Nghe thấy tiếng Mạnh Hạo, Bạch Vân Lai sửng sốt
quay đầu lại nhìn. Hắn thấy từ sau hòn non bộ không xa, Mạnh Hạo đang
chậm rãi đi tới, mặt không đổi sắc.
Vừa nhìn thấy, trong lòng Bạch Vân Lai kích động nhưng lại thấy hơi
xấu hổ. Hắn cảm thấy để Mạnh Hạo biết được việc này thật không có gì
tốt, nhưng thấy ánh mắt Mạnh Hạo nhìn mình đầy tán thưởng thì hắn thấy
yên tâm.
Ánh mắt của Mạnh Hạo làm Bạch Vân Lai hít thở thật sâu, biết rằng Mạnh Hạo đã hiểu mọi việc.
Mạnh Hạo xuất hiện liền thu hút ánh nhìn của đám người xung quanh đó. Không ai biết người này là ai. Dù là đệ tử bình thường hay đám thiên
kiêu của Tử Khí nhất mạch đều nhìn Mạnh Hạo bằng ánh nhìn lạ lẫm.
“Ai cho ngươi dừng lại? Hay để cho Lưu mỗ giúp ngươi phế đi cánh tay
đó?” Thanh niên họ Lưu đứng trước người Bạch Vân Lai khinh miệt hô lên.
Hắn tất nhiên nhìn thấy Mạnh Hạo nhưng đây là địa phận của Tử Khí nhất
mạch, bình thường không mấy khi có đan sư đi tới nơi này. Đa phần những
đan sư có địa vị trong tông môn thì hắn đều đã quen biết.
Phía sau thanh niên họ Lưu này còn có mấy người nữa, lúc này đều cười lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.
“Bạch Vân Lai, ta tới rồi đây.” Mạnh Hạo không nhìn thanh niên họ
Lưu, cũng không để ý tới đám đệ tử vây quanh hắn. Loại người như bọn này Mạnh Hạo đã thấy nhiều rồi. Thiên kiêu cũng có, đạo tử cũng có. Với
thân phận Mạnh Hạo bây giờ thì đám người này chỉ là đất cát mà thôi. Căn bản Mạnh Hạo không hề để ý tới chúng.
Bạch Vân Lai bước nhanh mấy bước về phía Mạnh Hạo. Thân hình hắn vừa
động, thanh niên họ Lưu hừ lạnh, tay phải hóa thành trảo trộp tới bả vai Bạch Vân Lai.
“Lưu mỗ cho phép ngươi tự phế, còn chưa cho phép ngươi rời đi.” Dứt
lời, bàn tay đã phóng tới sát bả vai Bạch Vân Lai. Thần sắc Mạnh Hạo
đang bình tĩnh, chợt quét ánh mắt như có điện xẹt liếc về phía thanh
niên họ Lưu.
Tia nhìn như sấm sét giữa trời quang mang theo lôi đình cuồn cuộn
khiến thanh niên họ Lưu biến sắc. Hắn cảm giác không phải là Mạnh Hạo
đang nhìn mình mà giống như có một cự thú mang theo khí phách vô hình
đang muốn thôn phệ hắn khiến bàn tay hắn khựng lại. Bạch Vân Lai thừa
thế tiến sát tới bên người Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thu ánh mắt, quay người mang Bạch Vân Lai muốn rời đi. Tu vi hiện giờ của hắn, địa vị của hắn cách biệt quá xa so với đám đệ tử Tử
Vận Tông này, nhưng hắn không muốn khoe khoang gì.
Biểu hiện vừa rồi của Mạnh Hạo, trừ thanh niên họ Lưu ra, không có ai thực sự cảm giác được. Đám người đi theo thanh niên họ Lưu có nhận thấy ánh mắt vừa rồi của Mạnh Hạo nhưng chỉ cảm thấy nó rất lăng lệ, mãnh
liệt mà thôi, nhưng ánh mắt ấy không để lại dư chấn lớn trong lòng bọn
chúng. Duy có bốn tên đệ tử thiên kiêu của Tử Khí nhất mạch ở trong bốn
lầu các gần đó là nhận ra, sắc mặt biến hóa thành ngưng trọng xen lẫn
nghi hoặc. Đám tu sĩ đi theo bốn người này cũng giống những người đi
theo tu sĩ họ Lưu, hoàn toàn không nhận ra có gì đặc biệt.
“Tử Khí nhất mạch là nơi các ngươi muốn tới thì tới, nói đi là đi hay sao?”
“Đứng lại! Vừa rồi Lưu sư huynh đã nhắc tới quy củ, tên Bạch Vân Lai kia không thể rời đi được.”
“Uy phong thật lớn nhỉ? Dẫu ngươi là đan sư nhưng có thể cứ thế mà bỏ qua tất cả đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch ở đây hay sao?” Đám tu sĩ đi theo thanh niên họ Lưu đồng loạt nhảy ra ngăn cản Mạnh Hạo, ánh mắt
bất thiện.
“Ngươi có thể rời đi, nhưng tên Bạch Vân Lai này bất kính với ta, nếu không tự phạt thì còn gì thể diện đệ tử Tử Khí nhất mạch chúng ta!”
Thanh niên họ Lưu hít sâu, bước ra mấy bước rồi lạnh lùng nói. Hắn đã có phần e dè Mạnh Hạo nên lời nói đã bớt đi phần nào khí thế, nhưng ý đồ
vẫn muốn dây dưa thì còn chưa mất.
Sắc mặt Bạch Vân Lai trắng bệch, tia phẫn nộ trong mắt đã bị đè ép
xuống. Hắn biết Mạnh Hạo (Phương Mộc) tuy là đan sư nhưng nơi này đệ tử
nội môn Tử Khí nhất mạch nhiều như thế, sợ là không dễ xử lý. Bàn tay
hắn bị phế cũng không sao, hắn thực sự không muốn vì chuyện này lại liên lụy tới Phương Mộc.
Nhưng hắn vừa dừng bước chân, Mạnh Hạo đã xoay người lại.
“Kẻ này là ai?” Mạnh Hạo nhàn nhạt hỏi.
“Hắn là đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch, Lưu Ngôn Bình. Hắn…”, Bạch Vân Lai nhỏ giọng nói với Mạnh Hạo.
“Từ nay về sau, tên Lưu Ngôn Bình này có nhờ luyện đan ta cũng sẽ không tiếp.” Mạnh Hạo gật đầu, bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra liền khiến đám đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch giật mình. Có không ít người nhanh nhạy đã nhìn ra điều gì đó ẩn dấu phía
sau.
Đám thiên kiêu trong mấy lầu các cũng lóe tinh quang trong mắt. Có người đã bước vài bước ra ngoài sảnh lầu.
“Không những chỉ có Lưu Ngôn Bình, mấy người phía sau kia sau này cần đan dược ta cũng đều không tiếp.” Mạnh Hạo nói tiếp. Bạch Vân Lai đứng
cạnh hắn chấn động tinh thần nhưng vẫn gật đầu.
Lưu Ngôn Bình nghe xong thì biến sắc. Hắn nhìn về phía Mạnh Hạo bằng
ánh mắt không dám tin. Tới lúc này hắn vẫn không biết rõ thân phận của
Mạnh Hạo, chỉ thấy người này chắc chắn khó mà tu hành đạt tới Trúc Cơ
được.
Thế gian thường không thiếu những kẻ ngu dốt. Một thanh niên đứng cạnh Lưu Ngôn Bình bỗng cười nói.
“Ngươi là ai? Chúng ta đâu cần nhờ ngươi đi luyện đan? Ngươi không sợ nói khoác quá sẽ bị gãy lưỡi hay sao? Ngươi dựa vào cái gì mà dám mở
miệng nói vậy?”
“Chỉ bằng vào thân phận Phương Mộc của ta.” Mạnh Hạo bình tĩnh đáp.
Tên thanh niên vừa đứng ra chợt sững người, hai mắt mở lớn không dám
tin.
“Phương…, Phương Mộc…”
Cùng lúc ấy, Lưu Ngôn Bình và mấy người khác đều biến sắc, đồng loạt
nhìn Mạnh Hạo. Không chỉ bọn hắn, cả đám đệ tử thiên kiêu nghe thấy lời
hắn nói cũng đồng loạt há miệng trợn mắt, nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt khó tin. Không gian nơi này bỗng trở nên yên tĩnh.
Danh tiếng của Phương Mộc vang khắp Tử Vận Tông đã mấy tháng nay,
không có mấy người không biết. Thậm chí nguyên nhân gây ra chuyện hôm
nay cũng là có liên quan tới người này.
Đối với tất cả bọn họ, những gì Mạnh Hạo vừa nói ra chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai.
Lưu Ngôn Bình biến sắc. Đám người đi theo phía sau chấn động, trong
lòng vô cùng lo lắng. Chuyện giáo huấn, chèn ép Bạch Vân Lai là do bọn
họ tình nguyện. Dù sao Bạch Vân Lai cũng chỉ là một tên dược đồng, nhưng Phương Mộc đan sư đứng trước mặt này bọn họ không dám đắc tội. Cả đám
vội vàng tiến lên, định bụng giải thích thì Mạnh Hạo đã quay người.
Trước mặt đám đệ tử nội môn này, hắn chẳng có gì muốn nói, càng không có hứng thú quan tâm dù là thân phận, địa vị hay tu vi của chúng. Hai
bên đã bất đồng, hắn không muốn lãng phí thời gian. Bạch Vân Lai vội đi
theo sau. Bốn tên đệ tử trong bốn lầu các gần đó vội đứng dậy, hiển
nhiên là muốn bắt chuyện.
“Thì ra là Phương Mộc! Dù ngươi không luyện đan cho Lưu mỗ, ngươi
tưởng rằng cả Đan Đông nhất mạch này chỉ có ngươi là đan sư thôi sao?
Huống hồ ngươi chỉ có chút tài mọn, vừa mới có được chút danh khí đã
muốn ra oai?” Trong lòng Lưu Ngôn Bình thầm kêu khổ, nhưng đâm lao thì
phải theo lao. Hắn không thể dễ dàng bỏ qua được, dù sao cũng phải lấy
về chút ít mặt mũi.
Mạnh Hạo cười lạnh nhìn đối phương. Hắn dừng lại, hướng ánh mắt
nghiêm túc nhìn Lưu Ngôn Bình. Nếu người này không mở miệng, hôm nay hắn cũng không cố chấp làm gì, nhưng kẻ này kiên quyết không buông tay làm
hắn không còn kiêng nể gì nữa.
“Phương Mỗ chỉ là một trong cả ngàn người tcủa Đan Đông nhất mạch,
tài luyện đan cũng không thể so sánh với người khác, cho nên sau này, dù là những người thân cận với ngươi ta cũng sẽ không luyện đan cho.” Mạnh Hạo lãnh đạm trả lời. Đám người đi theo Lưu Ngôn Bình nghe thế thì đồng loạt lui lại, giống như muốn nói bọn chúng không hề có chút quan hệ nào với thanh niên họ Lưu trước mắt.
Mấy người trước đó có giao tình rất tốt với Lưu Ngôn Bình cũng ra vẻ
chần chừ. Mạnh Hạo dẫu sao cũng là một đan sư, đắc tội với người có địa
vị như thế thật không đáng.
“Nếu Phương mỗ luyện đan cho người khác, lại bị ngươi trục lợi thì
cũng bằng thừa.” Mạnh Hạo tiếp tục nói, âm thanh không nhanh không chậm
nhưng khiến tất cả mọi người có mặt đều nín thở.
Hàm nghĩa của mấy lời này mang theo khí thế thật bá đạo. Khí thế ấy đang thực sự làm nên thân phận của một đan sư!
Không thể nào đắc tội!
“Mặt khác, ngươi đã đắc tội với ta…”, giọng nói Mạnh Hạo càng lạnh
như băng. Hắn không để ý nếu chuyện này chỉ là vấn đề cá nhân, nhưng hắn bất mãn vì loại chuyện này lại rơi trên người có thân phận đan sư như
hắn. Địa vị ấy cao quý thế nào, đám đui mù đi theo Lưu Ngôn Bình lại dám bất mãn? Oán trách?
“Cho nên, trong vòng trăm năm nữa, sẽ không có bất kỳ đan sư nào ra
tay luyện đan cho ngươi!” Mạnh Hạo nói xong, tay phải chậm rãi đưa lên.
Trong tay hắn xuất hiện một lệnh bài màu trắng. Cái tên Lưu Ngôn Bình
nhanh chóng được in dấu ở trên ấy.
Lệnh bài này, chính là lệnh bài có uy quyền lớn nhất tại Tử Vận Tông – Cấm Đan lệnh!
Danh tự của Lưu Ngôn Bình vừa được lưu trên lệnh bài, tất cả đệ tử Tử Khí nhất mạch đều nhận ra lệnh bài này, đồng thời toàn bộ đan sư của
Đan Đông nhất mạch đều phát hiện ra, cầm Cấm Đan lệnh lên xem xét. Lúc
trước vốn chỉ có tên mười ba người, hiện giờ đã thành mười bốn. Cái tên
mời nhất xuất hiện trên đó là tên Lưu Ngôn Bình!
Cả quảng trường yên lặng như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung trên lệnh bài trong tay tay Mạnh Hạo. Đám đệ tử thiên kiêu trong mấy lầu các chấn động.
“Đây…, đây là Cấm Đan lệnh!” Có người nhanh chóng nhận ra tấm lệnh
bài này, nghẹn ngào hô lên, trong giọng nói có thêm phần hoảng sợ.
“Cấm Đan lệnh! Phương Mộc đan sư đã sử dụng Cấm Đan lệnh!”
“Tên Lưu Ngôn Bình này xong rồi! Dù là tiền nhân của hắn cũng không có cách nào hủy bỏ tên hắn lưu trên tấm lệnh bài này.”
“Cấm Đan lệnh đã xuất ra, trong vòng trăm năm sẽ không có bất kỳ đan
sư nào vì hắn mà luyện đan. Như thế có khác gì chặn đường tu hành của
hắn? Phương đan sư thật sự đã dùng tới lệnh bài này…”
Tiếng nghị luận chợt nổi lên bốn phía. Mạnh Hạo vẫn đứng đó, vẻ mặt
bình tĩnh. Bạch Vân Lai đứng cạnh hắn đang không ngừng run rẩy, trong
lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Hắn thấy mình có thể vì người trước
mặt này mà không tiếc cả mạng sống.
Người ta vì mình như thế, chỉ có dùng tính mạng để báo đáp mà thôi!
Sắc mặt Lưu Ngôn Bình đã hoàn toàn biến đổi trở nên đỏ ửng, toàn thân run rẩy. Hắn nghĩ tới sự đáng sợ của Cấm Đan lệnh, nghĩ tới hậu quả
mình phải gánh chịu, ánh mắt hắn tràn ngập tuyệt vọng.
Hắn không ngờ, vì Cấm Đan lệnh chỉ có hiệu quả hai lần trong suốt cả
đời một vị đan sư, nếu không phải việc bất đắc dĩ, đan sư bình thường sẽ không dễ dàng sử dụng tới nó.
Nhưng Phương Mộc trước mắt này lại dùng nó với mình! Ánh mắt Lưu Ngôn Bình trở nên vô thần, đầu óc choáng váng.
“Phương đan sư…, ta…”.
Trái tim Lưu Ngôn Bình run rẩy. Hắn đã phải trả một cái giá quá lớn.
Hắn biết rằng lão tổ hắn cũng không thể giúp gì, trong lòng dâng lên nỗi hối hận cực độ. Nếu có thể đảo ngược thời gian, hắn tuyệt đối không dám đắc tội với người này. Lúc này hắn vô cùng hoảng sợ, lắp bắp muốn nói
gì đó mà không thành.