Toàn bộ Nam Vực, có thể có được khí phách như thế, lại dùng phi kiếm để mài răng thì chỉ có một người!
Lý Phú Quý...
Thì ra là Tiểu Bàn Tử, trừ y ra, ở Nam Vực không tìm ra tu sĩ thứ hai dám dùng phi kiếm mài răng. Nhất là lúc này bên cạnh Tiểu Bàn Tử đang
có không ít đệ tử của Kim Hàn Tông túm tụm vây quanh, nghiễm nhiên là bộ dáng bảo vệ, huống chi thân hình của y thực sự là quá nổi bật.
Tiểu Bàn Tử này... lại càng mập.
Ở xung quanh, những người của các tông môn khác ở trong phòng đấu giá đều mang theo ánh mắt cổ quái thi nhau nhìn lại, đồng thời thấp giọng
bàn tán. Nhưng tất cả những thứ này há có thể để cho Tiểu Bàn Tử để ý, y thậm chí còn có chút đắc ý lấy ra một khối linh thạch, trực tiếp đặt
lên miệng cắn răng rắc.
Cảnh tượng này, khiến cho không ít người đang nhìn y cũng vì đó mà kinh hãi, trong lòng thì lại cực kỳ ghen tị.
Bốn năm không gặp, Mạnh Hạo thường xuyên nghĩ tới đám người Hứa sư
tỷ, Trần Phàm, Tiểu Bàn Tử. Giờ phút này nhìn thấy Tiểu Bàn Tử ở đây,
trên mặt Mạnh Hạo nở nụ cười, mang theo cảm khái.
Bốn năm qua hắn dùng cái thân phận Phương Mộc này, ở trong Tử Vận
Tông cắm rễ quật khởi. Đối với tin tức của đám người Trần Phàm, trong
những năm này Mạnh Hạo cũng theo một số cách đi tìm hiểu một chút, cũng
biết được mấy người kia ở trong tông môn của mình đều đã có tịnh tiến.
Ví dụ như Hứa sư tỷ đã sớm Trúc Cơ, thậm chí đã bái sư tôn của Hàn Bối
làm thầy, ở trong Thanh La Tông đã tốt hơn nhiều so với năm đó.
Ngay cả Trần Phàm kia, qua bốn năm thời gian đã trở thành thiên kiêu
cạnh tranh ngôi vị đạo tử của Nhất Kiếm Tông. Còn Tiểu Bàn Tử không học
vấn không nghề nghiệp, nhưng ở Kim Hàn Tông thì muốn gió được gió, hơn
nữa Kim Hàn Tông còn không tiếc một cái giá lớn khiến cho tu vi của y
lúc này cũng đã là Trúc Cơ.
Còn cái tên Mạnh Hạo, ngày hôm nay ở trong Nam Vực gần như đã sắp bị người ta quên lãng.
Mạnh Hạo cười cười, rất là vui vẻ. Có thể ở nơi này nhìn thấy cố nhân đối với hắn cũng là một phen tâm cảnh.
“Người này chính là Kim Hàn Tông Lý Phú Quý rồi. Ta nhớ vào năm
ngoái, hắn ở bên trong Kim Hàn Tông đã cưới người vợ thứ ba... Bên ngoài đang đồn rằng, Kim Hàn Tông hận không thể có thể vì hắn mà vơ vét tất
cả nữ tu có tư chất nhất định về làm vợ, để có thể kéo dài huyết mạch
nhiều thêm một ít...” Bạch Vân Lai ở bên cạnh Mạnh Hạo, sau khi nhìn
thấy Tiểu Bàn Tử thì thấp giọng mở miệng.
Mạnh Hạo nghe thấy thế thì sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu cười mà không nói.
“Không nghĩ tới, ở trong Kháo Sơn Tông Triệu quốc năm đó, ngày hôm
nay thoải mái nhất lại là tên Tiểu Bàn Tử này.” Trong lòng Mạnh Hạo cảm
khái, đối với con đường tu hành đặc biệt của Tiểu Bàn Tử này, trong lòng có bao nhiêu hâm mộ.
Nhất là khi nghĩ đến năm đó lúc mình cùng với Tiểu Bàn Tử mới vào
Kháo Sơn Tông, đối phương còn khóc sướt mướt kêu gào đòi về nhà, nói
người nhà đã bằng lòng cưới vợ cho gã thì bộ dáng của Mạnh Hạo càng thêm tươi cười mang theo hồi ức, trong mắt hiện lên vẻ nhu hòa.
Hội đấu giá đang được tiến hành. Nhưng phàm là khi có đan dược xuất
ra thì đều bị mài một chút bột thuốc. Những bột thuốc này sau khi bị tu
sĩ tu hành công pháp Tử Khí Tây Lai từ bên trong cánh cửa ánh sáng nuốt
vào thì thân hình của bọn họ trở nên trong suốt, khiến cho người ta có
thể chứng kiến đan dược bị hòa tan và tác dụng của nó.
Đây là truyền thống trong mỗi lần đan phách của tvt, đã kéo dài không biết là bao nhiêu năm rồi, cũng liền khiến cho tất cả đan dược được đem ra bán đều được cam đoan về mặt phẩm chất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã đến buổi trưa.
“Viên thuốc này, là một quả Phá Chướng Đan. Tác dụng của viên thuốc
này các đạo hữu đều đã biết rõ...” Khi lời nói của trung niên nam tử này truyền ra, thì cũng đem bột phấn cho tên đệ tử tu hành công pháp Tử Khí Tây Lai nuốt vào, khiến cho mọi người đều có thể nhìn rõ.
“Hai vạn linh thạch!” Âm thanh của Tiểu Bàn Tử, mang theo khí phách cực kỳ xứng đôi với thân hình, ầm ầm truyền ra.
“Ba vạn linh thạch!”
“Con bà nó chứ, lão tử ra giá năm vạn linh thạch!” Tiểu Bàn Tử trực tiếp đứng lên, bày ra bộ dạng tài đại khí thô.
“Sáu vạn linh thạch!”
“Bảy vạn linh thạch...” Tác dụng của Phá Chướng Đan, trên thực tế trị giá bao nhiêu linh thạch thì còn phải xem sự cần thiết của cá nhân mỗi
người. Mười vạn tu sĩ ở nơi đây, không ít người là đang ở bình cảnh,
hoặc sắp tới bình cảnh, cho nên mỗi một lần đều đưa ra một cái giá tương đối cao.
“Mười vạn linh thạch. Linh thạch của lão tử mất đi cũng không phải là của lão tử, ta xem các ngươi ai dám giành với ta!” Tiểu Bàn Tử rống to, tay phải trực tiếp lấy ra một khối linh thạch cắn răng rắc một cái.
Những đệ tử Kim Hàn Tông xung quanh gã, nguyên một đám cười khổ.
Lời nói của Tiểu Bàn Tử đích thật là làm ra tác dụng, huống hồ Phá
Chướng Đan tuy tốt, nhưng dù sao cũng không phải là hoàn toàn hữu hiệu,
mà mười vạn linh thạch cũng đã là một cái giá rất cao, nên dần dần đã
không còn người ra giá nữa.
Thần sắc của Mạnh Hạo cổ quái, Phá Chướng Đan này không phải do hắn
luyện chế, lúc này tuy nói khoảng cách rất xa, nhưng tên đệ tử tu hành
công pháp Tử Khí Tây Lai nuốt vào bột thuốc thì thân thể trở nên trong
suốt nên đã đem dược hiệu hiển lộ ra. Dùng đan đạo tạo nghệ của Mạnh
Hạo, thì liếc mắt là đã nhìn ra, viên Phá Chướng Đan này tối đa cũng chỉ phát huy được ba thành dược lực mà thôi.
“Xem ra lần trước luyện đan cho Đinh Dũng, vẫn lấy rẻ rồi...” Mạnh
Hạo như có điều suy nghĩ, nhưng hắn cũng hiểu, giá cả luyện đan ở trong
tông môn đương nhiên là không thể so sánh với đan phách, dù sao thì một
cái là đồng tông, còn một cái là đấu giá.
Đấu giá tiếp tục được tiến hành, từng viên, từng viên đan dược xuất
hiện, làm cho hào khí trong toàn bộ phòng đấu giá càng bị nhấc lên cao.
Nhất là khi một quả đan dược do Chủ Lô đan sư tự tay luyện chế xuất
hiện, tức thì bị đẩy lên giá cao tới mấy chục vạn linh thạch, làm cho hô hấp của Mạnh Hạo cũng có chút dồn dập. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một cách sâu sắc rằng đan sư muốn kiếm tiền, quả thật là rất kinh
người.
Bởi vì viên thuốc đó, Mạnh Hạo thấy giá cả thành phẩm cũng chỉ tối đa là mấy vạn linh thạch mà thôi. Còn cái gọi là dược hiệu, cũng chỉ đạt
năm thành lực lượng của dược thảo, Mạnh Hạo hắn không cần phải quá
chuyên tâm cũng có thể luyện chế ra được một đống đan dược giống như
đúc.
Còn Tiểu Bàn Tử kia, gần như là loại đan dược nào cũng ra giá, mua
được cũng nhiều, do đó dĩ nhiên đã trở thành người có danh tiếng nhất ở
trong phòng đấu giá này. Nhất là tên Tiểu Bàn Tử này lại thường xuyên
dùng tặc nhãn quét khắp toàn trường, chuyên môn dừng lại trên người một
ít nữ tu, lộ ra bộ dáng mà bản thân gã cho là tiêu sái nhất.
Gã nghiễm nhiên là đã xem phòng đấu giá này là nơi biểu diễn của cá nhân gã...
Đối với chuyện này, người của Kim Hàn Tông cũng chỉ có thể
thở dài, mà không có ngăn cản. Bởi vì Tiểu Bàn Tử chiếm "đại
nghĩa", cái "đại nghĩa" này là cưới vợ. Đây là mệnh lệnh do
tông chủ của Kim Hàn Tông tự mình ban ra.
“Viên thuốc này, là đan dược do Tiểu Bàn Tử Lệ Đan Sư của bổn
tông luyện chế. Viên thuốc này tên là Trúc Cơ Thiên, là đan dược mà Trúc Cơ trung kỳ hay thậm chí hậu kỳ đều có thể sử dụng được.
Viên thuốc này có tổng cộng ba bình, mỗi bình sáu hạt, giá
khởi đầu của mỗi bình...” Nam tử trung niên phụ trách bán đấu giá mỉm
cười, gã vừa nói vừa hất tay áo lên, có ba bình thuốc xuất
hiện ở ngay trước mặt. Lúc bột thuốc được mài ra của viên thuốc
này bị gã đệ tử tu hành công pháp Tử Khí Tây Lai nuốt vào,
thì bỗng nhiên toàn bộ phòng đấu giá lại có một giây yên tĩnh.
Nhưng chỉ yên tĩnh được trong khoảnh khắc, lại lập tức nổi lên
những tiếng ông minh.
“Viên thuốc này...”
“Lại đạt đến bốn thành rưỡi dược hiệu!!”
“Đây không phải là Trúc Cơ Thiên bình thường. Lệ Đào Đan Sư này
là ngườithế nào, mà lại có thể luyện chế ra đan dược gần bằng
Chủ Lô!”
“Cách phối hợp dược thảo của viên thuốc này chắc chắn là
có chỗ khác thường!!” Trong mười vạn tu sĩ ở trong phòng đấu giá
này, đương nhiên là cũng có ngừời hiểu rõ về đan đạo, nên lập
tức đã nhìn ra được manh mối từ trên người của tên đệ tử tu hành
công pháp Tử Khí Tây Lai này, đã nhận ra viên thuốc này có chỗ
kỳ dị.
Mà ngay cả nam tử trung niên phụ trách bán đấu giá cũng khẽ giật mình, sau đó cúi đầu nhìn cẩn thận ba bình đan dược.
Ánh mắt của Mạnh Hạo cũng tập trung vào ba bình đan dược kia.
Một lúc lâu sau, Mạnh Hạo mỉm cười. Hắn cùng Tiểu Bàn Tử là chỗ
quen biết, lúc Lệ Đào luyện chế bình Trúc Cơ Thiên này, thì đã
từng tìm Mạnh Hạo cùng nghiên cứu thảo luận đan đạo. Sau đó Mạnh Hạo đã đưa ra một it biến hóa phối hợp thảo mộc. Có thể nói
rằng lò Trúc Cơ Thiên này là nhờ có sự tương trợ của Mạnh Hạo
mà Lệ Đào mới luyện chế ra, mà lại là đan dược tốt nhất gã luyện chế được từ trước tới nay.
“Cái lô Trúc Cơ Thiên này, từ nay về sau ta sẽ không đi hỏi
nữa. Tuy nhiên nếu dựa theo biến hóa theo như lời ta nói lúc
đầu thì chỉ có thể luyện chế ra được bốn thành dược hiệu. Nhưng
hôm nay lại nhiều ra nửa thành. Vậy là đan đạo tạo nghệ của
Tiểu Bàn Tử lại tái tiến một bước dài rồi.” Mạnh Hạo khẽ nói ở
trong lòng. Ánh mắt hắn đảo qua toàn trường. Sau khi thấy được
lửa nóng trong mắt những người ở nơi đây thì khẽ cười.
Trong túi trữ vật của hắn còn có mấy hạt Trúc Cơ Thiên do
hắn tự tay luyện chế, đạt tới hơn chín thành dược hiệu. Nếu
mấy hạt đan dược này mà đặt ở trên đấu giá hội thì tất sẽ
nhấc lên một hồi phong bạo.
“Không biết Nhập Ma Đan của ta thì sẽ như thế nào...” Trong
lòng Mạnh Hạo cực kỳ chờ mong. Bởi vì hắn luyện chế Nhập Ma Đan,
đã hao phí tinh lực vượt qua lúc luyện chế Trúc Cơ Thiên không
biết bao nhiêu lần.
Đó mới là một lần luyện đan đỉnh phong chân chính về mặt ý nghĩa của hắn.
Ba bình đan dược này không phải là bán riêng từng cái, mà là cả ba bình. Giá thấp nhất là hai mươi vạn linh thạch. nam tử
trung niên phụ trách bán đấu giá mở miệng cười. Gã có thể đoán
trước được, ba bình đan dược này sợ là sẽ nhấc lên một cái giá
cao ngất trong lần đấu giá hôm nay.
Thậm chí nó vô cùng có khả năng chính là Đan Vương trong lần đấu giá này, mà cái tên Lệ Đào cũng theo đó mà quật khởi,
dương danh Nam Vực.
Tất cả những điều này, chỉ vì Lệ Đào không phải Chủ Lô mà
lại luyện chế ra đan dược tiếp cận vô hạn Chủ Lô. Như vậy, tất
nhiên là cách phối hợp dược thảo ở trong viên đan dược này là
do y tự nghĩ ra. Loại phối hợp này chính là chỗ mấu chốt để
một Đan Sư trưởng thành trở thành Chủ Lô.
Bất kỳ một Đan Sư nào mà muốn trở thành Chủ Lô, thì đều cần phải có được loại phối hợp dược thảo chỉ thuộc về bản thân
như thế này, dùng đó để vượt xa các Đan Sư khác mà tiến quân
vào Chủ Lô.
Mà sự phối hợp như vậy, thì giá trị của nó còn vượt xa
đan dược, một khi nó xuất hiện ở trong đan phách, vậy thì lập tức
đưa tới oanh động, sẽ bị người ta dùng giá cao mua đi để nghiên
cứu.
Dù sao một khi Đan Sư trở thành Chủ Lô thì sẽ học được cách
ẩn đan, khiến cho điểm then chốt ở trong đan dược bị che giấu
hỗn loạn, làm cho người ta dù có đạt được thì cũng rất khó mà nghiên cứu ra.
Chỉ có Đan Sư lúc luyện chế đan dược không ẩn đan, cho nên mới
có thể bị nghiên cứu. Việc này Đan Đông nhất mạch tự nhiên là
biết, nhưng cũng không ngăn cản*, nếu như có bản lĩnh thì tự
nhiên có thể đi nghiên cứu.
Dù sao thì loại sự tình sửa mái nhà dột như thế này cũng
không phải lần đan phách nào cũng có, có thể nói rằng trong mấy
chục lần đan phách cũng khó mà có một lần. Do đó, có thể tưởng
tượng được giá trị của viên đan dược này!
Mà Đan Đông nhất mạch tự nhiên là có khí lượng của bọn họ.
Đã mang ra đấu giá thì tuyệt đối sẽ không che giấu. Bởi vì Đan Đông nhất mạch, không quan tâm tới việc bị ngTiểu Bàn Tử nghiên
cứu.
“Ba mươi vạn linh thạch!”
“Năm mươi vạn linh thạch. Ba bình Trúc Cơ Thiên này lão phu
nhất định phải có được!” Lập tức từng âm thanh ra giá thi nhau
nổi lên. Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, Trúc Cơ Thiên bốn thành rưỡi dược hiệu mà đã nóng như thế này thì đối với đan dược của
mình hắn lại càng thêm mong đợi.