Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 232: Nhập Ma Đan


trướctiếp

“Sáu mươi vạn! Dám đoạt cùng với ta. Ba bình đan dược này, lão tử đã muốn rồi!” Tiểu Bàn Tử nhảy lên một cái, hét lớn một tiếng. Âm thanh của y như tiếng sấm mùa xuân, nổ vang quanh quẩn khắp phòng đấu giá.

Nhưng ba bìmh Trúc Cơ Thiên này không phải là Phá Chướng đan, lúc trước Tiểu Bàn Tử này vừa mở giá thì người khác đều không tham dự nữa. Hôm nay ba bình Trúc Cơ Thiên này, có thể nói là mấy chục năm khó xuất hiện một lần, thậm chí nói khuếch đại ra, là trăm năm khó gặp!

Đan Đông nhất mạch có sự ngạo nghễ của họ nên có thể không quan tâm, nhưng những tông môn khác không có được nội tình như Đan Đông nhất mạch nên tự nhiên đối với cách phối hợp dược thảo ẩn chứa trong đan dược này, hiển nhiên là tình thế bắt buộc.

Mặc kệ là đại tông môn hay là môn phái nhỏ, giờ phút này mười vạn tu sĩ ở trong phòng đấu giá này đều đã đỏ mắt. Đan dược này đối với cá nhân từng tu sĩ thì cũng không phải là quá trọng yếu. Mức độ quan trọng của nó là nhằm vào tông môn.

Một khi nghiên cứu ra cách phối hợp dược thảo ở trong đó thì thậm chí có thể khiến cho đan đạo tạo nghệ của một tông môn đề cao lên không ít. Giờ phút này cả phòng đấu giá đều đã nóng lên, người ra giá ngày càng nhiều. Thậm chí tam đại gia tộc cùng với mấy đại tông môn khác cũng đều đã tham gia.

Mạnh Hạo đứng ở trong lầu các, nhìn tất cả như đã mất đi lý trí mà trợn mắt há mồm, đồng thời cặp mắt của hắn càng thêm sáng ngời. Theo giá đấu giá liên tục tăng lên, thì sau lần đan phách nàycái tên Lệ Đào, cũng nhất định là sẽ vang danh Nam Vực. Sẽ có rất nhiều tu sĩ muốn kết giao. Bởi vì Lệ Đào này khi còn là Đan Sư đã có thể luyện chế ra được đan dược như vậy, như vậy thì đã định sẵn... Trong tương lai người này nhất định có thể trở thành Chủ Lô!

Toàn bộ Đan Đông nhất mạch chỉ có không đến trăm Chủ Lô. Bất kỳ một người nào xuất hiện ở Nam Vực cũng đều sẽ gây ra oanh động, sẽ được vô số tu sĩ tâng bốc, địa vị và thân phận của người này nghiễm nhiên đã đạt tới trình độ cực kỳ tôn cao.

Lần đấu giá Trúc Cơ Thiên này, Tiểu Bàn Tử vẫn cứ liên tục ra giá, nhưng cuối cùng cũng không thể không dừng lại. Bởi vì ba bình Trúc Cơ Thiên cuối cùng đã lên tới một cái giá trên trời là bốn trăm vạn linh thạch!

Giá cả như vậy, trực tiếp trở thành cái giá cao nhất trong một trăm lần đan phách suốt một trăm năm qua!

Giá cả cỡ này dĩ nhiên là khó có thể dùng lời nói để hình dung, nó khiến cho toàn bộ phòng đấu giá, ngoại trừ những tiếng hít thở qua loa, thì hoàn toàn tĩnh mịch.

Mà bên đấu giá được đan dược này, chính là Lý gia, một trong tam đại gia tộc!

Lý gia lần này đến đây, có ba người. Ngoại trừ một lão giả, thì hai người còn lại đều là thiên kiêu của Lý gia. Mà tam đại gia tộc, riêng phần mình đều có đan đạo khác nhau, tuy nói chênh lệch rất lớn so với Đan Đông nhất mạch, nhưng cũng có chỗ bất phàm. Ba bình Trúc Cơ Thiên này rơi vào trong tay bọn họ, sẽ có khả năng rất lớn là sẽ thôi diễn ra được cách phối hợp dược thảo ở trong đó.

Mặc dù là như thế, dù cho nam tử trung niên chủ trì đấu giá có chần chừ một chút. Nhưng Đan Đông nhất mạch có nội tình sâu, nên dù ở dưới tình trạng này vẫn có thể không để ý tới một loại phối hợp dược thảo lưu truyền ra ngoài như lúc trước, mà tùy ý để cho đan dược cuối cùng rơi vào tay Lý gia, có thể thấy được chỗ ngạo nghễ của bọn họ.

Từ khi đan phách của Tử Vận Tông tồn tại cho đến nay, đã hơn một ngàn năm, chưa bao giờ xuất hiện việc đan dược đấu giá không được mang ra, hay hoặc giả là bị người của Đan Đông nhất mạch mua đi.

Chỉ cần là vật phẩm ở trong đan phách thì đệ tử của Tử Vận Tông lại không thể mua đi, cho dù đan dược ở trong đan phách là cực kỳ hiếm thấy thì cũng như thế.

Đây là quy củ ngàn năm qua, không một lần thay đổi!

Khi ba bình Trúc Cơ Thiên bị người của Lý gia mua đi, thì lão giả của Lý gia cũng trực tiếp đưa ra lời mời với Đan Sư Lệ Đào đi tới Lý gia làm khách, khiến cho danh tiếng của Lệ Đào lại một lần nữa nổi lên.

Toàn bộ phòng đấu giá đều đang đàm luận về Lệ Đào. Ngay cả ở bốn phía lầu các chỗ Mạnh Hạo, là chỗ của Đan Sư Đan Đông nhất mạch, cũng đều giật mình, ngữ khí mang theo hâm mộ nói về Lệ Đào.

Lần đấu giá này đến giờ đã diễn ra được hai ngày, nhưng dù nam tử trung niên chủ trì đấu giá kia có mang ra đan dược như thế nào thì thủy chung vẫn không cách nào làm cho trận đấu giá này lại một lần nữa nổi lên lửa nóng.

Người chú ý tới cũng không còn nhiều lắm, giá cả báo ra cũng không còn kịch liệt, khiến cho mấy trăm kiện đan dược, cứ mấy chục giây là đã xong một kiện. Tốc độ như thế giống như không phải là đang đấu giá...

Thậm chí cũng đã có người đứng dậy rời đi.

Giống như là sau khi trải qua một lần kỳ tích Trúc Cơ Thiên thì ở trong lòng hơn mười vạn tu sĩ tham gia đấu giá ở đây đều đã đoán được, lần đan phách này, mặc dù phía sau còn có vật phẩm áp trục, nhưng tuyệt đối cũng không cách nào đưa tới rung động sánh được với Trúc Cơ Thiên.

Trong mắt rất nhiều người thì cái giá bốn trăm vạn linh thạch đã là rất cao, sợ rằng trong vòng một trăm năm sau cũng rất khó có cái giá có thể vượt qua được nó, cũng đã định sẵn ba bình Trúc Cơ Thiên này hôm nay trở thành một kỳ tích.

Kể từ đó, tự nhiên là sẽ mất đi hứng thú với đan dược phía sau. Việc này trong lòng nam tử trung niên phụ trách biết rõ, trong lòng gã thực tế cũng có kích động. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gã có thể đấu giá ra được giá cả như thế này.

Thậm chí trong mắt gã, cũng không cho rằng đan dược ở phía sau sẽ có cái có thể vượt qua. Đồng thời gã cũng hiểu trong lòng mười vạn tu sĩ này đang nghĩ gì, vì thế mà gã cũng dứt khoát lấy ra đan dược nhanh hơn, dùng tốc độ vô cùng nhanh bán ra mấy trăm loại đan dược.

Nhập Ma Đan của Mạnh Hạo cũng được bán ra trong tình trạng này. Vào hoàng hôn ngày thứ ba, mười vạn tu sĩ nơi đây đều đã mất đi hứng thú, vẫn còn thấy luyến tiếc dư vị của Trúc Cơ Thiên lúc trước. Thậm chí còn đem sự tình viên thuốc này truyền về tông môn của mình. Trong lúc mọi người đang âm thầm tiếc nuối thì nmd của Mạnh Hạo đã bị nam tử trung niên kia lấy ra ngoài.

“Viên thuốc này là do Đan Sư của Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch ta luyện chế. Đan Sư này lựa chọn không để lộ ra danh tự, ngay cả tại hạ cũng không biết là ai. Đan này tên... Nhập Ma, là một quả độc đan.” Nam tử này nói rất nhanh, rồi lấy ra một cái bình thuốc đặt ở trước người.

Mạnh Hạo bỗng cảm thấy tinh thần phấn chấn. Hắn thở sâu, nhìn qua bình thuốc. Đây chính là cái bình chứa đan dược mà hắn luyện chế.

Khi bình thuốc này được lấy ra thì tuyệt đại đa số tu sĩ ở nơi đây vẫn còn đang thấp giọng bàn tán về Trúc Cơ Thiên, vẫn còn đang cảm khái, không chú ý gì tới đấu giá nữa. Chỉ có không nhiều người là đưa ánh mắt nhìn lên bình thuốc kia. Tuy vậy, cũng chỉ bởi vì bọn hắn nghe được hai chữ độc đan nên mới nhấc lên tí tẹo hứng thú mà thôi.

Nam tử phụ trách bán đấu giá nói rất nhanh. Theo gã thấy thì tuy viên đan dược này là độc đan, nhưng lại không có vận khí. Nếu như không có Trúc Cơ Thiên thì nó có lẽ cũng sẽ nhấc lên một hồi phong bạo nhỏ. Nhưng hôm nay đã có cái giá trên trời ở phía trước, thì vật này đoán chừng có thể đẩy lên cái giá mười vạn linh thạch đã là tốt lắm rồi.

Cho nên gã mới giới thiệu vô cùng nhanh. Gã cũng thấy tuyệt đại đa số tu sĩ phía dưới đa số là không tập trung nên vội ho một tiếng, cũng có chút ý định chấm dứt lần đan phách này. Theo gã nghĩ thì lần đan phách này đoán chừng là sẽ không kéo dài được bảy ngày, bốn ngày đã là cực hạn. Chuyện này cũng là nằm ngoài ý muốn, dù sao loại đan dược làm rung động như Trúc Cơ Thiên xuất hiện, khiến cho tất cả vật phẩm trong lần đấu giá này đều phải ảm đạm phai mờ.

Mang theo ý định muốn chấm dứt đan phách, nam tử trung niên này gọi tới một tên đệ tử tu hành công pháp Tử Khí Tây Lai. Gã lấy ra viên đan dược màu đen ở trong bình thuốc, nhìn thoáng qua. Sau khi thấy nó cũng không có cái gì kỳ dị, trung niên nam tử này dứt khoát cạo xuống một ít bột thuốc đưa cho tên đệ tử tu hành công pháp Tử Khí Tây Lai kia.

Trong số những tu sĩ ở phía dưới, người chú ý tới một loạt những động tác này không nhiều lắm. Thậm chí người có ý định mua cũng ít đến thương cảm. Duy chỉ có một ít tu sĩ nghiên cứu về độc mới có hào hứng.

Mạnh Hạo nhìn thấy tất cả những điều này, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Chỉ có Bạch Vân Lai ở phía sau là trong lòng có chút khẩn trương, đồng thời cũng có thở dài, tại đáy lòng thấy bất bình cho Mạnh Hạo. Trong mắt y, nếu so sánh thì đan đạo tạo nghệ của Mạnh Hạo cao hơn Lệ Đào kia quá nhiều, hai người thậm chí còn không cùng một cái đẳng cấp.

Từ sự điên cuồng của đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch đối với đan dược của Mạnh Hạo thì cũng có thể thấy được chút ít về việc này.

Tên tu sĩ tu hành công pháp Tử Khí Tây Lai kia là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh tanh. Cho dù là trong mười vạn tu sĩ ở phía dưới có rất ít người chú ý, thì gã vẫn như trước đón lấy bột thuốc bị gẩy ra, không chút chần chừ nuốt vào trong miệng. Sau đó lập tức vận chuyển tu vi trong cơ thể, để cho tất cả những biến hóa của bột thuốc này hiển lộ ra ngoài để người ta nhìn thấy.

Mặc dù đây là độc đan nhưng gã vẫn không thèm để ý chút nào.

Nhưng khi đống bột thuốc này bị gã nuốt vào, trong chớp mắt đã hòa tan trong cơ thể. Nguyên bản gương mặt của thanh niên này không có biểu lộ gì lại đột nhiên biến sắc. Đồng thời trên trán của gã lại xuất hiện mồ hôi, thân hình của gã lập tức run rẩy, trên mặt nổi lên gân xanh.

Gã cảm nhận được một cách rất rõ ràng, bột thuốc kia vừa vào miệng trong chớp mắt đã hoàn toàn hòa tan, tạo thành một cỗ lực kích thích khó có thể hình dung, làm cho thân thể đau nhức kịch liệt. Giống như đao kiếm tại thể, theo linh khí mà ầm ầm phá hủy kinh mạch!

Trong khoảnh khắc kinh mạch bị phá hủy, cơ thể của gã truyền ra tiếng nổ vang, giống như là kích phát lực lượng sinh mệnh vô tận. Cỗ lực lượng này rất mạnh, đột nhiên giống như nổ tung trên bộ ngực của gã, hóa thành sát khí điên cuồng khó có thể hình dung, trực tiếp phá hủy ba tòa đạo đài trong cơ thể gã!

Khi đạo đài sụp đổ, đan hải của gã lập tức bốc hơi, đem tu vi của gã nghiền nát, trực tiếp đánh vào trong đầu. Như diệt đi hồn, lật đổ tâm trí, hóa thành một cỗ điên cuồng, như đã trở thành tuyệt mẹnh.

Giờ phút này, gã giống như là đã mất đi ý thức, cả người như đã phát cuồng, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào rú kinh thiên động địa. Âm thanh gào rú này truyền ra, như ẩn chứa sát cơ khó có thể hình dung, đã trở thành sát khí, ầm ầm điên cuồng truyền ra từ trên người gã.

Cơ thể gã giống như đang có một biển lửa vô hình thiêu đốt. Đốt cháy thân thể, đốt cháy linh hồn, để đổi lấy một cỗ điên cuồng bất chấp mạng sống. Cặp mắt của gã đỏ thẫm, hô hấp của gã ồ ồ. Tu vi của gã trong chớp mắt này... Bộc phát ra kinh thiên động địa. Trong cơ thể gã rõ ràng đã không có đạo đài, nhưng khí tức của gã lại trực tiếp đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ!

Tiếng gầm mang theo sát khí truyền ra, lập tức áp đảo toàn bộ những tiếng bàn tán về Trúc Cơ Thiên của mười vạn tu sĩ ở nơi đây, khiến cho mười vạn người đều đem ánh mắt nhìn về phía tu sĩ này.

Đâm kinh mạch toàn thân, như phanh thây xé xác. Mở ra tiềm năng của cơ thể, như đâm thủng lồng ngực. Nghiền toàn bộ tâm thần, như ngưng tụ ngàn vạn sát khí. Oanh đan hải đạo đài, như sát khí diệt hồn. Dùng hồn dung linh, lấy lực lượng giết chóc điên cuồng để phá vỡ tâm trí, tâm thần nháy mắt dung hợp với đan hải thành không. Dùng cỗ điên cuồng này, hóa thành một cỗ tuyệt mệnh chi tâm. Dùng cái tâm này để cho tu vi bản thân lập tức kéo lên!

Không phải là đốt hồn mà thắng đốt hồn. Viên thuốc này... Tên là Nhập Ma Đan. Bởi vì ý này, chỉ có ma! Trong lúc tu sĩ kia phát ra tiếng gào rú mang theo sát khí thao thiên làm tất cả mọi người rung động, thì Mạnh Hạo nhìn qua tên tu sĩ kia, nhẹ giọng mở miệng. Cơ hồ hắn nói một câu thì tu sĩ kia lại có một biến hóa tương ứng, như là bị Mạnh Hạo vô hình điều khiển.

Giờ phút này, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, khuôn mặt bình tĩnh, hai mắt nhạt như nước, giống như đã trở thành... Đan Ma!


trướctiếp