Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 270: Chiến Kết Đan!


trướctiếp

Tên tu sĩ mặt nạ xanh họ Dương kia liếc nhìn Mạnh Hạo, vốn lão có ấn tượng với Mạnh Hạo rất sâu sắc. Lúc nãy lão đã giật mình khi biết đối phương không những không chết mà còn đột phá tu vi, hơn nữa nhìn thấy hắn trong lòng lão lại cảm thấy có chút nguy cơ dâng lên khiến lão vô cùng khó chịu.

Đối với lão, chuyện này là một loại sỉ nhục vô cùng lớn, đối mặt với một tu sĩ Trúc cơ hậu kì mà bản thân lại cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng. Việc này khiến cho gương mặt phía sau chiếc mặt nạ của gã càng thêm âm trầm, do đó khi gã vừa thốt lời thì cũng nhanh chóng bước về phía trước một bước.

Bước chân lão rơi xuống, hư vô chợt dao dộng rồi lan tỏa ra xung quanh, hơn nữa còn nổi lên tiếng âm thanh nổ vang đâu đó mạnh mẽ đánh thẳng vào trong tâm thần của từng tu sĩ đang có mặt tại đây. Giữa không trung lúc này chỉ có lão và Mạnh Hạo, bước chân này của lão nhìn qua như áp đảo ra bốn phía xung quanh nhưng thực chất lại trực tiếp hướng thẳng vào trong người Mạnh Hạo.

Gương mặt Mạnh Hạo đầy bình tĩnh không chút biến đổi, tiếng ầm vang kia cũng không ảnh hưởng nào tới ý chí của hắn lúc này. Tám tòa hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể hắn cũng nhanh chóng vận chuyển, công pháp Tử Khí Đông Lai cũng được triển khai khiến cho toàn thân Mạnh Hạo như tràn ra một luồng sáng tím phủ khắp người. Ánh sáng tím kia xuyên qua thân thể hắn ẩn hiện bên ngoài, khiến trường bào xanh của hắn cũng trở thành một màu tử sắc!

Hư vô xung quanh người hắn cũng phủ đầy ánh sáng tím sặc sỡ chói mắt, khiến cho hình ảnh Mạnh Hạo trong mắt đám chúng tu phía dưới lúc này chợt trở nên bất phàm!

"Tử Khí Đông Lai! Đó là Tử Khí Đông Lai của Tử Vận tông!"

“Công pháp chỉ có Chủ lô đan sư Đan Đông nhất nhất mạch mới có thể tu hành, hắn quả nhiên chính xác là Phương Mộc!” Lúc này, tất cả chúng tu bốn phía đều ngưng thần nhìn về phía Mạnh Hạo. Trước kia tuy mọi người đều đồng loạt ủng hộ Mạnh Hạo, nhưng cũng có một số người hơi chần chừ, một số người lên tiếng ủng hộ nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng không yên, sau khi nhìn thấy ánh sáng tím trên người Mạnh Hạo, tất cả những lo lắng kia chợt tiêu tán hết, tất cả chỉ vì thân phận Mạnh Hạo đã được hoàn toàn xác nhận rõ ràng.

“Lần trước ngươi may mắn chạy thoát, nhưng lần này chính ngươi lại tự tìm chết!” Tu sĩ mặt nạ xanh hừ lạnh một tiếng. Trong khoảnh khắc bước chân lão đạp xuống, tay phải lão bỗng đưa lên bấm niệm pháp quyết rồi chỉ thằng về phía trước. Nhìn lão ra tay như tùy ý, nhưng thật ra đây không phải là lần đầu tiên đối chiến với Mạnh Hạo, trận chiến một năm trước khiến cho hắn cực kì khắc sâu ấn tượng, hơn nữa bởi vì sâu trong lòng lão lại ẩn hiện một cảm giác nguy hiểm, nên dù khó chịu nhưng lão cũng đã dồn toàn lực trong một chiêu này.

Từng tiếng gầm vang, rồi tiếng phượng gáy vang vọng khắp bốn phía. Trong chớp có hơn mười con Cự Long xuất hiện ngay giữa không trung trước mặt tên tu sĩ mặt nạ xanh, mà phía sau Cự Long là hư ảnh của mười con Phượng theo sau khiến cho bát phương phải rung động, đồng thời hàn khí ngập trời cũng tràn tới như muốn đóng băng cả bầu trời. Dưới một chỉ của tên tu sĩ kia, tất cả đồng loạt mạnh mẽ lao về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi vận chuyển toàn bộ tu vi trong cơ thể, hoàn mỹ đạo đài Trúc cơ lúc này nhanh chóng ầm ầm vận chuyển, trong cơ thể Mạnh Hạo tràn ra từng luồng linh lực lưu chuyển toàn thân, khiến cho ánh sáng tím trên người Mạnh Hạo càng rực rỡ hơn, chiến ý trong mắt hắn cũng mãnh liệt hơn hẳn.

Một trận chiến này, đối với hắn vô cùng trọng yếu!

Một trận chiến này, đối với hắn chính là một cơ hội để đạt tới hoàn mỹ Trúc cơ Đại viên mãn!

Một trận chiến này, Mạnh Hạo hắn đã đợi một năm trời, một năm trước thất bại, hôm nay hắn muốn nghịch chuyển tang thương…chiến Kết đan!

Mạnh Hạo đưa tay phải lên, ngón cái nhanh chóng xẹt qua bốn đầu ngón tay còn lại. Khi máu tươi rơi xuống, Mạnh Hạo cũng đưa tay phải nhấn về phía trước một cái.

Ngón tay thứ nhất, ngón tay thứ hai…trong chớp mắt, năm ngón tay huyễn hóa, màn máu trước mặt Mạnh Hạo cũng nhanh chóng biến đổi mà lan tràn ra. Sau đó ngũ chỉ quy nhất lại thành Huyết ấn ầm ầm xuất hiện.

Dưới một nhấn của Mạnh Hạo, một Huyết ấn hình bàn tay to lớn thình lình hiện ra trước mặt hắn, mang theo một màu máu đỏ tươi, mang theo khí tức hung thần ác sát dữ dội, mang theo toàn bộ lực lượng của tám toàn hoàn mỹ Trúc cơ đạo đài trong người Mạnh Hạo, đồng thời ẩn hiện ánh sáng tím lấp lóe bên trong đó, với một tốc độ nhanh chóng gào thét lao về phía trước.

Thủ ấn xuất hiện, lôi đình chợt nổi lên ồn ào, Mạnh Hạo tiếp tục cắn chót lưỡi phun ra một ngụm tiên huyết.

"Huyết ấn khai!" Mạnh Hạo quát khẽ một tiếng, Tay trái của hắn cũng được đưa lên, rồi một đạo huyết ấn to lớn từ ấn quyết trên bàn tay trái của hắn cũng nhanh chóng xuất hiện rồi lao nhanh về phía trước.

Hai đạo huyết ấn, dưới lực lượng tiên huyết của Mạnh Hạo đã nhanh chóng dung hợp lại với nhau, trong khoảnh khắc đó đụng độ thẳng với mười Cự long và mười con phượng của tu sĩ mang mặt nạ xanh kia, tạo ra chấn động kinh thiên.

Tiếng nổ ầm vang, trong chớp mắt nhanh chóng ầm ầm lan ra xung quang, tiếng vang kinh ngươi như thanh âm của lôi đình oanh tạc không dứt. Mười Cự long và mười con Phượng gào rú ẩn chứa lực lượng tu vi Kết đan cảnh mạnh mẽ không gì cản trở nổi, nhanh chóng đụng nát bấy huyết ấn đầu tiên của Mạnh Hạo.

Huyết ấn đầu tiên nát bấy, nhưng dưới sự thiêu đốt của tu vi tiên huyết bên trong, huyết ấn thứ hai nhanh chóng lao đến, tiếng nổ ầm vang ngập trời lại dậy lên. Mười Cự long đã tan nát hết sáu con, còn mười chim phượng cũng nháy mắt đó mà bị diệt sát hết bảy con!

Bốn con Cự long và ba con Phượng còn sót lại vẫn tiếp tục gáo thét lao về phía Mạnh Hạo, trực tiếp bao phủ Mạnh Hạo vào bên trong. Âm thanh ầm ầm nổ vang, nhưng cũng nhanh chóng tiêu tán đi, nhưng hư không vẫn còn dao động vặn vẹo chưa kịp khôi phục lại, Mạnh Hạo lại từng bước một bước ra ngoài, toàn thân hắn lúc này bao phủ đầy ánh sáng tím rực rỡ.

Khóe miệng của hắn còn vương một vệt máu tươi, nhưng hai mắt đầy tử sắc, cả người nổi đầy gân xanh, bao trùm toàn ánh sáng tím, cả người tỏa ra một khí tức cường hãn bức người. Tất cả đều nói rõ một điều, Mạnh Hạo hắn đã dùng hoàn toàn thực lực của bản thân hắn để chống cự thuật pháp lần này của Tu sĩ Kết Đan!

Tử đồng thuật của Mạnh Hạo trong người vận chuyển liên tục khiến cho thương tích bên trong cơ thể cũng khôi phục lại nhanh chóng. Nhưng lúc này Mạnh Hạo cũng không để tâm đến những chuyện này, chiến ý trong mắt hắn càng dào dạt, nhìn về tu sĩ mặt nạ xanh phía xa.

Gương mặt của Tu sĩ mặt nạ xanh dưới lớp mặt nạ vô cùng khó coi. Tuy lão đã dự liệu được đối phương không hề tầm thường, tu vi còn được đề thăng lên không ít, nhưng nói thế nào thì cũng không thể lường được tu vi đối phương lại có thể đề cao đến kinh người như vậy.

Chiêu đầu tiên của hai người, chỉ vẻn vẹn một chiêu nhưng cũng khiến cho mấy vạn tu sĩ Nam Vực phía dưới đều hoảng sợ, mà Vương Lệ Hải, Hàn Sơn Đạo cùng với các thiên kiêu khác thì hoàn toàn bị hai người làm cho chấn kinh.

"Trúc Cơ chiến Kết Đan!!"

“Phương Mộc này dùng tu vi Trúc cơ hậu kỳ, mà chỉ dùng thuật pháp thần thông đối kháng với tu sĩ Kết đan cường giả không sử dụng đan khí mà chỉ chịu chênh lệch chút ít như vậy!!! Nhưng mà… vị Mặc thổ mặt nạ xanh này còn chưa sử dụng tới Đan khí…” mấy vạn người phía dưới chợt xôn xao, tiếng bàn luận vang vang. Lúc trước bọn họ lên tiếng ủng hộ Mạnh Hạo, khi đó còn nghĩ Mạnh Hạo dám khiêu chiến Kết đan thì chắc phải có bảo vật gì đó.

Nhưng một màn chiến đấu xuất hiện lại khiến cho bọn họ rung động tâm thần, Mạnh Hạo không lấy ra bảo vật, chỉ sử dụng một chiêu thuật pháp!

Tuy Mạnh Hạo đã rơi vào hạ phong ở chiêu vừa rồi, nhưng có thể cứng đối cứng với thuật pháp của cường giả Kết đan, cho dù đối phương chưa vận dụng Đan khí thì cũng đủ chứng minh bản thân Mạnh Hạo hoàn toàn có đủ tư cách khiêu chiến Kết đan!

Lúc này Mạnh Hạo lại bước ra một bước đồng thời nâng tay phải lên, toàn thân hắn lúc này tràn ngập trong Tử sắc. Theo tay phải kia đưa lên, ánh sáng tím trên người hắn như hóa thành chất lỏng dần di chuyển tới tay phải. Trong nháy mắt này, tay phải hắn cũng đã trở thành một tử sắc Thái dương, vô cùng chói mắt.

"Tử khí trảm!" Tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Mạnh Hạo, sau khi dùng lực lượng tám tòa hoàn mỹ đạo đài Trúc cơ trong cơ thể thúc dục công pháp Tử Khí Đông Lai, triển khai Tử Đồng thuật chữa trị thương thế, Mạnh Hạo lại nhanh chóng triển khai tiếp mốt thuật pháp cường hãn nhất bên trong công pháp Tử Khí Đông Lai mà hắn lĩnh hội được.

Trong chớp mắt đó, tay phải của Mạnh Hạo chợt hóa thành một thanh trường đao màu tím, tùy ý phóng ra bên ngoài. Một làn khói tím hình vòng vung từ tay phải của Mạnh Hạo chợt bay ra, dường như đạo ánh sáng hình cung đã cũng rút hết toàn bộ tử sắc trên người Mạnh Hạo mà lao đi, hóa thành một vệt tử sắc hình cung dài khoảng vài trượng với tốc độ nhanh chóng vọt thẳng tới tu sĩ mặt nạ xanh.

"Chút tài mọn, không biết lượng sức." Tu sĩ mặt xanh hừ lạnh một tiếng. Cho dù là đối phương là một tu sĩ Trúc cơ hậu kì không tầm thường, thì bị một tên Trúc cơ hậu kì dây dưa tới giờ đối với hắn, cũng là một hồi sỉ nhục vô cùng nặng nề.

Ý nghĩ muốn giết Mạnh Hạo trong lòng hắn vô cũng mạnh mẽ. Lúc này hai mắt hắn chợt lóe lên, đan khí trên đỉnh đầu hắn như tản ra, rồi hóa thành một đám khí tức màu vàng nhạt cuồn cuộn, trong đó ẩn hiện một thanh kiếm tản ra ánh sáng lăng lệ ác liệt kinh thiên, rồi một đám hàn khí phát sinh rồi nhanh chóng tản mát ra xung quanh.

Ngay khi Tử Khí trảm của Mạnh Hạo vừa tới gần tu sĩ mặt nạ xanh, thì đan khí trên đỉnh đầu lão cũng chợt nổ tung lên. Thanh kiếm mờ ảo trong đám đan khí đó nhanh chóng bay ra rồi hóa thành một đạo kiếm quang kinh diễm vọt đến chỗ Mạnh Hạo.

Tốc độ kiếm rất nhanh, chớp mắt đã đụng vào vệt tử khí trảm hình cung. Vừa mới đụng vào, tiếng nổ vang lên, lôi đình ầm ĩ, vệt tử khí kia run rẩy rồi nhanh chóng vỡ vụn từ giữa hình cung rồi lan ra ngoài, mà Đan khí kiếm kia thì nhanh chóng xuyên thẳng qua vệt tử khí đâm thẳng vào giữa trán Mạnh Hạo.

Trong tốc độ chớp nhoáng đó, hai mắt Mạnh Hạo chợt co rút lại, một cảm giác nguy cơ sinh tử chợt trào dâng trong người hắn. Nhưng ngay khi Đan khí kiếm kia xuyên qua Tử khí trảm mà lao tới, trên người Mạnh Hạo cũng tức khắc tràn ra một màn ánh sáng xanh, chính là ngọc bội hộ thân của hắn.

Ầm một tiếng, lúc Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, thì Đan khí kiếm của Tu sĩ mặt nạ xanh cũng theo đó mà vỡ vụn. Chỉ là ngay khi kiếm kia đang chuẩn bị vỡ vụn, thì tu sĩ mặt nạ xanh khẽ quát lên một tiếng rồi đưa tay vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh kiếm màu đen cầm trong tay. Lão nhanh chóng ném thanh kiếm này ra bên ngoài rồi dung nhập đan khí vào bên trong. Chớp mắt đó khiến cho đám đan khí đang tan rã khiến cho bản thân có nguy cơ bị cắn trả có chút chậm lại rồi ngừng lại, bình ổn như thường.

“Cùng một chiêu thức, Dương mỗ sao có thể thất bại hai lần chứ!” Ánh mắt tu sĩ mặt nạ xanh mang đầy mỉa mai, lão vung tay phải lên. Trong đám đan khí trên đỉnh đầu lão lại xuất hiện một thanh hắc kiếm đang gào thét rồi lại phóng tới phía Mạnh Hạo thêm lần nữa.

Trong chớp mắt, lại một tiếng nổ vang ầm trời nữa, cả người Mạnh Hạo cũng không ngừng lùi về phía sau. Nhưng sắc mặt hắn cũng không có nhiều biến hóa, thậm chí chiến ý trong mắt hắn càng đậm thêm. Bởi vì Mạnh Hạo cảm nhận được rõ ràng, khí tức đột phá tu vi trong cơ thể mình hôm nay cũng cực kì sinh động, giống như đang không ngừng vận chuyển bên trong cơ thể hắn, tốc độ vận chuyển cũng càng lúc càng nhanh. Hắn cũng mơ hồ cảm nhận được, dường như tòa đạo đài thứ chín của bản thân cũng có dấu hiệu được hình thành.

"Còn thiếu một ít, chiến khí còn chưa đủ!" Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra đầy vẻ chấp nhất nhìn thanh hắc kiếm đang lao tới, nhìn màn sáng phòng hộ dần xuất hiện từng khe nứt, đồng thời cả người hắn cũng nhanh chóng lùi lại, sau đó lôi từ trong túi trữ vật ra không ít bình lọ.

Ánh mắt tu sĩ mặt nạ xanh đầy âm trầm, lão lại lấy một thanh phi kiếm màu đen nữa tiếp tục phá vỡ màn sáng xanh phòng hộ bên ngoài Mạnh Hạo. Trong thời gian ngắn này lão đã tiêu hao mất vài thanh bổn mạng phi kiếm được luyện chế đặc thù rồi.

“Một khi ngươi đã không còn màn phòng hộ từ máu huyết tu sĩ Nguyên anh kia, Dương mỗ chỉ cần một nhát Đan khí kiếm cũng đủ để giết ngươi.” Tu sĩ mặt nạ xanh lúc này âm lãnh nói, thanh âm mang đầy sát cơ.


trướctiếp