Thời gian không cho phép Mạnh Hạo suy nghĩ nhiều,
cửa chính của lầu các nhẹ nhàng mở ra, từ bên trong tán phát cảm giác
lạnh lẽo, băng hàn.
“Còn không tiến vào.” Thanh âm lạnh lùng của Thượng Quan Tu vang lên. Mạnh Hạo hơi chần chừ một chút, biết không còn đường lui nhưng vẫn vững tâm bước vào phía trong.
Trong lầu các ánh sáng tuy có ảm đạm nhưng vẫn thấy rõ bốn phía.
Thượng Quan Tu mang vẻ mặt không biểu hiện gì, mặc một bộ áo bào màu
vàng lạnh lùng ngồi đó, nhìn Mạnh Hạo bước tới.
Lúc Mạnh Hạo vừa bước vào trong, hai mắt Thượng Quan Tu chợt lóe, tay phải nâng lên rất nhanh, một cây ngân châm bay ra đâm vào đầu ngón tay
Mạnh Hạo rồi bay ngược trở lại. Túi trữ vật bên người cũng bị khống chế
bay tới trước mặt Thượng Quan Tu. Cây phi châm bay trở lại bị Thượng
Quan Tu dùng khóe miệng bắt lấy.
“Không có mùi vị của thiên tài địa bảo…”, Thượng Quan Tu nhíu mày,
hai mắt quét về phía Mạnh Hạo như có thể nhìn thấu toàn bộ bí mặt của
hắn. Trong cơ thể Mạnh Hạo, viên yêu đan khẽ động, trước ánh mắt thâm
sâu của đối phương nhưng vẫn ẩn giấu được. Hành động của Thượng Quan Tu
khiến Mạnh Hạo biến sắc, trên mặt lộ ra nét sợ hãi, miệng há to không
thốt lên lời.
Thượng Quan Tu cau mày, hắn mở túi trữ vật của Mạnh Hạo ra, soi sét
một vòng, không thèm để ý tới đám phi kiếm ở trong đó. Mảnh gương đồng
cũng chỉ nhìn lướt qua rồi thôi. Sau một lúc quan sát, hắn không phát
hiện ra bất kỳ điều gì bất thường hay thần kỳ càng khiến đoi mày nhíu
chặt lại.
“Thượng Quan sư thúc, ngài muốn tìm gì vậy?” Mạnh Hạo làm mặt sợ hãi
nhưng trong lòng lại cười lạnh. Hắn đã sớm đề phòng tới trường hợp này,
mộc kiếm và túi trữ vật đựng linh thạch lúc trước toàn bộ đã được Tiểu
bàn tử giấu đi.
“Ta hỏi ngươi, vì sao tu vi lại tăng nhanh như vậy?” Hai mắt Thượng Quan Tu như điện nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.
“Là do được Hứa sư tỷ và Âu Dương đại trưởng lão chiếu cố, ban cho ta một ít đan dược…” Thân thể Mạnh Hạo trở nên run rẩy, hắn cố gắng trấn
định tinh thần nhưng trong lòng lại có điểm yên tâm, nghĩ rằng đối
phương gọi tới không để hỏi về chuyện của Vương Đằng Phi, chỉ vì thấy tu vi của mình thăng tiến quá nhanh nên nghi hoặc mà thôi.
Hai hàng lông mày của Thượng Quan Tu lại nhíu chặt lại. Chuyện Âu
Dương đại trưởng lão có chủ ý trên người Mạnh Hạo hắn đương nhiên biết,
bằng không, việc kiểm tra hôm nay cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên âm thanh của Hàn Tông.
“Hồi bẩm Thượng Quan sư thúc, trong động phủ của Mạnh Hạo không có gì.”
“Ngươi lui đi.” Thượng Quan Tu trầm mặc một lúc, sau khi Hàn Tông rời đi mới nhìn Mạnh Hạo không nói gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hoàng hôn sắp về, thần sắc Mạnh Hạo càng thêm khẩn trương, làm ra bộ dáng sợ hãi, cất giọng run run hỏi.
“Sư thúc…”
“Được rồi, ngươi cũng lui ra đi.” Thương Quan Tu không kiên nhẫn, vội phất tay hô lên.
Mạnh Hạo vội vàng đứng dậy, ôm quyền, cúi đầu thi lễ roòi quay người
ra khỏi lầu các, trong lòng như trút được một gánh nặng. Sau đó, tốc độ
hắn bạo tăng, rất nhanh tiến về ngọn Nam Phong.
Sau khi Mạnh Hạo rời đi không lâu, thần sắc Thượng Quan Tu bỗng nhiên thay đổi. Hắn cầm lên ột cây ngân châm, cẩn thận quan sát vệt máu tưới
đã khô héo, ánh mắt lộ ra một tia tinh mang.
“Không đúng! Trong máu hắn có khí tức của rất nhiều yêu đan cấp thấp. Lúc trước hắn gặp Âu Dương trưởng lão cho tới bây giờ, rõ ràng đã hấp
thụ không dưới mấy trăm yêu đan cấp thấp. Làm sao hắn kiếm được nhiều
yêu đan như vậy? Trên người hắn nhất định còn có bí mật.” Sát cơ lóe lên trong mắt Thượng Quan Tu, hắn bậy dậy, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo đang cực tốc phi hành, nội tâm trút được gánh nặng nhưng
không biết vì sao vẫn có cảm giác hoảng sợ như lúc trước. Cảm giác được
sự tình không ổn, hắn bay thật nhanh về trước cửa động phủ. Vừa mới tới
gần đã nhìn thấy Tiểu bàn tử lấp ló trong rừng. Hắn liền chạy vội tới.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết. Ngươi bị mang đi tới trưa vẫn không thấy
quay lại…” Tiểu bàn tử thở ra một hơi nhẹ nhàng, sau đó lấy từ trên
người ra một túi đựng đồ đưa cho Mạnh Hạo.
“Cũng may, ta đã đem túi trữ vật này giấu đi nên không bị người khác phát hiện.”
Thần sắc Mạnh Hạo trở nên ngưng trọng. Hắn gật đầu, cúi nhìn túi trữ
vật trong tay nhưng vừa cầm lấy túi trữ vật thì từ phía xa bỗng vang lên một tiếng rít gào. Có một đạo cầu vồng đang cực nhanh phi hành tới nơi
này, trong đó có một lão giả mặc kim sắc trường bào. Người này đúng là
Thượng Quan Tu!
Hắn có thể phi hành sao? Chẳng phải chỉ có tu sĩ đạt tới Trúc Cơ mới
có thể phi hành sao? Dù có pháp bảo hỗ trợ, hắn cũng chỉ có thể bay
trong một thời gian mà thôi, không thể phi hành lâu dài như thế. Ngay cả Hứa sư tỷ lúc trước cũng vậy.
Một màn này diễn ra khiến Mạnh Hạo chấn động trong lòng, nhưng rất
nhanh hắn đã nhìn ra đối phương không phải đang tự thân phi hành mà đạp
lên một thanh phi kiếm.
Thượng Quan Tu nhìn thấy Tiểu bàn tử đưa cho Mạnh Hạo một túi trữ vật thì lóe ra tinh mang, không nói không rằng phóng thẳng tới vị trí của
Mạnh Hạo. Hắn chắc chắn mười phần, tên Mạnh Hạo này hôm này tuyệt đối
không thể thoát khỏi tay mình. Hôm nay, hắn nhất định nắm được bí mất
của tên Mạnh Hạo này, nói không chừng sẽ có trợ giúp không ít tới việc
tu luyện sau này của hắn.
Mạnh Hạo cũng biến sắc, tinh thần chấn động, không kịp suy nghĩ nhiều liền thu lại túi trữ vật, nắm lấy Tiểu bàn tử, nhảy lên một thanh phi
kiếm rồi cực tốc phi hành về hướng ngược lại. Tốc độ di chuyển của hắn
cực nhanh khiến đồng tử trong mắt Thượng Quan Tu co rút lại. Hắn hừ lạnh rồi tiếp tục đuổi theo Mạnh Hạo không dừng.
Sắc mặt Tiểu bàn tử lúc này đã tái nhợt nhưng không dám động đậy sợ
ảnh hưởng tới Mạnh Hạo. Hắn rất tin tưởng Mạnh Hạo nhất định sẽ không bỏ rơi mình. Sự thực cũng là như vậy. Mạnh Hạo không phải loại người bỏ
rơi bằng hữu trong lúc nguy ngập. Hắn hiểu rõ, nếu mình bỏ lại Tiểu bàn
tử, tuy tốc độ phi hành có thể nhanh hơn một chút nhưng sau đó, Thượng
Quan Tu nhất định sẽ dồn mọi tức giận lên người Tiểu bàn tử.
“Đáng chết! Lúc này chẳng ai coi đệ tử ngoại tông ra cái gì cả, chỉ
có đệ tử nội tông mới chính thức được coi là tu sĩ Kháo Sơn Tông.” Mạnh
Hạo cắn răng tiếp tục bay nhanh. Khoảng cách giữa hắn và Thượng Quan Tu
ngày một gần. Mạnh Hạo đã một lần rơi xuống đất, bây giờ không thể tiếp
tục phi hành nữa, hắn dùng tốc độ nhanh nhát bỏ chạy, mồ hôi ướt đẫm
khuôn mặt. Chợt trong lòng hắn nghĩ tới điều gì, tâm tình liền biến
động. Hai mắt sáng ngời, thân thể nhoáng lên, vừa lúc Thượng Quan Tu lại gần thì hắn đã tiến vào địa phận dành cho đệ tử ngoại tông. Hắn không
tiếc tiêu hao linh lực, cắn răng tế xuất phi kiếm bay nhanh về phía
trước, miệng hét lớn khiến đám đệ tử ngoại tông nhìn thấy thì há hốc mồm kinh ngạc.
Sắc mặt Thượng Quan Tu trở nên âm trầm, tay áo phất lên, tiến nhanh
về phía Mạnh Hạo. Khoảng cách hai người dần bị thu hẹp lại, bỗng Thượng
Quan Tu biến sắc, hắn đã hiểu ra mục đích của Mạnh Hạo khi chạy tới nơi
này nhưng lại không kịp ra tay ngăn cản.
Mạnh Hạo chạy tới gần quảng trường nơi có chín cây cột đá, trên đài
cao có Âu Dương trưởng lão đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa. Phía dưới quảng
trường, chỉ có một mình Vương Đằng Phi đang khoanh chân ngồi.
Nơi này chính là nơi báo danh tham gia nội môn thí luyện!
“Ta tới để báo danh!” Mạnh Hạo bước nhanh vào trong quảng trường, hô to mấy tiếng.
“Ta cũng báo danh!” Sắc mặt Tiểu bàn tử không còn chút máu nhưng phản ứng rất nhanh, hắn há miệng hét lên.
Thượng Quan Tu đang truy đuổi cũng dừng lại phía ngoài quảng trường,
trong mắt hiện lên sát cơ nhưng tiêu tán rất nhanh, khuôn mặt biến
chuyển thành một nụ cười. Âu Dương trưởng lão ngồi trên đài cao mở hai
mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra một tia kinh ngạc khi phát hiện ra tu
vi hiện tại của hắn xen lẫn tán thưởng.
Trên quảng trường, Vương Đằng Phi đang ngồi tĩnh tọa, đối với việc Mạnh Hạo tiến vào nơi này báo danh thì không hề để ý tới.
“Đã tới báo danh thì cứ lưu lại nơi này không nên đi ra ngoài, hai
ngày sau thí luyện sẽ bắt đầu.” Âu Dương đại trưởng lão lãnh đạm nói,
ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Tu chứa đầy ẩn ý khiến nội tâm Thượng
Quan Tu phát lạnh nhưng nụ cười trên mặt vẫn vô cùng hòa ái. Hắn nhìn
Mạnh Hạo đứng trong quảng trường bằng ánh mắt đầy tán thưởng.
Mạnh Hạo cũng quay đầu nhìn Thượng Quan Tu. Hai người đối mắt một
lát, trong lòng Thượng Quan Tu tràn ngập tức giận nhưng cố kìm nén, sau
nửa ngày mới gượng cười vài tiếng rồi rời đi. Sau một quãng thời gian,
Hàn Tông bước nhanh vào trong quảng trường, ánh mắt chứa đầy sát ý nhìn
lướt qua Mạnh Hạo, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh. Hắn cũng lựa
chọn tới nơi này báo danh tham gia thí luyện đệ tử nội môn.
“Ngươi đã đắc tội với Thượng Quan sư thúc, có bản lĩnh thì chớ bỏ
chạy. Thời điểm tham gia thí luyện nội môn chính là thời điểm tử vong
của ngươi.” Đi ngang qua Mạnh Hạo, Hàn Tông khẽ mở miệng nói.
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Hàn Tông. Thời gian sau đó,
Mạnh Hạo tưởng chỉ có ba người bọn hắn tới báo danh nhưng rốt cuộc lại
có thêm bốn người nữa tới.
Bốn người này Mạnh Hạo không xa lạ gì. Ngoại trừ Doãn Thiên Long và
Chu Khải đã gặp, còn lại là hai thanh niên đã trên ba mươi tuổi. Một
người trong đó vô cùng khôi ngô. Người còn lại gầy yếu nhưng trên mặt có một vết sẹo dữ tợn. Từ thân thể hai người đều phát tán ra sát khí nồng
đậm. Hai người này đều đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ năm.
Sau khi bốn người này bước vào quảng trường thì đều nhìn Mạnh Hạo và
Tiểu bàn tử bằng ánh mắt bất thiện, không dấu sát cơ trong mắt, khí thế
muốn dọa người.
Tiểu bàn tử chợt thấy lo lắng, bộ dạng khẩn trương, còn Mạnh Hạo lại
chỉ nheo mắt nhìn lại, trong lòng đã có phán đoán việc này nhất định có
liên quan tới Thượng Quan Tu.
Hai ngày còn lại trôi qua, thời hạn báo danh chỉ còn có nửa canh giờ. Bốn phía quảng trường đã tụ tập rất nhiều đệ tử ngoại tông tới để quan
sát thí luyện tấn thăng đệ tử nội tông lần này, mà chủ yếu là để quan
sát Vương Đằng Phi.
Trong tám người đang đứng trong quảng trường, ánh mắt mọi người càng
tập trung lên Tiểu bàn tử có tu vi thấp nhất. Từng tràng nghị luận, bàn
tán vang lên xôn xao.
Một hồi chuông chín tiếng vang vọng khắp Kháo Sơn Tông. Hai mắt Âu
Dương đại trưởng lão chầm chậm mở ra, nhìn một lượt tám người có mặt
trên quảng trường. Lão phất tay áo, bình đài phía dưới liền xuất hiện
hào quang bảy màu lấp lánh, hào quang mở rộng ra tới phạm vi trừng trăm
trượng mới ngừng lại.
Sau đó lão phất tay, có tám ngọc giản bay ra, hướng tám người phóng
tới. Trên mỗi ngọc giản là một con số, thứ tự từ một đến tám.
“Thí luyện tấn thăng đệ tử nội tông không cho phép rút lui. Sống chết có số, nhưng lên đài chiến đấu nếu không địch lại thì có thể xin chịu
thua. Trận chiến đầu tiên, số một và số tám.”
Âu Dương đại trưởng lão nói xong, Vương Đằng Phi liền mở mắt liếc
nhìn ngọc giản trước mặt, thân thể nhoáng lên đã xuất hiện trên đài cao. Hắn đứng về một góc bình đài, mái tóc dài tung bay, khí chất ôn hòa
tuyệt đối, trên mặt ẩn hiện một nụ cười nhu hòa. Đám tu sĩ bốn phía lập
tức hoan hô vang dậy.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Tu cũng xuất hiện trong đám người, ánh mắt âm lãnh nhìn Mạnh Hạo.