Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 262: Sơ Chiến Kết Đan


trướctiếp

Một tiếng sấm kinh thiên động địa, một khí tức thậm chí khiến cho hư không đều lập tức trở nên băng hàn, từ đằng xa mang theo tốc độ khó có thể hình dung, nháy mắt thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

Tính từ lúc Mạnh Hạo lần thứ hai dùng áo bào Chủ Lô đến lúc này, đã qua hai mươi hơi thở.

Hắn còn chưa kịp bay đi quá xa thì tên tu sĩ mặt xanh đã một lần nữa đuổi theo. Lúc này, rõ ràng là tên tu sĩ mặt xanh vẫn còn đang ở xa xa, nhưng ở trong màn sáng tỏa ra ánh sáng vàng nhạt trên đỉnh đầu gã mơ hồ đã có một bóng kiếm.

Kiếm này nhìn như hư ảo, nhưng Mạnh Hạo mới chỉ nhìn một cái từ xa thì tâm thần đã lập tức nổ vang, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nháy mắt hiện ra ở trong lòng.

“Đây là một tu sĩ đã tu luyện ra đan khí!” Đáy lòng Mạnh Hạo trầm xuống. Hắn bây giờ không phải là mới bước vào tu chân giới, kiến thức cùng với rèn luyện lịch lãm đều đã không ít, đã sớm biết được chỗ kinh khủng của Kết Đan, nhất là có thể tràn ra đan khí thì lại càng kinh người.

Như những tu sĩ Kết Đan ở Triệu quốc năm đó, ngoại trừ bà lão kia ra, thì những người khác còn không có cách nào tản ra đan khí. Điều này sau khi Mạnh Hạo tới Đan Đông nhất mạch, dựa vào một số điển tịch mà suy đoán ra một ít.

“Đan khí thiên biến vạn hóa, nhưng hạch tâm của nó thì lại không thay đổi. Không biết đan khí cơ bản của người này là cái gì...” Tâm thần của Mạnh Hạo chấn động. Những suy nghĩ này chỉ là những ý niệm rất nhanh lóe lên ở trong đầu.

Cùng lúc đó, hắn không có chút chần chừ nào, áo bào Chủ Lô lại thực hiện một lần thuấn di cuối cùng, trong khoảnh khắc đã thực hiện xong. Khi thân ảnh của hắn biến mất, thì cũng là lúc bóng kiếm kia cắt trong thiên địa, nhấc lên vô tận băng hàn, giống như có thể đóng băng bát phương, nháy mắt xuyên qua thân ảnh hư ảo của Mạnh Hạo.

“Hay cho một tên đan sư nhanh nhẹn giảo hoạt. Tuy nhiên cái áo bào này chỉ có ba lần thuấn di, không vượt qua được trăm dặm. Ta xem ngươi kế tiếp... Trốn như thế nào!” Tu sĩ mặt xanh hờ hững mở miệng, hai mắt nhắm lại, đan khí màu vàng nhạt khuếch tán ra bên ngoài cơ thể. Cái kiếm ảnh kia lập lòe, xoay tròn bốn phía. Ba hơi thở sau, bóng kiếm hư ảo này chợt vù vù, mũi kiếm chỉ về phía đông.

Hai mắt của tu sĩ mặt xanh bỗng nhiên mở ra, thân hình nhoáng lên bay thẳng về phía đông.

Bên ngoài tám mươi dặm, thân ảnh Mạnh Hạo vừa mới xuất hiện thì khóe miệng đã tràn ra máu tươi. Trên ngực hắn có một đạo vết kiếm, nếu lúc vừa rồi Mạnh Hạo thuấn di chậm một chút, thì một kiếm lúc nãy có thể đã cắt hắn thành hai nửa.

Mạnh Hạo không kịp lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thân hình như một tia chớp, gàn thét bay về phía trước.

“Kiếm ảnh, hẳn đó là bổn mạng đan khí của người này, hình bóng căn bản là kiếm...” Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm. Tu sĩ Kết Đan không tu ra đan khí nhất định không thể khiến cho Mạnh Hạo chật vật như thế. đan khí là thủ đoạn mạnh nhất của tu sĩ Kết Đan. Kết Đan sơ kỳ mà đã tu ra được đan khí, trong lòng Mạnh Hạo biết tên tu sĩ mặt xanh kia là người có tư chất cực cao.

Đối với Kết Đan cảnh, sau khi trở thành Chủ Lô, Mạnh Hạo đã tra cứu rất nhiều điển tịch của rất nhiều tông môn, đã có hiểu biết vô cùng nhiều. Ví dụ như cái đan khí này, phần lớn phải là Kết Đan hậu kỳ mới có thể tu ra, cũng có một ít tu sĩ trung kỳ đã làm được, chỉ có cực ít thiên kiêu mới có thể ở Kết Đan sơ kỳ tu ra đan khí.

Tuy rằng ít nhưng trên thực tế cũng không phải là hiếm thấy nhất. Hiếm thấy nhất, đó là khi vừa mới bước vào Kết Đan, như trời sinh đã như vậy, trong nháy mắt đã có được đan khí của bản thân.

Đan khí thiên biến vạn hóa là biểu hiện bề ngoài, trên thực tế luôn tồn tại một hình bóng căn bản không thay đổi, đây là vật bổn mạng. Mỗi hình bóng căn bản của từng tu sĩ Kết Đan cũng không giống nhau, do đó mà bổn mạng đan khí cũng bất đồng.

Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, vừa nhanh chóng phi hành vừa lấy ra đan dược ném vào trong miệng. Đan dược tan vào trong miệng khiến cho toàn thân Mạnh Hạo trở nên ấm áp, tốc độ cũng nhanh hơn.

“Còn có ba mươi hơi thở...” Như Ý Ấn ở trong tay Mạnh Hạo đã được mở ra từ lúc hắn giao thủ với những hắc y nhân kia, cho tới lúc này thì chỉ còn ba mươi giây cuối cùng.

Một khi gắng gượng được qua, Mạnh Hạo có thể dùng Như Ý Ấn truyền tổng rời đi. Đến lúc đó thì tên tu sĩ mặt xanh sẽ không còn có biện pháp nào mà truy kích.

Nhưng mới qua được mười tám hơi thở, thì ở sau lưng Mạnh Hạo, đan khí màu vàng nhạt đã ngập trời. Khí tức lạnh như băng xuất hiện trong nháy mắt, tên tu sĩ mặt xanh ờ giữa không trung, thân hình gày gò, đang đi tới từng bước một.

Cơ hồ ngay khi phát giác ra đối phương tiến đến, Mạnh Hạo lập tức lấy ra từ trong túi trữ vật một cái ngọc bội, nắm thật chặt.

“Dương mỗ đã từng nói rồi, ngươi trốn không thoát. Tuy nhiên, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà có thể vật lộn tới lúc này, ngươi cũng có thể kiêu ngạo.” Khi tên tu sĩ mặt xanh này mở miệng, thì bóng kiếm mơ hồ bên trong đan khí trên đỉnh đầu gã trong nháy mắt phát ra một tiếng kiếm minh chói tai, mang theo khí tức băng hàn khó có thể hình dung, lập tức lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

Tốc độ kia cực nhanh, cái liếc mắt lúc trước còn thấy ở xa xa, nhìn lại... Đã ở ngay gần.

Mắt thấy kiếm ảnh này đã thẳng tới mi tâm của Mạnh Hạo, nháy mắt là đã xuyên qua, mà Mạnh Hạo căn bản là không kịp né tránh. Tu vi sai biệt quá lớn, khiến cho tất cả giống như sinh tử hàng lâm.

Nhưng trong khoảnh khắc này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên, từ trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên có một vệt sáng màu xanh bay ra. Luồng sáng này nháy mắt đã bao phủ toàn bộ thân hình Mạnh Hạo, rồi mạnh mẽ lan rộng ra phía ngoài, tạo thành một màn sáng màu xanh, trong nháy mắt đụng chạm với bóng kiếm kia.

Gần như ngay lúc màn sáng màu xanh vừa xuất hiện, gương mặt ở dưới mặt nạ của tu sĩ mặt xanh bỗng nhiên đại biến, hai mắt co rút lại, thần sắc lộ ra vẻ không thể nào tin. Gã đang muốn triệu hồi kiếm ảnh, nhưng vẫn chậm một bước.

Vô thanh vô tức, kiếm ảnh đan khí nhìn như rất kinh người, sắc bén chí cực kia, trong khoảnh khắc đụng chạm vào màn sáng, thì lại giống như yếu ớt không chịu nổi một kích, vỡ vụn từng đoạn một, nháy mắt đã nát bấy toàn bộ.

Kiếm ảnh đan khí nát bấy, lập tức làm cho tu sĩ mặt xanh kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng dưới mặt nạ tràn ra máu tươi, trong mắt lộ ra tức giận. Gã thân là tu sĩ Kết Đan, lại càng tu ra đan khí. Nhưng khi đuổi bắt một tên tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ dễ như chơi đùa, lại bị đan khí sụp đổ cắn trả làm cho bị thương.

“Máu của tu sĩ Nguyên Anh... Để xem ngươi có thể thi triển được mấy lần!” Ý muốn giết người trong mắt tu sĩ mặt xanh càng đậm, thân hình nhoáng một cái lao thẳng đến, tay phải vung lên bấm niệm pháp quyết, pháp thuật ầm ầm bộc phát, hóa thành mười rồng mười phượng, vờn quanh gào thét bay thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, màn sáng màu xanh cũng biến mất, hóa thành một cái ngọc bội quay trở về lòng bàn tay Mạnh Hạo. Ngọc bội kia, chính là vật năm đó mà Mạnh Hạo đoạt được ở Nhất Kiếm Tông năm đó, có ẩn chứa máu huyết của Chu Ngôn Vân, sư tôn của Trần Phàm sư huynh, có thể chống lại một kích của tu sĩ Nguyên Anh, là vật bảo vệ tính mạng.

Vật ấy nếu như đụng phải một kích của Nguyên Anh thì chỉ có thể chống cự được một lần, nhưng hôm nay đối mặt là tu sĩ Kết Đan, cho nên hào quang chỉ ảm đạm mất một ít, nhưng vẫn còn khả năng sử dụng.

Khóe miệng dưới mặt nạ của tu sĩ mặt xanh tràn ra máu tươi, bị cắn trả mà thụ thương. Thậm chí đan khí ở trên đỉnh đầu gã cũng xuất hiện dấu hiệu bất ổn. Nhưng gã vẫn cất bước đi tới chỗ Mạnh Hạo, mười rồng mười phượng gào rú tới gần. Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra sát khí mãnh liệt.

Hắn không chạy trốn, mà nâng tay phải hướng về phía tu sĩ mặt xanh chỉ một chỉ.

“Phong Yêu đệ bát cấm!” Hai mắt Mạnh Hạo ngập tràn tơ máu. Một chỉ này, thiên địa đang động, thân thể của hắn đang động, toàn bộ bát phương đều đang động, mười rồng mười phượng cũng chấn động, từng màn hư ảnh trọng điệp nháy mắt xuất hiện, đồng loạt hướng về phía tu sĩ mặt xanh dồn ép tới.

Trong thời gian ngắn, thần sắc ở dưới mặt nạ của tu sĩ mặt xanh biến đổi, mười rồng mười phượng ở phía trước gã cũng đều ở trong sự chấn động này, giống như là bị trấn áp. Giống như toàn bộ thế giới đã nghịch chuyển, bốn phía nơi này đã bị phong ấn.

Mà cỗ lực lượng phong ấn này, trong cảm thụ của tu sĩ mặt xanh, thì thậm chí có thể so sánh với tu vi của mình.

“Đây là thuật pháp gì!” Trong lòng tu sĩ mặt xanh chấn động.

Cùng lúc đó, trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, khóe miệng tràn ra máu tươi. Cấm phong một tu sĩ Kết Đan, là gánh nặng quá lớn đối với hắn. Giờ phút này toàn thân của hắn như muốn sụp đổ, Mạnh Hạo sát khí ngập trời, tay áo hất lên, lập tức một mảnh bột phấn màu đỏ bay ra, vờn quanh bốn phía xung quanh hắn, không ngừng ma sát cùng với không khí, rồi trực tiếp hóa thành một mảnh sương mù màu đỏ. Đoàn sương mù này cuộn trào, theo Mạnh Hạo đi thẳng về phía trước, lao tới chỗ tu sĩ mặt xanh.

Cũng trong lúc tiến về phía trước, Mạnh Hạo đem tấm ngọc bội bảo vệ tính mạng bỏ vào trong ngực, tay trái nâng lên rạch phá đầu ngón tay. Chỉ thứ nhất, chỉ thứ hai, chỉ thứ ba... Cho tới chỉ thứ năm, ngưng tụ lực lượng cả năm huyết chỉ, đã trở thành huyết ấn!

Trong khoảnh khắc huyết ấn vừa xuất hiện, sương mù màu đỏ ở bốn phía Mạnh Hạo bỗng nhiên cuộn trào, giống như đã trở thành huyết vụ, ăn mòn khoảng không bốn phía. Ở trong đó có ẩn chứa kịch độc, khiến cho uy lực một kích này của Mạnh Hạo còn tăng thêm... Ba phần!

Tất cả nói thì chậm chạp, nhưng thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt. Cơ hồ ngay lúc đủ loại sát chiêu của Mạnh Hạo tới gần tu sĩ mặt xanh, thì hai mắt của tu sĩ mặt xanh này bỗng nhiên lóe lên, cả người trực tiếp khôi phục hành động. Gã dù sao cũng là tu sĩ Kết Đan, đệ bát cấm của Mạnh Hạo tuy bất phàm, nhưng cũng không thể nào phong ấn quá hai hơi thở.

“Chút tại mọn, vỡ cho lão phu!” Tu sĩ mặt xanh gầm nhẹ một tiếng, tay phải nâng lên bấm niệm pháp quyết, nhấn mạnh về phía trước một cái. Một cái nhấn này, lập tức khiến cho thiên địa nổ vang, một con rồng hư ảo có mười đầu dữ tợn được huyễn hóa ra, lao thẳng tới chỗ thuật pháp của Mạnh Hạo, vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa.

Sương đỏ sụp đổ, huyết ấn tan rã, Mạnh Hạo phum ra một ngụm máu tươi, thân hình như diều đứt dây bay ra bên ngoài. Tên tu sĩ mặt xanh kia đang muốn đuổi theo, nhưng sắc mặt lại biến đổi. Thân hình Mạnh Hạo trong lúc bị ném ra, lại liều mạng để cho thương thế chuyển biến xấu, lại lấy từ trong túi trữ vật số lượng lớn bột phấn vung ra, khiến cho khói độc ở xung quanh hắn khuếch tán, cho dù mỏng manh, nhưng lại làm cho bước chân của tu sĩ mặt xanh dừng lại.

Lúc trước gã đã phòng ngừa để cho mình không bị hút vào trong huyết vụ, nhưng vẫn cảm nhận được sự khủng bố của đoàn sương đỏ kia. Bởi vì vào lúc này, ngón út của gã chỉ bị lây dính có một chút, mà lúc này đã truyền đến cảm giác đau nhói.

Cũng ở trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, lúc thân hình rút lui thì trong mắt hắn nháy mắt đã xuất hiện màu tím, khiến cho toàn thân của Mạnh Hạo có ánh sáng tím tràn ngập.

Chính là Tử Đồng biến!

Trong lúc Tử Đồng biến được triển khai, thương thế bên trong cơ thể Mạnh Hạo đang nhanh chóng khôi phục. Hắn đứng giữa lượng lớn khói độc nhìn chòng chọc vào tu sĩ mặt xanh, thấy được đan khí trên đỉnh đầu gã lúc này đang nhanh chóng vững chắc, sợ rằng nhiều nhất là mười tức sau sẽ có thể lại phóng thích ra đan khí.

Mạnh Hạo không do dự nữa, trong chớp mắt khi Như Ý Ấn trong lòng bàn tay có thể mở ra truyền tổng, hắn nắm tay thật chặt!

Trong chốc lát, ở xung quanh hắn xuất hiện một cái lỗ đen, như một cái miệng lớn, trực tiếp thôn phệ Mạnh Hạo vào bên trong. Việc này nằm ngoài dự đoán của tu sĩ mặt xanh, gã biến sắc, lao mạnh ra, nhưng đã chậm.


trướctiếp