Chỉ ngắn ngủi trong thời gian nửa nén hương,
gần trăm loại đan dược đã được"tiễn đưa" ra. Thân hình Trần Gia Hỉ
run run, mặt xám như tro tàn giống như không còn chút máu. Sự
điên cuồng của gã đã đến cực hạn, lại một lần nữa bộc phát
ra. Đầu gã ong ong, đan dược mà gã đưa ra, vậy mà đối phương
không nhận lầm một cái nào.
Thậm chí trình độ thông thạo kia khiến cho Trần Gia Hỉ đã có
tuyệt vọng, nhưng gã lại không dám đi phủ nhận, bởi vì một khi
phủ nhận mà đối phương lại tự tay luyện chế thử ra được, vậy
thì thanh danh của gã ở nơi này sẽ hoàn toàn mất hết.
Giờ phút này Lý Nhất Minh đắng chát. Gã ngơ ngác nhìn Trần
Gia Hỉ đang không ngừng lấy ra đan dược, nhìn Mạnh Hạo đang không
ngừng đem từng hạt từng hạt để vào trong túi trữ vật. Da đầu
gã run lên, trong lòng đã sinh ra một nỗi sợ hãi khó có thể hình dung đối với Mạnh Hạo.
Đệ tử của Thanh La Tông ở bốn phía cũng đều hoảng sợ nhìn
một màn này. Trong mắt của bọn họ thì Trần Gia Hỉ kia căn bản
cũng không phải là đang đánh cuộc cùng với Mạnh Hạo, mà rõ
ràng là đang tặng đan.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo cũng làm cho tất cả đệ tử của Thanh La Tông hoàn toàn bị oanh động. Thảo mộc tạo nghệ khó có thể hình
dung, lý giải về đan đạo không có gì sánh kịp, ngửi đan biết
phương khủng bố tới chí cực.
Tất cả những điều này khiến cho thân hình Mạnh Hạo giống như
xuất hiện tầng tầng thần bí, làm cho tất cả mọi người khi nhìn
về phía hắn đều không ngừng lộ ra khiếp sợ.
Từ đầu đến cuối, Mạnh Hạo đều không có lấy ra bất kỳ một
viên đan dược nào. Bởi vì trong lần đánh cược đan dược này hắn
còn chưa nhận thức sai. Cứ cầm từng cái lại từng cái làm cho
Mạnh Hạo thậm chí còn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thống khổ nhất là Trần Gia Hỉ. Lòng của gã đang nhỏ máu, cặp mắt gã như đang muốn rách, thân hình của gã run rẩy, thế giới của gã giống như đang là một màu đen kịt.
Gã không thể không lấy ra đan dược, không thể không đem từng
viên đan dược mà mình cảm thấy nắm chắc lấy ra, rồi lại tận
mắt nhìn đối phương thu nó vào trong túi trữ vật.
Nhưng gã lại không cách nào dừng lại. Bởi vì lúc trước
chính gã đã nói là không hết không thôi. Một bên còn đan dược,
thì không thể chấm dứt.
Cho đến lúc Trần Gia Hỉ lấy ra hạt đan dược thứ một trăm hai
mươi bốn. Gã chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, trong
mắt lộ ra vẻ điên cuồng càng đậm. Gã lại đem viên đan dược vốn
định lấy ra thu lại vào trong túi trữ vật mà thay vào đó là lấy ra một cái hộp ngọc.
Trên hộp ngọc này có không ít điểm đen, giống như là nó đã
bị chôn ở dưới lòng đất nhiều năm. Vật ấy Trần Gia Hỉ vốn không muốn lấy ra vào lúc này, bởi vì vật ấy có thể nói là vật
trân quý nhất của gã từ trước cho tới nay.
Thậm chí trong mắt gã, sợ rằng cả đời này nó cũng sẽ là
trân quý nhất. Mà vật ở trong hộp ngọc, bởi vì nó rất đặc
biệt, nên dù gã có nói là không hết không thôi, thì cũng không
tính vật ấy ở bên trong.
Nhưng bây giờ gã muốn thắng, dù là chỉ thắng một lần cũng
nhất định phải thắng. Chỉ có dùng vật ấy thì gã mới có hi
vọng chiến thắng. Nên sau khi trải qua một phen giãy dụa thì gã
vẫn lấy vật ấy ra.
Lúc hộp ngọc này xuất hiện thì mọi ánh mắt ở bốn phía đều
ngưng tụ tới. Dù là ai cũng có thể nhìn ra, vật mà Trần Gia Hỉ
lấy ra lần này chắc chắn là một viên đan dược quyết định thắng
bại.
Đặc biệt là những đốm đen ở trên hộp ngọc này, làm cho người
ta khi nhìn vào thì có cảm giác giống như nhìn thấy sự mục
nát của tuế nguyệt, có thể cảm nhận được một cỗ khí tức âm tử
lượn lờ.
Ba người Tử La lão tổ cũng đều ngưng trọng nhìn về phía hộp ngọc kia.
“Nếu như ngươi cũng có thể biết được đan phương của viên đan
này, vậy thì Trần mỗ sẽ triệt để nhận thua. Ngày sau nếu gặp được các hạ, lập tức sẽ làm lễ quỳ lạy!” Trần Gia Hỉ nghiến
răng nghiến lợi, gằn từng chữ mở miệng.
“Nếu như ngươi không biết, Trần mỗ cũng không làm khó dễ với ngươi. Chỉ cần ngươi đem những đan dược đã lấy của ta lúc trước
hoàn trả đầy đủ là được, chuyện hôm nay cũng chấm dứt tại
đây!”
Hai mắt Chu Đức Khôn co rút lại, không đợi Mạnh Hạo mở miệng, lão đã lập tức phóng ra một bước, quát lên.
Trần Gia Hỉ, ngươi thân là đan sư áo bào hồng của Đan Giới nhất mạch, không để ý tới mặt mũi hay sao? Rõ ràng lại lấy ra một
quả Thượng cổ đan dược, đan phương của đan dược này đã sớm thất
truyền, đan sư ngày nay làm sao có thể phân biệt được! Lão sợ Mạnh Hạo khí thịnh mà đáp ứng, nên vội vàng mở miệng.
“Thượng cổ đan dược!” Lập tức đệ tử Thanh La Tông ở bốn phía
lại một lần nữa xôn xao. Thượng cổ đan dược thật sự là quá hiếm
có, bất luận một viên nào cũng đều có thể gây ra oanh động không
nhỏ. Mặt khác đan phương của Thượng cổ đan dược phần lớn là đã
thất truyền, coi như là tam đại đan sư thì có thể nhận ra được
Thượng cổ đan dược cũng là hai chuyện khác nhau. Vì thế bất cứ
một viên nào cũng đều là tuyệt đan.
“Trần đại sư là như thế nào mà lấy được Thượng cổ đan dược.
Vật ấy căn bản là cực ít xuất hiện. Cho dù là đấu giá thì
cũng là một cái giá trên trời khó mà tưởng tượng!”
“Chẳng lẽ là vật của Sơn Cửu đại sư ban cho?”
Trong lúc bốn phía đang bàn tán xôn xao, thì Lý Nhất Minh
cũng trợn mắt há mồm. Hiển nhiên là ngay cả gã cũng không
nghĩ là Trần Gia Hỉ lại có một quả Thượng cổ đan dược như vậy.
“Ngươi có dám hay không?” Trần Gia Hỉ gắt gao nhìn Mạnh Hạo, lớn tiếng mở miệng.
Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, sau đó hai mắt của hắn lóe lên
quyết đoán. Tay phải của hắn nâng lên nắm vào hư không một cái.
Lập tức hộp ngọc ở trong tay Trần Gia Hỉ bay thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.
Miếng Thượng cổ đan dược này là do năm đó gã gần như táng gia
bại sản, thậm chí còn không tiếc mà làm nô tài luyện đan cho
đối phương ba năm mới đổi được miếng Thượng cổ đan dược này từ
trong tay của một lão họa sĩ có tính cách cổ quái.
Viên thuốc này gã không dám nuốt một cách đơn giản. Ý định
của gã là đợi đến khi thọ nguyên của mình khô kiệt thì mới
nuốt vào, hoặc là dùng nó để đổi lấy chí bảo. Giờ phút này gã lấy ra cũng không phải là không có ý muốn hấp dẫn Thanh La Tông để mà trao đổi.
Mạnh Hạo bắt được hộp ngọc, vẻ mặt nghiêm túc đem nó mở ra. Khi hộp ngọc này vừa mở, lập tức có một mảnh ánh sáng đỏ vờn quanh bát phương. Ở trong mảnh ánh sáng đỏ này, lại có từng đợt
tiên nhạc lượn lờ. Trong lúc mơ hồ dường như còn có cả hư ảnh
đồng tử đang chơi đùa.
Cảnh tượng này xuất hiện lập tức làm cho ba người Tử La lão tổ trợn mắt há mồm, trung niên mỹ phụ kia còn trực tiếp đứng
dậy.
Nguyên một đám đệ tử Thanh La Tông ở bốn phía chấn động tâm
thần, dĩ nhiên lúc này là lúc những âm thanh xôn xao đã lên đến đỉnh điểm. Còn Chu Đức Khôn, thì sắc mặt trực tiếp tái nhợt.
“Thượng cổ đan dược, có thể biến ảo vạn vật. Viên thuốc này... Lại có tiên âm lượn lờ... Đây là... Đây là đan gì?”
Duy nhất chỉ có Trần Gia Hỉ, lúc này như đã sống lại, tinh
thần vô cùng phấn chấn, cười lạnh nhìn qua Mạnh Hạo, nhìn thấy
vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng của Mạnh Hạo mà hất cằm lên.
“Dùng đan đạo tạo nghệ của Phương đại sư chẳng lẽ lại không
nhận ra? Mà thôi, Trần mỗ liền giải thích nghi hoặc cho ngươi,
nói cho ngươi biết đây là đan dược gì!”
“Nếu là đan sư thì tất nhiên đều đã nghe nói qua về danh
tiếng của viên thuốc này. Nó chính là một trong tam đại đan dược tiếng tăm lừng lẫy thời thượng cổ, Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan!!”
Lời này vừa nói ra, tu sĩ Thanh La Tông thấy cái tên này lạ
lẫm, nhưng Lý Nhất Minh thì lại đứng bật dậy, khuôn mặt lộ ra
vẻ khó có thể tin, hai mắt lộ ra ánh sáng ngập trời.
“Hỗn Nguyên... Bổ Thiên Đan...”
Hô hấp của Chu Đức Khôn trở nên dồn dập, thân hình của lão run
run, vô thức tiến lên vài bước, nhìn chòng chọc vào viên đan
dược ở trong tay Mạnh Hạo.
“Hào quang màu đỏ, có đồng tử nhảy múa, tiên âm lượn lờ. Cái này... Cái này đích đích xác xác là một trong tam đại danh đan thượng cổ, Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan!!
Nghe đồn nuốt viên thuốc này vào như đoạt thiên địa tạo hóa, có thể tăng ngàn năm thọ nguyên!!” Âm thanh của Chu Đức Khôn lập tức
oanh động toàn bộ tu sĩ ở trong quảng trường, khiến cho trong
đầu nguyên một đám người lập tức ầm vang. Phải biết rằng đan dược
gia tăng thọ nguyên, dù chỉ tăng lên được một giáp cũng đều cực
kỳ hiếm thấy, mà giá thì lại càng điên cuồng.
Lại càng không cần phải nói đây là một miếng tuyệt thế thần đan gia tăng ngàn năm thọ nguyên!!
Hai mắt Tử La lão tổ lộ ra tia sáng trước nay chưa từng có.
Ánh mắt của lão vào lúc này chỉ khi cướp đoạt Cực Yếm lúc
trước mới có. Tât cả chỉ bởi vì thọ nguyên của lão đã không
còn nhiều lắm.
Lão giả mặt đỏ ở bên cạnh gã lúc này hai mắt cũng lộ ra ánh mắt thâm thúy, trầm ngâm nhìn qua hộp ngọc.
“Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, hai chữ Hỗn Nguyên là bao gồm vạn
biến của thảo mộc. Còn Bổ Thiên thì như Chu đại sư vừa rồi đã
nói, có thể gia tăng thọ nguyên ngàn năm!” Trần Gia Hỉ hất cằm lên, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý. Gã nhìn Mạnh Hạo, lúc này gã đã
không hề điên cuồng mà đã hoàn toàn khôi phục lại. Dù lúc
trước có thua, nhưng đã có viên thuốc này thì Trần Gia Hỉ hắn
cũng không coi là hoàn toàn thua.
“Phương đại sư, bây giờ tới phiên ngươi, đến nói cho Trần mỗ
biết, đan phương của Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này, ngươi có thể phân
biệt ra được hay không!” Hai mắt Trần Gia Hỉ lộ vẻ quái dị, nhìn
chằm chằm vào Mạnh Hạo, chậm rãi mở miệng.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt đều ngưng tụ vào
một quả đan dược đang phát ra ánh sáng màu đỏ trong hộp ngọc ở
trên tay Mạnh Hạo.
Lý Nhất Minh lúc này đã khôi phục được một ít thần trí. Gã
thở sâu, hai mắt lộ ra tia sáng. Gã biết rõ, lần này Phương
Mộc này không có khả năng sẽ có biện pháp chiến thắng.
Chu Đức Khôn thầm kêu không tốt, một quả Thượng cổ đan dược như
vậy, hơn nữa lại là một trong tam đại kỳ đan thanh danh hiển
hách, tuyệt đối không phải là một quả đan dược mà đan sư hiện
nay có thể nhận ra được đan phương
“Trần Gia Hỉ, ngươi thân là đan sư áo bào hồng của Đan Giới
nhất mạch, việc này quá hèn hạ. Đây là Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan,
đừng nói là chúng ta, mà sợ rằng sư tôn ngươi Sơn Cửu đại sư
cũng không phân biệt được đan phương!
Hơn nữa lúc trước đánh cuộc là đan dược của bản thân. Hỗn
Nguyên Bổ Thiên Đan này là do ngươi luyện chế hay sao? Chính ngươi
còn không biết đan phương của viên thuốc này, mà còn dám lấy ra
đánh cuộc cùng người khác!” Chu Đức Khôn đi lên phía trước, nhìn
hằm hằm vào Trần Gia Hỉ.
“Việc này trước đó Phương đại sư đã đồng ý, nên không tính
là Trần mỗ không tuân theo quy định...” Trần Gia Hỉ cười lạnh,
không để ý tới Chu Đức Khôn nữa, mà nhìn chằm chằm vào Mạnh
Hạo.
“Phương đại sư, không phải chỉ có Trần mỗ đang đợi câu trả
lời của ngươi, mà mấy vạn người ở đây cũng đều đang đợi đan
phương của ngươi. Viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này ngươi đã xem đủ
chưa!” Trần Gia Hỉ bước ra một bước, quát khẽ. Trong lòng gã lại
càng hưng phấn, gã nhìn bộ dáng cau mày kia của Mạnh Hạo, mà
thấy như toàn bộ phiền muộn lúc trước đều được phát tiết ra
ngoài.
“Nếu không nhận ra cũng không sao, nhưng phải đem toàn bộ đan
dược mà ngươi đã lấy đi từ chỗ của Trần mỗ đưa ra đây.”
“Phương Mộc, ngươi có thể nhận ra được đan phương hay không!” Trần
Gia Hỉ lớn tiếng nói. Lúc giọng nói của gã ầm ầm vang khắp
bốn phía, thì Mạnh Hạo cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt
dời khỏi viên đan dược ở trong tay, rơi lên khuôn mặt của Trần Gia
Hỉ.