Doãn Thiên Long nhìn ngọc giản trong tay có số tám
thì cau mày, sau đó tung người lên cao, thi triển Phong Hành Thuật lượn
qua lượn lại trên đài.
Vừa đúng lúc đó, Vương Đằng Phi nhấc chân phải lên rồi đạp mạnh
xuống. Cả đài cao chấn động ầm ầm, khí lãng khuếch tán ra bốn phía. Hắn
không động thân thủ nhưng khí thế vô hình tạo ra giống như uy áp xông
thẳng tới Doãn Thiên Long.
Doãn Thiên Long biếc sắc mặt, hắn xem ra Vương Đằng Phi còn chưa ra
tay, uy áp phát ra đã khiến cho linh lực trong cơ thể hắn như đông cứng
lại.
“Ta nhận thua!” Hắn liền không chút do dự kêu lên, liên tục xua tay.
Trong đầu một tia ý niệm phản kháng cũng không có. Hắn ôm quyền, cúi đầu thật sâu rồi nhảy xuống dưới đài, đi thẳng tới khoảng sân rộng.
Gương mặt Âu Dương trưởng lão không biểu tình gì, chậm rãi nói.
“Người chiến thắng là Vương Đằng Phi. Trận chiến thứ hai, số hai và số
bảy.”
Lời vừa dứt, thân thể Tiểu bàn tử chợt run lên, hắn nhìn về phía ngọc giản của mình, trên đó viết chính là số hai. Cùng lúc đó, tu sĩ đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm có vết sẹo trên mặt lạnh lẽo nhìn Tiểu bàn tử
rồi giậm chân nhảy lên võ đài.
“Đi lên rồi lập tức nhận thua.” Mạnh Hạo nhẹ bảo, tay phải cầm lấy y
phục của Tiểu bàn tử hất về phía trước. Tiểu bàn tử liền bay lên không
trung, chớp mắt đã rơi trên võ đài. Vừa rơi xuống võ đài, hắn đã mở
miệng.
“Nhận thua…”
Hắn không dám nói nhiều, chỉ thốt ra hai chữ nhưng sát cơ trong mắt
tên tu sĩ mặt sẹo đã lóe lên, tay phải vung ra, một thanh phi kiếm xuất
hiện, rất nhanh bay về phía Tiểu bàn tử. Tốc độ phi kiếm quá nhanh, chỉ
trong chớp mắt đã tới gần cổ của hắn Tiểu bàn tử mới kịp thốt ra hết hai chữ này.
Mạnh Hạo đứng ngoài biết rằng đã chậm nhưng vừa lúc đó, tay phải của
Âu Dương trưởng lão bắn ra, thanh phi kiếm đang nhằm thẳng cổ họng Tiểu
bàn tử bỗng bị lệch sang một bên, để lại trên da cổ hắn một vệt máu.
Sắc mặt Tiểu bàn tử tái nhợt, lảo đảo lui về sau. Hắn tranh thủ thời
gian, vội vàng nhảy xuống khỏi võ đài, bước lại bên cạnh Mạnh Hạo, hai
chân hắn như nhũn ra. Thời khắc vừa rồi, hắn đã thực sự cảm nhận được
hơi thở của tử vong tới gần.
Mạnh Hạo nhìn vệt máu trên cổ Tiểu bàn tử, trong ánh mắt cũng lộ ra
sát ý mãnh liệt. Đối phương ra tay quá tàn nhẫn, ý định giết người đã
quá rõ ràng. Tu vi của Tiểu bàn tử quá thấp, hắn ra tay như thế thật là
khinh người quá đáng, càng không để ý tới thể diện của bản thân mình.
Mạnh Hạo quét mắt nhìn, cách đó không xa là vẻ mặt âm trầm của Thượng Quan Tu, trong lòng lửa giận bùng lên mãnh liệt. Hắn chưa từng làm gì
đắc tội với vị sư thúc này, nhưng đối phương lại không tiếc thủ đoạn ra
tay tàn ác, muốn hạ sát thủ với hắn và Tiểu bàn tử khiến hắn không sao
hiểu được.
Mạnh Hạo ở tại Kháo Sơn Tông đã vài năm, hắn rất ít khi để lộ ra sát ý mãnh liệt như vậy. Thái đọ và biểu hiện của hắn ngay lập tức gây ra sự
chú ý của đám tu sĩ tụ tập bên dưới võ đài. Cả đám nhốn nháo nhìn về
phía hắn rồi không ngừng bàn tán.
“Tiếp theo, số ba và số sáu.” Âu Dương đại trưởng lão nhíu mày, chậm rãi hô.
“Ngươi đắc tội với Thượng Quan sư thúc, hôm nay không chỉ có một mình ngươi, cả hắn cũng phải chết.” Hàn Tông cầm lấy ngọc giản có số ba bước qua người Mạnh Hạo, thấp giọng bảo. Ở Kháo Sơn Tông này, ngoại trừ
chưởng môn và Âu Dương đại trưởng lão, Thượng Quan Tu là người có quyền
thế lớn nhất.
Chuyện tranh đấu chém giết thế này chính là biểu hiện rõ ràng nhất cho sự xuống dốc ngày một thảm hại của Kháo Sơn Tông!
Những đan dược trân quý ngày một ít, nhưng Ngưng Linh Đan thì còn vô
số kể. Đám đệ tử cấp thấp đều muốn có đan dược này, khiến cho những cảnh chém giết đoạt bảo vẫn diễn ra như cơm bữa. Dù là Ngưng Khí tầng thứ
nhất hay tầng thứ năm, trong tranh đấu chiến loạn mà chết thì đều do số
mệnh, tại nơi này không có công bằng tuyệt đối, chỉ có thực lực tuyệt
đối mà thôi. Việc tu luyện cũng chỉ phát cho một Ngưng Khí quyển rồi để
tự bản thân mỗi người phải tìm hiểu, lý giải. Là sâu kiến hay là rồng
phượng đều phải xem tạo hóa và cơ duyên của mỗi đệ tử. Thành thì sống,
bại thì chết. Cường ngạnh thì sống, yếu đuối thì chỉ có con đường tử
vong mà thôi. Người nào có thể từ trong tranh đấu mà trở thành đệ tử nội tông mới được xem là người chính thức của Kháo Sơn Tông, được chưởng
môn và các trưởng lão để ý bồi dưỡng.
Trước kia đã từng có một vị chưởng môn là Hà Lạc Hoa mang hùng tâm
muốn trọng chấn tông môn nhưng áp lực từ các đại tông môn khác trong
Triệu quốc quá lớn, dần dần khiến hắn mệt mỏi không chịu nổi mà quy ẩn
rời đi. Âu Dương đại trưởng lão có tính cách khác ôn nhu, trước kia chỉ
chuyên tâm vào việc tu hành, hiện giờ thọ nguyên không còn nhiều lắm nên cũng không quá để tâm vào những việc của tông môn nữa.
Về phần những đệ tử nội tông, Hứa sư tỷ thường bế quan trong một thời gian dài, tính tình cô ngạo rất ít khi hỏi chuyện trong tông môn. Trần
sư huynh chỉ một lòng hướng đạo, không muốn liên quan tới các sự tình
của tông môn nên cuối cùng chỉ còn lại Thượng Quan Tu.
Lão đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ chín, thọ nguyên đã đạt tới hơn
chín mươi tuổi. Thâm niên trong tông khiến hắn sớm đạt tới địa vị sư
thúc ở Kháo Sơn Tông này, dù với tu vi Ngưng Khí Cảnh như thế ở các tông môn khác, chắc chắn sẽ không được xưng là sư thúc như vậy.
Mạnh Hạo nhìn Hàn Tông, thân thể hắn nhoáng lên đã bay vút lên đài
cao. Đối thủ của hắn chính là Chu Khải. Hai người này đối diện nhau sao
có thể làm ra một trận chiến sinh tử được, cho nên Chu Khải không chần
chừ, nhanh chóng nhận thua.
Vòng thứ nhất của đợt thí luyện này chỉ còn một trận chiến, đó là
trận chiến giữa Mạnh Hạo và đối thủ của hắn, tu sĩ khôi ngô đạt tới
Ngưng Khí tầng thứ năm. Trên người tu sĩ này tỏa ra sát khí nồng đậm,
chứng tỏ hắn đã trải qua không ít trận chiến giết chóc trước kia.
Hắn liếc nhìn Mạnh Hạo, gầm nhẹ một tiếng, cả thân người như bành
trướng to lên, bước chận nện mạnh xuống nền võ đài rồi xông về phía Mạnh Hạo. Tay phải hắn nhấc lên, trong tay liền xuất hiện một chiếc búa phủ
lân tinh óng ánh, nhìn qua đã thấy không phải là vật tầm thường.
Sắc mặt Mạnh Hạo cũng trở nên âm trầm, không nói một lời. Hắn vỗ tay
vào túi trữ vật, từ đó bay ra một thanh phi kiếm, tốc độ cực nhanh phát
ra tiếng gió rít lao tới đại hán. Phi kiếm bay còn cách người đại hán
nửa trượng thì từ thân thể đại hán hiện lên một vầng sáng nhu hòa ngăn
cản, phi kiếm không cách nào tiến lên.
“Hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Đai hán nhe răng cười. Lúc trước Thượng Quan sư thúc đã lấy ra pháp bảo cho hắn, nên lúc này đứng trước
Mạnh Hạo là người có tu vi cao hơn mình hắn cũng không hề sợ hãi.
“Nổ!” Mạnh Hạo lạnh nhạt hô lên, thanh phi kiếm liền nổ ầm, thân thể
đại hán thối lui ra sau mấy bước mới đứng vững, vầng sáng bao ngoài thân thể hắn dường như không tổn hao gì.
Hắn cười lớn, đang muốn lao tới nhưng Mạnh Hạo còn nhanh hơn. Thân
thể lóe lên đã cách đối phương một đoạn, tay phải hắn lại vỗ vào túi trữ vật bên hông. Hai thanh phi kiếm trôi nổi bay ra, tiến sát người đối
phương rồi tiếp tục tự bạo. Màn sáng bên ngoài đại hán vặn vẹo, sắc mặt
hắn đại biến, còn chưa kịp phản ứng thì bốn thanh phi kiếm khác lại bay
tới, tiếp tục nổ vang. Màn sáng liền bị xé nát, phi kiếm công kích lên
ngực đại hắn làm hắn hét lên thảm thiết, từ miệng phun ra một ngụm máu
tươi.
Thân thể hắn còn lơ lửng trên không trung, thêm một thanh phi kiếm từ người Mạnh Hạo xuất hiện đã lao ra, xuyến thấu qua cổ họng đại hán.
Thân thể hắn rơi ầm xuống đất, co giật mấy cái rồi tắt thở.
Từ lúc gia nhập Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo không phải là người hiếu sát, hắn chỉ chiến đấu để tự vệ. Lúc này, hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn, sau
khi giết chết đại hán thì thân thể hạ xuống nền võ đài, lạnh lùng nhìn
về phía Hàn Tông.
“Người kế tiếp chính là ngươi.” Hắn nói xong liền phi xuống dưới đài, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai mắt Hàn Tông co rút lại, sát ý trong mắt hiện lên càng nồng đậm.
Đám tu sĩ đứng xung quanh bây giờ mới kịp phản ứng, quảng trường lại
được một phen nhốn nháo.
“Người chiến thắng là Mạnh Hạo. Đợt thí luyện thứ hai, Vương Đằng Phi và Từ Cách.” Âu Dương đại trưởng lão hô lớn, khuôn mặt không có biểu
hiện gì trước màn huyết tinh vừa rồi.
Từ Cách chính là tu sĩ lúc trước muốn giết chết Tiểu bàn tử, giờ phút này vừa lên võ đài đã nhận thua, cung kính cúi đầu với Vương Đằng Phi
rồi rời võ đài phi xuống dưới quảng trường. Đám tu sĩ đứng quan sát đã
lờ mờ nhận ra, dù là Hàn Tông hay bốn tu sĩ đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ năm kia, mục tiêu của bọn họ chỉ có một. Đó là giết chết Mạnh Hạo!
“Trận chiến thứ hai, Mạnh Hạo và Hàn Tông.” Âu Dương trưởng lão nhìn
Mạnh Hạo nhìn thật kỹ Mạnh Hạo rồi liếc mắt ra bốn phía quảng trường.
Không gian liền trở nên yên tĩnh. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên hai người
Mạnh Hạo và Hàn Tông đang đứng trên võ đài.
Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn âm trầm như trước, phi thân lên võ đài trên cao. Hàn Tông đứng gần đó cũng tiến lên, hai người không nói không rằng trực tiếp lao vào chiến đấu.
Trước người Mạnh Hạo hiện ra ba thanh phi kiếm đang bay lượn xung
quanh, xung quang thân thể Hàn Tông cũng hiện ra một vầng sáng lấp lánh, đồng thời trôi nổi một lá cờ năm màu phát ra quang mang xông thẳng tới
Mạnh Hạo.
Lá cờ còn chưa tới Mạnh Hạo đã chủ động tiến lên phía trước, tay trái vung lên. Một hỏa xà dài chừng năm trượng ngưng tụ, gào thét lao về
phía trước, tỏa ra nhiệt lượng làm không khí xung quang như bị nung
nóng. Cùng lúc đó, hắn vỗ tay vào túi trữ vật, thêm sáu thanh phi kiếm
nữa lại hiện ra.
Hàn Tông cười lạnh, sát cơ trong mắt càng đậm. Hắn tiến về phía trước một bước, tay trái đặt trên mặt đất khẽ nhấn. Cả đài cao rung lên,
trước người hắn liền xuất hiện một người đá lớn chừng một trượng lao tới hỏa xà. Va chạm giữa người đá và hỏa xà làm phát ra một tiếng nổ vang.
Ngay sau đó, lá cờ năm màu phiêu phù theo gió mà phóng tới mấy thanh phi kiếm trước người Mạnh Hạo. Trong ánh mắt của Hàn Tông lộ ra một điểm
quang mang sáng rực.
“Ngũ Mang Thuật!”
Hàn Tông hô lên, lá cờ run rẩy, lưu quang từ trên lá cờ phát tán ra
bốn phía hóa thành một quầng sương mù hai màu, trong đó phát ra từng
tiếng gào rú thê lương như âm hồn không tiêu tán hướng Mạnh Hạo đánh
tới. Màn sương mù khá ảm đạm, chứng tỏ tu vi của Hàn Tông xuất ra chiêu
này không thể đạt tới uy lực lớn nhất.
Quầng sương mù vừa xuất hiện liền khiến cho đám tu sĩ có mặt hoảng sợ hô lên.
“Đây chính là tuyệt kỹ Ngũ Mang Thuật của Thượng Quan sư thúc!”
“Nghe nói, đây còn là pháp thuật mạnh nhất dưới Trúc Cơ của tông môn, Hàn sư huynh chỉ có thể thi triển ra hai màu mà thôi.”
“Hàn Tông sao lại biết thuật này? Đúng rồi, nguyên nhân chính là ở lá cờ kia. Vật ấy lẽ nào là pháp bảo do Thượng Quan sư thúc luyện chế?”
Màn sương mù hai màu phát ra từng tiếng âm u bén nhọn, lan truyền ra
bốn phía, thế tới như chẻ tre. Sáu thanh phi kiếm của Mạnh Hạo vừa đụng
vào màn sương này liền vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.