Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 170: Nhân Sinh Tịch Mịch Của Tang La


trướctiếp

Mạnh Hạo bỗng nhiên vô cùng hối hận khi chính bản thân vừa khơi gợi cho Bì Đống thêm một vấn đề nữa. Hắn không biết Bì Đống lại lan man và dông dài thêm bao lâu nữa. Lúc này không đợi hắn nói thêm, Bì Đống đột nhiên lộ vẻ tỉnh ngộ.

“Ta biết rồi, ngươi còn chưa Kết đan nên nó vẫn chưa ra được, ha ha, nó không ra được…”

Trong lòng Mạnh Hạo nổi lên một cảm giác vô lực, hắn chỉ còn biết cười gượng nhìn qua Bì Đống.

“Nếu ngươi còn không câm miệng thì đừng trách ta sẽ mang trả ngươi về Thanh La tông.” Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai tai ong ong, tâm trạng đầy phiền muộn chịu không xiết bèn cắn răng nói.

“Không đâu a, dù sao ta cũng đã nhận chủ rồi, cũng không còn tác dụng. Cho dù có mang ta đi luyện hóa thì cũng sẽ mang ngươi luyện hóa theo luôn a. Ồ, đây cũng là một ý hay, không biết chúng ta cùng bị luyện hóa chung thì có cảm giác như thế nào nhỉ, để ta suy nghĩ đã.” Bì Đống chợt sửng sốt một chút rồi nói, rồi nhanh chóng trầm tư suy nghĩ, thậm chí còn có phần háo hức khiến cho Mạnh Hạo lại một lần nữa dâng lên một cảm giác vô lực.

“Cuối cùng thì phải làm thế nào thì ngươi mới chịu đi?” Mạnh Hạo cười khổ, giọng điệu yếu ớt vô lực hỏi.

Bì Đống vừa nghe Mạnh Hạo hỏi, bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, đồng thời truyền ra lời nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Chỉ là Mạnh Hạo cũng không còn tâm trạng nghe nó nói cái gì nữa, lúc này hắn lại ngẩng đầu nhìn mây trời, ước chừng trôi qua khoảng hơn một nén thời gian hắn mới cúi đầu xuống nghe xem Bì Đống nói gì.

…tóm lại ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không rời bỏ ngươi! Ta phải độ hóa cái con chim kia, chừng nào còn chưa độ hóa nó, chừng đó ta không rời đi!”

Gần đây Mạnh Hạo cảm giác được rằng định lực của bản thân phi thường tốt, bình thường rất khó có chuyện gì khiến cho tâm hắn bị xao nhãng, quấy nhiễu. Nhưng hôm nay xem ra những suy nghĩ đó của hắn chẳng qua là chưa gặp được Bì Đống nên mới có mà thôi.

Đừng nói là chính bản thân mình, cho dù là cường giả tuyệt thế đi chăng nữa, chỉ cần bị nó quấn lấy nói luyên thuyên liên tục không ngừng nghỉ như bây giờ cũng nhanh chóng bị bức phát điên lên…Mạnh Hạo lúc này thở dài, dường như hắn cũng đã hiểu một vài tính cách của nó, hiểu được tuyệt đối không thể tạo thêm cho nó bất kì chủ đề gì nữa. Lúc này hắn cúi đầu xuống, sau gần nửa canh giờ thì cũng có thể từ từ phớt lờ được tràng âm thanh liên tù tì bên tai này. Hắn lấy ra La Địa đan, bắt đầu chăm chú quan sát.

Cách làm nghe có vẻ đơn giàn, nhưng thật sự không thể dễ dàng phớt lờ đi như vậy được. Hơn nữa, lúc này Bì Đống đã bay lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo, tựa hồ như việc hắn không chú ý tới nó là một điều vô cùng khuất nhục.

“Ngươi như vậy là không đúng, là không có đạo đức!!” Bì Đống tức giận nói, nhưng sau đó lại bắt đầu lan man tiếp.

Cho tới khi màn đêm buông xuống, mặt mũi Mạnh Hạo tràn đầy một vẻ mỏi mệt, hai tai ong ong, hai mắt đỏ vằn tia máu cũng không chút chú ý tới Bì Đống trước mặt. Lúc này hắn còn tuyệt vọng phát hiện ra, cho dù là không tạo ra thêm cho Bì Đống chủ đề mới nào để nói, tức thì tự nó tìm ra chủ đề rồi tiếp tục huyên thuyên không ngưng không nghỉ.

Cho đến sáng sớm hôm sau, rồi lại tới đêm xuống, trăng sáng treo cao…

Lúc này dường như Bì Đống cũng không còn tự tìm được đề tài để nói rồi, Mạnh Hạo mới bắt đầu thở nhẹ ra thì Bì Đống cứ thế mà tà tà bay tới bên hồ nước, lại tiếp tục…hướng về đám tôm cá bơi trong hồ nói lan man.

Tuy vậy cũng khiến Mạnh Hạo thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn bắt đầu lấy gương đồng ra sau đó dùng linh thạch từ Tiếu gia tiến hành phục chế La Địa đan. Sau đó hắn suy nghĩ một chút, nâng tay phải lấy ra một miếng ngọc giản, đưa linh thức lạc ấn vào trong rồi vung ra ngoài. Cũng không bao lâu thì thiếu nữ Tiếu gia kia nhanh chóng đi vào, sau lưng nàng còn dắt theo một con linh hầu.

Con linh hầu này nhắng nhít đi theo thiếu nữ, còn hướng về chỗ Bì Đống kêu gọi ầm ĩ. Ánh mắt cô gái kia cũng nhanh chóng đặt trên người Bì Đống đang biến thành cái mũ sặc sỡ trên bờ hồ.

“Tiếu Thải Phượng bái kiến tiền bối.” Nữ tử nhanh chóng chuyển dời ánh mắt ngạc nhiên trên người Bì Đống rồi nhìn qua phía Mạnh Hạo sau màn lôi vụ cúi đầu chào. Sau đó đem sợi dây thừng đang buộc trên cổ con linh hầu đưa cho Mạnh Hạo. Mạnh Hạo đang khoanh chân tĩnh tọa, bỗng nhiên mở mắt ra. Hắn cũng không nói gì mà vung tay ném viên đan dược kia ra bay thẳng vào trong miệng con khỉ này.

Con linh hầu nhanh chóng kêu to vài tiếng, hai mắt đảo tròn, Mạnh Hạo dùng ánh mắt sáng ngời, bình tĩnh tản linh thức quan sát khắp người con khỉ.Lúc này ngoài trời ánh trăng sáng bỗng như chuyển thành như sợi tơ mỏng rồi dần bị con khỉ này hấp thu lấy, thần sắc của nó cũng dần thể hiện ra một dạng dạng vô cùng thoải mái.

Ước chừng hắn mất khoảng hai canh giờ quan sát liên tục, mà Tiếu Thải Phượng cũng nhu thuận vô cùng kiên nhẫn đứng một bên.

Lúc này Mạnh Hạo mới khẽ gật đầu.

“Không còn việc gì nữa rồi.” Mạnh Hạo nhàn nhạt nói, Tiếu Thải Phượng lúc này mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm rồi chắp tay cúi chào Mạnh Hạo, dắt theo con khỉ mang theo khí tức mạnh hơn không ít đi ra khỏi màn sáng.

Mạnh Hạo cúi đầu suy nghĩ một chút mới bắt đầu lấy ra linh thạch phục chế La Địa đan. Tên đầy đủ của đan dược này là La Nguyệt Đại Địa đan, cần phục dụng ban đêm, cần có ánh trăng dẫn nhập mới có thể mang được hiệu quả tốt nhất.

Chỉ là phục chế đan dược này tiêu tốn không ít tinh thạch.Trong khi Tiếu gia cũng không phải là đại gia tộc gì, cho dù có giao cho Mạnh Hạo một nửa số tinh thạch của cả gia tộc thì cũng không nhiều, nên Mạnh Hạo chỉ có thể phục chế ra được sáu viên La Địa đan mà thôi.

“Lãng phí mất một viên, nhưng nhất thiết cần phải cẩn thận a.” Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hạo ngồi nhìn sáu viên La Địa đan trước mắt, sau đó trầm ngâm nhắm nghiền hai mắt như có điều suy nghĩ. Hắn cũng không rõ bây giờ bản thân cần bao nhiêu La Địa đan để mở ra được tòa đạo đài thứ tư. Chỉ có một điều duy nhất hắn biết rõ, chính là bản thân đã đạt tới ba tòa đạo đài viên mãn từ lâu, nếu hắn không phải là Hoàn mỹ Trúc cơ thì đã sớm ngưng tụ ra tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể rồi.

Thời gian cũng chậm rãi trôi qua, mới đó đã đến trưa, mà Bì Đống vẫn còn đang bên hồ nước chuyện phiếm cũng với đám sinh vật bên trong hồ. Chỉ là Mạnh Hạo lúc nãy có dung linh thức lướt qua, thì phát hiện toàn bộ đám tôm cá cũng sớm chìm hết xuống đáy hồ rồi, chỉ còn duy nhất một con cá xui xẻo dường như đang bị vây khối, đang cố hết sự quẫy đầu liên tục, tựa như nó đang bị tra tấn đến kinh hãi khó mà chịu đựng nổi.

Trong lòng Mạnh Hạo vẫn còn gợn lại nỗi sợ hãi. Hắn cẩn thận từng li từng tí thu hồi lại linh thức, chỉ sợ sẽ gây ra sự chú ý của Bì Đống, khiến cho nó đang tràn đầy hưng phấn trò chuyện bị cắt đứt, rồi lại dùng chủ đề đó quay sang quấy rầy hắn lần nữa.

Mạnh Hạo vừa thu lại linh thức, bất chợt thần sắc của hắn khẽ động, đưa ánh mắt nhìn xuyên qua lôi vụ, xuyên qua bên màn sáng hướng ra bên ngoài.

Lúc này bên ngoài bầu trời bao la của Tiếu gia sơn trang đang có hai đạo cầu vồng đang gào thét mà tới. Người đi phía trước là một tu sĩ mặc hắc bào bao phủ toàn thân, dáng người lùn xủn, thấp bé mặc bộ hắc bào rộng thùng thình che phủ cả khuôn mặt. Nhìn qua, người khác sẽ tự động mà bỏ qua cái thân thể lùn thấp kia, chỉ còn lại một cảm giác như đang nhìn một bộ tư trang tự bay lượn mà thôi.

Từ Lạc Đê lúc này sắc mặt đầy ầm trầm và đầy sát cơ đang đứng bên cạnh gã tu sĩ lùn này. Hiển nhiên gã này chính là Tang La tiên sinh, kẻ mà lão vừa mới mời về trợ giúp lần này.

Tốc độ hai người này rất nhanh, chỉ chốc lát sau là sẽ tiến gần tới Tiếu gia rồi, đồng thời trong miệng gã lùn cũng truyền ra từng tràng cười khặc khặc chói tai, thanh âm cuồn cuộn như sấm vang vọng khắp cả Tiếu gia. Nghe được âm thanh này, sắc mặt Tiếu Thải Phượng tái nhợt, mà hai mắt Tiếu Trường Ân bên cạnh cũng co rút lại, sắc mặt đại biến.

Cũng không đợi mọi người chạy ra ngoài xem xét, một tiếng nổ ầm vang, toàn bộ mặt đất tại Tiếu gia sơn trang chấn động, mà màn sáng phòng hộ nơi này cũng có nhiều chỗ sụp đổ rồi tan nát. Đại môn Tiếu gia được đặt phía bên ngoài cạnh hồ nước lúc này vỡ vụn ngay phút chốc, rồi như có một cơn cuồng phong thổi qua, cuốn toàn bộ mảnh vụn hất ngược về phía sau.

Thậm chí ngay cả tranh viên Tiếu gia cũng ngay trong chấn động đó mà sụp xuống, những tộc nhân không thể tu tiên được lúc này đều kêu la kinh hoảng, cả người run rẩy kinh sợ. Sắc mặt Tiếu Trường Ân tái nhợt, mang theo cả đám tộc nhân nhanh chóng bước ra bên ngoài. Chỉ là sau khi nhìn về phía sau cánh cửa lớn đã bị nghiền nát, thấy được bóng dáng của gã lùn mặc hắc bào kia, thần sắc của lão đầy sợ hãi, trong đầu ầm vang lên một tiếng.

“Hung nhân bậc này tới đây…hẳn là ông trời đã muốn tuyệt đường Tiếu gia ta…” Thân thể Tiếu Trường Ân chợt lảo đảo, lúc này lão cũng không lấy đâu ra được một chút dũng khí chiến đấu nữa. Bởi vì lão nhận ra thân ảnh gã lùn mặc hắc bào bên kia.

Tang La tiên sinh, ở vùng này là người này danh khí rất rất lớn. Ngoại trừ Huyết Yêu tông gã không dám trêu chọc tới, còn lại thì những gia tộc tu chân nơi này không đều không dám chọc vào gã.

Bởi vì tu vi của gã vô cùng cao thâm, lúc này đã tới Trúc cơ hậu kì, tùy thời có thể bước vào cảnh giới Giả đan. Hơn nữa gã làm người vô cùng hung tàn, một lời không hợp liền ra tay tàn nhẫn nên hung danh của gã rất lớn.

Dù sao thì các gia tộc tu chân nơi này đều có quan hệ ít nhiều với Huyết Yêu tông, nên nếu chỉ như vậy gã cũng không thể nào có khả năng hô mưa gọi gió tại đây. Chỉ là … trên thực tế, tên Tang La này trước kia cũng chính là một tên đệ tử của Huyết Yêu tông, nhưng đã phạm vào môn quy mà bị trục xuất ra khỏi tông môn. Tuy nhiên gã lại không bị phế đi tu vi, mà tông môn bên trên cũng không đi ngăn cản gã làm loạn tại bên ngoài nên mới có được hung danh ngày hôm nay.

Thậm chí Tiếu Trường Ân từng nghe nói gã còn có một người anh trai, dáng điệu cũng không lùn như hắn, hơn nữa thiên tư rất cao, là một trong Ngũ đại Thiên kiêu của Huyết Yêu tông.

"Tiếu Trường Ân bái kiến Tang La tiên sinh ." Sắc mặt Tiếu Trường Ân tái nhợt, lập tức tới cung kính chào Tang La. Nhìn Từ Lạc Đê bên cạnh gã đang vô cùng đắc cùng với tràn ngập sát cơ, lão chỉ biết thở dài mà thôi. Dù sao Mạnh Hạo cũng chỉ có linh vật mạnh mẽ, còn tu vi của bản thân tương đối yếu ớt nên lão cũng không thể trông chờ gì ở Mạnh Hạo thêm được.

Tang La nghênh ngang hừ lên một tiếng, cứ vậy mang theo Từ Lạc Đê tới gần Tiếu gia, đồng thời đảo cặp mắt bên trong hắc bào nhìn quanh bốn phía.

“Tiếu Trường Ân, ngươi mau kêu tên tu sĩ Ngự Linh kia ra đây mau!” Từ Lạc Đê quát lớn.

“Chẳng lẽ không dám ra sao, Gia hỏa ngự linh kia, mau lăn ra đây cho Từ mỗ!” Từ Lạc Đê cười lạnh, thanh âm vang vọng. Lúc này trên mặt Tiếu Trường Ân đầy vẻ đắng chát cũng không dám lên tiếng, mà đám tộc nhân Tiếu gia cũng run rẩy sợ hãi đứng phía sau. Chỉ có duy nhất Tiếu Thải Phượng tuy sắc mặt trắng bệch nhưng trong ánh mắt có thể thấy được vẻ tức giận của nàng cũng không có tiêu tán đi.

Tang La đứng đó, đang rất hưởng thụ những ánh mắt của đám tộc nhân Tiếu gia dành cho gã, gã cũng rất hưởng thụ những ngôn từ của Từ Lạc Đê bên cạnh hướng về mình. Giờ phút này, gã không khỏi cảm khái trong lòng, quả là nhân sinh tịch mịch như tuyết, cao xử bất thắng hàn a (Ở chỗ cao cũng cảm thấy rét lạnh), thậm chí nội tâm còn có vài suy nghĩ mong chờ có thể nếm trải chút ít thất bại a.

Gã lại không biết, ngay khi âm thanh của Từ Lạc Đê truyền vào trong màn lôi vụ, Mạnh Hạo đã đứng lên. Bên tai hắn vẫn còn loáng thoáng âm thanh đàm đạo lan man của Bì Đống bên hồ, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm giác được Bì Đống bên kia cũng gần nói xong đề tài rồi. Dựa theo phán đoán của hắn, áng chừng không lâu nữa thì Bì Đống lại chạy sang quấy rầy chính mình.

“Tìm được người có thể chịu trận giùm thì ta đây cũng bớt được chút thống khổ!” Mạnh Hạo cũng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi cất bước đi ra ngoài.

Khoảng không nơi bãi đất trống bên bờ hồ vặn vẹo, rồi bên trong bỗng nhiên tràn ra một đám lôi vụ, sau đó, thân ảnh tiều tụy của Mạnh Hạo cũng từ từ bước ra ngoài, bùn đất dưới chân hắn lúc này bị cuốn lên, đám dây leo trồi lên rồi chập chờn xung quanh hắn, hơn nữa có một nhánh dây trong đó còn phát ra âm thanh gầm rú chói tai.

Bước ra bên ngoài, Mạnh Hạo bèn đưa hai mắt phủ đầy tơ máu do bị Bì Đống tra tấn nhìn thoáng qua Từ Lạc Đê, sau đó là nhìn qua gã tu sĩ lùn kia. Cuối cùng đã chọn được mục tiêu, bản thân hắn tự thấy nếu như tu vi Trúc Cơ hậu kì thì có thể kiên trì thêm khoảng thời gian dài hơn một chút.

“Chỉ là một tên Trúc cơ sơ kì, Từ Lạc Đê, ngươi quả thực không có tiền đồ.” Tang La nhàn nhạt nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, rồi quay lại trách mắng Từ Lạc Đê, thần sắc bên trong hắc bào tràn đầy kiêu ngạo, hơn nữa lúc này cái cảm giác nhân sinh tịch mịch như tuyết trong lòng hắn lại càng nồng đậm hơn bao giờ hết.

“Tang La tiên sinh, việc này cũng không nên trách ta được a, kính xin tiên sinh giúp ta vây khốn linh vật kia trong chốc lát. Một khi vật kia bị vây lại, thì Từ mỗ chỉ trong chốc lát liền có thể đập nát hắn.” Từ Lạc Đê vội nói, đưa mắt nhìn về phía Mạnh Hạo mang đầy lạnh lùng tàn nhẫn.

Lão lại không biết, chuyện tàn nhẫn hơn có lẽ không phát sinh trên người hắn, nhưng Tang La với cảm giác nhân sinh tịch mịch như tuyết, chắc chắn sẽ bị ám ảnh cả đời không quên được. Thậm chí sẽ là một trường ác mộng kinh khủng nhất trong cả cuộc đời gã, in đậm trong tâm linh thành một bóng ma không phai…chuẩn bị xuất hiện.

Có lẽ từ đó về sau, gã cũng sẽ không còn cảm thấy nhân sinh tịch mịch như tuyết…


trướctiếp