là sẽ trở thành một mảnh huyết nhục.
Đúng lúc này, trên bầu trời ngoài bàn tay kia, nơi mà Mạnh Hạo không
nhìn thấy được, đột nhiên có một đạo huyết quang đỏ sậm, mang theo ánh
sáng khiến cho ánh sáng của cả đất trời cũng phải ngừng lại, dùng tốc độ không thể hình dung phá không mà đến.
Huyết quang đỏ sậm kia, giống như một giọt máu đã lắng đọng không
biết bao nhiêu năm tháng. Trong khoảnh khắc nó hiện ra, lập tức có một
cỗ yêu khí bao phủ bát phương, khiến trời xanh rung động.
Yêu khí này đậm đặc đến nỗi bầu trời cũng biến thành màu sắc khác.
Dường như những màu sắc khác đều phải tránh đi, khiến nơi đây, trong
chớp mắt đã thành một thế giới màu đỏ sậm!
Huyết quang kia nhanh chóng đến gần, trong nháy mắt đã đuổi kịp bàn
tay to mấy vạn dặm do Thiên Cơ thượng nhân biến ảo ra, đột ngột chém
xuống!
Nhát chém này, huyết quang ngập trời!
Nhát chém này, như xé rách thiên địa!
Nhát chém này, dường như có thể đem mặt đất và bầu trời chém thành
hai nửa. Có lẽ nó không mạnh mẽ đến vậy, nhưng nó lại có được ý chí như
thế!