Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 207: Động Phủ Này Không Tệ


trướctiếp

Ánh mắt của gã đại hán có khuôn mặt vuông vức đảo qua thân hình của Mạnh Hạo, lộ ra nụ cười. Chỉ là nụ cười này dù nhìn như thế nào đều thấy có chút dữ tợn, giống như đang nhìn một chú dê nhỏ không có chút lực giãy dụa nào.

Trong ba người, trung niên cầm cây quạt, thân hình gày gò, mắt lóe lên vẻ gian trá, thì bộ dáng tươi cười thoạt nhìn là người hiền lành nhất. Gã hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền.

“Hoàng mỗ sáng sớm nghe thấy được tiếng chim khách, vẫn luôn nghĩ là hôm nay sẽ có khách quý. Lúc trước nhìn thấy đạo hữu, liền cảm thấy có anh khí đập vào mặt. Nghe ngũ đệ nói như vậy, quả nhiên là người từ trong tông môn đi ra, là thế hệ nhân trung long phượng. Những người như đạo hữu, chúng ta vô cùng kính ngưỡng. Đạo hữu, mời vào động phủ nói chuyện.” Nam tử trung niên này tươi cười ôm quyền.

“Cái này...” Mạnh Hạo giống như là bị tán dương nên có chút ngượng ngùng, vội vàng ôm quyền, nhưng với việc bước vào bên trong động phủ thì lại có chút chần chừ. Tuy nhiên trong lòng hắn lại đang thở dài, thầm nghĩ đối phương nịnh nọt quá giả, nếu đổi lại là mình, sẽ còn nói hay hơn một chút.

“Lão đệ, đã đến nhà rồi. Đến đây, đi vào cùng ca ca. Đã đến nơi này, cũng chính là nhà của mình.” Hai mắt hán từ mặc áo khoác màu vàng lóe lên, trên mặt tươi cười, muốn lôi kéo Mạnh Hạo bước vào trong động phủ.

Trước thịnh tình mời mọc của hán tử mặc áo khoác màu vàng và mấy người vây quanh. Mạnh Hạo có chút chần chừ đi vào trong động phủ. Khi cửa động phủ đóng lại, lập tức ở trước mặt Mạnh Hạo, xuất hiện một mảnh ánh sáng dạ minh châu.

Động phủ này rất rộng rãi, bên trong có chút xa hoa, phần lớn là phòng ở, cũng có phòng luyện đan, thậm chí còn có một dược viên.

“Lão đệ, đây là nhị ca của ta, vị này là tam ca, cuối cùng đây là tứ ca. Ta thì đứng thứ năm , là lão ngũ...” Hán tử mặc áo khoác màu vàng vừa đi vừa giới thiệu, truyền ra tiếng cười cui vẻ cởi mở, nhưng lại âm thầm nháy mắt cho nam tử gian trá là lão nhị kia.

“Xin chào mấy vị đạo hữu.” Mạnh Hạo ôm quyền, vẻ mặt càng thêm xấu hổ, còn ánh mắt thì đảo qua bốn phía quan sát động phủ này. Thần sắc của hắn lộ ra vẻ thỏa mãn, nhất là khi nhìn về những viên dạ minh châu kia thì hai mắt lại càng lộ ra hào quang.

“Mạnh đạo hữu, động phủ này vẫn có thể đi tiếp.” Hoàng gia lão khe phe phẩy cây quạt ở trong tay, vừa cười vừa nói, trên mặt có một vệt khinh miệt mà gã cho rằng người khác không nhìn thấy, giống như là đang đùa bỡn, nhìn qua Mạnh Hạo.

“Không tệ không tệ, động phủ này mọi thứ đều có đủ, mật thất cũng có không ít. Quả thực là khó có được.” Mạnh Hạo tán thưởng tự đáy lòng.

“Nhất là những viên dạ minh châu này lai càng là tuyệt hảo. Hơn nữa ta thấy linh khí nơi đây cũng không ít. Chắc là nơi đây còn có linh tuyền?” Mạnh Hạo kinh ngạc hỏi.

“Đúng là có một linh tuyền, bằng không thì năm người chúng ta cũng không chọn nơi đây làm động phủ.” Hoàng gia lão nhị vừa cười vừa nói, vẻ khinh miệt trên mặt càng rõ ràng hơn. Gã cho rằng, Mạnh Hạo đang chui đầu vào trong hang hổ.

Lão tam lão tứ bên cạnh gã nhìn qua Mạnh Hạo, khóe miệng nhe răng cười càng đậm. Giờ phút này, trong suy nghĩ của bọn hắn, Mạnh Hạo giống như là dê đưa vào miệng sói!

hán tử mặc áo khoác màu vàng cũng đang cười. Gã nhìn túi trữ vật của Mạnh Hạo mà vẻ tươi cười càng thêm sáng lạn. Gã cảm thấy hôm nay vận may của mình rất là sáng chói, thuận tay liền dắt được một con dê béo.

Mạnh Hạo cũng đang cười giống như vậy. Tuy ngại ngùng, nhưng nụ cười kia rất chân thành, rất vui vẻ, động phủ này hắn rất thuận mắt, mấy người kia hắn lại càng thấy dễ nhìn. Trong tiếng cười, mọi người cui vẻ ôm nhau đi vào sâu trong động phủ.

“Đại ca của ta mấy ngày trước tìm được một tên họa sĩ, đang để cho tên họa sĩ kia vẽ tranh, không tiện đi ra. Mạnh đạo hữu, hay là chúng ta đến đó xem?” Hoàng gia lão nhị mở miệng cười, nói xong thì cũng không để cho Mạnh Hạo có cơ hội cự tuyệt, liền trực tiếp đi về hướng trung tâm động phủ. Nơi đó là một vùng trống trải, hào quang dạ minh châu ở bốn phía còn nhiều hơn nữa... Nhất là ở chỗ trên cùng, có một cái ghế ngồi to lớn.

Cái chỗ ngồi này được làm bằng tinh thạch, một đại hán trên dưới năm mươi tuổi, mặc trường bào màu tím, thần sắc uy nghiêm không giận tự uy, trên người lại càng có sát khí tràn ngập, đang ngồi ngay ngắn ở đó.

Tu vi của đại hán này không phải là ngưng khí, mà là Trúc Cơ sơ kỳ!

Giờ phút này ở phía trước đại hán này có một lão giả tóc bạc thân thể gầy còm, thậm chí lưng có chút ít còng xuống, thân hình đang run run, run rẩy cầm bút vẽ, phác họa thân hình của đại hán kia.

Lúc mọi người đi tới, đại hán kia đưa mắt nhìn qua, không nhìn Mạnh Hạo, mà nhìn về phía hán tử mặc áo khoác màu vàng, hừ lạnh một tiếng.

“Không có việc gì thì không nên đi ra ngoài. Mấy ngày hôm nay mi mắt của ta nhảy loạn, tinh thần có chút không tập trung. Đã về thì an vị đi, cũng vừa vặn để họa sĩ này vẽ cho các ngươi một bức chân dung.”

Hán tử mặc áo khoác màu vàng tỏ ra rất là kính sợ, liền vội vàng gật đầu đồng ý. Gã tiến lên vài bước, ngồi ở bên cạnh đại hán mặc áo bào tím này. Cùng lúc đó, bọn người Hoàng gia lão nhị cũng đều hướng về phía đại hán kia cung kính ôm quyền cúi đầu, không một ai để ý tới Mạnh Hạo, lần lượt đi xuống ngồi cạnh đại hán kia.

Mấy người bọn họ ở chỗ đó nói cái gì đó, khiến cho Mạnh Hạo một thân một mình đứng cách đó không xa, trên mặt không khỏi lộ ra lúng túng.

“Ngươi tên họa sĩ này vẽ cho huynh đệ chúng ta mấy bức tranh. Đến khi vẽ xong rồi, đương nhiên là sẽ không làm khó ngươi.” Đại hán áo bào tím mở miệng. Lúc gã nói ra, thân hình lão đầu tóc bạc kia run lên, vội vàng gật đầu.

“Còn có lão nhị. Mấy ngày nay tâm thần của ta rất loạn, ngươi nhớ chú ý kiểm tra trận pháp nhiều một chút. Nếu thật như có điều gì ngoài ý muốn thì chúng ta cũng có thể kịp thời truyền tổng rời đi.”

“Lão tam, lão tứ. Hai ngươi nghe kỹ cho ta, mấy ngày hôm nay không thể ra ngoài!” Đại hán áo bào tím nói một câu, thì mỗi người bên cạnh gã đều vội vàng gật đầu đồng ý, không ai đi để ý tới Mạnh Hạo ở đây, khiến cho Mạnh Hạo càng thêm xấu hổ. Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn cần phải chào hỏi, vì vậy ho khan một tiếng.

Một tiếng ho khan này, cũng không làm ai để ý tới. Đại hán áo bào tím cũng không nhìn lên Mạnh Hạo, mấy người khác bên cạnh gã, kể cả hán tử mặc áo khoác màu vàng, cũng đều không ngẩng đầu lên.

Mạnh Hạo thở dài, dùng sức ho khan một tiếng, cắt đứt câu chuyện của mấy người kia, rốt cục cũng làm cho ánh mắt của năm người kia rơi lên người mình.

“Người kia là ai?” đại hán mặc áo bào tím nhíu mày, âm trầm mở miệng.

“Là một tên tiểu tử lão ngũ thuận tay dắt về khi ra ngoài. Nghe nói là lần đầu tiên rời khỏi tông môn.” Hoàng gia lão nhị vung cây quạt lên, mở miệng cười.

“Tiểu tử này trong đầu chứa nước, ở trên người có cái túi trữ vật tốt, vì vậy ta liền đi lên bắt chuyện một cái. Không nghĩ tới ta mới nói mấy câu đã không biết trời nam đất bắc gì nữa, liền thuận tay đem hắn dắt về.” Hán tử mặc áo khoác màu vàng vừa cười vừa nói.

“Đem túi trữ vật của hắn tới đây.” Đại hán mặc áo bào tím nghe vậy thì liếc nhìn Mạnh Hạo, hờ hững mở miệng, thần sắc rất là kiêu căng. Thực tế gã thấy, Mạnh Hạo chỉ là ngưng khí kỳ, hoàn toàn không có tư cách làm cho gã phải chú ý quá nhiều.

“Động phủ này không tệ, cho ta được hay không. Ngoài ra cái chỗ ngồi này của ngươi cũng rất được, tuy nhiên có chút lãng phí, cũng cho ta đi.” Gương mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, nhìn xung quanh, rất tùy ý nói. Cái ánh mắt nhìn bốn phía kia, giống như đang nhìn động phủ nhà mình vậy.

Lời này vừa nói ra, đại hán mặc áo bào tím kia sững sờ, lão tam lão tứ bên cạnh gã, còn có cả hán tử mặc áo khoác màu vàng kia nữa thì cười lên ha hả. Tiếng cười rất là hung hăng càn quấy, quanh quẩn toàn bộ động phủ. Nhưng hai mắt của Hoàng gia lão nhị lại lóe lên, lộ ra vẻ ngưng trọng.

“Còn mấy người các ngươi nữa, cũng đều gom vào một chỗ với cái động phủ này, cho ta đi.” Mạnh Hạo vừa cười nói vừa cất bước đi thẳng về phía trước. Gần như ngay khi hắn vừa cất bước, thì lão tam, lão tứ đều nhảy lên một cái. Thân thể của bọn hắn to lớn, vẻ mặt dữ tợn, lúc này cười lên khinh miệt, đánh thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

“Oắt con, đã đến động phủ của gia gia ngươi, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, bị dọa phát điên rồi sao?” Hai người này vốn đứng cách Mạnh Hạo không xa, giờ phút này đang bổ nhào về phía trước, nháy mắt đã tới gần. Khi bọn hắn nhe răng cười đang muốn thi triển thuật pháp, thì Mạnh Hạo ho khan một tiếng.

Chỉ một tiếng ho khan, thậm chí Mạnh Hạo cũng không thèm liếc nhìn một cái, bước chân vẫn bước về phía trước, nhưng hai gã đại hán đến gần hắn thì lại như đâm vào một bức tường vô hình. Oanh một tiếng, sắc mặt hai người đại biến, trực tiếp phun ra máu tươi, thân hình run rẩy bay ngược ra phía sau, đập vào nham bích. Khi bọn hắn phun ra máu tươi lần thứ hai, thì toàn thân trở nên run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ. Tu vi ở trong cơ thể của bọn hắn, ở trong khoảnh khắc này đã bị áp chế giống như là phàm nhân.

Cảnh tượng này xuất hiện quá nhanh, cho nên mấy người còn lại còn chưa kịp có phản ứng nào, Mạnh Hạo đã đến gần cái chỗ ngồi bằng linh thạch kia.

“Muốn chết!” Hán tử mặc áo khoác màu vàng gầm lên giận dữ, thân hình nháy mắt đã lao ra. Hoàng gia lão nhị ở bên cạnh gã, hai mắt cũng lóe lên, tay phải nhanh chóng vung về phía trước một cái. Lập tức một con hỏa điểu biến ảo ra, lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, mà thân hình của gã thì lại nhanh chóng lùi lại phía sau.

Tất cả mọi thứ nói thì chậm, nhưng thực tế chỉ là một cái nháy mắt. Mạnh Hạo ngay cả tay cũng không cần nâng lên, chỉ lãnh đạm nhìn thoáng qua hán tử mặc áo khoác màu vàng đang đánh tới. Lập tức tâm thần của hán tử mặc áo khoác màu vàng chấn động mãnh liệt, hai mắt đều đau đớn, trái tim ở trong khoảnh khắc này giống như là đã mất đi nhịp đập, trước mắt tối sầm lại. Một cỗ uy áp khiến cho gã tuyệt vọng run rẩy, không cách nào phản kháng, nháy mắt đã bao phủ toàn thân.

Máu tươi phun ra, thân hình hán tử mặc áo khoác màu vàng này bỗng nhiên bay ngược, đâm vào vách đá. Thân hình gã run rẩy, hai mắt lộ ra sợ hãi cùng với hoảng sợ mãnh liệt. Trong đầu của gã hiện ra, bộ dáng hiền lành cùng với nụ cười xấu hổ của Mạnh Hạo khi gặp nhau lần đầu tiên.

“Ngươi... Ngươi là ai...” Cả thể xác và tinh thần của hán tử mặc áo khoác màu vàng ở trong khoảnh khắc này đã bị sự sợ hãi không cách nào hình dung tràn ngập. Gã chẳng thể nào nghĩ tới, mình mang về nhà, không phải là một con dê béo, mà là một con sói dữ!

Về phần con hỏa điểu của Hoàng gia lão nhị, còn chưa kịp tới gần Mạnh Hạo đa tự động run rẩy sụp đổ. Giống như ở trước mặt Mạnh Hạo, pháp thuật hỏa điểu này chỉ là trò trẻ con.

Trong khoảnh khắc, trong năm người Hoàng gia ngũ tiên, thì bốn người hoảng sợ, còn đại hán mặc áo bào tím ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt cũng trực tiếp biến thành tái nhợt. Ngay khi Mạnh Hạo đến gần, khuôn mặt của gã vặn vẹo, hét lớn lên một tiếng, thân hình nháy mắt đứng lên. Mạnh Hạo liếc nhìn đại hán này.

Ánh mắt này, rơi vào trong mắt đại hán mặc áo bào tím, lại hóa thành lôi đình ở trong toàn bộ thế giới của gã, ầm ầm như muốn nổ tung trong đầu của gã vậy, khiến cho thân hình gã lạp tức run rẩy. Một cỗ nguy cơ sinh tử lập tức hiện ra, giống như ánh mắt này có thể xuyên thủng một thế giới, có thể trực tiếp đem gã hoàn toàn hủy diệt.

“Trúc Cơ đại viên mãn...” Đại hán mặc áo bào tím run rẩy nghẹn ngào mở miệng, lộ ra vẻ không thể nào tin.


trướctiếp