Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 228: Lá Rụng Tuy Đẹp, Chỉ Sống Một Mùa


trướctiếp

Vào giây phút này, có tiếng cười truyền đến. Bốn gã thiên kiêu của Tử Khí nhất mạch kia đã đi xuyên qua đám đông, cũng không thèm nhìn Lưu Ngôn Binh, mà đi thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

“Phương Đan Sư, tại hạ lúc trước vẫn muốn bái kiến. Hôm nay gặp nhau, kính xin Phương Đan Sư cho chút tình mọn, để tại hạ làm chủ, vừa vặn cùng ngồi uống rượu ngắm trăng có được hay không.”

“Ha ha, Từ sư huynh đoạt trước ta một bước rồi. Đan đạo tạo nghệ của Phương Đan Sư đã truyền khắp tông môn. Ngày hôm nay vô tình gặp được, có thể để cho sư đệ cùng tham gia mở tiệc chiêu đãi Phương Đan Sư hay không?”

“Phương Đan Sư, lò đan dược kia của ta không cần phải vội. Lúc nào Phương Đan Sư rảnh rỗi thì luyện cũng được. Hôm nay nói gì thì nói, ngươi cũng không thể cứ như vậy rời đi a. Chúng ta có lòng muốn bái kiến ngươi, thế nhưng Bạch Vân Lai sư đệ lại không biết.”

Bốn gã thiên kiêu của Tử Khí nhất mạch ở chỗ này, vừa cười nói vừa tiến đến gần Mạnh Hạo, ôm quyền cúi đầu, thần sắc rất là chân thành và khách khí.

Về phần bọn người Lưu Ngôn Binh, thì bọn hắn căn bản là không thèm để ý tới. So với Phương Mộc, coi như là Lưu Ngôn Binh có lão tổ ở trong tông môn, nhưng địa vị của đan sư, huống chi lại là đan sư có tương lai bất khả hạn lượng như Phương Mộc này. Đặc biệt, đây lại là một đan sư dám dùng cấm đan lệnh... Tự nhiên liền biết được cao thấp.

Trong cả ngàn đan sư, có người cả đời cũng không dùng cấm đan lệnh một lần, nếu có thì cũng là vạn bất đắc dĩ mới sử dụng, đương nhiên là có chỗ băn khoăn. Dù sao không phải ai cũng có tính cách quyết đoán. Nhưng Phương Mộc ở trước mắt này, lại có thể sử dụng quả quyết như thế. Vì vậy mà đã hình thành nên uy hiếp, trong chốc lát đã bao phủ tâm thần của tất cả mọi người.

Giờ phút này, còn có những tên đt nội môn khác đi theo bốn gã thiên kiêu này đang túm tụm vây quanh ở bốn phía Mạnh Hạo. Cả đám đều mỉm cười nhìn về phía Mạnh Hạo. Dù bọn họ thấy tu vi của Mạnh Hạo cũng không phải là Trúc Cơ, nhưng cũng đều mang theo khách khí.

Mạnh Hạo mỉm cười, hướng về phía mọi người ôm quyền cúi đầu, thoái thác một phen. Nhưng trước thịnh tình không thể chối từ của mọi người, hắn đành gật đầu, đi theo mọi người về hướng xa xa. Một đường nói cười vui vẻ, Bạch Vân Lai ở phía sau cũng trò chuyện vui vẻ với mấy đt nội môn, rất là hòa hợp.

Ở trên quảng trường, sắc mặt Lưu Ngôn Binh trắng bệch, trong đầu ong ong, hai mắt lộ ra mờ mịt cùng với tuyệt vọng. Nguyên một đám tu sĩ xung quanh dùng những ánh mắt khác nhau đều nhìn về phía gã. Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo chưa đi xa ở phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, ôm quyền hướng về những tu sĩ đang đứng ở trên quảng trường.

“Chư vị đạo hữu đồng tông có thể nguyện cùng một chỗ hay không?”

Lời Mạnh Hạo vừa nói ra, ánh mắt của bốn gã thiên kiêu bên cạnh hắn đều chớp động. Cả đám đều liếc nhìn Mạnh Hạo đầy thâm ý, sau đó cũng quay đầu lại cười mời.

Kể từ đó, những đệ tử nội môn ở trên quảng trường kia, cả đám lập tức trở nên phấn khích, vội vã đi tới gần. Sau khi ôm quyền với nhau, cả đám hơn mười người, mang theo tiếng cười cùng nhau đi xa.

Mạnh Hạo ở trong đó, như hạo nguyệt bị tinh tú vây quanh, nói cười vui vẻ.

Trên quảng trường lớn như vậy, hôm nay chỉ còn lại đám người Lưu Ngôn Binh. Cả đám sắc mặt đều khó coi, nhất là khi bọn họ nhìn về phía Lưu Ngôn Binh, đều mang theo bi phẫn.

Từ đó về sau, Mạnh Hạo cũng không phải là cả ngày luyện đan, mà thường xuyên đi tới sơn cốc của Tử Khí nhất mạch. Lâu ngày, người nhận biết hắn càng lúc càng nhiều, vô hình khiến cho danh tiếng của Mạnh Hạo ở trong Tử Khí nhất mạch lại càng thêm quật khởi.

Tương tự như vậy, đối với các đan sư khác, Mạnh Hạo cũng dành ra thời gian đi bái phỏng từng người, cùng nhau kiểm chứng đan đạo của nhau, trao đổi tâm đắc, khiến cho mỗi người đều có thu hoạch riêng, dần dần nảy sinh ra một đám người quen.

Mà Lưu Ngôn Binh, lại khổ sở phát hiện ra sự khủng bố của cấm đan lệnh. Trước kia, một ít đan sư có thể giúp gã luyện đan, thì hôm nay nhìn thấy gã lại trực tiếp bỏ qua. Mặc kệ cho gã có trả một cái giá lớn như thế nào đi chăng nữa, thì cũng đều không có bất kỳ một đan sư nào luyện đan cho gã.

Ngoài ra, bên cạnh gã, vốn là có một số bằng hữu thân thiết, cũng đều chậm rãi gây bất hòa.

Thậm chí gã còn đi tìm lão tổ của gã, nhưng lại bị lão nghiêm khắc quát tháo đuổi ra ngoài. Bởi vì đan sư ở Tử Vận Tông vốn là không thể đắc tội, nhất là cấm đan lệnh vừa ra đã ngay lập tức truyền khắp toàn bộ Tử Vận Tông. Mà trong lòng lão tổ của gã cũng biết, Đan Đông nhất mạch kinh khủng nhất không phải là đan đạo, mà là cực kỳ bao che khuyết điểm!

Cái loại trình độ bao che khuyết điểm này, từ cấm đan lệnh đã có thể thấy được một ít!

Đan Đông nhất mạch, từ trên xuống dưới, có thể có nội đấu, có thể tỉ thí với nhau. Nhưng chỉ khi nào xuất hiện người ngoài dám làm nhục, thì dù là đan sư có cừu oán với nhau, cũng đều phải nhất trí đối ngoại. Bởi vì đan sư không thể nhục, không thể đắc tội. Đây là luật thép của Đan Đông nhất mạch!

Cũng bởi vì điều này mà có cấm đan lệnh.

Có lẽ là ở bên ngoài, nếu đắc tội một cái đan sư không phải Đan Đông nhất mạch thì cũng sẽ không có gì, những đan sư khác cũng sẽ không tham dự vào. Nhưng đã ở trong Đan Đông nhất mạch, đắc tội một đan sư, chẳng khác nào đắc tội tất cả đan sư.

Có lẽ quả thật là có chút không giảng đạo lý, nhưng chính vì loại không nói đạo lý này, mới khiến cho đan sư của Đan Đông nhất mạch, vô luận là ở trong tông môn hay là ở bên ngoài, đều được người khác cực kỳ tôn trọng.

Đắc tội một người, tương đương với đắc tội tất cả. Mức độ nghiêm trọng của việc này, rất ít người có thể thừa nhận nổi.

Tương tự như vậy, nếu có người đắc tội một đan sư khác, thì như vậy Mạnh Hạo cũng không có khả năng làm khác người. Bởi vì, thân là đan sư, điều đầu tiên phải duy trì, chính là cái xưng hô đan sư này.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua. Mỗi ngày Mạnh Hạo lại luyện ba lô đan dược. Kể từ đó, trước kia có một ít đan sư nội tâm có không cam lòng, thì bây giờ cũng đã giảm đi rất nhiều.

Dù sao Tử Khí nhất mạch có hơn một vạn đệ tử nội môn, tìm đan sư luyện đan đã trở thành quy tắc. Chỉ cần không phải một người độc chiếm thì cũng sẽ không khiến cho quá nhiều người bất mãn.

Hơn nữa Mạnh Hạo bái phỏng rất nhiều người, lời nói hay cử chỉ đều làm cho người ta như tắm gió xuân, vì thế mà một lần nữa lại hóa giải đi nhưng tâm tình này, khiến cho đan sư của Đan Đông nhất mạch dần dần đều đã tiếp nhận Mạnh Hạo.

Mà Mạnh Hạo cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Ngoại trừ mỗi ngày luyện ba lô ra, thì một mặt là đi ra ngoài nộp đan dược cho tông môn, một mặt khác là dùng Trúc Cơ Thiên chậm rãi gia tăng tu vi của mình.

Mấy tháng sau, vào một đêm khuya, vẻ mặt Mạnh Hạo rất nghiêm túc. Hắn đang khoanh chân ngồi trong động phủ, nhìn qua ba bình Trúc Cơ Thiên đặt ở trước mặt. Sau khi trầm mặc một lát, thì trong mắt của hắn lóe lên tia sáng.

“Tòa đạo đài thứ sáu, hôm nay phải mở ra!” Mạnh Hạo thở sâu. Hôm nay tòa đạo đài thứ sáu trong cơ thể hắn đã ngưng tụ được hơn chín thành. Một thành cuối cùng, bởi vì có loại lực cắn nuốt này tồn tại, làm cho Mạnh Hạo phải chuẩn bị rất lâu. Cho đến khi hắn cho là đã ổn thỏa, mới quyết định mở ra.

Hai mắt của hắn lộ ra chấp nhất, lấy ra Trúc Cơ Thiên nuốt vào rồi nhắm mắt lại. Trong chớp mắt này, ở trong thân thể, tòa đạo đài thứ sáu ầm ầm ngưng tụ. Trên người Mạnh Hạo dần dần tràn ngập kim quang, bên ngoài những tia sáng này lại càng có từng trận phù văn lấp lánh. Nhưng khi nó vừa mới xuất hiện, thì có một âm thanh nói không ngừng ở một bên truyền ra.

“Ba tên ác bá, ba tên ác bá. Ít hơn ba cái đều không được!” Truyền ra âm thanh này chính là Bì Đống vừa mới thức tỉnh. Nó vừa nói, vừa hướng về chỗ Mạnh Hạo thổi vào một hơi.

Ngụm khí này vừa nhổ ra, lập tức đem kim quang bên ngoài thân thể của Mạnh Hạo hoàn toàn che giấu, thậm chí còn đem khí tức hoàn mỹ Trúc Cơ của Mạnh Hạo hóa thành bình thường, khiến cho cả Tử Vận Tông đều không thể phát giác ra.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới sáng sớm, thân hình Mạnh Hạo chợt rung mạnh một cái. Da thịt toàn thân lập tức khô quắt, một lực hút khổng lồ trong phút chốc bạo phát đi ra, giống như đã bị đói khát vài vạn năm, muốn lập tức thôn phệ thân thể và cả linh hồn của Mạnh Hạo.

Nhưng Mạnh Hạo đã sớm chuẩn bị, nháy mắt khi cái lực hút này vừa truyền ra, thì hắn lập tức bóp chặt mấy bình thuốc ở trước mặt. Mấy bình Trúc Cơ Thiên này là do hắm dùng toàn bộ tinh lực luyện chế, có hơn chín phần dược hiệu, bị hắn một ngụm nuốt vào không ít.

Một mạch cho tới tận buổi trưa, hai mắt Mạnh Hạo bỗng chớp một cái, có ánh sáng chói lòa chợt lóe lên. Hắn vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ cũ, thoạt nhìn thì không hề khác so với lúc trước, chỉ gầy đi một chút mà thôi. Nhưng ở trong cơ thể của hắn thì lại như đang có mưa to gió lớn. Từng trận tu vi ba động kinh người đang không ngừng khuếch tán ra ngoài, nhưng từng cái từng cái đều bị Bì Đống che giấu.

Tòa hoàn mỹ đạo đài thứ sáu đã ngưng tụ ra. Lúc này, Mạnh Hạo thở sâu, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Không bao lâu lại mở ra, trong mắt đã không còn tinh mang, mà là ánh mắt bình tĩnh. Chỉ là ánh mắt bình tĩnh này lại như đang ẩn chứa tia sáng kỳ dị nào đó, tia sáng này là tu ra sự tự tin!

Sáu tòa hoàn mỹ đạo đài, Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong. Nếu lại mở ra một tòa đạo đài, Mạnh Hạo liền có thể bước vào Trúc Cơ hậu kỳ! Một khi bước vào Trúc Cơ hậu kỳ, thì ngay cả Vô Hạ Trúc Cơ đạo tử cũng không có tư cách xuất thủ ở trước mặt Mạnh Hạo. Bởi vì đạo đài của bọn họ, đã bị nghiền ép run rẩy.

Mặc dù hiện tại Mạnh Hạo mới có sáu tòa đạo đài, nhưng diệt sát đạo tử, cũng không phải là nói chơi.

Về phần cái gọi là thiên kiêu, ở trước mặt Mạnh Hạo giống như là con sâu cái kiến, diệt sát dễ như trở bàn tay.

“Hoàn mỹ Trúc Cơ, bá đạo đến cực điểm...” Mạnh Hạo nhẹ giọng tự nói. Trong mắt của hắn càng có chờ mong. Hắn chờ mong một khắc mình mở ra chín tòa đạo đài, trở thành hoàn mỹ Trúc Cơ đại viên mãn.

“Ba tên ác bá!” Âm thanh của Bì Đống truyền đến. Nhoáng một cái, nó đã xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, trừng to mắt, nhảy dựng lên, lớn tiếng nói.

Từ sau khi lột da, Bì Đống này đã không còn biến thành chim anh vũ nữa, mà giữ nguyên bộ dáng cũ.

“Ba tên ác bá, một cái cũng không ít!” Mạnh Hạo liền vội chém đinh chặt sắt mở miệng.

Lúc này Bì Đống mới thỏa mãn, hà hơi một cái, nói phải đi tìm Lý gia lão tổ đàm luận thoáng một phát về chủ đề có liên quan đến việc nghỉ trưa, thân hình nhoáng một cái đã biến mất ở trong túi càn khôn của Mạnh Hạo.

Thấy Bì Đống rời đi, Mạnh Hạo đứng dậy đẩy ra cánh cửa động phủ. Ánh mặt trời buổi trưa rọi xuống sáng ngời, Mạnh Hạo thở sâu, lúc này đang là đầu xuân, nhưng nơi đây không có tuyết giống như nước Triệu. Mùa đông ở Tử Vận Tông không có tuyết.

Mạnh Hạo yên lặng nhìn phía chân trời xa, nghĩ tới thời gian mình ở Tử Vận Tông này cũng được hơn ba năm rồi. Thậm chí nếu cẩn thận tính toán, thì không sai biệt lắm cũng sắp được tròn bốn năm.

“Thời gian trôi qua thật nhanh...” Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào. Từ lúc tu hành đến nay, cảm giác về thời gian trôi qua của hắn đã không còn giống với người phàm.

Trong trầm mặc, hắn nghĩ tới Trần Phàm, nghĩ tới Hứa Thanh, nghĩ tới Tiểu Bàn Tử. Từng cảnh tượng, từng bóng hình hiện ra ở trong đầu hắn. Hắn biết rõ bọn họ đang ở đâu, nhưng bọn họ... Không biết hắn ở phương nào.

Hôm nay ở tại Nam Vực, danh tiếng của Mạnh Hạo giống như là đã trở thành dĩ vãng, có rất ít người nhắc tới, đã nhanh bị người ta quên lãng. Phong ba năm đó, theo bốn năm thời gian, cũng đã dần dần tiêu tán.

“Nhân sinh như giấc mộng. Lá rụng tuy đẹp, cũng chỉ sống một mùa... “Mạnh Hạo nhìn chồi non của cây cối ở phía xa, cười vui vẻ. Hắn ưa thích cái thân phận Phương Mộc này, ưa thích Đan Đông nhất mạch giống như là học phủ này. Giờ phút này, hắn nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay có nhiều thêm một cái ngọc giản.

Ngọc giản này là do Lý gia lão tổ vì cầu xin chuyện Bì Đống mà lạc ấn đưa ra, trong đó có ghi chép một bộ công pháp hạch tâm của Lý gia.

Ngô Ý Quyết.


trướctiếp