Nếu như Kháo Sơn Tông vẫn còn. Nếu như năm đó Thanh La Tông
không mang Hứa sư tỷ đi. Mà hôm nay Kháo Sơn Tông của chúng ta vẫn
còn... Thì không biết là sẽ thế nào. Mạnh Hạo quay đầu, lưng
cõng ánh trăng, đi về phía xa xa, trong lòng tự hỏi một cái vấn đề mà chính mình cũng không trả lời được.
Càng đi, càng xa.
Hai ngày sau, trên con đường thông tới tòa Truyền Tổng trận
trong núi hoang, có hai đạo cầu vồng đang gào thét bay đi. Bên
trong đó chính là Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn, hôm nay hai người đã
hoàn thành tông môn giao cho, lúc này đang muốn trở về Tử Vận
Tông.
Chu Đức Khôn từ chối Thanh La Tông đưa tiễn, sau khi đi lại mang
Mạnh Hạo tới một gia tộc tu chân ở phụ cận. Trong hai ngày cư ngụ ở đó, Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn đã nhận được sự tiếp đãi rất
long trọng.
Nghĩ tới bộ dáng tôn cao của Chu Đức Khôn ở trong gia tộc tu chân kia, khuôn mặt của Mạnh Hạo mỉm cười.
“Khụ khụ, đợi sau này ngươi ra ngoài mấy lần nữa, cũng sẽ
kết xuống giao tình rất tốt với nhiều gia tộc tu chân khác. Mà thôi, đoạn đường này còn phải đi qua một lần trung chuyển nữa,
trên đường ta sẽ mang ngươi hảo hảo kiến thức một chút... “Chu
Đức Khôn ho khan vài tiếng, đáy lòng không khỏi đắc ý mở miệng.
“Chủ Lô đan sư chúng ta, tuy ngày thường có tông môn cung
phụng, nhưng luyện đan hao phí quá lớn, nên chỉ với sự chu cấp
của tông môn thì có chút ít, còn chưa đủ để chèo chống. Cho
nên... Phương Mộc à, về sau mỗi lần đi ra ngoài thì cũng không
nên vội vã trở lại tông môn, kết giao nhiều hơn với một ít gia
tộc tu chân. Bọn họ tài đại khí thô, là đồng bạn tốt nhất của đan sư chúng ta a!” Chu Đức Khôn một bộ rất là cảm khái.
Mạnh Hạo liền vội vàng gật đầu, lộ ra bộ dáng hết sức đồng tình. Sau khi trải qua sự tình Thanh La Tông, thì hắn và Chu Đức Khôn sớm đã không còn gút mắc, quan hệ lúc này rất hòa hợp.
Cứ như vậy, trong vòng nửa tháng sau đó, Chu Đức Khôn mang Mạnh Hạo liên tục đi tới bốn cái gia tộc tu chân, và còn có một tông môn cỡ trung nữa. Hai người cùng nhau đi tới, tràn đầy tôn cao.
Mà những nơi họ đi qua, nếu cần gì thì cũng đều được thỏa
mãn. Thậm chí lần nào cũng bán đi được đan dược. Nhìn linh
thạch đang không ngừng rơi vào túi mà hai mắt Mạnh Hạo sáng lên.
Trong nửa tháng này, hắn cũng đã bán được không ít đan dược.
Trong đó tuyệt đại đa số đều là đan dược của Trần Gia Hỉ.
Cho tới nửa tháng sau, Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn mới đi tới gần ngọn núi hoang có Truyền Tổng Trận.
Tòa núi hoang này là một vùng đất tiếp giáp với trung tâm
của Nam Vực, ở chỗ này đã từng là chỗ của một tông môn, tồn tại Truyền Tổng Trận đi thông với những nơi khác, nên đã trở thành
điểm trung chuyển của các tu sĩ Nam Vực.
Giờ phút này, ở trong một vùng sơn cốc ở phía đông ngọn núi hoang, vốn phải là một tràng diện tới lui náo nhiệt, thì lúc
này đã trở thành một mảnh âm u.
Mùi máu tanh còn chưa tiêu tán, ở trên mặt đất còn có mấy
cỗ thi thể. Ở đó đang có hơn mười tu sĩ mặc áo đen, mang mặt
nạ màu trắng đang lục lọi túi trữ vật trên các thi thể, nếu
như gặp được người còn một chút hơi tàn thì liền một kiếm đoạt
mạng.
Mà ở sau lưng đám hắc y nhân này lại có một tòa lao ngục làm bằng sắt đen lớn chừng mấy trượng. Tòa lao ngục này giống như
là một pháp bảo, đang phát ra ánh sáng âm u. Ở bên trong đó,
lúc này đang có hai tu sĩ.
Hai người này sắc mặt trắng bệch, đang hôn mê, ở trên người
loang lổ vết máu, hiển nhiên là đã bị trọng thương, nhưng lại
không bị người diệt sát. Ở trên người bọn họ tràn ra từng trận
khí tức đan dược. Đây là hai đan sư, một người trong đó mặc
trường bào màu xanh lục, ống tay áo có ấn ký lò đan, chính
là đan sư của Đan Giới nhất mạch.
Ở bầu trời phía trên, đang có ba người đấu pháp. Pháp thuật
nổ vang, nhấc lên gợn sóng quanh quẩn. Tuy nói không có thần
thông của tu sĩ Nguyên Anh, nhưng có thể hình thành khí thế như vậy thì tự nhiên cũng không phải là Trúc Cơ đang đấu pháp, mà là
Kết Đan.
Ba tu sĩ Kết Đan, trong đó có hai người mặc áo bào đen, mang
mặt nạ xanh, ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Dù chỉ là Kết Đan sơ kỳ
nhưng cũng không tầm thường.
“Các ngươi là ai, lão phu là người của Kim Hàn Tông...” Trên bầu trời truyền ra giọng nói tức giận. Người nói ra chính là tu sĩ Kết Đan bị vây công kia. Lão phun ra một ngụm máu tươi, thân hình
lùi lại, nghiêm túc mở miệng.
Không có ai trả lời câu hỏi của lão. Hai tu sĩ mang mặt nạ
xanh kia, một gầy một béo, cùng cất bước tới gần, ra tay càng
thêm độc ác.
Đúng lúc này, một trong ba cái lao ngục ở trong sơn cốc bỗng
nhiên phát ra hào quang. Gần như nháy mắt khi hào quang xuất
hiện, thì hơn mười tên tu sĩ mang mặt nạ trắng đều đồng loạt
nhìn về phía lao ngục. Cả đám không chút chậm trễ lao tới.
Hào quang của trận pháp kéo dài khoảng chừng vài hơi thở
rồi chậm rãi ảm đạm. Ở trên trận pháp xuất hiện hai bóng
người, chính là Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn.
Chu Đức Khôn đang quay đầu cười nói với Mạnh Hạo.
“Ở chỗ núi hoang này, lão phu cũng có gia hảo với mấy cái gia tộc tu chân. Một lát nữa ta mang ngươi...”
Mạnh Hạo mỉm cười, nhưng trong chốc lát sắc mặt của hắn bỗng
nhiên biến hóa. Lúc này đang là lúc lao ngục kết thúc, hắn và
Chu Đức Khôn không nhìn rõ bên ngoài, nhưng trong khoảnh khắc này, trong lòng Mạnh Hạo bỗng nổi lên nguy cơ.
Mạnh Hạo còn chưa kịp nói ra thì cảm giác nguy cơ nháy mắt
đã ập đến. Mạnh Hạo biến sắc, tay áo hất lên hóa thành cuồng
phong nổ vang, hình thành nên gợn sóng trùng kích đẩy văng Chu
Đức Khôn lui ra một bên, đồng thời hắn cũng mượn lực trùng kích
mà né tránh theo một hướng khác.
Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn chia ra làm hai phương hướng, nháy mắt
đã đi ra khỏi lao ngục. Gần như ngay khi bọn hắn vừa rời đi thì
lập tức có tiếng sấm kinh thiên vang lên quanh quẩn. Tập hợp
thuật pháp của hơn mười tu sĩ đã đồng loạt rơi vào lao ngục.
Tiếng sấm không ngừng quanh quẩn. Mạnh Hạo vừa nhanh chóng lùi lại vừa nâng hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết vung vẩy ở
trước người, khiến cho những âm thanh bang bang không ngừng khuếch
tán. Cho đến khi hắn lùi được ba trượng, lúc này mới làm cho
lực trùng kích đến từ thuật pháp của hơn mười người tu sĩ tiêu
tán.
Sắc mặt của Chu Đức Khôn cũng đại biến, trong chớp mắt khi bị Mạnh Hạo đẩy ra khỏi trận pháp thì tay phải của lão lập tức bấm niệm pháp quyết hướng về mặt đất nhấn một cái. Ngay lập tức ở bên ngoài thân thể của lão có một màn sáng xuất hiện, ngăn cản
lực trùng kích của những thuật pháp kia. Nhưng dù lão có tu vi
Trúc Cơ hậu kỳ thì vẫn phun ra một ngụm lớn máu tươi, trong
hoảng sợ xen lẫn phẫn nộ, nhìn về phía những kẻ vừa tập
kích kia.
Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn mang, đã lâu lắm rồi hắn không
đấu pháp với người khác. Trong năm năm ở Tử Vận Tông hắn chưa
từng ra tay, nhưng bổn sự giết người hay bản năng chiến đấu
ngược lại lại không hề giảm bớt, mà trong những năm ở ẩn này
lại càng lắng đọng.
Cũng bởi vì một lòng vì đan đạo, mà năm năm này Mạnh Hạo đã
luyện chế ra lượng lớn độc đan. Giờ phút này trong mắt hắn
lóe lên ý định muốn giết người, hắn nhìn thấy hơn mười hắc y
nhân mang mặt nạ trắng.
Khi vừa nhìn thấy những người này, Mạnh Hạo lập tức nhìn ra
sát khí vô cùng dày ở trên những người này. Hắn cũng nhìn
thấy những thi thể ở trên mặt đất cùng với hai người ở trong
hắc lao, còn có cả tiếng đấu pháp xa xa ở giữa không trung.
Hắn không chút chần chừ vỗ túi trữ vật. Hai thanh mộc kiếm
lập tức bay ra, phun ra kiếm quang. Chúng đã tĩnh mịch rất lâu
rồi, giờ phút này vừa mới xuất hiện đã bùng lên sát khí,
khiến cho không ít hắc y nhân nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Các ngươi thật to gan. Lão phu là đan sư của Đan Đông nhất
mạch. Các ngươi...” Chu Đức Khôn tức giận nói. Lão đã rất lâu
không đấu pháp với người khác, kể từ sau khi trở thành đan sư,
lão đi tới đâu cũng là một mảnh khách khí cung kính. Nhưng hôm
nay vừa bước ra khỏi lao ngục đã bị người tập kích.
Lời Chu Đức Khôn vừa nói xong, Mạnh Hạo đã thầm nghĩ không ổn. Hắn lập tức thấy hơn mười hắc y nhân hai mắt sáng lên, đồng loạt nhìn về phía Chu Đức Khôn. Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, ngay trong
nháy mắt này, hắn không chậm trễ bước mạnh một bước về phía
trước.
Tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía trước. Hai thanh mộc kiếm lại càng phát ra âm thanh bến nhọn kinh thiên, hóa thành hai
đạo kiếm long, trực tiếp lao thẳng tới hai gã hắc y nhân ở
trước nhất. Không đợi hai người kia lui về phía sau, hai thanh mộc kiếm nháy mắt đã xuyên thủng qua mi tâm bọn họ.
Đồng thời, tay phải của Mạnh Hạo cũng nâng lên bấm niệm pháp
quyết vỗ xuống. Từng chưởng ấn lần lượt xuất hiện ở ngay trước mắt Mạnh Hạo, rầm rầm lao đi. Những chưởng ấn này còn chưa tới gần đám hắc y nhân kia đã tự động nổ tung, hóa thành một mảng
trùng kích, khiến cho đám hắc y nhân này không thể không thối
lui.
“Chu lão, áo bào, đi mau!” Âm thanh của Mạnh Hạo vừa mới truyền ra, đám hắc y nhân kia đã chia làm hai tốp, lao tới chỗ Mạnh Hạo
và Chu Đức Khôn.
Sự tình lần này xuất hiện quá nhanh, làm cho Chu Đức Khôn lúc
này đang rất luống cuống. Cơ hồ ngay khi Mạnh Hạo vừa mới nhắc
nhở, lão lập tức giậm chân một cái. Tấm áo bào Chủ Lô ở trên
người nháy mắt lóe lên hào quang, mang theo thân hình của lão lập
tức biến mất.
Tấm áo bào Chủ Lô này có thể cho Chủ Lô đan sư ba lần thuấn
di. Mắt thấy Chu Đức Khôn vừa mới biến mất, lập tức có một tiếng hừ lạnh truyền tới từ giữa không trung, đó chính là tên tu sĩ
Kết Đan hơi mập. Thân hình gã nhoáng một cái đã hóa thành một
đạo cầu vồng bay thẳng về phía xa xa.
“Lại có đan sư của Đan Đông nhất mạch đưa tới cửa. Dương huynh, ta đi bắt tên đan sư bỏ trốn!” Lúc âm thanh khàn khàn này
truyền ra, thì tên tu sĩ hơi mập kia đã tăng nhanh tốc độ, nháy
mắt đi xa.
Khi tên tu sĩ Kết Đan này đuổi theo, thì tên tu sĩ có thân thể
gầy gò mang mặt nạ ở giữa không trung kia cũng không nói một
lời nào. Gã đang giao chiến cùng với cường giả Kết Đan của Kim
Hàn Tông đã bị trọng thương, mà xem bộ dáng của gã thì không bao lâu sẽ có thể chém giết được tên tu sĩ của Kim Hàn Tông này.
Ở trên mặt đất, hơn mười gã hắc y nhân không để ý tới việc Chu Đức Khôn bỏ trốn nữa, mà lao thẳng vào Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không lập tức bỏ chạy, trong mắt của hắn lộ ra ý muốn giết người, khóe miệng lộ ra một vòng cười lạnh. Đã rất lâu
rồi hắn không xuất thủ, những kẻ này chỉ có tu vi Trúc Cơ, ở
trong mắt Mạnh Hạo, đều đã là người chết.
“Năm năm không giết người, mượn các ngươi tới phá giới!” Tu vi
của Mạnh Hạo lần đầu tiên trong năm năm qua, ầm ầm vận chuyển,
hoàn toàn bộc phát!