“So thảo mộc tạo nghệ của hai người chúng
ta!” Trần Gia Hỉ bỗng nhiên mở miệng, nhìn chòng chọc vào Mạnh
Hạo. Gã kết luận là tên Phương Mộc ở trước mắt này dựa vào mưu lợi mà trở thành Chủ Lô, lại có tí tuổi như vậy, cứ cho là
từ khi sinh ra đã bắt đầu tiếp xúc, thì trên thảo mộc tạo nghệ
cũng tuyệt đối không có cách nào so sánh được với mình đã
nhiều năm nghiên cứu.
Mà thảo mộc tạo nghệ là mặt mà gã cực kỳ tự tin. Tuy ở trong
tông môn có rất nhiều người vượt xa gã, nhưng gã vẫn tin tưởng.
Chỉ là một tên đan sư miệng lưỡi bén nhọn, mình nhất định là
sẽ chiến thắng.
Gã vừa nói vừa hất tay phải lên. Lập tức từ trong túi trữ vật có hai đoạn gỗ khô màu đen bay ra!
“Phùng Xuân khô mộc!” Hai mắt của Trần Gia Hỉ tập trung nhìn vào hai đoạn gỗ khô kia.
“Đây chính là bảo vật mà đan đạo viễn cổ lưu lại. Phùng
Xuân khô mộc!” Trần Gia Hỉ ngạo nghễ mở miệng, sau đó cầm lấy
một đoạn đặt vào trong lòng bàn tay.
“Phương đại sư chắc là không biết vật ấy. Đễ Trần mỗ nói cho ngươi nghe. Vật này đương thời không nhiều, cũng không phải tự
nhiên mà có. Nó có rất nhiều tác dụng, nhưng nổi bật nhất trong đó, đó là bởi vì nó có niên đại rất xa xưa, đã từng được
gọi là tổ của vạn thảo!
Cho nên ở trong đó, giống như là ẩn chứa tuyệt đại đa số
biến hóa của thảo mộc từ thời viễn cổ cho tới nay. Vì vậy một
đời đan sư, chỉ cần cầm nó ở trong tay rồi đem tất cả hiểu
biết của mình về biến hóa của thảo mộc hóa thành linh thức dung
nhập vào trong đoạn gỗ này, thì sẽ làm cho đoạn gỗ này khai
xuân nảy mầm!
Biết càng nhiều, vậy thì trên đoạn gỗ này càng mọc ra càng nhiều mầm ngon. Dùng nó liền có thể nghiệm chứng xem hai người
chúng ta, đến cùng là ai nắm giữ thảo mộc tạo nghệ nhiều hơn!”
Trần Gia Hỉ bỗng nhiên nói ra. Phùng Xuân khô mộc gã cũng chỉ có hai đoạn này, mà cũng là do cơ duyên xảo hợp mà vô tình đoạt
được, quý như chí bảo.
Giờ phút này cũng là do gã bị bức ép tới mức nóng đầu,
và cũng vì thanh danh hiển hách sau này, nên mới lấy ra để so
với Mạnh Hạo!
Thần sắc của Mạnh Hạo vẫn như thường, nhưng trong lòng tim lại
đang đập thình thịch. Phùng Xuân khô mộc này hắn đã từng thấy
điển tịch giới thiệu qua, đích thật là có tác dụng kỳ diệu
không thể giải thích như thế. Nhưng nó còn có một tác dụng lớn hơn, đó là gia tăng xác xuất luyện đan thành công!
Bất luận là đan dược gì, chỉ cần cho thêm vào đó một cây
Phùng Xuân khô mộc, tuy không nói là mười phần thành công, nhưng
tỉ lệ thành công sẽ tăng mạnh.
Mạnh Hạo không chút chần chừ vung tay phải lên, đem một đoạn
Phùng Xuân khô mộc khác cầm ở trong tay. Lúc hắn cúi đầu xuống
nhìn thì trong lòng thấy có chút đáng tiếc. Bởi vì đoạn Phùng Xuân khô mộc này hơi ít một chút, chỉ lớn khoảng một ngón tay.
“Phương đại sư, có thể bắt đầu được rồi.” Trần Gia Hỉ có chút không kiên nhẫn, âm trầm mở miệng.
Người của Thanh La Tông ở bốn phía đều ngưng thần định khí
theo dõi. Có thể nói lần giảng đan lần này, bọn họ đã có được
thu hoạch rất lớn.
Trong lòng Chu Đức Khôn có hơi lo lắng. Cho dù lão nghe nói
Mạnh Hạo tấn chức đan sư rất kinh người, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lo. Trần Gia Hỉ nhìn thấy bộ dáng này của Chu Đức Khôn thì
trong lòng lập tức lại càng thêm chắc chắn.
Mạnh Hạo rất nhanh đã dùng linh thức đưa thảo mộc tạo nghệ ở trong đầu khắc xuống đoạn gỗ khô ở trong lòng bàn tay.
Nếu đoạn gỗ này mọc ra một mầm non, thì đại biểu cho mười
vạn thảo mộc tạo nghệ. Khi mọc ra mầm non thứ hai, đại biểu cho hai mươi vạn biến hóa của thảo mộc. Phương đại sư phải chú ý một
chút.
Trần Gia Hỉ cười lạnh, đoạn gỗ khô ở trong tay gã chớp mắt
đã bộc phát ra hào quang mãnh liệt, phát ra tia sáng hấp dẫn
ánh mắt của mọi người.
“Không biết chỗ Phương đại sư... Hả?” Trong nháy mắt khi những
đệ tử của Thanh La Tông ở nơi đây vừa mới bắt đầu truyền ra
tiếng nghị luận thì đoạn gỗ khô trong tay Mạnh Hạo đã trực tiếp
mọc ra hai cái mầm non.
Hai mầm non này mọc ra, thần sắc của Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh,
nhưng người bốn phía lại thấy rung động. Nhất là Trần Gia Hỉ, hai mắt gã trợn to. Gã chưa bao giờ thấy có người nào trong một
nén nhang, chỉ dùng một lần mà đã mở ra được hai cái mầm non.
“Không có vấn đề gì. Dựa vào thảo mộc tạo nghệ của ta, còn
không tới mức không thắng nổi kẻ mưu lợi này!” Trần Gia Hỉ lập
tức tự an ủi mình, thần sắc lộ ra vẻ mỉa mai. Nhưng đúng vào
khoảnh khắc này...
Cái mầm non thứ ba, thứ tư, thứ năm... Cho đến cái mầm non thứ chín, chỉ trong mấy chục hơi thở ngắn ngủn, đã mọc ra toàn
bộ!
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người ở nơi đây đều hoảng sợ và rung động.
“Làm sao có thể...”
“Chín cái mầm non, mỗi cái đại biểu cho mười vạn biến hóa.
Chín mươi vạn biến hóa! Phương đại sư này tuổi còn trẻ, mà lại
có thảo mộc tạo nghệ khủng bố đến như vậy...”
“Không phải chín cái...”
Trong chốc lát, đoạn gỗ khô trong tay, ở trong cái chớp mắt
này, đã trực tiếp mọc ra cái mầm non thứ mười. Mà lúc này
thì đoạn gỗ khô trong tay Trần Gia Hỉ mới mọc ra được ba cái mầm
non.
“Điều đó là không có khả năng!!” Hai mắt Trần Gia Hỉ đều đã đỏ. Gã không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Giờ phút này gã tóc tai bù xù, gầm nhẹ lên một tiếng định
tăng thêm tốc độ. Lúc trước gã nói với Mạnh Hạo cũng không phải là nói thật. Trên thực tế số biến hóa thảo mộc mà gã nắm được
khoảng chừng chín mươi vạn, là thảo mộc đệ nhị cảnh đỉnh phong.
Hay nói cách khác là gã nắm chắc có thể mở ra chín cái mầm non!
Nhưng vào lúc này thì đoạn gỗ khô ở trong tay Mạnh Hạo sau khi
mọc ra mười cái mầm non, lại... Xuất hiện một nụ hoa. Nụ hoa này
nhúc nhích đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Kể cả Trần
Gia Hỉ, kể cả Lý Nhất Minh.
Phịch một tiếng. Nụ hoa này nở rộ. Một đóa hoa nhỏ màu đã trực tiếp mở ra!
“Cây khô gặp mùa xuân, gốc cây già nở hoa... Đây là... Đây
là...” Sắc mặt của Lý Nhất Minh trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ
đến cực điểm. Gã biết rõ cây gỗ khô nở hoa đại biểu cho điều
gì.
“Mười vạn thảo mộc, trăm vạn biến hóa, ngàn vạn phối hợp...
Gốc cây già nở ra một bông hoa đại biểu cho trăm vạn phối hợp.
Nếu như mười hoa đều nở thì đại biểu cho ngàn vạn phối hợp!!” Chu Đức Khôn kích động mở miệng. Lão vô luận thế nào cũng
không nghĩ tới, thảo mộc tạo nghệ của Mạnh Hạo lại đạt tới trình
độ kinh người nhu thế.
Phải biết rằng cho dù có là Chủ Lô, phần lớn cũng chỉ
dừng lại ở trong trăm vạn biến hóa mà thôi. Chỉ có Tử Lô mới có thể mày mò đến ngàn vạn phối hợp.
“Ngươi... Ngươi...” Trần Gia Hỉ đứng im tại chỗ, sững sờ nhìn
Mạnh Hạo. Giờ phút này trước mắt gã như đã biến thành một màu
đen. Gã nắm mơ cũng không nghĩ tới thảo mộc tạo nghệ của Mạnh Hạo
lại kinh người đến thế này. Nếu gã biết sớm thì tuyệt đối sẽ không đi so thảo mộc!
Gã run run, như muốn nói cái gì đó. Đột nhiên, nụ hoa thứ hai, nụ hoa thứ ba, nụ hoa thứ tư...
Một đóa lại một đóa đồng loạt mở ra, oanh động tâm thần, làm cho cả quảng trường. Mấy vạn ánh mắt ở nơi đây đều đồng loạt nhìn về chỗ Mạnh Hạo. Trong đó có vô số ánh mắt mang theo vẻ
hoảng sợ cùng với khó có thể tin.
Mỗi một đóa hoa nở ra đều làm cho tâm thần của mọi người nổ
vang. Giờ phút này ngay cả hô hấp của ba người Tử La lão tổ
cũng đã dồn dập, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã lộ ra lửa
nóng.
Cho đến... Đóa thứ mười!!
Khi nụ hoa thứ mười ở trên đoạn gỗ khô vừa xuất hiện, thì mắt
Trần Gia Hỉ tối sầm lại, cơ hồ muốn bất tỉnh. Trong lòng của gã đang kêu rên, gã vô luận như thế nào cũng không dự liệu được
lần tới Thanh La Tông này gặp phải... Một tên yêu nghiệt như vậy. Trên thực tế nếu như gã biết được Phương Mộc này chính là Đan
Đỉnh, vậy thì giờ phút này sẽ thật sự bất tỉnh!
“Yêu nghiệt...” Thân hình Chu Đức Khôn run run, mắt đã trợn cả lên rồi, cả người thất thần.
Cái này căn bản không phải là tỉ thí, mà đây là Phương Mộc
đang nghiền ép Trần Gia Hỉ, làm cho đối phương không có chút lực
phản kích nào, bại triệt triệt để để.
Hô hấp của ba người Tử La lão tổ lại một lần nữa dồn dập,
nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo lúc này vẫn đang rất bình tĩnh,
giống như là nhìn thấy chí bảo. Còn tu sĩ Thanh La Tông ở trong
một cái chớp mắt này thì trực tiếp bạo phát ra tiếng nổ vang
kinh thiên động địa.
Tu sĩ ở nơi đây, ít nhiều gì thì cũng biết một chút về đan
đạo, nên lúc này sao còn không biết cảnh tượng này đại biểu
cho cái gì...
“Phương Mộc đại sư!!”
“Khô mộc nở mười hoa, ngàn vạn phối hợp cực hạn!!” Trong
tiếng ông minh, toàn bộ quảng trường đã là một mảnh huyên náo.
Vào lúc này, Mạnh Hạo bỗng ngẩng đầu lên, không thèm nhìn Phùng
Xuân khô mộc mà trực tiếp đem nó thu vào trong túi trữ vật,
không hề đề cập một chút nào về việc mình sẽ trả lại.
“Còn cần phải đo sức về mặt thảo mộc nữa hay sao?” Mạnh Hạo
nhìn về phía Trần Gia Hỉ lúc này mặt xám như tro, thân hình thì đang run rẩy.
“So!!”Trần Gia Hỉ chợt ngẩng đầu. Tóc tai của gã bù xù, trong
mắt lộ ra điên cuồng. Gã nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo, thần
sắc mang theo ghen ghét mãnh liệt. Cái ghen ghét này đã trở
thành hận.
Gã hận đối phương vì sao tuổi còn trẻ mà lại có thảo mộc
tạo nghệ như thế. Gã hận đối phương vì sao có thể mưu lợi trở
thành Chủ Lô. Gã hận đối phương vô luận là ngôn từ hay là đan
đạo đều nói cho mình á khẩu không trả lời được. Lại càng hận
đối phương vì sao không để cho mình chiến thắng, vì sao không để cho mình dẫm nát hắn ở dưới chân để quật khởi.
“Ta và ngươi so ngửi đan biết phương!” Trần Gia Hỉ khàn giọng
mở miệng. Lý Nhất Minh ở dưới vốn định ngăn cản, nhưng nhìn
thấy hai mắt của Trần Gia Hỉ đã giống như dã thú thì đành thở
dài một tiếng
“Ngươi muốn so, vậy thì so!” Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng. Hắn nhìn thoáng qua Trần Gia Hỉ lúc này đã phát điên, bỗng nhiên
lại nói thêm một câu.
“Nhưng Phương mỗ không có quá nhiều hứng thú với loại tỉ
thí này. Nếu đã muốn so, không bằng đánh cược, bất luận đan
dược nào bị đối phương nhận ra thì tất cả sẽ đều thuộc về
sở hữu của người đó!” Lời Mạnh Hạo vừa nói ra, Chu Đức Khôn chỗ
đó trợn mắt há mồm, thầm nghĩ là tàn nhẫn, đây là Mạnh Hạo
đang muốn tuyệt sát.
Sắc mặt Lý Nhất Minh đại biến. Còn Trần Gia Hỉ thì lúc này
cũng đã khôi phục lại một ít lý trí. Nhưng nỗi hận cùng với
không cam lòng ở trong lòng gã đã lập tức đem lý trí đè xuống.
“So!! Không hết không thôi!!” Lời nói của gã truyền ra khắp
bát phương, làm cho đám đệ tử của Thanh La Tông ở bốn phía đều
thở sâu, còn Lý Nhất Minh và Chu Đức Khôn thì đều hãi hùng
khiếp vía.
Không hết không thôi, đó là chỉ cần một bên không hết đan dược thì lần đánh bạc này cũng sẽ không dừng lại. Một khi có người muốn dừng lại, vậy thì sẽ triệt để thất bại.
Trần Gia Hỉ lúc này mắt đã đỏ. Gã vỗ mạnh vào túi trữ
vật, lấy ra một viên đan dược cầm ở trong tay, rồi ném thẳng
tới chỗ Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo một phát bắt được, nhìn thoáng qua.
“Trần Huyễn đan, Thiên Húc dịch, Bách Phần Thổ, An Trì Diệp, Nhâm
Thân thảo...”Nói xong, Mạnh Hạo đem viên đan dược này bỏ vào trong
túi trữ vật, rồi nhìn về phía Trần Gia Hỉ.
Trần Gia Hỉ cũng nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo. Gã muốn phủ
nhận, nhưng đều là đan sư với nhau, nếu gã làm như thế thì so
với thất bại còn mất mặt hơn, đối với bản thân là đả kích ngập
đầu.
Tay phải gã lại nâng lên một lần nữa, lấy ra một viên đan dược ném cho Mạnh Hạo.
“Hàn Lôi đan, viên thuốc này truyền lưu không nhiều, dùng rễ của Tuyết Quý Hoa trong mùa đông, Kim Thiết dịch, Lôi Hỏa thảo...” Mạnh Hạo hờ hững mở miệng, liên tiếp nói ra mấy chục loại dược thảo.
“Viên thuốc này... Có ý tứ. Phương mỗ không biết tên gọi của
nó là gì, tuy nhiên nó có tác dụng tôi luyện cánh tay, thuộc
về đan dược luyện thể, trong đó có Cương Sơn hoa, Hàm Lưu mộc...”
“Đây là... Đây là một miếng pháp đan, gặp máu liền tan, hóa thành lực lượng bạo kích. Trong đó có Toái Thanh băng, Thần Thiên
dầu...”
“Đan dược của Trần đạo hữu không ngờ lại đều đặc biệt như
vậy. Không tệ không tệ. Viên thuốc này tại hạ cũng không biết
tên, nhưng đây là một quả độc đan. Viên thuốc này là do...”
Thời gian chậm rãi trôi qua. Chu Đức Khôn đã ngây dại rồi, lão nhìn Trần Gia Hỉ thân hình lung lay sắp đổ kia, mặt xám như tro
đang tỉ thí với Mạnh Hạo. Nhưng cái này căn bản cũng không phải
là tỉ thí, mà đây rõ ràng là đang tặng đan...
Lúc này đây mới chỉ là ngắn ngủn nửa nén nhang mà Trần Gia
Hỉ này đã đưa cho Mạnh Hạo tới gần một trăm loại đan dược khác
nhau...