“Ồn ào!” Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng, cũng không
thèm nhìn cầu vồng và hư ảnh đại đỉnh đang lao nhanh về phía mình mà
nâng tay phải vỗ lên túi trữ vật, sau đó lấy ra một thanh kiếm gỗ hình
thù nhìn qua trông vô cùng đơn sơ.
Hắn chỉ đơn giản đưa Mộc kiếm lên chém thẳng xuống hư ảnh đại đỉnh kia một kiếm!
Một nhát kiếm gỗ chém ra, một dải ánh sáng dịu nhẹ mỏng như một tấm
lụa cũng theo đó mà xuất hiện, tia sáng ngập trời xuyên qua đại đỉnh hư
ảo kia khiến cho hư vô nơi đó chợt nổi lên từng gợn sóng. Dường như dưới một kiếm tùy ý kia lại ẩn chứa đại đạo khiến cho hư vô phải dao động
vặn vẹo lại, như có một cơn gió thời gian nhanh chóng lướt ngang qua
phiến hư vô này.
Cơn gió tiếp tục quét qua đạo cầu vồng kia, quét thẳng vào chiếc phi
phủ được ẩn giấu bên trong. Cơn gió thời gian trải dài sáu mươi năm tuế
nguyệt chợt quét qua khiến cho chiếc phi phủ này xuất hiện vết đen lốm
đốm loang lổ trên bề mặt rồi dần loang ra khắp cả thân phủ, linh lực
trên phi phủ kia cũng dần dần mục nát ra. Dưới mắt thường có thể nhìn
thấy phi phủ bên trong dần xuất hiện dấu hiệu mục nát, tử vong rồi tiêu
tán rơi rớt xuống mặt đất.
Mà cơn gió này vẫn tiếp tục thổi qua hư ảnh đại đỉnh, khiến cho đỉnh
kia run rẩy vặn vẹo, như đang gắng gượng chịu đựng sáu mươi năm tuế
nguyệt lướt qua. Mà đại đỉnh này vốn chỉ là hư ảnh, không thể nào tồn
tại lâu dài đến sáu mươi năm trên thế gian này, nên hư ảnh đại đỉnh nhìn qua vô cùng có uy lực nhưng chỉ thoáng cái đã tiêu tán đi mất.
Cơn gió này cuối cùng rơi xuống thân mình của đạo tử Mặc thổ La
Trùng, thoáng qua rất nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng mang theo sức sống
trên làn da gã, hai tay lộ ra bên ngoài của gã thoáng cái xuất hiện đầy
nếp nhăn. Gương mặt dưới lớp mặt nạ của gã trong chớp mắt chợt già nua,
sinh cơ của hắn chỉ trong nháy mắt này trực tiếp cứng rắn bị rút đi sáu
mươi năm thời gian. Đồng thời một cảm giác suy yếu khó hình dung xuất
hiện ngay trong đầu óc La Trùng, khiến cho sắc mặt của gã đại biến chưa
từng có, mà thân thể gã chợt run rẩy rồi phun ra một ngụm máu tươi, sau
đó lùi thẳng về phía sau, ánh mắt vẫn còn đầy hoảng sợ cùng với không
cách nào tin được.
"Ngươi..." Cả người hắn run lên, mặt tái nhợt, làn da khô héo lại, cả người cũng nhanh chóng teo quắt xuống. Chiếc mặt nạ trên mặt gã trong
phúc chốc này chợt tróc ra để lộ một gương mặt lão giả nhăn nheo với một mái đầu nửa đen nửa trắng, bên trên gương mặt vẫn còn khí thế hào hùng
chưa kịp tiêu tán đi, còn lại đó là ánh mắt mang theo thần tình hoảng
hốt cùng với nổi khủng bố sợ hãi. Một màn này ngay tức khắc đó cũng
khiến cho bốn phía chợt lâm vào tĩnh lặng.
Ba tu sĩ mặt nạ xanh chợt đứng dậy, trong ánh mắt đầy nghiêm túc. Sau khi đã qua đi cơn trầm mặc ngắn ngủi, mấy vạn tu sĩ Nam Vực trên mặt
đất chợt bộc phát ra từng đợt âm thanh hít thở hoảng sợ.
Mà đạo tử còn lại, sắc mặt Từ Phỉ lúc này cũng đại biến, cả người
nhanh chóng lui lại phía sau, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Mạnh Hạo.
Vương Lệ Hải, Hàn Sơn Đạo đều trợn mắt há mồm, tâm thần đầy chấn động.
Thần thông như vậy đủ để khiến cả thiên hạ rung động. Mà từ đầu tới cuối, Mạnh Hạo chỉ xuất ra một kiếm duy nhất!
Một kiếm mục nát bảo phủ, tiêu tán hư ảnh đại đỉnh, lấy đi của La
Trùng sáu mươi năm tuế nguyệt. Tất cả đều biến thành hoảng sợ cùng với
rung động ầm ầm mà thôi.
"Đây là... Đây là thuật pháp gì chứ!!"
“Là thanh kiếm kia, hẳn là thanh kiếm kia có thần thông kinh người!”
“Khó trách hắn dám khiêu chiến Kết Đan, hắn là ai... Hắn mặc thanh bào, chẳng lẽ..."
Ngay khi bốn phía đều xôn xao, cả người đạo tử Mặc thổ La Trùng run rẩy, sắc mặt đầy hoảng sợ, xen lẫn là cảm giác mờ mịt. Ngay lúc đó Mạnh Hạo
hất tay áo lên lạnh lùng nói.
“Lấy của ngươi sáu mươi năm tuế nguyệt, cho ngươi biết thế nào là
trời cao đất rộng.” Mạnh Hạo nói xong, cũng không nhìn tên đạo tử Mặc
thổ kia nữa mà hướng ánh mắt về phía Vương Lệ Hải cùng Hàn Sơn Đạo.
“Gương mặt hôm nay của các hạ coi như là dung mạo thật sự đi. Ngày đó bại một lần, Vương mỗ tâm phục, nhưng tương lai ta và ngươi sẽ còn tái
chiến!” Vương Lệ Hải nhìn qua Mạnh Hạo, bỗng nhiên nói.
“Thanh bào Vô diện nhân…tại hạ lúc trước đã lĩnh giáo!” Nhất Kiếm
tông Hàn Sơn Đạo, cũng chậm rãi nói đồng thời ôm quyền cúi đầu.
Lời hai người bọn họ vang lên khiến cho đám chúng tu chợt yên tĩnh
thêm lần nữa. Nhưng chỉ trong mấy hơi thở sau, tiếng ồ vang kinh thiên
khắp bốn phía trong đám tu giả phía dưới.
“Cái gì? Hắn chính là Thanh bào Vô diện nhân!”
“Thanh bào vô diện nhân, là người quật khởi một cách kinh diễm trong
mấy ngày gần đây, quét ngang thiên kiêu, nghiền ép đạo tử, hóa ra là
hắn.”
“Khó trách hắn phải đi khiêu chiến với Kết đan, dù sao thì hắn cũng là Thanh bào Vô diện nhân a.”
“Rốt cuộc thì Thanh bào Vô diện nhân này là tu sĩ tông môn nào, tư
chất bậc này bất luận ở tông môn nào đều chỉ có thể là đạo tử thôi a.”
Tiếng ồ lên xôn xao, đồng thời từng ánh mắt đầy nhiệt huyết nhìn về
phía Mạnh Hạo. Dù sao mấy ngày này, thanh danh thanh bào Vô diện nhân
quá lớn, hơn nữa lại quá thần bí, khiến cho cả đám chúng tu Nam Vực gần
như không ai là chưa từng nghe nói tới.
La Trùng cũng trợn mắt há mồm, cả người nhanh chóng lùi lại ra phía
sau. Trước khi tới nơi này gã cũng có nghe nói nghe qua về chiến tích
của Thanh bào Vô diện nhân, trong thâm tâm cũng đã xem hắn như kình địch của mình. Chỉ là gã chưa từng nghĩ tới, người trước mắt hóa ra chính là Thanh bào Vô diện nhân, mà còn khiến cho trong lòng hắn tê tái chính là hắn lại đại bại trước người kia.
Lần đại bại này trước sự chứng kiến của vài vạn tu sĩ nơi này, chỉ sợ không bao lâu nữa thì tin tức đạo tử Mặc thổ La Trùng bị người khác
dùng một kiếm xóa đi sáu mươi năm thọ nguyên đều đến tai tất cả mọi
người trong giới Tu chân này.
“Thanh diện tam lão, giết hắn cho ta!” ánh mắt La Trùng đầy lạnh lẽo, nhanh chóng lùi về phía sau. Trong tiếng xôn xao của đám người xung
quanh, bỗng nhiên mở miệng, thanh âm chói tai mang theo nỗi hận thấu
xương truyền ra bên ngoài. Hai người mang mặt nạ xanh trong ba người còn lại cũng đầy sát cơ hiện ra.
Sắc mặt Mạnh Hạo cũng không chút thay đổi, khi hắn đã lựa chọn ra tay thì cũng đã dự liệu trước tình huống trước mắt sẽ xảy ra rồi. Lúc này
khi la Trùng vừa dứt lời, thì Mạnh Hạo lại một lần nữa mở miệng.
“Chư vị đạo hữu Nam Vực, tại hạ chính là Tử Vận Tông chủ lô đan sư
Phương Mộc. Một năm trước gặp phải tu sĩ Mặc thổ phục kích, Phương mỗ
may mắn chạy thoát, còn đồng bạn là Chủ Lô đan sư Chu Đức Khôn thì sinh
tử vẫn còn chưa biết. Hôm nay bên ngoài Đạo Tỉnh này minh ngộ mà đề
thăng được tu vi. Cuộc chiến này cũng chính là chiến lại địch nhân ngày
trước. Kính xin chư vị đạo hữu Nam Vực chứng kiến!” Mạnh Hạo vừa nói
xong, thanh âm như lôi đình truyền vang khắp nơi, rơi vào trong tai mọi
người lại khiến cho tâm thần mọi người thêm một cơn chấn động nữa.
"Chủ Lô đan sư... Hắn... Hắn lại còn là Đan Đông nhất mạch Chủ Lô!!"
"Phương Mộc, ta nhớ ra rồi. Hơn một năm trước Đan Đông nhất mạch đích xác có ra một cái tên là Phương Mộc Chủ Lô đan sư!"
"Hắn là Phương Mộc, hắn là Chủ Lô đan sư!!"
Mấy vạn tu sĩ phía dưới lại được thêm một trận xôn xao, cả đám đồng
loạt nhìn về phía Mạnh Hạo. Tâm thần cả đám lúc này như sóng trào dâng
kinh thiên. Chỉ riêng thân phận Thanh bào vô diện nhân đã khiến mọi
người kính nể vô cùng, hơn nữa hắn còn thêm bốn chữ Chủ lô đan sư, khiến cho ai ai nghe thấy cũng đều run rẩy tâm thần.
Điều này thật sự vượt quá tưởng tượng của mọi người. Vô luận thế nào
mọi người cũng khó lòng mang hình ảnh của một người lực áp cả đạo tử
thành hình ảnh của một vị Chủ lô đan sư thanh danh hiển hách, được người người tôn trọng.
Lúc này, dường như tất cả những ánh sáng chói mắt nhất đều ngưng tụ trên người Mạnh Hạo, được muôn người chú ý!
“Khó trách từ đầu đến cuối hắn khiêu chiến quần hùng nhưng lại chưa hề xuống tay giết một ai!”
“Phương Mộc đại sư là vì cảm ngộ nên mới cùng người ra tay, nhưng vì
hắn là đan sư, cùng người không thù nên cũng không có sát cơ, chỉ đơn
thuần vì chiến. Đây là đan sư Nam Vực ta, đây cũng chính là tu sĩ Thiên
kiêu Nam Vực ta!”
Mà trong lúc nơi này vẫn còn đang ồn ào tiếng nghị luận của chúng tu, thì sắc mặt La Trùng hoàn toàn đại biến. Gã ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo,
trong đầu cũng ầm vang từng trận âm thanh. Thân phận thật sự của Mạnh
Hạo không chỉ làm rung động mọi người, mà bản thân gã cũng kinh động
choáng váng không kém.
Từ Phỉ bên cạnh gã cũng thở ra dồn dập, nhìn về phía Mạnh Hạo với ánh mắt không thể tin tưởng nổi.
Mà ba người đeo mặt nạ xanh kia lúc này cũng trở nên âm trầm, ngoại
trừ tên tu sĩ gầy gò kia thì hai người còn lại cũng có chút khựng người, nhíu mày lại.
“Cuộc chiến hôm nay chính là trận chiến giữa Phương mỗ và người này.
Nếu như ngoại nhân nhúng tay vào, hoặc có tu sĩ Mặc thổ khác dự định
tham dự vào, kính xin các vị đạo hữu Nam Vực ngăn cản giùm!” Hai mắt
Mạnh Hạo cũng lộ ra sát cơ mãnh liệt, nhìn về phía tu sĩ mặt nạ xanh gầy gò bên kia.
"Nam Vực Vương gia, chứng kiến trận chiến này, nếu như phía tu sĩ Mặc Thổ có người quấy nhiễu, thì Mặc thổ sẽ trở thành địch nhân của Vương
gia ta!" Hai mắt Vương Lệ Hải lóe lên, chợt nói to.
"Nam Vực Nhất Kiếm tông, chứng kiến trận chiến này, phía tu sĩ Mặc
thổ nếu có người thứ hai dám ra tay, chính là địch nhân của Nhất Kiếm
tông!”
"Nam Vực Kim Hàn tông, chứng kiến trận chiến này! Tu sĩ Mặc thổ nếu dám vây công, Kim Hàn tông nhất định truy cứu!"
"Nam Vực Huyết Yêu tông, chứng kiến trận chiến này!"
"Nam Vực Thanh La tông, chứng kiến trận chiến này!"
"Nam Vực Tống gia, chứng kiến trận chiến này!"
"Nam Vực . . ."
Từng đợt âm thanh dần dân lan truyền khắp bốn phương, khắp vùng đất
này, toàn bộ chúng tu Nam Vực cũng không còn ai khoanh chân ngồi nữa mà
đã đồng loạt đứng dậy, mang vẻ mặt đầy bất thiện nhìn về đám người Mặc
thổ đang ở trên không trung.
Từng trận âm thanh của từng gia tộc, từng tông môn nơi này truyền ra, dần dần dung hợp lại với nhau, tạo thành một đợt sóng âm kinh thiên
động địa, rầm rầm trời đất, thậm chí tạo ra từng tiếng vọng ầm ĩ như sấm truyền về mãi mới tiêu tán đi được.
Dù sao thì những tu sĩ nơi này cho dù chỉ là Trúc cơ, nhưng vẫn là
những người nổi bật, có địa vị đặc thù trong tông môn, gia tộc tại Nam
Vực. Tuy bọn họ chưa thể thay mặt tông môn ra quyết định nhưng thái độ
của bọn họ cũng ảnh hưởng không nhỏ tới tông môn gia tộc. Lúc này cơ hồ
tất cả mọi người đều đồng thanh truyền ra những lời vừa rồi, điều này
không thể nghi ngờ đã bức bách cho đám tu sĩ Mặc thổ kia tới bên tuyệt
cảnh rồi.
Chỉ cần xử lý không khéo, không chừng còn có thể dẫn tới một tràng đại chiến giữa Nam Vực và Mặc thổ sau đó!
Sắc mặt La Trùng hoàn toàn đại biến, cả người run rẩy, mà hơi thở Từ
Phỉ bên cạnh gã cũng trở nên gấp gáp. Đám hắc y đeo mặt nạ bốn phía bọn
họ cũng đầy khẩn trương, đồng loạt vận chuyển tu vi của mình.
Sắc mặt của ba người đeo mặt nạ xanh kia cũng chợt biến đổi.
“Đây là ân oán cá nhân của Dương mỗ cùng với tiểu tử kia, không có
liên quan gì với người khác, cũng không liên quan tới Mặc thổ. Phương
Mộc tiểu tử, ngươi đã muốn chết, lão phu thành toàn cho ngươi!”
Gương mặt dưới lớp mặt nạ đầy âm trầm, tu sĩ mặt nạ xanh gầy gò vừa
nói vừa nhấc chân bước ra. Ngay lúc đó, cả đám tu sĩ Mặc thổ cũng vì vậy mà lui về phía sau, khiến cho trên không trung chỉ còn trơ lại hai
người lão và Mạnh Hạo mà thôi!
Đột nhiên, nơi đây đã trở thành chiến trường của hai người bọn họ.
“Ngươi đã trăm phương ngàn kế tạo ra cái phần mộ này, nếu Dương mỗ
không thành toàn cho ngươi, bản thân cũng áy náy…” Tu sĩ mang mặt nạ
xanh mở miệng, ánh mắt đầy sát cơ nhấc tay phải lên, bên ngoài thân thể
hắn chợt xuất hiện một đám khí tức màu vàng nhạt, chính là Đan khí!
Khí tức này cuộn cuộn biến đổi rồi nhanh chóng huyễn hóa ra thành một thanh kiếm.
Gương mặt Mạnh Hạo đầy nghiêm túc, trận chiến trước mắt đối với hắn
hết sức trọng yếu. Lúc này tu vi trong cơ thể hắn cũng nhanh chóng vận
chuyển, hơn nữa còn có một luồng khí tức vô hình theo chuyển động của tu vi, cùng với chiến ý của Mạnh Hạo mà dần lớn mạnh thêm nữa rồi hóa
thành một luồng khí trùng kích tu vi, chuẩn bị cho quá trình tu vi đột
phá.