Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 261: Sát Tâm Vẫn Như Xưa!


trướctiếp

Trốn, ko phải lựa chọn nghĩ tới trước nhất!

Mặc dù có trốn, cũng phải khiến cho đối phương trả giá thật nhiều!

Tính cách của Mạnh Hạo chính là như vậy. Rõ ràng lúc này nhìn thấy có tu sĩ Kết Đan ở phía xa xa, nhưng lựa chọn của hắn, vẫn như cũ... Giết!

Gần như ngay khi một vài tên hắc y nhân tới gần, trong thần sắc của Mạnh Hạo lộ ra một vòng lạnh lẽo. Tay phải của hắn mạnh mẽ vung lên về phía trước, ko có thuật pháp xuất hiện, chỉ có một cơn gió nhẹ thoảng qua.

Nhưng cơn gió này, lại cùng với gió do hơn mười tên hắc y nhân vọt tới nhấc lên đụng chạm ở giữa ko trung, tạo thành một cố lực lượng đối lưu. Cỗ lực lượng tự nhiên này khi vừa xuất hiện, lại lập tức khiến cho hai cỗ thi thể vừa bị mộc kiếm của Mạnh Hạo xuyên thấu mi tâm trương phồng lên một cách quỷ dị.

Tốc độ trương phồng cực kỳ nhanh, chỉ trong chớp mắt, đã có tiếng sấm kinh thiên quanh quẩn.

Ầm ầm!

Theo những tiếng nổ xuất hiện, hai cỗ thi thể kia đồng thời nổ tung. Máu tươi của bọn hắn đã trở thành máu đen, mang theo một cỗ tanh hôi, văng ra khắp nơi.

Mà ngay trong khoảnh khắc máu tươi văng ra, thì lập tức có những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Bảy tám gã hắc y nhân tới gần cỗ thi thể nổ tung nhất kia, trên người bọn họ là dính nhiều máu đen nhất, tiếng kêu thảm thiết cũng chính là từ trong miệng bọn họ truyền ra.

Máu tươi này có ẩn chứa kịch độc!

Mạnh Hạo thân là tu sĩ mặt xanh đan sư, lại dốc lòng nghiên cứu độc đạo. Ở trên hai thanh mộc kiếm kia, đã sớm được hắn bôi vào kịch độc mà hắn điều phối lúc còn ở Tử Vận Tông.

Loại độc này tan vào trong máu, hấp thu tử khí thì lại càng độc hơn, khi gặp khí lưu va chạm sẽ sôi trào khiến cho thi thể sụp đổ.

Cảnh tượng này xuất hiện, khiến cho những hắc y nhân khác tâm thần chấn động. Nhưng ngay sau đó, mặt đất khẽ rung lên, một nhánh dây như xé rách đại địa chui lên. Nhánh dây màu tím đen gào thét chập chờn rồi phân ra làm hơn mười nhánh nhỏ, phóng tới từng người.

Tất cả những điều này chỉ phát sinh trong nháy mắt. Giờ phút này những tiếng gào thét vẫn còn vang vọng, mặt đất đã trở thành một mảnh loạn sát. Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập sát khí, thân hình ở trong chớp mắt đã tiến về phía trước một bước.

Ngón cái tay phải của hắn vẽ lên ngón trỏ một cái, khi máu tươi tràn ra thì huyết chỉ đã thật lâu chưa từng được triển khai lại một lần nữa hàng lâm Nam Vực. Sáu tòa hoàn mỹ đạo đài ở trong cơ thể Mạnh Hạo cùng phát ra ánh sáng tím, ầm ầm vận chuyển. Tòa đạo đài thứ bảy của hắn, cũng ở trong lúc này mà dần dần mở ra gần như tám phần.

Lực lượng vô địch Trúc Cơ nháy mắt tản mát ra trên người Mạnh Hạo. Một cỗ nghiền ép điên cuồng hàng lâm bát phương. Những hắc y nhân này mặc dù là Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng ở trong chớp mắt này, đạo đài của bọn họ run rẩy, tinh thần của bọn họ hoảng sợ, sắc mặt của bọn họ đột nhiên đại biến. Mạnh Hạo khủng bố, đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.

Bọn họ vô luận như thế nào cũng ko thể đoán trước, người xa lạ vô tình bước vào ván cục mà bọn họ thiết lập, nhìn như thư sinh yếu nhược, nhưng trên thực tế lại là một cái sát thần!

Mạnh Hạo đã năm năm ko ra tay, đã ra tay thì tất giết người. Ngón trỏ tay phải của hắn như một tia chớp rơi vào mặt nạ của một gã hắc y nhân, trực tiếp xuyên qua, điểm vào mi tâm. Lực lượng hoàn mỹ Trúc Cơ bộc phát, hóa thành một cỗ lực lượng khủng bố có thể phá hủy hết thảy, dũng mãnh tiến vào cơ thể của gã hắc y nhân kia, trực tiếp phá hỏng đạo đài thức hải của gã, phá hủy ý thức, khí tuyệt bỏ mình.

Khuôn mặt của Mạnh Hạo lạnh như băng, cầm lấy thi thể của tên hắc y nhân ở trước mặt, bước về phía trước một bước, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt một tên hắc y nhân khác, rồi đem thi thể nhấn về phía trước một cái. Tiếng sấm truyền ra, thi thể kia sụp đổ, máu đen văng ra, khiến cho sắc mặt của gã hắc y nhân kia biến hóa, nhưng gã đã ko kịp tránh né. Máu đen lập tức bao phủ, chỉ còn lại tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn bát phương. Còn Mạnh Hạo đã tiếp tục đi tới chỗ tên hắc y nhân kế tiếp.

Khi thân ảnh như quỷ mị của Mạnh Hạo tới gần, gương mặt của gã hắc y nhân này đại biến, ko chậm trễ chút nào cắn đầu lưỡi, phun ra máu tươi hóa thanh huyết vụ, thi triển bí pháp bao phủ toàn thân, ý muốn ngăn cản Mạnh Hạo một lát, bởi vì ở bốn phía vào lúc này đang có ba gã hắc y nhân đang nhanh chóng tiến đến.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng. Một tiếng hừ lạnh này như tiếng sấm sét, lập tức nổ vang ở trong lòng bốn người, khiến cho bước chân của ba gã hắc y nhân đang vọt tới dừng lại, khiến cho trong đầu gã hắc y nhân nhấc lên huyết vụ ong ong.

Trong chớp mắt này, Mạnh Hạo đã tới gần. Hắn nâng đầu gối hung hăng đánh vào trên huyết vụ, làm cho làn sương mù này trực tiếp sụp đổ. Đầu gối của hắn xuyên qua, trực tiếp đâm vào ngực của hắc y nhân kia. Lúc âm thanh xương vỡ ken két truyền ra, tay phải của Mạnh Hạo đã bóp một cái vào cổ của hắc y nhân kia.

Lúc quay người, hắn há miệng thở khẽ. Lôi vụ ầm ầm khuếch tán bát phương. Những tiếng kêu thảm thiết truyền ra, sau mấy hơi thở, cũng là lúc Mạnh Hạo đi ra từ trong lôi vụ, ba người vây công hắn đã trở thành thi thể, hai con mắt vẫn còn mở to lộ ra hoảng sợ. Tựa như đến lúc chết bọn hắn vẫn ko rõ vì sao cái đan sư này... lại có sát khí còn mãnh liệt hơn cả bọn hắn.

Hai mươi bảy hắc y nhân, trong một thời gian ngắn đã chỉ còn lại mười một người. Mười một người này cả đám đều đang khiếp sợ, giờ phút này đang nhanh chóng lùi lại phía sau. Dường như Mạnh Hạo ở trước mặt bọn họ ko phải là một tu sĩ mà là thiên quân vạn mã.

Mạnh Hạo tóc ko gió tự bay, hơn mười nhanh dây ở xung quanh hắn đang chập chờn, vô cùng quỷ dị. Hắn đứng ở nơi đó, gương mặt lạnh như băng kia, hai mắt mang theo lãnh khốc, ở trong chớp mắt này đã làm rung chuyển tâm thần của tất cả hắc y nhân.

“Ngươi là ai!” Trong đám hắc y nhân lập tức có người run giọng mở miệng, hỏi một câu vốn là Mạnh Hạo nên hỏi.

Mạnh Hạo ko nói gì, quần áo của hắn lúc này đang bay phấp phới, đó là bởi vì lúc này đang có gió từ phương bắc thổi tới. Gió gào thét đi qua, như muốn thổi bay mùi máu tanh ở nơi này. Gần như ngay khi gió vừa thổi tới thì Mạnh Hạo cũng nâng tay phải lên, ở trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một ít bột phấn màu đỏ.

Những bột phấn này theo gió bay lên tứ tán. Sắc mặt của những hắc y nhân kia đại biến, bọn họ đã nghĩ tới kịch độc lúc trước.

Không chần chừ một chút nào, mười một người này nhất tề lùi lại phía sau. Nhưng nháy mắt khi bọn họ vừa lùi lại thì tay phải của Mạnh Hạo đã bấm niệm pháp quyết chỉ về phía trước. Một đoàn hỏa cầu nho nhỏ bay ra, lúc nó rơi vào trong không trung thì màu sắc của nó đã biến thành màu xanh lá. Cũng trong khoảnh khắc màu sắc vừa thay đổi thì nó cũng ầm ầm lan rộng ra.

Hư vô bị thiêu đốt, toàn bộ bát phương đồng thời nhấc lên biển lửa ngập trời. Biển lửa này có màu xanh kinh người, mang theo nhiệt độ khó có thể hình dung, theo gió mà bành trướng. Bột phấn ở trong gió kia, tựa như đang được biển lửa này thôi hóa.

Trong nháy mắt, trong phạm vi ngàn trượng ở phía trước Mạnh Hạo đã là một biển lửa ngập trời, mà ngay cả bốn phía sơn cốc, dường như cũng ko thể thừa nhận nhiệt độ cao như vậy mà xuất hiện dấu hiệu muốn hòa tan.

Tốc độ của mười một hắc y nhân kia dù có nhanh hơn đi nữa, nhưng cũng ko có cách nào tránh qua được biển lửa màu xanh lá này thôn phệ.

Cũng chính vào lúc này, ở xa xa truyền đến tiếng nổ vang quanh quẩn. Tu sĩ mặt xanh chém ra một kiếm kinh thiên, chém bay đầu lâu của tu sĩ Kim Hàn Tông. Khi gã quay người nhìn về phía biển lửa ở phía xa xa thì sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn thân ảnh như ẩn như hiện của Mạnh Hạo.

Cách qua một cái biển lửa, Mạnh Hạo cũng nhìn qua tên tu sĩ mặt xanh. Trong lúc hai người đang nhìn nhau thì ở trong biển lửa ngập trời này lại càng có những tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của đám hắc y nhân liên tiếp truyền ra.

“Đan Đông nhất mạch chỉ có một người là Chủ Lô có tuổi như vậy... Ngươi là Phương Mộc!” tu sĩ mặt xanh nhìn thoáng qua y phục của Mạnh Hạo, hờ hững mở miệng, âm thanh khàn khàn có chút nghe ko rõ, nhưng lại mang theo một cỗ lạnh lẽo.

“Tu sĩ có trên người sát khí như thế, toàn bộ Nam Vực, chỉ có Mặc Thổ.” Mạnh Hạo hờ hững mở miệng. Trên thực tế lúc vừa nhìn thấy những hắc y nhân kia, Mạnh Hạo đã cảm thấy có chút quen quen. Loại cảm giác quen thuộc này đến từ tên tu sĩ Mặc Thổ đã nói cho Mạnh Hạo biết tác dụng của Lôi Đình Diệp ở phúc địa của Thanh La Tông năm đó.

Nội tâm của tên tu sĩ mặt xanh, Mạnh Hạo nhìn ko thấu, nhưng cách một biển lửa, hắn nhìn thấy tên tu sĩ mặt xanh này nhìn như chậm rãi phóng ra một bước, nhưng thực tế tốc độ lại cực nhanh, trong chớp mắt như đã xuyên thẳng qua biển lửa, nhấc lên gió ở bốn phía, giống như muốn mạnh mẽ mở ra một con đường.

Cơ hồ nháy mắt khi tên tu sĩ mặt xanh này vọt tới, thì tấm áo bào Chủ Lô trên người Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên. Khi đối phương xuyên qua biển lửa, xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, thì thân thể của hắn đã hóa thành tàn ảnh.

Khiến cho phi kiếm mà tên tu sĩ mặt xanh chẳng biết là đã triển khai từ lúc nào, xuyên thấu qua tàn ảnh của Mạnh Hạo.

“Ở trong Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông quật khởi, mấy năm gần đây cũng xem như là một đan sư đáng chú ý, lại càng ở Thanh La Tông cùng tiến hành đan đấu cùng với Đan Giới nhất mạch, dương danh bát phương, Phương Mộc...” Tên tu sĩ mặt xanh hờ hững mở miệng, dường như cũng ko nóng lòng truy kích mà trong lúc nói thì tay phải nâng lên trước mặt bấm niệm pháp quyết.

“Ngươi là vị đan sư thứ chín trong danh sách, đã bị Dương mỗ gặp được rồi thì ngươi trốn ko thoát.” Hai mắt tu sĩ mặt xanh lóe lên, lời gã vừa nói xong thì ngón tay bấm ấn quyết của gã cũng dừng lại.

“Thì ra là hướng này.” Thân hình tu sĩ mặt xanh bỗng nhoáng lên một cái, cả người giống như bôn lôi gào thét mà đi, tốc độ vượt qua Trúc Cơ rất nhiều. Kinh người hơn đó là đan khí chỉ thuộc về tu sĩ Kết Đan. Từng tu sĩ Kết Đan, bởi vì công pháp khác nhau mà sẽ ngưng tụ ra màu sắc khác nhau, khiến cho đan khí cũng vì thế mà biến hóa mạnh yếu.

Nhưng đan khí yếu nhất cũng đủ để nghiền ép Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, cho dù là nhiều tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, thì cũng ko thể chống đỡ một chút nào.

Đan khí, khiến cho thuật pháp của tu sĩ Kết Đan đạt tới đỉnh phong của cấp bậc này, mà khi tới được Nguyên anh thì thuật pháp thi triển ra hơn một nửa đã là thần thông.

Giờ phút này trên người tu sĩ mặt xanh đang tỏa ra đan khí màu vàng nhạt, điều này đại biểu gã đã kết ra cam đan, mà chỉ là Kết Đan sơ kỳ. Giờ phút này đan khí khuếch tán ra, ở trong đan khí màu vàng nhạt này lại mơ hồ hiển lộ ra hình bóng chim đại bàng.

Đan khí, thiên biến vạn hóa, thay đổi theo tâm niệm của tu sĩ. Giống như con chim đại bàng này, chính là thứ đang hiện ra ở trong đầu của tu sĩ mặt xanh vào lúc này, sau khi biến ảo ra, khiến cho tốc độ nháy mắt bạo tăng!

Cũng bởi vì đặc tính đồng nhất nên mới có thể khiến cho thuật pháp của tu sĩ Kết Đan triển khai ra uy lực lớn nhất!

Chỉ trong thời gian hơn mười hơi thở, Mạnh Hạo đang bay ở trên ko trung bỗng trầm sắc mặt xuống. Hắn đã thấy ở sau lưng có một cỗ khí tức cường đại đang gào thét đến,

Đây ko phải là lần đầu tiên Mạnh Hạo đối mặt với tu sĩ Kết Đan, ở trong đáy lòng hắn cũng ko có sợ hãi gì. Năm đó ở Triệu quốc, Kết Đan bị hắn hại cũng có mất người.

Gần như ngay khi phát giác ra tên tu sĩ Kết Đan này lại một lần nữa tiến đến, áo bào Chủ Lô của Mạnh Hạo lại một lần nữa chớp động. Thân thể của hắn lại biến mất vô tung vô ảnh. Lúc xuất hiện đã ở bên ngoài tám mươi dặm.

Vừa mới hiện thân, Mạnh Hạo ko chút chần chừ, lao thẳng về phía trước, mà Như Ý Ấn năm năm ko sử dụng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trong tay hắn. Lúc này nó đang tỏa sáng lấp lánh, khoảng cách tới lúc mở ra đang từ từ giảm bớt.

“Hôm nay tòa đạo đài thứ bảy của ta sắp mở ra. Nhưng đáng tiếc chỉ vậy vẫn còn ko phải là đối thủ của tu sĩ Kết Đan. Chẳng qua hiện nay linh thạch của ta cũng có đủ, dược thảo cũng đủ, đan được lại càng đủ...

Lần này nhất định phải nhất cổ tác khí, trùng kích Trúc Cơ đại viên mãn!!” Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, năm năm tu hành đan đạo, giờ phút này sắp sửa hậu tích bạc phát!


trướctiếp