Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 208: Trảm Hoa Chi Lộ Mạc Vấn Thiên


trướctiếp

Nỗi tuyệt vọng hiện ra trong lòng đại hán mặc áo bào tím, vẻ mặt tràn đầy đắng chát. Lúc này gã đã mất hết tất cả ý muốn kháng cự. Để cho một tên Trúc Cơ sơ kỳ như gã đi chiến với một Trúc Cơ đại viên mãn, gã căn bản là không có cái dũng khí này.

Khi Mạnh Hạo bình tĩnh tiến đến, đại hán mặc áo bào tím này liền vội vàng lui ra bên cạnh vài bước, không chậm trễ hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.

“Bái kiến tiền bối.”

“Mấy người các ngươi, còn không nhanh qua đây bái kiến tiền bối!” Đại hán mặc áo bào tím gấp gáp mở miệng, giờ phút này gã cũng không còn đi để ý đến vấn đề bối phận nữa rồi. Gã vừa nói ra, Hoàng gia lão nhị thân hình run rẩy, vội vàng chạy tới, hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu thật sâu.

Trong lòng của gã đang run rẩy sợ hãi, gã như thế nào cũng vô pháp nghĩ đến, người trước kia mình coi là dê con, lại biến hóa đến chóng mặt, trở thành hung thần ác sát đủ để diệt sát mình mấy trăm lượt.

Lão tam, lão tứ, còn có hán tử mặc áo khoác màu vàng, giờ phút này đều run rẩy đi tới bên cạnh đại hán mặc áo bào tím, huynh đệ năm người đồng loạt hướng về phía Mạnh Hạo mà cúi đầu.

Khổ sở nhất, chính là hán tử mặc áo khoác màu vàng. Hối hận nhất, cũng chính là gã...

Gã lại càng nhìn thấy ánh mắt của đại hán mặc áo bào tím liếc xéo qua nhìn mình, vẻ oán độc cùng với thần sắc hận thấu xương, khiến cho hai mắt của hán tử mặc áo khoác màu vàng này tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, ngồi ở trên cái ghế bằng linh thạch, ánh mắt rơi vào năm người cách đó không xa. Chỗ năm người này đang đứng, chính là chỗ mà Mạnh Hạo đứng lúc trước...

Lão giả họa sĩ ở một bên tựa như bị cảnh tượng này chấn nhiếp ngay tại chỗ, hoàn toàn sửng sốt, ngơ ngác đứng nhìn.

“Tiền bối...” Trong lòng đại hán mặc áo bào tím rất khẩn trương, gã lúc này đang tê cả da đầu. Khi gã đang định mở miệng giải thích chuyện lúc trước, thì ánh mắt của Mạnh Hạo đã quét tới, khiến cho thân hình của đại hán mặc áo bào tím này chấn động, lại càng không dám mở miệng.

“Ta thấy tu vi của ngươi không đổi, tòa đạo đài thứ nhất mở ra đã nhiều năm. Như vậy đi, ở chỗ này ta có một viên thuốc, đối với ngươi có chút trợ giúp.” Mạnh Hạo liếc nhìn đại hán mặc áo bào tím, khi tay phải nhấc lên, thì trong lòng bàn tay có nhiều thêm ra một viên đan dược.

Đây là một viên đan dược rất thông thường, Trúc Cơ cũng có thể nuốt vào, nhưng tác dụng thì lại quá mức nhỏ bé...

“Đan dược này, ngươi dùng bao nhiêu linh thạch để mua?” Mạnh Hạo hờ hững mở miệng.

“Chuyện này...” Đại hán mặc áo bào tím nghe vậy thì cắn răng một cái, trực tiếp lấy túi trữ vật cung kính đặt ở trước mặt Mạnh Hạo. Mạnh Hạo khẽ nhíu mày một cái, thân hình đại hán mặc áo bào tím run lên, hung tợn quay người nhìn bốn người sau lưng. Mấy người kia cả đám đều run rẩy, liền vội vàng lấy ra tất cả gia sản đưa tới. Cuối cùng, đại hán mặc áo bào tím đem toàn bộ của cải cất giữ ở trong động phủ, là những thứ mà bọn hắn tích cóp những năm này toàn bộ lấy ra, mới đổi lấy được viên đan dược ở trong tay Mạnh Hạo.

Vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, lấy đi tất cả vật phẩm, ánh mắt rơi lên trên người hán tử mặc áo khoác màu vàng. Người này nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hạo, lập tức lộ ra vẻ mặt cầu xin, bày ra bộ dạng xin tha thứ. Ánh mắt Mạnh Hạo dời đi, cuối cùng rơi lên người Hoàng gia lão nhị.

“Ta lúc trước nghe các ngươi nói nơi này có trận pháp?”

“Có, có một tòa truyền tổng trận. Nó là vật vốn có của động phủ này, chúng ta vô tình phát hiện ra, cũng không phải là do chúng ta mở. Trận pháp này vẫn còn có thể dùng, có thể truyền tổng trực tiếp đến một địa điểm cố định.” Hoàng gia lão nhị vội vàng mở miệng, không có chút nào giấu diếm, nói ra từng chút từng chút một.

Nhưng trong lòng gã thì lại cực kỳ đắng chát, cũng tràn đầy oán độc đối với hán tử mặc áo khoác màu vàng.

“Lão ngũ chết tiệt. Ngươi mang ai trở về không được, hết lần này tới lần khác lại dẫn về một cái tiểu tổ tông!”

Mạnh Hạo nhẹ gật đầu. Linh thức của hắn đã sớm tản ra, cũng đã nhận ra vị trí của cái trận pháp kia. Giờ phút này hắn liếc nhìn năm người kia, tay phải bỗng nhiên nâng lên. Năm người này căn bản là không dám phản kháng chút nào, nháy mắt đã bị Mạnh Hạo tóm tới. Không đợi cho bọn họ nhìn thấy rõ cái gì, Mạnh Hạo đã đem năm người này tiến vào thế giới bên trong mặt nạ huyết sắc ở trong túi càn khôn.

Bên trong thế giới đỏ ngòm, Bì Đống đang giáo dục Lý gia lão tổ. Lý gia lão tổ mặt mũi tràn đầy tiều tụy, hai mắt vô thần, bộ dáng phải sống còn thống khổ hơn so với cả chết, thân thể như muốn tan ra.

Mạnh Hạo mang theo năm huynh đệ Hoàng gia tới, vừa mới xuất hiện đã lập tức khiến cho Bì Đống chú ý. Nó liếc mắt liền thấy được năm tu sĩ ở sau lưng Mạnh Hạo, lập tức hai mắt lộ ra kích động, liền vứt bỏ Lý gia lão tổ mà bay thẳng tới.

“Ác bá, ta ngửi thấy được khí tức của ác bá. Bọn họ đều là ác bá, bọn hắn không đạo đức!” Bì Đống kích động phi tới gần. Nó bay vài vòng xung quanh năm người Hoàng gia huynh đệ, những người mà lúc này đang hoảng sợ không biết đang ở nơi đâu, càng thêm hưng phấn.

“Tiền bối, mấy người kia chính là ác bá mà mấy ngày trước ta đã hứa. Tiền bối cần phải giáo dục, để cho bọn họ trở về từ trên con đường tà ác.” Mạnh Hạo vội ho một tiếng.

“Tốt tốt tốt. Ngươi giữ lời a. Để ta đếm trước đã.” Bì Đống liên tục gật đầu, kích động nâng một bên cánh lên, chỉ vào người đại hán áo bào tím.

“Một, hai, ba...” Bì Đống đếm từ đại hán áo bào tím, tới Hoàng gia lão nhị cùng với lão tam. Lúc chỉ đến người Hoàng gia lão tứ, thì nó sửng sốt một chút.

“Một.. Hai?” Cuối cùng cánh của Bì Đống chỉ vào người đại hán mặc áo khoác màu vàng, sắc mặt của nó có chút khó coi, bộ dạng giống như là bị làm nhục, xoay người nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.

“Ngươi lừa ta!”

Mạnh Hạo sững sờ.

“Ngươi xem, một, hai, ba, một, hai! Đây là hai tên ác bá. Ta muốn ba tên, ta muốn ba tên ác bá!” Bì Đống tức giận rống to, một bộ bị lừa gạt.

Mạnh Hạo trợn to mắt, bỗng nhiên trong đầu hiểu ra, thầm nghĩ cái Bì Đống chết tiệt này chỉ biết đếm một, hai, ba?

Nghĩ đến đây, hắn không chút do dự bước về phía trước một bước, vung tay phải lên. Lập tức hán tử mặc áo khoác màu vàng cùng với Hoàng gia lão tứ nháy mắt đã biến mất.

“Vừa rồi ta nghĩ sai. Ngươi đếm lại đi.” Mạnh Hạo tranh thủ thời gian nói.

“Một, hai, ba... Ha ha, là ba cái, ba tên ác bá, tốt tốt tốt.” Bì Đống rất nghiêm túc đếm một lần, lập tức lại trở nên kích động. Sau khi đứng ở giữa không trung vuốt cánh vài lần, lập tức từ trên người nó có một đạo lôi quang bay ra, thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo không né tránh, tùy ý để cho đạo lôi quang kia đụng chạm, dung nhập vào bên trong linh thức.

“Đây là bổn mạng lôi ý của ta, có thể cho phép ngươi biến hóa một lần. Nhất định phải bắt được tên ác bá kia trở lại!” Lúc giọng nói của Bì Đống truyền ra, thì nó đã đậu lên bở vai của đại hán áo bào tím, bộ dáng rất là thân thiết.

“Này, xin chào, ta là cực chán ghét. Ngươi tên gọi là gì vậy?”

Đại hán áo bào tím sửng sốt một chút. Mạnh Hạo không đợi đối phương nói chuyện, nhanh chóng rời khỏi mặt nạ huyết sắc. Hắn có thể tưởng tượng ra được, chỉ cần đại hán áo bào tím kia trả lời, thì chờ đợi gã, chính là bể khổ...

Ở bên trong động phủ, Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt lóe lên, lộ ra vẻ trầm tư.

“Cái Bì Đống này rõ ràng chỉ biết đếm đến ba... Cần phải lợi dụng việc này nhiều hơn một chút.” Trong lúc đang suy nghĩ, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn vào lão giả họa sĩ thần sắc đang đờ đẫn đứng ở cách đó không xa.

“Lão nhân gia, ngươi là người ở thôn xóm quanh đây? Ta đưa ngươi về nhà.” Mạnh Hạo nhìn thoáng qua lão giả, nhẹ giọng mở miệng.

“Nhưng... Bức họa của ta còn chưa vẽ xong. Hay là, ta vẽ cho ngươi?” Lão giả dường như rất sợ hãi, chần chừ một chút, lúc này mới run giọng nói ra, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.

Mạnh Hạo ngơ ngác một chút, hai mắt hơi co lại, cẩn thận nhìn thoáng qua lão giả này một lần nữa. Người này nhìn như thế nào cũng chỉ là một phàm nhân. Hồi lâu sau, Mạnh Hạo nhẹ gật đầu.

“Vậy làm phiền lão nhân gia.” Mạnh Hạo nói xong, ngồi lên trên cái ghế, nhìn lão giả kia.

Lão giả thở sâu, cánh tay cầm bút vẽ run run giơ lên, liếc nhìn Mạnh Hạo, rồi bắt đầu vẽ.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Lần vẽ tranh này kéo dài mất hai canh giờ. Trong khoảng thời gian này Mạnh Hạo cố gắng kiên nhẫn. Hắn nhìn thái độ nghiêm túc của lão giả kia, yên lặng giữ cho mình bất động, chờ đối phương vẽ xong.

Cho đến một lúc lâu sau, lão giả buông bút vẽ xuống, nhìn bức họa trước mắt mà vẻ mặt lộ ra thỏa mãn. Lão ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, hiện lên dáng vẻ tươi cười.

“Vẽ xong rồi, ngươi nhìn qua một chút xem có giống không?” Lão giả vừa cười vừa nói, vẻ mặt rất chờ mong.

Mạnh Hạo cũng cười, đứng dậy đi tới ben cãnh lão giả, ánh mắt nhìn lên trên bức họa. Trên bức họa có một thanh niên đang dựa đầu lên trên ghế, bốn phía là một vùng núi non. Không thể nói là bức họa này xấu, chỉ là nó rõ ràng có chút không giống với Mạnh Hạo, chỉ có ba thành tương tự mà thôi.

“Rất giống đấy.” Mạnh Hạo mỉm cười gật đầu, tay phải nâng lên chỉ một cái vào bức họa.

“Hai vệt ở chỗ này là cái gì?” Chỗ ngón tay Mạnh Hạo đang chỉ, là chỗ phía trên hình người ở trong bức họa, có hai vệt dài được vẽ ra. Hai vệt này thoạt nhìn rất đột ngột làm Mạnh Hạo không biết được là có ý gì.

“Trên đầu của chúng ta là cái gì?” Lão giả nghe thấy vậy thì mỉm cười mở miệng.

Mạnh Hạo khẽ giật mình, liếc nhìn lão giả, cười cười.

“Là bầu trời.” Mạnh Hạo bình tĩnh nói ra.

“Ngươi suy nghĩ kỹ một chút.” Lão giả nhìn qua Mạnh Hạo, bộ dáng tươi cười giống như mang theo thâm ý. Giờ phút này, Mạnh Hạo thấy lão hoàn toàn bất đồng so với lúc trước. Mạnh Hạo trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu, hai mắt lóe lên, như xuyên thấu động phủ, nhìn đến bầu trời ở bên ngoài.

Hồi lâu, Mạnh Hạo cúi đầu, nhưng hai mắt thì nháy mắt lại co rụt lại. Lão giả kia... Đã biến mất không thấy!

“Giải được chấp niệm vạn năm của Kiến Mộc, cởi bỏ nghi hoặc đã lâu của lão phu. Ta ứng duyên mà đến, vẽ cho ngươi một bức tranh, phong Bỉ Ngạn Hoa trong thân thể ngươi, luyện bổn mạng thiên phú của nó hòa hợp với hồn của ngươi. Trong lúc phong ấn, chẳng những ngươi không có vấn đề gì, mà có thể có đủ thiên phú bổn mạng của Bỉ Ngạn Hoa về cây cỏ, cũng giúp cho ngươi có đủ thời gian, cởi bỏ tàn niệm của bản thân.

Lão phu vạn năm nhớ kỹ một người, phàm là người lão phu đã ghi nhớ, thì Quý gia nhân quả cũng không thể diệt.” Âm thanh tang thương, trong chớp mắt vang lên quanh quẩn ở trong động phủ này, rơi vào trong tai Mạnh Hạo, khiến cho toàn thân Mạnh Hạo chấn động. Linh thức của hắn bỗng nhiên tản ra, không có bất cứ cái gì.

Hồi lâu, Mạnh Hạo thở sâu, trong mắt lộ ra tia sáng. Lúc hắn quay đầu lại nhìn về bức họa kia một lần nữa, thì lập tức thở sâu, cả người run lên rất lâu.

Được vẽ ở bên trong bức họa, lại không phải là Mạnh Hạo, mà là một đóa... Bỉ Ngạn Hoa!

Bức họa này dữ tợn, càng có không cam lòng, giống như càng điên cuồng hơn, nhưng nó lại như bị phong ấn vây khốn, tồn tại ở trong bức họa, trông rất sống động.

Ngày Bỉ Ngạn Hoa mở ra thất sắc, thành tiên một ngàn năm. Trong cánh cửa tiên sơn có giấu nhân quả, trảm hoa chi lộ mạc vấn thiên... Tại Nam Vực, Nam Thiên Tinh, vẽ cho tiểu hữu.

Thủy Đông Lưu.

Trảm hoa chi lộ Mạc Vấn Thiên: ý nói đi con đường ko có ai.


trướctiếp